Chương 1145 Tàn quyển ba kết nghĩa
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1145 Tàn quyển ba kết nghĩa
Chương 1145: Tàn Quyển Ba Kết Nghĩa
Quân Thường Tiếu vô cùng phiền muộn.
Hắn đem tàn quyển một, hai, ba lấy ra hết cả rồi, lại còn tốn bao công sức lừa gạt lâu như vậy, kết quả Hắc Bạch song sát vẫn trả lời một câu chắc nịch: “Để chúng ta suy nghĩ đã.”
“Ta có bảo các ngươi phải gia nhập Vạn Cổ Tông đâu, chỉ là muốn ý hợp tâm đầu kết bái làm huynh đệ thôi mà, còn cân nhắc cái rắm gì chứ!”
“Haizz.”
Quân Thường Tiếu vừa đi dọc theo hành lang phòng giam, vừa lắc đầu than thở: “Cảnh giới càng cao thì người ta càng khó lừa gạt.”
“Nói thừa.”
Hệ thống châm chọc: “Bọn họ đều là lão giang hồ cả đấy, muốn lừa được họ thì phải có đủ lợi ích lớn làm tiền đề.”
Sợ lại bị vả mặt, nó cũng phải chừa đường lui cho mình.
“Tàn quyển một, hai, ba mà còn chưa đủ lợi ích sao?” Quân Thường Tiếu cãi lại.
Hắc Bạch song sát tuy rằng chưa đáp ứng kết nghĩa kim lan ngay, nhưng Cẩu Thặng cũng có thu hoạch, ít nhất có thể khẳng định đối phương đến từ thượng giới, đang tìm kiếm Thất Huyền Hà Quang Phá.
“Nếu để bọn họ biết bí kíp là ta trộm được thì có mà cầm đao rượt ta đến chân trời góc biển à?”
Đang miên man suy nghĩ, Quân Thường Tiếu đã tới tẩm cung, nhìn Hoa Hồng nữ hoàng đang cắm cúi dựa bàn duyệt tấu chương, liền nói: “Thả hai người kia đi.”
“Thả á?”
Hoa Hồng nữ hoàng ngạc nhiên: “Ngươi không sợ bọn họ g·iết ngươi à?”
Nàng tận mắt chứng kiến Quân Thường Tiếu hắc hóa cuồng loạn Hắc Bạch song sát thế nào mà.
Với cái kiểu b·ạo l·ực cuồng ẩu đó, đổi là nàng thì nàng chẳng đời nào bỏ qua.
Quân Thường Tiếu đáp: “Chỉ là hiểu lầm thôi mà, ta đã giải thích rõ ràng với bọn họ rồi.”
“Được thôi.”
Hoa Hồng nữ hoàng phân phó xong thì tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Quân Thường Tiếu cũng chẳng trốn tránh nàng nữa, nói: “Cả ngày xử lý sự vụ của cả một vị diện, ngươi không thấy phiền à?”
Hoa Hồng nữ hoàng thở dài: “Đây là chức trách của ta, dù phiền cũng phải xử lý thôi.”
“Tìm mấy người quản lý kinh doanh có năng lực, đáng tin cậy mà giao việc cho họ, còn mình thì du sơn ngoạn thủy, tiêu dao khoái hoạt chẳng sướng hơn à?” Quân Thường Tiếu buông tay nói.
Hắn cũng đang làm thế, từ khi Viên công tử trở thành vịn tông chủ, lo việc chuyển vận võ đạo tư nguyên, còn mọi chuyện lớn nhỏ trong tông môn đều giao cho đối phương quản lý, cuộc sống tạm bợ trôi qua dễ chịu vô cùng.
Hoa Hồng nữ hoàng lắc đầu: “Quản lý một vị diện khó hơn quản lý một tông môn nhiều, vì không chỉ phải cân nhắc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, mà còn phải đề phòng có kẻ m·ưu đ·ồ làm loạn nữa.”
Đệ tử Vạn Cổ Tông của Quân Thường Tiếu cũng chỉ có mấy vạn người, còn Hồn Tộc đại lục thì dân số phải tính bằng đơn vị ức, khác nhau một trời một vực.
“Cũng phải.”
