Chương 1225 Đại Thương bảo tàng
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1225 Đại Thương bảo tàng
Chương 1225: Đại Thương bảo tàng
“Tinh thông Phật môn chi pháp ư?” Quân Thường Tiếu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hình như trong tông môn ta có một gã Phật tu, tên là… tên gì ấy nhỉ?”
Đệ tử đông quá, lại ít khi xuất hiện, hắn thật sự không nhớ rõ tên.
“Độ Nan.” Hệ thống nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng!”
Quân Thường Tiếu nhớ ra, nhưng hắn lại nâng cằm lên nói: “Ta còn phải đi tinh không cứ điểm, đâu thể quay về tông môn được.”
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định từ bỏ biện pháp thứ hai.
Nếu Độ Nan bị hắn dùng linh thạch chụp về mà biết chuyện này, hẳn sẽ khóc ngất trong nhà xí mất.
“Nhị Nha!”
Quân Thường Tiếu cất cao giọng: “Ta sẽ dùng Thánh Viêm chi thể phụ tá ngươi, cùng nhau tịnh hóa tà ác chi linh này!”
“Vâng ạ!”
Nhị Nha lại lôi các loại đạo cụ ra.
Thế là, trước ống kính hiện ra cảnh tượng hai chủ tớ, một người tay cầm Trấn Hồn roi, một người phóng thích ngọn lửa rực rỡ, vừa run vai vừa bước chữ bát tiến về phía hắc ám đại ma vương.
Rốt cuộc ai mới là nhân vật phản diện đây hả trời?
“Ba ba ba!”
“Hô hô hô!”
“A a a a —— ——”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp tầng thứ nhất ngục giam, khiến cho Tinh Không Tam Bá và Đái Luật đang ngồi trong phòng giam cũng phải toát mồ hôi lạnh.
…
Quân Thường Tiếu, kẻ nắm giữ Thánh Viêm chi thể, đúng là có thể tịnh hóa tà ác chi linh.
Nhưng vì cảnh giới của hắn quá thấp, thể chất cũng không thuộc hàng đầu trong vũ trụ trần thế, nên hiệu quả không được lý tưởng cho lắm.
Sau một ngày t·ra t·ấn, Nhị Nha đưa ra ước tính: “Chủ nhân, hai người chúng ta liên thủ, chắc phải mất năm sáu trăm năm.”
“Lâu vậy cơ à!” Quân Thường Tiếu sụp đổ.
Nhị Nha giải thích:”Chủ yếu là Thánh Viêm chi thể của chủ nhân quá yếu, nếu thể chất cao hơn nữa, việc tịnh hóa hẳn sẽ nhanh hơn.”
“…”.
Quân Thường Tiếu lại bị đả kích nặng nề.
Ngay lúc tuyệt vọng, hệ thống chào hàng xuất hiện: “Muốn có thể chất mạnh hơn không? Muốn tịnh hóa tà ác chi linh không? Mở khu mua sắm cao cấp, bên trong có tất cả những gì ký chủ muốn!”
“Cút!”
Quân Thường Tiếu tức giận quát.
“Sau khi tông môn kiến thiết đạt cấp 10, hàng hóa trong thương thành cao cấp đã được làm mới, biết đâu vận may của ký chủ sẽ giúp xoát ra Tam Vị Chân Hỏa đấy.” Hệ thống nói.
“Là Tam Muội!”
Quân Thường Tiếu sửa lại: “Không phải tam vị!”
“Hai cái này khác nhau chỗ nào?”
“…”.
Quân Thường Tiếu hoàn toàn bị hệ thống tượng cát này đánh bại.
Nhưng khi trở lại thế giới bên ngoài, hắn liền gọi Thương Hữu Ngân đến rồi nói: “Hữu Ngân, bổn tọa có một việc vô cùng quan trọng muốn nói với ngươi.”
Vô cùng quan trọng?
Thương Hữu Ngân vểnh tai lên nghe.
Quân Thường Tiếu chậm rãi nói: “Vạn Cổ tông ta có một vị tiền bối tên là Thất Huyền Thánh Tôn, từng sáng tạo ra một môn võ học chí cao vô thượng, tên là Thất Huyền Hà Quang Phá!”
Thương Hữu Ngân tuy chưa từng nghe nói Thất Huyền Thánh Tôn và Thất Huyền Hà Quang Phá, nhưng chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ để biết đây nhất định là một nhân vật nổi danh, hắn kinh ngạc thốt lên: “Tông chủ, Vạn Cổ tông chúng ta cao thủ như mây vậy!”
“Điểm này thì.”
Quân Thường Tiếu ngạo nghễ nói: “Không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Chẳng lẽ tông chủ muốn truyền thụ Thất Huyền Hà Quang Phá cho đệ tử ư?”
Thương Hữu Ngân có chút kích động, mới vừa nhập môn đã được ban cho bí kíp võ học, quả thật là quá hạnh phúc.
“Ngươi hãy nghe bổn tọa nói tiếp.”
“Vâng.”
Quân Thường Tiếu bắt đầu bịa chuyện: “Tiền bối Thất Huyền Thánh Tôn sau khi sáng chế ra Thất Huyền Hà Quang Phá, trong một lần xuất ngoại du lịch đã bị vô số cường giả đánh lén, cuối cùng đến đường cùng phải khắc bí kíp lên bảy mảnh tàn quyển, rồi hội tụ vũ trụ chi lực ném vào hư không vô tận.”
Thương Hữu Ngân kinh ngạc nói: “Có thể chưởng khống vũ trụ chi lực, chẳng lẽ vị tiền bối kia là trung vị Phá Không cảnh?”
“Không.”
Quân Thường Tiếu chỉ tay lên trời, nói: “Thất Huyền tiền bối đang ở thượng giới.”
