Chương 1174 Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 1174 Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1174 Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế
Chương 1174: Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế
Vị diện chiến trường được thượng giới bố trí hàng rào cứ điểm, có phòng ngự kiên cố đến mức lực lượng của thế giới trần thế không ai có thể phá vỡ.
Cổ Hào Kiệt cùng Đan trưởng lão ỷ vào điểm này, mới dám nghênh ngang trước mặt Quân Thường Tiếu.
Đến đây!
Cứ đến đánh ta đi!
Mãi đến khi Quân Thường Tiếu vũ trang đầy đủ xuất hiện, một thương phá tan đại điện tượng trưng cho tôn nghiêm của vị diện, hai người bọn họ mới ý thức được hắn… thật sự đến!
Trong nháy mắt, sự kiên cường và cốt khí của Cổ Hào Kiệt tan biến không dấu vết, y lập tức nghe theo tiếng gọi nội tâm, lựa chọn bồi thường!
Vừa sợ hãi, vừa bằng lòng bồi thường.
Quân Thường Tiếu dĩ nhiên sẽ không cố ý gây khó dễ, bèn ra giá 20 triệu.
Nhưng thấy đối phương đồng ý không chút do dự, hắn không khỏi sụp đổ trong lòng: “Mẹ kiếp, có phải mình ra giá hớ rồi không?”
“Hớ rồi.”
Hệ thống đáp: “Dù sao thì Hạo Hãn đại lục cũng cùng Cửu Thiên đại lục thuộc về vị diện nhóm đầu.”
“…”
Lời đã nói ra, nước bọt đã nhổ, Quân Thường Tiếu quyết định không nuốt lại, nói: “Tính thêm phí dịch vụ ra sân cho sủng vật, phí hao mòn trang bị các kiểu, quý đại lục cần thêm 10 triệu nữa.”
“Hả?”
Cổ Hào Kiệt nhất thời ngơ ngác.
20 triệu linh thạch đã là một con số lớn, lấy ra chắc chắn tổn thương nguyên khí, thêm 10 triệu nữa thì chỉ có nước bán nhà!
“Không chịu hả?”
Sắc mặt Quân Thường Tiếu trầm xuống.
Khí tràng đáng sợ gào thét bộc phát, đám võ giả của Hạo Hãn đại lục trong cứ điểm gân xanh nổi đầy, mồ hôi nhễ nhại.
Cẩu Thặng hiện tại là Vũ Thánh đại viên mãn, đột phá thêm nữa thì sẽ thành Vũ Đế, thực lực cường đại tuyệt đối không phải mấy chữ “Thiên” cộng lại có thể so sánh được, cho nên chỉ cần hắn hơi tạo áp lực thôi là nơi này có thể thành sông máu!
Cổ Hào Kiệt sao lại sợ đến vậy?
Chẳng qua là vì y biết, ở trong cứ điểm này y chẳng có tác dụng gì. Một khi tên kia tiến vào địa bàn của mình, bao gồm cả bản thân y, đều sẽ trở thành cỏ dại để hắn tùy ý cắt xén.
Huống chi, còn có cả Hoa Hồng nữ hoàng nữa.
Nếu hai vợ chồng này đại náo ở cứ điểm của mình, Hạo Hãn đại lục đừng mong thấy được ngày mai, chắc chắn sẽ bị xóa tên khỏi vị diện chiến trường.
“Cho!”
Dưới uy áp và uy h·iếp, Cổ Hào Kiệt chỉ có thể tiếp tục thỏa hiệp.
Sớm biết hôm nay có ngày này, sao lúc trước còn làm như thế?
Thật không thể trách y lúc trước tỏ ra kiên cường, dù sao thì đổi lại ai cũng sẽ không ngờ được, tên này lại có con thời không chi trùng có thể phá không gian bích lũy dễ như trở bàn tay!
Thỏa hiệp, còn tiết kiệm được khối tiền.