Cẩu Thặng hắn còn may mắn, xuyên không tới dị giới, nhiệm vụ chỉ là giúp tông môn trở thành đệ nhất đại lục thôi, chứ không phải giúp vị diện này trở thành đệ nhất vũ trụ, nếu không thì… chắc hắn chọn t·ự s·át cho xong chuyện.
…
Quân Thường Tiếu tạm thời ở lại tẩm cung được chuẩn bị sau hôn lễ, ngày thường thì ngắm hoa thưởng chim, hoặc là cùng Hắc Bạch song sát vừa được thả ra nói chuyện phiếm.
Ba người bọn họ có một điểm chung, đó là đều rất rảnh rỗi.
“Hai vị ca ca.”
Hôm nọ, trong khu vườn đào cảnh trí nên thơ, Quân Thường Tiếu chắp tay nói: “Đệ năm nay vừa tròn 24.”
Hắc Bạch song sát lộ vẻ mặt khó tin.
Mới hai mươi mấy tuổi mà đã có tu vi Vũ Đế, chẳng lẽ đây chính là kỳ tài ngút trời trong truyền thuyết?
Nghĩ lại con đường võ đạo của mình năm xưa, lúc còn trẻ hắn chỉ dám trốn chui trốn lủi trong xó xỉnh mà tu luyện, vì bên ngoài cao thủ nhiều như nấm, sợ vừa ra khỏi cửa đã chọc phải đại năng, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.
“Hai vị ca ca, các huynh bao nhiêu tuổi?” Quân Thường Tiếu hỏi.
Bạch La Sát đáp: “Ta á, 12.350 tuổi.”
Hắc La Sát nói: “Ta 12.351 tuổi.”
“Xạo sự!”
Bạch La Sát nổi giận: “Rõ ràng ngươi nhỏ hơn ta một tuổi cơ mà!”
“Ta lớn hơn ngươi một tuổi.” Hắc La Sát cãi.
“Đem thân phận văn thư ở Cửu Tiên thành của ngươi ra đây, ta phải xem cho rõ ai lớn hơn!”
Cái gọi là thân phận văn thư cũng tương tự như chứng minh thư vậy, chắc chắn có ghi tuổi tác, nên Bạch La Sát khăng khăng cho rằng mình lớn tuổi hơn.
Hắc La Sát có chút chột dạ, bèn thản nhiên nói: “Đừng so tuổi tác, so…”. Hắn đặt tay lên lưng quần, liếc mắt ra hiệu một cái.
“Ngươi…”
“Thôi bỏ đi.”
Quân Thường Tiếu cạn lời.
Cú “bẻ lái” này thật quá bất ngờ.
Mà thôi, hai người sống đến cả vạn năm rồi, đúng là lão yêu quái.
“Chuyện thường thôi.”
Hệ thống nói: “Cảnh giới càng cao thì thọ nguyên càng dài.”
“Vậy bây giờ ta có thể sống được bao lâu?” Quân Thường Tiếu tò mò hỏi.
Hệ thống đáp: “Ngàn năm vương bát vạn năm quy, thọ nguyên của kí chủ chắc chắn dài hơn rùa rồi.”
“Ngươi đang mắng ta à?”
“Ta đang khen ngươi đấy.”
Hắc Bạch song sát bắt đầu cãi nhau chí chóe, Quân Thường Tiếu và hệ thống cũng đấu khẩu qua lại.
Náo loạn xong, ba người vào đề chính.
“Tiểu đệ đệ.”
Bạch La Sát nói: “Ngươi có thể cho bọn ta bản phó bản của tàn quyển một, hai, ba được không? Hai huynh đệ ta coi như giao hảo với đệ rồi đấy!”
Quả nhiên.
Đồng ý kết nghĩa kim lan, vẫn là vì lợi ích cả thôi.
Quân Thường Tiếu cũng chẳng để bụng, miễn sao giữ chân được hai người này đã, còn chuyện lôi kéo họ vào tông môn thì tính sau.
Hai vị ca ca.
Vạn Cổ Tông của ta còn thiếu hộ pháp lắm, các ngươi lọt vào mắt ta rồi thì đừng hòng chạy thoát.
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu đặt tàn quyển ba lên chiếc bàn để cống phẩm.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Ba người cùng quỳ xuống đất, tiến hành nghi thức kết bái.
“Thương thiên trên cao, Hậu Thổ chứng giám!”
