Chương 1206 Ta rất hạnh phúc! Ta đem nơi này làm thành nhà!
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 1206 Ta rất hạnh phúc! Ta đem nơi này làm thành nhà!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1206 Ta rất hạnh phúc! Ta đem nơi này làm thành nhà!
Chương 1206: Ta rất hạnh phúc! Ta xem nơi này như nhà!
Quân Thường Tiếu cũng ý thức được, hiện tại tiếp xúc với tầng lớp cường giả có thực lực ngày càng mạnh, bản thân hắn lại không phải hạng người thích g·iết chóc, nên không thể g·iết hết, mà thả hết đi cũng không xong, chi bằng xây một cái ngục giam, đem bọn chúng giam lại hết cho rồi.
Dù sao Vạn Cổ tông cũng đâu thiếu mấy chén cơm.
Mà lại, sau khi Triệu Đậu Đậu đưa ra đề nghị, Cẩu Thặng lại nảy ra một ý tưởng khác.
Đó là phân chia các loại tầng phòng giam, để phạm nhân có thực lực khác nhau vào đó, có thể dùng để bồi luyện cho đệ tử!
Ăn không ngồi rồi thì không được.
Dù bị giam trong ngục, ngươi cũng phải thể hiện giá trị của mình ra!
Như Chữ Địa vẫn đang giam Đầu Trọc cùng đám thủ hạ, thực lực của chúng có Vũ Vương, Vũ Hoàng, Bán Thánh các loại, thả vào các tầng phòng giam khác nhau, cũng có thể để đệ tử tự chọn độ khó.
Đương nhiên, cũng không thể coi phạm nhân như súc vật.
Có thể chế định một vài chế độ khen thưởng, để bọn chúng vui vẻ làm bạn luyện, biểu hiện tốt thì thỉnh thoảng thưởng cho cái đùi gà.
Triệu Đậu Đậu mà nghe được, chắc chắn sẽ nói: “Ta cần gì đùi gà, ta cần cơm chiên của cô nương Liễu kia kìa!”
“Ngoài mặt thì là một cái ngục giam, nhưng thực chất lại có thể cung cấp cho đệ tử tiến hành lịch luyện thực chiến.”
“Bốp!”
Quân Thường Tiếu vỗ tay tán dương: “Hay, hay lắm!”
“…”
Hệ thống cạn lời.
Lấy ý kiến của người khác rồi tự khen mình, đúng là mặt dày vô đối!
“Ta phải nhắc nhở kí chủ một chút,” hệ thống nói, “Đã muốn bắt tù phạm làm bạn luyện cho đệ tử, vậy phải cởi bỏ khí mạch của chúng, đến lúc đó không sợ chúng nổi loạn hết sao?”
Quân Thường Tiếu chống cằm nói: “Ngươi nói cũng có lý.”
Phạm nhân bị giam trong phòng giam hiện giờ, ngoại trừ Triệu Đậu Đậu, đều bị phong tỏa khí mạch, chỉ có thể đi lại bình thường, căn bản không có tu vi gì.
Nhưng nếu giải phong hết thì, một người có lẽ không thành vấn đề, nhưng nếu hợp lại thì chắc chắn có chuyện.
“Xem ra kế hoạch ngục giam này cần phải cân nhắc kỹ lưỡng mới được, thiết kế phòng ngự cũng phải chu toàn, không được để tù phạm b·ạo l·oạn hay trốn thoát.” Quân Thường Tiếu ngưng trọng nói.
“Hơn nữa,”
Hệ thống lại bổ sung: “Đã muốn xây một cái ngục giam dung nạp nhiều tù phạm như vậy, thì cần phải có người trông giữ, kí chủ định để Lê Đường chủ kiêm nhiệm luôn à?”
“Vậy thì không được.”
Quân Thường Tiếu nói: “Từ khi mạng lưới tình báo mở rộng ra toàn đại lục, Lê Đường chủ mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, việc quản lý ngục giam phải tìm người khác thôi.”
“Cái tên Triệu Đậu Đậu kia đã đưa ra đề nghị, lại vô lại không chịu rời khỏi phòng Chữ Thiên, chắc có tình cảm sâu sắc với ngục giam rồi, có thể giao cho hắn phụ trách mảng này.”
Hệ thống lẩm bẩm: “Sau khoảng một ngàn chương đáng thương, cuối cùng gia hỏa này cũng sắp hết khổ rồi.”
…
Trong phòng giam Chữ Thiên, Triệu Đậu Đậu hoàn toàn không biết hệ thống đang thương cảm mình, giờ phút này hắn đang ngồi xếp bằng trên đất, miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ, thoắt thì nhắm mắt, thoắt thì vuốt cằm, trông như đang suy nghĩ gì đó.
Trên mặt đất vẽ những đồ án có vẻ hơi ẩu tả.
Đây là sơ đồ phác thảo ngục giam trong đầu hắn, ban đầu chia làm ba tầng thượng trung hạ.
Nhưng căn cứ theo tần suất và số lượng bạn tù đến gần đây, hắn ý thức được như vậy là không đủ, nên dứt khoát thêm sáu tầng nữa, gộp thành chín cực.
Về khoản vẽ vời thì Triệu Đậu Đậu kém xa Lý Thanh Dương, dù sao thiên phú có hạn, hoàn toàn là não nghĩ đến đâu vẽ đến đấy, cuối cùng thành một nồi lẩu thập cẩm.
Đái Luật thật sự không nhịn được cái tên tự đào hố chôn mình này, trực tiếp nhặt cục đá bên cạnh ném tới.