“A!”
Thương Hữu Ngân lại lần nữa bị chấn kinh.
Một tông môn tồn tại ở trần thế mà lại có quan hệ với nhiều đại năng ở thượng giới đến vậy.
Bàn Cổ bày tỏ không quen biết tên này.
Nữ Oa nói người này không phải do ta tạo ra.
Thất Huyền Thánh Tôn thì… Thôi vậy, dù sao cũng thành thói quen rồi.
Khoan đã!
Thương Hữu Ngân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Tông chủ vừa nhắc đến tàn quyển, chẳng lẽ là những mảnh tàn quyển mà hắc ám đại ma vương muốn tìm trong Đại Thương bảo tàng của đệ tử?”
“Rất có lý.”
Đệ tử này cũng không ngốc nha.
Quân Thường Tiếu đáp: “Ta tạm thời vẫn chưa thể phán đoán được, cần phải lấy ra để kiểm chứng.”
Việc lôi Bàn Cổ Tam Thanh và các đại năng thần thoại khác ra chỉ đơn giản là để Thương Hữu Ngân cảm thấy tông môn có nội tình.
Còn việc khoe khoang một hồi vì mảnh tàn quyển kia, rõ ràng mang tính chất lừa gạt, khiến Cẩu Thặng ít nhiều gì cũng thấy áy náy và tự trách.
“Ách…”
Thương Hữu Ngân có chút xoắn xuýt.
Quân Thường Tiếu nói:”Dù sao đó cũng là đồ vật của ngươi, bổn tọa tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.”
“Bẩm tông chủ,” Thương Hữu Ngân nói, “Đại Thương bảo tàng do tiền bối của ta kiến tạo là một không gian độc lập, bên trong chia thành rất nhiều khu vực, đệ tử tuy có quyền tiến vào, nhưng do bị hạn chế thực lực nên chỉ có thể ở vòng ngoài mà không thể xâm nhập sâu hơn.”
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Thần kỳ vậy sao?”
“Tàn quyển mà tông chủ nói đến, chắc hẳn phải được giấu ở khu vực khác, đệ tử muốn lấy ra cũng lực bất tòng tâm.” Thương Hữu Ngân khổ sở nói.
Quân Thường Tiếu hỏi:”Bổn tọa có thể vào được không?”
“Có thể thì có thể.”
Thương Hữu Ngân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có điều, nếu không có huyết mạch kinh doanh của ta, khi tiến vào Đại Thương bảo tàng sẽ phải gánh chịu rất nhiều khảo nghiệm.”
“Vậy thì càng hay.”
Quân Thường Tiếu hào hứng:”Hãy để bổn tọa được mở mang kiến thức một phen.”
Hắn không mấy quan tâm đến ảo nghĩa vô thượng ẩn chứa trong tàn quyển Thất Huyền Hà Quang Phá, chỉ mong mau chóng tìm được quyển thứ sáu, để có thể nâng cao uy lực võ học.
“Mời tông chủ buông lỏng tâm thần, đệ tử sẽ dẫn ngài tiến vào Đại Thương bảo tàng.”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu nhắm mắt lại.
“Hưu!”
Đột nhiên, linh hồn hắn như bị một sức mạnh nào đó dẫn dắt, rồi vụt tới một kết giới lưu quang.
“Tông chủ!”
Bên tai hắn vang lên giọng nói:”Nơi này chính là Đại Thương bảo tàng.”
Quân Thường Tiếu mở mắt ra, phát hiện giờ phút này mình đang ở trong một không gian ngũ quang thập sắc với thân thể linh hồn, cảm giác như đang nằm mơ.
“Ực.”
Đột nhiên, Cẩu Thặng nuốt một ngụm nước bọt.
Bởi vì ngay trước mắt hắn là một cái hố rất rất lớn, trong hố chứa đầy kim ngân tài bảo, giá trị không thể nào tính được!
“Tông chủ.”
Thương Hữu Ngân giới thiệu:”Đây là tài phú mà tiền bối của Đại Thương đế quốc ta tích lũy qua mấy chục đời.”
“…”.
Quân Thường Tiếu có chút đơ người.
Hóa ra ta thu nhận đệ tử này, lúc nào cũng mang theo một cái đại bảo tàng di động siêu cấp bên mình à!
Vàng bạc châu báu không có sức hút gì đối với Cẩu Thặng, dù sao hắn đã xem tiền tài như rác rưởi, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, nhất thời khó có thể giữ được bình tĩnh.
Cách đó 100m.
Còn có chín cái hố lớn liền nhau.
Bên trong lại chất đống vô số linh thạch!
“Tông chủ.”
Thương Hữu Ngân tiếp tục giới thiệu: “Đây là những hố đựng linh thạch, từ trái sang phải tương ứng với linh thạch từ nhất phẩm đến cửu phẩm.”
Quân Thường Tiếu suýt chút nữa thì đứng không vững, hố lớn nhất đại diện cho cửu phẩm linh thạch, tuy đã vơi đi gần một nửa, nhưng ít nhất vẫn còn khoảng 2, 30 triệu.
Linh thạch bát phẩm trong hố tuy cũng có thiếu hụt, nhưng nhìn chung thì mỗi hố cũng phải có ít nhất 50 triệu.
Trong Đại Thương bảo tàng không chỉ có vàng bạc châu báu và linh thạch, mà còn có trang bị, v·ũ k·hí, bí kíp và kỳ vật thiên địa phẩm chất cao.
“Bốp!”
Quân Thường Tiếu vỗ vai Thương Hữu Ngân, trịnh trọng nói: “Bổn tọa cho phép ngươi gọi ta là ca!”
Không!
Ngươi là anh của ta mới đúng!
Thương ca! Ngân ca! Hữu Ngân ca!