Chương 1220 Hắc ám đại ma vương, cút ngay cho ta đi ra
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 1220 Hắc ám đại ma vương, cút ngay cho ta đi ra
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1220 Hắc ám đại ma vương, cút ngay cho ta đi ra
Chương 1220: Hắc Ám Đại Ma Vương, cút ngay cho ta đi ra!
Đúng vậy.
Quân Thường Tiếu không cần tiền!
Dù chỉ là nghĩa vụ giúp đỡ, hắn vẫn muốn tiêu diệt Hắc Ám Đại Ma Vương!
Hệ thống hiếm khi không thừa cơ “đậu đen rau muống”, bởi vì lúc này người đàn ông này đang vô cùng phẫn nộ, nhắc đến tiền chẳng khác nào vũ nhục hắn.
“Quân đại ca…” Thương Hữu Ngân ngạc nhiên.
Ánh mắt đối phương tràn ngập tức giận, sao lại mãnh liệt đến vậy?
Hắn không biết rằng những gì mình trải qua không phải là duy nhất, tinh vực của hắn cũng đã từng chứng kiến, và điều đó khắc sâu vào tâm trí hậu thế.
“Vù vù!”
Quân Thường Tiếu đứng ở mũi thuyền, linh niệm điên cuồng tỏa ra.
Rất nhanh, hắn phát hiện ra ở phía xa, giữa những phế tích thành trì đổ nát, có những võ giả mặc giáp đen được huấn luyện bài bản.
“Oanh!”
“Oanh!”
Tiếng nổ vang vọng từ phế tích, mười mấy võ giả bị dồn vào đường cùng, gào thét chém g·iết như thú dữ bị nhốt, dù thân đầy v·ết t·hương, dù có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Phía sau họ, sâu trong lòng đất, trong một thạch thất, hàng ngàn người sống sót đang quỳ lạy cầu nguyện, mong thượng thiên phù hộ.
“Ầm ầm!”
Năng lượng hắc ám nổ tung trên mặt đất, khiến cả vùng nứt toác, kiến trúc thành trì vốn đã tan hoang nay hóa thành tro bụi.
Một võ giả từ Thiên Nguyên đại lục ngã xuống, ngực bị xuyên thủng, khuôn mặt dữ tợn đầy phẫn nộ và không cam lòng.
“Lão Hà!”
Các đồng đội phẫn nộ gào thét, bi phẫn và tức giận dồn hết vào v·ũ k·hí, bất chấp sinh tử xông lên, g·iết được vài tên giáp đen nhưng cũng khiến họ rơi vào thế tứ phía thụ địch.
Đây chỉ là một góc của tảng băng trôi.
Những võ giả Thiên Nguyên đại lục chưa bị diệt tộc hoàn toàn vẫn đang dựa vào địa thế hiểm trở để chống cự, dùng máu và sinh mệnh của mình để mang lại một tia hy vọng cho thế hệ sau.
“G·iết sạch bọn chúng.”
Tên tướng lĩnh giáp đen dẫn đầu trầm giọng ra lệnh.
“Xoát!”
“Xoát!”
Trong khoảnh khắc, hàng ngàn tên lính xông lên, tỏa ra những thuộc tính quỷ dị, bao trùm cả vùng trong bóng tối vô tận.
Mười mấy võ giả Thiên Nguyên đại lục đã t·hương t·ích đầy mình biết mình không còn sống được bao lâu nữa, dốc hết linh năng và sức lực, chỉ mong kéo được vài tên xuống mồ trước khi c·hết.
“Hưu!”
Đột nhiên, một đạo lưu quang ngũ sắc từ trên trời bắn xuống, xuyên qua hàng ngàn giáp đen, rồi chính xác đánh trúng tên tướng lĩnh.
Ánh sáng xé toạc màn đêm hắc ám, khiến nó dần phai nhạt, trả lại bầu trời quang đãng.
Những võ giả Thiên Nguyên đại lục vừa ôm lòng quyết t·ử đều ngơ ngác.
Ánh sáng ngũ sắc bất ngờ xuất hiện, mang đến cho họ cảm giác an toàn chưa từng có!
“Xoát! Xoát!”
Mọi người cùng nhau nhìn về phía ánh sáng phát ra.
Một nam tử mặc hắc bào ngạo nghễ đứng giữa không trung, mặt như đao gọt, ánh mắt lạnh lẽo, khí tức quanh thân tựa như một chiến thần!
“Hoàng tử điện hạ!”
Những võ giả may mắn sống sót nhìn thấy thiếu niên đứng trước hắc bào nam tử, ánh mắt bừng lên niềm vui sướng.
“Thật xin lỗi.”
Thương Hữu Ngân siết chặt tay, nói: “Ta đến muộn!”
Đại Thương đế quốc chiếm gần 60% lãnh thổ đại lục, dân số vô số.
Là một hoàng tử, lẽ ra hắn phải cùng dân chúng đồng sinh cộng t·ử, nhưng hắn lại đào tẩu trước khi t·ai n·ạn ập đến, điều đó khiến hắn luôn day dứt.
“Xoát!”
“Xoát!”
Càng nhiều giáp đen từ xa bay đến, số lượng khoảng 5, 3 ngàn tên.
Quân Thường Tiếu giơ tay lên, Bá Thiên Thương đột ngột xuất hiện, hắn chộp lấy chuôi thương, cả người biến mất ngay tại chỗ, rồi xuất hiện trước mặt quân địch, nói: “Không muộn.”
“Oanh!”
“Oanh!”
Mũi thương lạnh lẽo hóa thành một con rồng, quét ngang bầu trời, hàng ngàn giáp đen lập tức b·ị g·iết tại chỗ!