“Bốp!”
Triệu Đậu Đậu đưa tay, dùng hai ngón tay gắp lấy cục đá, có chút ngạo nghễ nói ra: “Ta không phải xem thường ngươi, dù có cởi bỏ khí mạch của ngươi ra, ngươi cũng chưa chắc đã ném trúng ta.”
Ánh mắt Đái Luật lộ vẻ kinh ngạc.
Dù hắn không còn khí lực, cục đá ném ra cũng chẳng có sát thương gì, nhưng nhìn động tác bắt lấy của tên kia thì có vẻ cũng có chút bản lĩnh đấy chứ.
Chẳng lẽ…
Hắn đang giấu nghề?
“Haizz.”
Triệu Đậu Đậu đứng lên, phủi mông rồi ngồi xuống ván gỗ, ánh mắt do dự nhìn ra cửa sổ, nói: “Nếu ngươi cho rằng ta không rời khỏi phòng giam là ăn bám, thì ngươi đã sai quá sai rồi.”
“…”
Nhớ lại vẻ mặt sung sướng của tên này lúc ăn cơm, Đái Luật thầm nghĩ: “Ngươi chính là ăn bám!”
“Ta, Triệu Đậu Đậu, sinh ra không có thân phận tốt, cũng chẳng có tư chất tốt.”
“Sống trên đời này thuộc loại người chỉ cần lười biếng một chút là c·hết đói ngoài đường.”
Triệu Đậu Đậu cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ bất công của vận mệnh, nhưng lại chỉ có thể thỏa hiệp.
“Vì cuộc sống.”
“Vì muốn nổi bật.”
“Ta bắt đầu học cách lừa người, học cách lừa dối bản thân.”
“Bị nhốt ở đây, có lẽ là thượng thiên trừng phạt những sai lầm ta đã từng gây ra, nhưng mà…” Đến đây, tâm tình Triệu Đậu Đậu có chút lạnh lẽo, nước mắt lăn dài trên má, nói: “Ta làm tất cả, chỉ là muốn tiếp tục sống!”
Đái Luật vẫn luôn nhìn hắn, trong lòng cũng trăm mối ngổn ngang.
Ngươi sinh ra không có thân phận, ta cũng vậy!
Ngươi sinh ra không có tư chất, ta cũng vậy!
Tìm đến Linh Tuyền Tông, tìm đến Thánh Tuyền Tông, chẳng phải cũng là vì sống sót sao!
Hai anh em này làm bạn tù đến nay, chưa từng có gì chung, nhưng trong chuyện này lại có cảm giác đồng bệnh tương lân.
“Đương nhiên,”
Triệu Đậu Đậu lau nước mắt trên mặt, cười nói: “Ta rất may mắn khi bị giam trong phòng giam của Vạn Cổ Tông, bởi vì nơi này có thiên địa thuộc tính mà ta chưa từng thấy khi lang bạt giang hồ, không khí tông môn ở đây cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của ta.”
“…”
Đái Luật tuy rất muốn phủ nhận, nhưng sự thật rành rành ra đó.
“Ta cảm thấy vận mệnh công bằng, khi để ta chịu trừng phạt, vẫn cho ta đồ ăn ngon, còn có thiên địa thuộc tính để tu luyện, nếu không, có lẽ giờ ta đã c·hết không có chỗ chôn vì bị vạch trần khi đi lừa gạt rồi.”
Đái Luật bỗng ngộ ra.
Tên này không rời khỏi phòng giam không phải vì ăn bám, mà là để cọ thiên địa thuộc tính của Vạn Cổ Tông.
Vậy nói cách khác, mình bị phong tỏa khí mạch không thể tu luyện, còn tên này cả ngày nhởn nhơ trong nhà tù lại có thể ngày ngày tu luyện, bị giam lâu như vậy, cảnh giới chắc cũng không thấp đâu nhỉ?
Thật đúng là một con quỷ nhỏ tinh ranh!
“Hơn nữa,”
Triệu Đậu Đậu nói: “Nếu không bị giam trong tù, sao ta có thể trở thành bạn tù với những cường giả cảnh giới cao như vậy, cho nên…”
“Ta rất hạnh phúc!”
“Ta xem nơi này như nhà!”
“Bộp bộp bộp.”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Vẻ mặt Triệu Đậu Đậu đột nhiên cứng đờ.
Vì người ngồi trước mặt hắn, Đái Luật đang khoanh tay trên đùi, vậy tiếng vỗ tay kia từ đâu ra…?
“Xoát!”
Hắn quay lại nhanh nhất có thể, chỉ thấy Quân Thường Tiếu không biết từ lúc nào đã ngồi trên ghế, miệng ngậm xì gà, vỗ tay nói: “Có thể ngồi trong ngục tù mà ngộ ra đạo lý, bổn tọa rất vui mừng và cảm động.”
“Quân tông chủ… Ngươi… Ngươi đến từ khi nào?”
“Ngươi khóc lúc nào, bổn tọa đến lúc đó.”
“…”
Triệu Đậu Đậu vội vàng lau nước mắt.
Nghĩ đến mình đường đường là một nam nhi bảy thước lại khóc, còn bị người ngoài nhìn thấy, hắn xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
“Bốp!”
Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu bước tới, khoác tay lên vai hắn, nghiêm túc hỏi: “Có nguyện ý trở thành một thành viên của Vạn Cổ Tông, theo bổn tọa chinh chiến bát hoang lục hợp không?”