Chương 1 Thiết Cốt Tranh Tranh phái _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1 Thiết Cốt Tranh Tranh phái _
Chương 1: Thiết Cốt Tranh Tranh phái
“Người trẻ tuổi, ta thấy ngươi cốt cách tinh kỳ, là bậc kỳ tài võ học vạn người không được một. Ngươi có thể suy nghĩ về việc gia nhập Thiết Cốt Tranh Tranh phái ta, làm một gã đệ tử, tương lai thành tựu tất nhiên bất khả hạn lượng.”
Quân Thường Tiếu đứng giữa sơn dã cảnh sắc hữu tình, cười tủm tỉm nói với võ giả trước mặt. Khóe miệng hắn cong lên, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn khiến người ta có cảm giác vô cùng tuấn tú.
Không phải cảm giác, mà là thật.
Nếu có nữ nhân nào nhìn thấy hắn, khẳng định sẽ nghẹn ngào thét lên, chắc chắn bị mê đến ngã trái ngã phải.
“Cái kia…”
Võ giả trùm khăn xanh trên đầu, khách khí nói: “Các hạ có thể đem chân dịch ra được không?”
Ánh mắt Quân Thường Tiếu dời xuống, thì ra một chân của hắn đang giẫm lên mặt người ta, nửa bên mặt còn lại thì kề sát thảm cỏ, in rõ một dấu chân to tướng.
Đây rõ ràng là bị đánh.
Nhìn tư thế ngã xuống đất cùng dấu chân còn lưu lại trên ngực, xem ra bị đánh không hề nhẹ.
Quân Thường Tiếu vội thu chân lại, có chút áy náy nói: “Ta thấy ngươi trêu ghẹo nữ đệ tử xinh đẹp như hoa của bổn tọa, nhất thời nhịn không được, thật là xin lỗi.”
“…”
Võ giả khăn xanh câm nín.
Gã chỉ là gặp được một mỹ nữ ở chốn hoang dã, tiến lên nói vài câu, liền bị chưởng môn tự xưng là Thiết Cốt Tranh Tranh phái đánh cho một trận, đúng là xui xẻo tận mạng.
“Bằng hữu.”
Quân Thường Tiếu nói: “Suy nghĩ chút đi.”
Võ giả khăn xanh yếu ớt nói: “Ta nói không đồng ý được không?”
“Được chứ.”
Quân Thường Tiếu chân thành nói: “Thiết Cốt Tranh Tranh phái ta luôn luôn lấy đức phục người, tuyệt không ép buộc!”
“Thật có lỗi.”
Võ giả áo xanh cố nén đau đớn, miễn cưỡng nói: “Ta đã là người của Linh Tuyền Tông, không thể trở thành đệ tử của quý phái.”
Gã ta thật vất vả mới thông qua khảo hạch của Linh Tuyền Tông, trở thành ký danh đệ tử, làm sao có thể đổi ý gia nhập môn phái khác được!
Huống chi, Thiết Cốt Tranh Tranh phái?
Nghe cái tên thôi đã biết là môn phái rác rưởi, hoàn toàn không lọt nổi vào mắt xanh ở Tinh Vẫn đại lục này. Đi vào đó chẳng khác nào lãng phí thời gian, lãng phí cả sinh mệnh.
“Ai.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Bằng hữu và Thiết Cốt Tranh Tranh phái ta vô duyên rồi.”
“Thiên Thiên.”
Hắn quay đầu hỏi: “Người này vừa rồi có khi dễ ngươi không?”
Cách đó không xa trên một tảng đá lớn, có một nữ tử bạch y đang ngồi im lặng. Đôi mắt nàng trong veo như nước suối, da trắng như tuyết. Tuy chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, nàng đã có đủ những điều kiện cần có của một mỹ nữ.
Nếu có khuyết điểm, có lẽ vì tuổi còn nhỏ, những chỗ cần cong thì vẫn chưa cong lên được.
