Chương 1135 Ta thì không nên tới Tây Hải Linh Châu!
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 1135 Ta thì không nên tới Tây Hải Linh Châu!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1135 Ta thì không nên tới Tây Hải Linh Châu!
Chương 1135: Ta hối hận đến Tây Hải Linh Châu rồi!
Chương 1135: Ta hối hận đến Tây Hải Linh Châu rồi!
Không kể đến những từ ngữ ngắt câu phù hợp để mà nói chuyện, Hàn Vấn Thiên tổng cộng nói hai mươi lăm chữ, sau đó bị Quân Thường Tiếu một quyền K.O.
Thật quá bá đạo, quá khủng bố!
Lý Thanh Dương khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ Vạn Tiên Minh minh chủ có khúc mắc gì với tông chủ từ trước?”
Hắn cảm nhận được tông chủ đột ngột xuất thủ, mang theo đầy trời tức giận, cảm giác kia tựa như có thâm thù đại hận gì đó vậy.
“Nhị sư huynh.”
Tiêu Tội Kỷ nói: “Sau khi tông chủ từ Hồn Tộc đại lục trở về cứ là lạ, có phải là có tâm sự gì không?”
“Theo ta thấy.”
Tô Tiểu Mạt suy đoán: “Chắc chắn tông chủ bị ức hiếp ở đó, nên đến Tây Hải Linh Châu liền đem cái tên minh minh chủ kia ra làm bao cát trút giận.”
“Ai.”
Lý Thanh Dương lắc đầu: “Vẫn là đám đệ tử chúng ta chưa đủ mạnh, nếu không, sao để tông chủ một mình tiến về Hồn Tộc đại lục cơ chứ.”
Trên đầu thuyền, Lục Thiên Thiên im lặng nhìn Quân Thường Tiếu đang ra vẻ trước mặt mọi người.
Lý Thanh Dương và những người khác lo lắng vì sự khác thường của tông chủ, chỉ có nàng là đang thắc mắc sao khi trở về người hắn lại nồng nặc mùi hoa hồng thế kia?
…
Phòng nghị sự trong đại điện của Vạn Tiên Minh đã hoàn toàn sụp đổ, Hàn Vấn Thiên thì miệng méo mắt lệch, co quắp trên mặt đất như đống bùn nhão.
Mấy ngàn thành viên bị quét bay ra ngoài chật vật đứng dậy, thấy minh chủ đã bị đánh đến không ra hình người thì không khỏi thất kinh.
Rốt cuộc người trẻ tuổi bộc phát năng lượng cường thế kia có lai lịch gì!
Bi kịch nhất phải kể đến môn chủ Ma Đế môn, ngàn dặm xa xôi đến Tây Hải Linh Châu, vừa vất vả đạt được hiệp nghị đồng minh với Vạn Tiên Minh, thì tông chủ Vạn Cổ tông đã đánh tới cửa.
“Chào.”
Quân Thường Tiếu lạnh lùng nói: “Chúng ta lại gặp mặt.”
“…”
Mông của môn chủ Ma Đế môn lạnh toát.
Hình như cũng chưa bao lâu, sao khí thế của tên này lại bộc phát mạnh hơn trước kia nhiều vậy!
Ấy là bởi vì Quân Thường Tiếu giờ đã là ngũ phẩm Kiếm Vũ Song Thánh, với việc hắn song tu kiếm đạo võ đạo, mỗi một phẩm đề thăng đều gia tăng đáng kể thực lực, huống chi còn đi Hồn Tộc đại lục thăng liền ba phẩm!
“Nói xem nào.”
“Đến Tây Hải Linh Châu có ý đồ gì?”
Quân Thường Tiếu không nhúc nhích tạo hình, nhảy ra khỏi hố nhỏ, phủi phủi bụi bám trên quần áo.
“Quân tông chủ, ta…”
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu lập tức biến mất, xuất hiện trước phế tích đại sảnh, sau lưng đã vác máy hút bụi, ống hút vô tình đập vào ót Hàn Vấn Thiên đang suy yếu.