Không thỏa hiệp, thì chờ bị cái gia hỏa kia lừa cho táng gia bại sản đi.
Câu này xuất phát từ miệng Mạc Thương Sinh, bây giờ ngẫm lại mới thấy y nói đúng thật!
Xuất ra 30 triệu linh thạch có phẩm chất không hề thua kém lục mang tinh thạch, Cổ Hào Kiệt thật sự có thể tuyên bố phá sản.
Còn Đan trưởng lão, từ đầu đến cuối quá trình tông chủ thỏa hiệp và giao tiền, gã luôn giữ im lặng như thóc, cái vẻ cứng rắn lúc trước đã sớm tan thành mây khói.
“Này.”
Quân Thường Tiếu nhìn gã, nói: “Ra ngoài đánh một trận không?”
Đột phá Vũ Thánh đại viên mãn, tuy cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều, nhưng vẫn chưa bộc phát toàn diện, nên muốn tìm một chữ “Thiên” cùng cấp bậc để thử sức một chút.
“…”
Đan trưởng lão một tay che ngực, sắc mặt tái mét nói: “Vừa rồi đối bính một chiêu với Quân tông chủ, thể nội kinh mạch bị hao tổn, quả thật không thể xuất chiến.”
Lời này có hai tầng ý nghĩa, một là thừa nhận thực lực của Cẩu Thặng mạnh hơn mình, hai là viện cớ có thương tích trong người.
Không hổ là cao thủ, sợ cũng sợ đến thanh thoát.
“Được thôi.”
Quân Thường Tiếu kiểm kê xong 30 triệu linh thạch, chắp tay nói: “Quân mỗ không quấy rầy nữa, xin cáo từ trước.”
Đừng nhìn tên này rất bình tĩnh, thật ra trong lòng y đang kích động muốn bay lên trời, dù sao có nhiều linh thạch có thể so với lục mang tinh thạch như vậy để dùng cho phát triển tông môn, chắc chắn sẽ nâng lên một đẳng cấp mới!
…
“Phù phù!”
Quân Thường Tiếu vừa rời khỏi cứ điểm, Cổ Hào Kiệt rốt cục không nhịn được mà ngã khuỵu xuống.
Ở Hạo Hãn đại lục, y cũng được xem là một kẻ vô cùng giàu có, bây giờ giao ra 30 triệu linh thạch, trong nháy mắt từ đại phú trở thành ăn mày.
“Tông chủ…”
Đan trưởng lão vội đỡ.
“Cút!”
Cổ Hào Kiệt nổi giận nói: “Ngươi cút ngay cho ta!”
Nếu không phải nghe theo cái đề nghị chết tiệt của ngươi mà chọn không thỏa hiệp, mẹ kiếp ta làm sao lại tổn thất nhiều linh thạch đến thế!
Không được…
Tim đau quá, đau đến tê tâm liệt phế!
…
Hạo Hãn đại lục thuộc nhóm đầu tiên, hôm nay đã triệt để thua trong tay Quân Thường Tiếu, có thể nói là vừa mất tiền vừa mất mặt.
Việc này mà truyền đi, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Dùng tiền để xóa bỏ ân oán, đã là may mắn lắm rồi.
Phải biết rằng, việc Đan trưởng lão không nói không rằng mà trực tiếp tấn công, đủ để cho Quân Thường Tiếu có lý do đồ sát toàn bộ Hạo Hãn đại lục.
“Chia đôi.”
Trên đường đến Sa La đại lục, Hoa Hồng nữ hoàng lên tiếng.
Quân Thường Tiếu giận dữ nói: “Hàng rào cứ điểm là ta dùng thời không chi trùng phá vỡ, tiền cũng là do chính ta mở miệng đòi, dựa vào cái gì mà phải chia đôi cho ngươi!”
Hoa Hồng nữ hoàng dừng bước, nói: “Trong thế giới mạnh được yếu thua này, ngươi lại hỏi ta dựa vào cái gì, thật là chuyện nực cười!”