“Chưởng môn.”
Lục Thiên Thiên khẽ vén tay áo, thản nhiên nói: “Hắn vừa rồi muốn sờ tay ta.”
“Bốp!”
Quân Thường Tiếu lại giơ chân giẫm lên mặt võ giả áo xanh, ánh mắt lạnh lùng nói: “Ngươi chán sống rồi phải không?”
Vừa nãy còn ôn nhu hòa nhã, đột nhiên sát khí đằng đằng, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Võ giả khăn xanh vội vàng nói: “Các hạ, ta… ta không có!”
Gã thề rằng gã vừa rồi có chút ý nghĩ đó, nhưng còn chưa kịp động tay đã bị đánh cho một trận, cùng lắm chỉ là tính toán chiếm tiện nghi chưa toại nguyện thôi mà!
Quân Thường Tiếu lạnh giọng nói: “Thiên Thiên sẽ không nói dối, bổn tọa tin nàng. Hôm nay ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi một trận!”
“Bành!”
“Bành!”
“Bành!”
Từng cơn gió mát thổi nhẹ, thổi lên khuôn mặt bầm dập của võ giả áo xanh. Gã không cảm thấy dễ chịu chút nào, bởi vì xương cốt gã sắp tan ra thành từng mảnh đến nơi rồi.
“Đáng giận!”
Cố gắng ngẩng đầu, nhìn hai bóng lưng dần mờ đi, võ giả khăn xanh nắm chặt bùn đất, hận hận nói: “Lão tử nhất định phải báo thù!”
Quân Thường Tiếu.
Chưởng môn Thiết Cốt Tranh Tranh phái.
Nói về cái Thiết Cốt Tranh Tranh phái này, cũng không có gì hay ho cả.
Tương truyền năm xưa, có một võ giả họ Vương thành lập nên. Bởi vì xương cốt gã ta cứng rắn, nhảy xuống vách núi mà không chết, được người qua đường thương tình cho một bữa cơm, sau đó liền khai tông lập phái, sáng tạo ra Thiết Cốt Tranh Tranh phái.
Tôn chỉ của môn phái là: Làm người phải có cốt khí, làm việc phải cứng rắn!
Đời thứ nhất chưởng môn dốc lòng gây dựng, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi đã có chút danh tiếng trong giang hồ, môn phái cũng từ hạng bất nhập lưu một bước lên hàng cửu lưu, trở thành niềm tự hào của thôn Thanh Dương!
Nhưng, ai ngờ số trời khó đoán.
Đời thứ nhất chưởng môn đến chốn lầu xanh trăng hoa vui vẻ, bị quan phủ bắt được, lại vượt ngục bất thành, bị xử trảm.
Cả môn phái nhất thời rắn mất đầu, từ đó bắt đầu xuống dốc không phanh.
Trên đời này làm gì có cái gọi là vĩnh hằng. Mạnh như Thiết Cốt Tranh Tranh phái – dạng cửu lưu môn phái, cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Mỗi lần người trong thôn kể chuyện về Thiết Cốt Tranh Tranh phái, nhắc đến Vương chưởng môn vượt ngục không thành bị chém đầu, đều ngửa mặt lên trời thở dài. Còn đám trẻ con ngồi trên ghế đẩu nghe truyện thì đều lã chã rơi lệ.
Thiết Cốt Tranh Tranh phái tuy suy thoái, nhưng vẫn còn tồn tại!
Ba tên đệ tử ngồi lại cùng nhau, vui vẻ ăn bữa cơm giải tán. Sau khi ăn xong, có một người lựa chọn ở lại, sống một mình trông nom môn phái ngày đêm, không rời không bỏ.
Người đó là ai?
Chính là đời thứ hai chưởng môn Quân Thường Tiếu!
Nói chính xác hơn.
Là Quân Thường Tiếu đã từng.