“Hôm nay ta, Hắc (Bạch) La Sát, cùng Quân Thường Tiếu kết làm huynh đệ dị tính, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện c·hết cùng năm cùng tháng cùng ngày!”
“… ”
Quân Thường Tiếu có chút sụp đổ.
Hắn mới hơn hai mươi tuổi, còn hai người kia sống cả vạn năm rồi, cùng c·hết cùng năm cùng tháng cùng ngày, chẳng khác nào nguyền hắn đoản mệnh!
“Haizz.”
Cẩu Thặng thở dài một hơi, vì tương lai của tông môn, vẫn là cố mà kêu theo vậy.
Kết bái xong, Quân Thường Tiếu đứng dậy chắp tay nói: “Hai vị ca ca, sau này tiểu đệ nhờ các huynh chiếu cố cho nhiều!”
Đến từ thượng giới, tu vi Vũ Đế.
Đây đúng là hai cái chân to bằng vàng ròng, Cẩu Thặng đã chuẩn bị sẵn sàng làm vật trang sức rồi.
“Tiểu đệ đệ!”
Bạch La Sát khoác vai Quân Thường Tiếu, hào sảng nói: “Từ hôm nay trở đi, ai dám khi dễ ngươi là khi dễ ta, ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó!”
“Đa tạ ca ca!”
Quân Thường Tiếu nói thêm: “Ca ca có thể bỏ chữ “nhẹ nhàng” đi được không ạ? Nghe cứ kiểu gì ấy.”
“Được thôi!”
“Hai vị ca ca, ta đã dặn người chuẩn bị tiệc rượu rồi, hôm nay ba huynh đệ ta uống cho say bí tỉ mới thôi!”
Xưa có Lưu Quan Trương đào viên kết nghĩa, nay có đen trắng quân tàn quyển ba kết nghĩa, tương lai ắt sẽ trở thành một đoạn thiên cổ giai thoại!
…
“Cái này… kết bái?”
Hoa Hồng nữ hoàng đang đứng trong tẩm cung, phóng thích linh niệm quan sát ba người đang bày bàn lớn uống hôn thiên ám địa dưới vườn đào, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ khó tin.
“Không ngờ.”
Nàng mỉm cười: “Phu quân của ta quả nhiên rất có bản lĩnh thu phục lòng người.”
…
“Tiểu đệ đệ, nào!”
Trong vườn đào phong cảnh như tranh, Bạch La Sát bưng một chén rượu lớn, mặt mày đỏ gay, trông rất hăng hái.
“Haizz.”
Quân Thường Tiếu nâng bát rượu lên, lại nhíu mày thở dài.
“Ngày kết bái phải vui vẻ mới phải chứ, tiểu đệ đệ sao lại than thở?” Bạch La Sát khó hiểu hỏi.
Quân Thường Tiếu đặt chén rượu xuống, thật lòng nói: “Không giấu gì hai vị ca ca, dạo gần đây đệ gặp phải chút phiền phức, nói đúng hơn là bị người ta ức h·iếp.”
“Bốp!”
Bạch La Sát đập bàn một cái, trợn mắt quát: “Ai!”
“Thôi bỏ đi…”
Quân Thường Tiếu nâng chén nói: “Đây là chuyện của huynh đệ, không dám làm phiền tới ca ca.”
Bạch La Sát rõ ràng đã ngà ngà say, không nhận ra Cẩu Thặng đang dùng chiêu lấy lui làm tiến, lớn tiếng nói: “Việc của đệ cũng là việc của ca ca, nói mau, ai dám khi dễ ngươi, ta đi xử nó ngay!”
Hắc La Sát cũng phụ họa: “Huynh đệ đã cho chúng ta ba bản tàn quyển, giúp ngươi giải quyết phiền phức cũng là việc nên làm.”
Hắn không say đến nỗi không biết gì, lời nói vẫn ẩn ý rằng giúp đỡ là vì vừa mới nhận được lợi ích.
“Hai vị ca ca.”
Quân Thường Tiếu không vòng vo nữa, nói thẳng: “Kẻ khi dễ huynh đệ là một tên gọi Tinh Không Hàng Hải Vương gì đó, trên trán còn khắc một chữ “Đẹp Trai” nữa!”
Hệ thống lẩm bẩm: “Được, để ta xem cái tên kia sẽ bị an bài ra sao.”