“…”
Con nhỏ đáng ghét này lại dám học theo giọng điệu của mình!
Cũng được, cũng được thôi.
Quân Thường Tiếu lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với nàng, bày ra tư thế Hoàng Phi Hồng, nói: “Chúng ta đánh một trận, thắng chia đôi.”
Lúc trước linh thạch phẩm chất không cao lắm, không cần thiết vì chút lợi nhỏ mà tranh giành, linh thạch của Hạo Hãn đại lục so ra còn mạnh hơn, tuyệt đối không thể đưa ra 15 triệu được!
Hơn nữa, Hoa Hồng nữ hoàng thực lực không hề tầm thường.
Mình ngược lại muốn xem xem, không sử dụng át chủ bài thì có thể úp mặt nàng xuống đất mà chà xát hay không.
Hệ thống sụp đổ nói: “Với cái tâm tính này của kí chủ, ta thật sự nghĩ không thông, Hồn Tộc chí cao vô thượng nữ hoàng rốt cuộc nhìn trúng điểm nào ở ngươi?”
“Thật á?”
“Thật đó.”
“Được.”
Hoa Hồng nữ hoàng bao phủ thuộc tính màu xanh lá quanh thân, hội tụ thành chiến giáp, nói: “Ta thắng chia đôi, ta thua linh thạch thuộc về hết ngươi.”
“Được thôi!”
Quân Thường Tiếu vừa nói xong, chợt ý thức được có gì đó không đúng, gầm lên: “Lời này của ngươi chả khác gì lúc trước nói ngươi thua thì làm người hầu của ta, ta thua thì làm chủ nhân của ngươi sao?”
Hoa Hồng nữ hoàng cười nói: “Chuyện cũ mà phu quân còn nhớ rõ như vậy, xem ra trong lòng phu quân quả nhiên là có thiếp.”
“…”
Quân Thường Tiếu tức đến nổ phổi nói: “Đừng có nhảm nhí, ngươi thắng thì linh thạch tất cả là của ngươi, ta thắng thì linh thạch tất cả là của ta!”
“Được.”
“Đến đây, chiến!”
“Hô hô hô…”
Tu vi Kiếm Vũ Song Thánh đại viên mãn trong nháy mắt bộc phát, tạo thành khí chấn ba đào hung dũng.
Nhưng vì dùng sức quá mạnh, tóc giả nhất thời bị thổi bay ra ngoài, để lộ ra cái đầu trọc lóc sáng bóng.
Quân Thường Tiếu: “…”
Hoa Hồng nữ hoàng: “…”
“Ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười to không kiêng nể gì của hệ thống vang lên bên tai.
Quân Thường Tiếu dù sụp đổ vì cái vụ tóc giả dán không chắc, nhưng cũng không để ý đến nữa, song quyền hội tụ lực lượng bạo tạc, sẵn sàng tung ra bất cứ lúc nào.
Hoa Hồng nữ hoàng cũng nghiêm túc hẳn lên, dù sao thực lực của phu quân bây giờ rất mạnh.
“Vù vù!”
“Hô hô hô!”
Hai cỗ khí chấn cường thế tràn ngập trong chiến trường, không khí dần trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Một trận phu thê chi chiến đặc sắc tuyệt luân, sắp bắt đầu tại vị diện chiến trường.
Nhưng ngay lúc hai người sắp động thủ, thương khung đột nhiên tụ lại mây đen cuồn cuộn, đồng thời truyền đến một giọng nói trang nghiêm: “Quân Thường Tiếu của Tinh Vẫn đại lục đã vi phạm quy tắc khi tiến vào vị diện chiến trường, lại dùng thủ đoạn phi pháp phá hủy hàng rào cứ điểm của Hạo Hãn đại lục, sẽ phải chịu sự chế tài nghiêm khắc nhất từ thượng giới!”