Bởi vì một tháng trước, vào một đêm khuya thanh vắng, hắn đứng dậy đi vệ sinh. Vừa bước ra khỏi đại điện, liền bị cái bảng hiệu Thiết Cốt Tranh Tranh phái bong tróc rơi xuống nện trúng đầu, thế là toi mạng.
Thật may mắn thay.
Quân Thường Tiếu đến từ Địa Cầu, xuyên không đến thế giới này, thành công chiếm cứ thân xác vẫn còn ấm nóng.
“Ta xuyên không?”
Ý thức được mình chưa chết, Quân Thường Tiếu ngơ ngác một hồi, sau đó tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nhân, mới hiểu ra. Hóa ra mình may mắn trở thành một trong hàng ngàn vạn người xuyên việt!
Rất tốt, rất tốt!
Tuyệt thế công pháp, thần kỹ bí tịch, các loại hệ thống mau xuất hiện đi!
Ta – Quân Thường Tiếu đã đến nơi này, liền muốn giống như những người đồng hành khác, xưng bá dị thế giới, treo lên đánh các loại thiên tài, trở thành chí cao vô thượng Thần Tôn, đế vương, Hoàng Ma, Thánh tiên!
Quả nhiên công không phụ lòng người, sau khi g·iết vô số con kiến và bóp c·hết vô số con bọ chét, cuối cùng hệ thống cũng được kích hoạt.
“Đinh!”
“Hệ thống ‘Mạnh nhất môn phái’ đang khởi động…”
“Đinh!”
“Hệ thống ‘Mạnh nhất môn phái’ khởi động thành công, bắt đầu bổ sung số liệu cho kí chủ…”
“Vù!”
Sau khi giọng nói máy móc kết thúc bên tai, trong tầm mắt Quân Thường Tiếu xuất hiện từng dãy số liệu:
Tên môn phái: Thiết Cốt Tranh Tranh phái.
Chưởng môn: Quân Thường Tiếu.
Đẳng cấp môn phái: Cửu lưu.
Kiến thiết môn phái: Cấp 1.
Thành viên môn phái: 1.
Điểm cống hiến môn phái: 0/100.
Nhiệm vụ chính tuyến: Trong vòng 100 năm, khiến Thiết Cốt Tranh Tranh phái trở thành tông môn mạnh nhất Tinh Vẫn đại lục, số lượng đệ tử đạt 100.000. Nếu không thể hoàn thành, thời gian vừa đến, kí chủ lập tức hồn phi phách tán!
Nhìn thấy nhiệm vụ chính tuyến, Quân Thường Tiếu cảm thấy hai bàn chân lạnh toát, truyền lên tận sống lưng.
Sau khi cẩn thận đọc lại ký ức của nguyên chủ nhân, biết được Thiết Cốt Tranh Tranh phái chỉ có một mình hắn, lại còn là môn phái cấp thấp nhất, hắn đi đến nhà bếp, giơ con dao phay lên gác trên cổ, do dự khá lâu, vẫn là buông dao xuống, quyết không làm ra chuyện thiếu cốt khí như vậy.
Một cái môn phái cửu lưu.
Một cái môn phái chỉ có một mình hắn!
Trong vòng trăm năm phải trở thành tông môn mạnh nhất đại lục, chiêu mộ 100.000 đệ tử?
Đây là ông trời đang đùa hắn, hay là hệ thống đang đùa hắn vậy?
“Đinh!”
Trong tuyệt vọng, bên tai hắn vang lên giọng nói máy móc: “Chúc mừng kí chủ mở khóa hệ thống, nhận được một chiếc nhẫn không gian!”
“Nhẫn không gian?”
Quân Thường Tiếu phát hiện trên cổ tay phải bỗng dưng có thêm một chiếc vòng ngọc tinh xảo, phía trên khắc bốn chữ nhỏ “nhẫn không gian”. Khóe miệng hắn giật giật, lẩm bẩm: “Cái nhẫn to như vậy, ta còn là lần đầu tiên thấy đấy!”