“Hô hô hô…”
Lực hút mạnh mẽ bộc phát trong nháy mắt, chỉ thấy từng đoàn từng đoàn thuộc tính màu xanh lục liên kết với tóc đều bay vào máy hút bụi.
“Phốc!”
Hàn Vấn Thiên phun ra một ngụm máu, đầu nghiêng một cái rồi ngất lịm đi.
Vừa rồi, hắn bị đánh trọng thương, vẫn còn chút ý thức thì đột nhiên trong thức hải truyền đến giọng nói âm u, hỏi hắn có cần giúp đỡ không, có muốn mạnh lên không.
Hắn còn đang ngây người, chưa kịp lựa chọn thì cảm thấy có thứ gì đó đập vào trán, rồi… đần độn u mê ngất đi.
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu đặt máy hút bụi xuống, một chân dẫm lên, có chút bất ngờ nói: “Không ngờ tên này lại có Hồn Tộc trong người, không biết là điện chủ thứ mấy.”
Linh hồn chứa trong máy hút bụi là điện chủ thứ mấy không quan trọng, quan trọng là có thể khẳng định điện chủ vất vả nhất mỗi năm, đến cả lời thoại cũng chưa nói xong đã bị hàng phục.
“Tông chủ.”
Lý Thanh Dương nói: “Môn chủ Ma Đế môn chuồn mất rồi!”
Quân Thường Tiếu xoay người, phát hiện môn chủ Ma Đế môn đã không còn bóng dáng, linh niệm tràn ra, chỉ thấy người nọ đã chạy ra ngoài mấy trăm dặm.
Hắn cười lạnh: “Đến cả chút đồ vật cũng không thèm để lại, coi ta Quân Thường Tiếu là cái gì?”
“Hưu!”
Hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo với tốc độ cực nhanh.
…
Giữa không trung.
Môn chủ Ma Đế môn dốc toàn lực chạy trốn theo một hướng, mãi đến lúc thấy Quân Thường Tiếu đuổi tới thì chỉ biết gào thét trong lòng: “Ta hối hận đến Tây Hải Linh Châu rồi!”
Hối hận thì hối hận, trốn vẫn phải trốn!
Thế là, hai người trình diễn một trận truy đuổi đặc sắc trên bầu trời.
Nếu đổi lại trước kia, môn chủ Ma Đế môn còn có khả năng chạy thoát, nhưng giờ thực lực Quân Thường Tiếu tăng mạnh, lại có vũ trang cánh gia trì, khoảng cách giữa hai người đang rút ngắn từng chút một!
Không được!
Cứ cắm đầu chạy thẳng thế này thì chắc chắn bị đuổi kịp!
Môn chủ Ma Đế môn đổi sách lược, từ trên cao lao xuống với tốc độ cực nhanh, rồi hòa mình vào trong rừng núi tăm tối, hi vọng mượn địa hình đặc thù của Tây Hải Linh Châu để hất cái đuôi phiền phức kia ra.
“Ngươi chạy không thoát đâu!”
Quân Thường Tiếu đuổi theo phía sau, hét lớn: “Trừ phi ngươi chịu chi tiền ra!”
Nghe câu này, môn chủ Ma Đế môn suýt chút nữa thổ huyết.
Mẹ kiếp, ta bị ngươi lừa những hai lần rồi, túi còn sạch hơn cả mặt, lấy đâu ra tiền cho ngươi!
Chạy, cứ chạy thôi!
Môn chủ Ma Đế môn điên cuồng tăng tốc, hận mình sao không mọc thêm hai cái chân, hận mình sao không có thêm đôi cánh biết bay!
Quân Thường Tiếu nói: “Không trả tiền, bổn tọa truy ngươi đến chân trời góc biển!”
Hắn cứ bám lấy môn chủ Ma Đế môn, nếu đối phương không chịu bỏ ra tài nguyên võ đạo khiến hắn hài lòng thì đừng hòng rời khỏi Tây Hải Linh Châu yên ổn!
Một đại ca Ma Đế môn đầy tiềm chất gây họa cho đại lục, giờ lại bị Quân Thường Tiếu bức đến chạy trối c·hết, thậm chí trong đầu còn nghĩ phải hù dọa hắn, rốt cuộc ai mới là chính phái, ai là phản diện đây!