“Hắc Ám Đại Ma Vương!”
Quân Thường Tiếu cầm thương lơ lửng giữa không trung, phẫn nộ quát lớn: “Cút ngay cho ta đi ra!”
Thanh âm vang vọng khắp bầu trời, mang theo sự phẫn nộ như muốn xé nát không gian!
Hắn không muốn đánh quái từng chút một đến cửa cuối cùng, mà muốn gọi thẳng Đại BOSS ra nghênh chiến!
Dù sao, hắn còn phải đi tinh không cứ điểm, thời gian không còn nhiều.
“Hô hô hô!”
Tiếng quát vẫn chưa dứt, phía đông Thiên Nguyên đại lục nổi lên mây đen cuồn cuộn, như sóng biển trào dâng.
Đất trời lại chìm vào bóng tối, khí tức âm trầm càng thêm nồng đậm.
“Ô ô ô!”
Gió lạnh thổi đến, nghe như tiếng khóc than ai oán.
Các võ giả Thiên Nguyên đại lục b·ị t·hương kinh hãi biến sắc.
“Quân đại ca!”
Thương Hữu Ngân nắm chặt tay, nghẹn ngào nói: “Hắc Ám Đại Ma Vương đến rồi!”
Quân Thường Tiếu lạnh lùng nói: “Kẻ sắp c·hết đến nơi, ra oai vẫn còn ra dáng phết.”
“Vù vù!”
Mây đen khổng lồ ào ạt kéo đến.
Từng đoàn giáp đen bay tới, treo lơ lửng cách Quân Thường Tiếu khoảng trăm trượng, số lượng từ vài ngàn tăng lên đến vài chục ngàn.
Trận thế này hung hãn đến nỗi Thương Hữu Ngân cũng phải hoảng sợ.
Quân Thường Tiếu vẫn không chút để tâm.
Kẻ đã từng đối mặt với 100 ngàn u linh trên chiến trường, dù có thêm vài trăm ngàn nữa cũng không khiến hắn cau mày.
Đám giáp đen xuất hiện không hề hành động, dàn thành đội hình như những binh lính được huấn luyện kỹ càng, tỏa ra khí tức quỷ dị khiến người ta lạnh sống lưng.
“Tiểu tử.”
Giữa mây đen cuồn cuộn, một giọng the thé vang lên: “Ngươi là ai?”
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: “Ta là Quân Siêu Suất, người kết hợp giữa vẻ đẹp trai và trí tuệ, hiện thân của anh hùng và hiệp nghĩa!”
“Phi!”
Trong mây đen vang lên một tiếng khinh bỉ.
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Chỉ có kẻ vô dụng mới trốn tránh như vậy!”
“Khặc khặc khặc!”
Tiếng cười quái dị đặc trưng của nhân vật phản diện vang vọng khắp bầu trời, chợt một luồng hắc ám từ trong mây mù hiện ra, dần dần ngưng tụ thành một lão giả đầu trọc mặc hắc bào, đôi mắt ánh lên vẻ tà ác, nhìn qua không phải là hạng tốt lành gì.
Quân Thường Tiếu bỗng bực mình.
Không chỉ vì kiểu áo của hắn và đối phương trùng nhau, mà đến cả kiểu tóc cũng giống!
Là người duy nhất gánh vác nhan sắc của bộ phim, hắn quyết không cho phép kẻ xấu xí nào mặc những trang phục và kiểu tóc giống mình.
“Tiểu tử.”
Hắc Ám Đại Ma Vương hiện nguyên hình, cười lạnh lùng: “Ngươi là người giúp đỡ mà Thiên Nguyên đại lục mời đến?”
“Không sai.” Quân Thường Tiếu thản nhiên đáp.
“Khặc khặc khặc!”
Hắc Ám Đại Ma Vương cười quái dị: “Tu vi còn chưa đạt tới Hạ Vị Phá Không cảnh mà dám làm anh hùng, ai cho ngươi dũng khí lớn vậy?”
Thương Hữu Ngân ngây người.
Quân đại ca chẳng phải là Trung Vị Phá Không cảnh sao? Hay là… đang cố tình ẩn giấu tu vi, để Hắc Ám Đại Ma Vương không nhận ra, rồi tung đòn bất ngờ khi chiến đấu?
Thực lực của hắn không cao, khó có thể nhìn thấu tu vi của Quân Thường Tiếu.
Nhưng những võ giả Thiên Nguyên đại lục b·ị t·hương đứng phía sau đều có thực lực gần Hạ Vị Phá Không cảnh, lúc này đều thầm oán trách, người giúp đỡ mà điện hạ mời đến, nhìn thế nào cũng chẳng hơn gì bọn họ cả.
Như vậy thì làm sao đánh lại Hắc Ám Đại Ma Vương?
Dù trong lòng nghi ngờ, nhưng họ không dám nói ra, dù sao người này là do hoàng tử điện hạ mời đến, chắc hẳn phải có thực lực phi thường.
“Đối phó với loại phế vật như ngươi, không cần cảnh giới quá cao.” Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.
Lúc này, não bộ hắn đang hoạt động hết công suất, cân nhắc xem nên tế ra Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp như thế nào, rồi nện lên người đối phương, giao cho Nhị Nha giải quyết.
“Vù vù!”
Đúng lúc này, Hắc Ám Đại Ma Vương hội tụ lực lượng tà ác, nhanh chóng ngưng tụ một bàn tay khổng lồ trên không trung, lạnh lùng nói: “Bản đại vương sẽ tiễn ngươi lên đường, đồ phế vật!”
Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đang áp xuống, Quân Thường Tiếu gầm thét trong lòng: “Sao tên phản diện này không nói nhiều thêm chút nữa!”