“Oanh!”
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên!
Môn chủ Ma Đế môn đang chạy trốn với tốc độ cao nhất tựa như đâm vào thứ gì đó, bị đánh bay thẳng ra ngoài, rồi “phù” một tiếng ngã xuống đất, tung lên một đám bụi mù.
“A!”
Hắn ôm đầu kêu thảm thiết.
Đúng lúc này, Quân Thường Tiếu đã bay tới, ung dung đáp xuống, khoanh tay nói: “Ngươi chạy đi đâu nữa?”
“…”
Môn chủ Ma Đế môn tức giận hét lên: “Ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ gì vậy!”
“Xoát!”
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu vung tay, Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm, Thanh Long Yển Nguyệt Đao cùng đám v·ũ k·hí khác đều được tế ra, một bộ tư thế sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào, nói: “Bớt nói nhảm, mau nộp tiền!”
Môn chủ Ma Đế môn mặt như đưa đám nói: “Quân tông chủ, ta không có tiền, bây giờ ta nghèo đến mức phải uống gió tây bắc đây này!”
“Xạo sự.”
Quân Thường Tiếu nói: “Ma Đế môn của ngươi rõ ràng có mười tòa mỏ quặng, thời gian này chắc phải khai thác được không ít, mau lấy hết ra đây cho ta!”
Viên công tử đã nắm rõ thông tin về mười tòa mỏ quặng của Ma Đế môn sau khi trở thành vịn tông chủ như lòng bàn tay, ban đầu còn tính để bọn chúng khai thác trước đã, rồi tìm cơ hội đi thu hoạch một mẻ.
Nếu không phải đối phương đột nhiên xuất hiện, Cẩu Thặng đã quên béng chuyện vặt này rồi.
“Quân Thường Tiếu!”
Môn chủ Ma Đế môn phẫn nộ gầm thét: “Ngươi hết lần này đến lần khác uy h·iế·p Ma Đế môn ta, bổn tọa chịu đủ rồi!”
Mấy chữ cuối chợt nghe có vẻ như mang theo giọng nghẹn ngào.
“Thế này đi.”
Quân Thường Tiếu lùi lại mấy bước, giơ tay nói: “Chúng ta đánh một trận, ta thua thì ta cho ngươi tiền, ngươi thua thì ngươi cho ta tiền.”
“…”
Môn chủ Ma Đế môn đứng dậy, tức tối nói: “Đánh thì đánh, thật sự tưởng bổn tọa sợ ngươi chắc!”
Hai người đứng cách nhau mấy trượng, bầu không khí chiến đấu hết sức căng thẳng.
“Tạch tạch tạch!”
Đột nhiên, có tiếng vỡ vụn truyền đến.
Khu vực không gian mà trán môn chủ Ma Đế môn vừa va vào đột nhiên xuất hiện những vết rạn nứt nhỏ, rồi “bành” một tiếng nổ tung, kéo ra một cái khe lớn.
“Hưu!”
“Hưu!”
Từng đạo từng đạo hắc ảnh từ bên trong bay ra ngoài, chỉnh tề rơi xuống đất.
“Vù vù!”
Khí tức quỷ dị tràn ngập, hoa cỏ cây cối nhanh chóng khô héo tàn lụi.
“Đại ca, nơi này chính là Tinh Vẫn đại lục!” Một giọng nói the thé vang lên.
“Đạp!”
Một người trẻ tuổi đầu trọc lóc xuất hiện.
Hắn giẫm chân lên tảng đá, tay vuốt cằm, tiêu sái vung vạt áo choàng sau lưng, cười lạnh lùng: “Tinh Vẫn đại lục, từ hôm nay trở đi hãy run rẩy đi!”
“Ừm?”
Đầu trọc phát hiện có hai võ giả Tinh Vẫn đại lục đang đứng ở đằng xa, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình.
“Ọe!”
Quân Thường Tiếu nôn khan, nói: “Tên này xấu quá!”
“Ọe!”
Môn chủ Ma Đế môn cũng nôn theo, nói: “Bổn tọa chưa từng thấy ai xấu đến vậy!”