Chương 25: Tiền tài động nhân tâm
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 25: Tiền tài động nhân tâm
Lý Phàm kéo thi thể của tên mập vào trong thuyền Thái Diễn, lại dọn dẹp sơ qua vết máu trên mặt đất, sau đó Lý Phàm xem như không có chuyện gì phát sinh, đi vào trong phòng.
“Thật đúng là không biết mùi vị.” Lý Phàm bình luận.
Tên mập này rõ ràng là còn chưa hiểu tình hình. Ỷ vào chút ít sự thông minh, phát hiện Lý Phàm có thể đã mạo danh trà trộn vào đây, liền vội vàng đến uy hiếp, có thể là vì muốn giành chút lợi lộc từ chỗ Lý Phàm.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ kỹ một chút, Lý Phàm trà trộn vào đảo Lưu Ly quả thật không sai. Nhưng bọn Ly giới các người, không phải cũng lấy được hộ tịch với thân phận là dân tị nạn sao?
Về bản chất hắn và Lý Phàm có gì khác biệt?
Một khi có được hộ tịch đảo Lưu Ly, liền thật sự xem mình là dân bản địa.
Lý Phàm nhìn thấy rất rõ ràng, vị tiên sư che mặt trước đó đến tiếp ứng, còn có Tôn Chương ở Thiên Bảo lâu, làm việc rất cẩn thận, sợ bị người khác biết.
Hiển nhiên thân phận của bọn họ là người phàm ở vùng đất trục xuất thì không được để lộ ra ngoài ánh sáng.
Chính vì vậy, tên mập không biết sống chết đến cửa uy hiếp này, Lý Phàm tiện tay liền giết.
Hắn không tin Thiên Bảo lâu và đám người Ly giới sẽ vì điều tra việc này mà gióng trống khua chiêng.
Hơn nữa, cứ coi như bọn họ điều tra gã mập trước khi mất tích đã tới nơi ở của Lý Phàm, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy thi thể, chỉ cần Lý Phàm một mực khẳng định chưa từng thấy, bọn họ cũng không thể làm gì Lý Phàm.
Dù sao, nếu sự việc làm lớn chuyện, đối với song phương đều không tốt đẹp gì.
Mà nếu Lý Phàm lo trước lo sau, không dám động thủ, giữ lại mạng sống cho gã mập kia, ngược lại có thể sẽ gây nên đủ loại mầm họa.
Cho nên Lý Phàm quả quyết lựa chọn đem khả năng dẫn đến uy hiếp bóp chết từ trong trứng nước.
…
Đúng như Lý Phàm dự đoán, mấy ngày sau, ngoại trừ Tô Trường Ngọc đến đây hỏi thăm qua một câu ra, thì việc tên mập đột nhiên mất tích không có gây nên sự chú ý của bất kỳ ai khác.
Chuyện này chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc sống trên đảo của Lý Phàm, và hắn nhanh chóng không còn để tâm nữa.
Những ngày này, Lý Phàm ở trên đảo một mặt nghe ngóng các loại sự vụ, một mặt lập mưu làm thế nào để lấy trân bảo trong thuyền Thái Diễn ra sử dụng một cách hợp lý.
Thời gian dần trôi, Lý Phàm bây giờ đã hiểu biết đại khái về đảo Lưu Ly này.
Vùng biển này tên là biển Tùng Vân.
Biển Tùng Vân rộng lớn vô ngần, với hàng chục ngàn hòn đảo nằm rải rác khắp nơi.
Mà đảo Lưu Ly nằm ở phía khu vực trung tâm của biển Tùng Vân, quy mô trung bình.
Vì vùng biển xung quanh đảo có nhiều loại cá Lưu Ly thơm ngon nên được đặt tên là đảo Lưu Ly,
Cá Lưu Ly không chỉ rất phổ biến đối với người phàm trên các hòn đảo xung quanh, mà ngay cả những loại đan dược được các tiên sư luyện chế cũng dùng đến Lưu Ly châu thỉnh thoảng được sinh ra từ thể nội cá Lưu Ly.
Cho nên đảo Lưu Ly có tiên sư tọa trấn, hàng năm đều thu thập một số lượng Lưu Ly châu nhất định.
Tiên sư không hỏi thế sự, thường nhân khó mà nhìn thấy. Sự vụ lớn nhỏ trong đảo Lưu Ly đều đực quản lý bởi phủ Lưu Ly do đảo chủ đảo Lưu Ly thành lập.
Cư dân trong đảo, có thể nhận công việc trong phủ Lưu Ly. Công việc có hệ số nguy hiểm càng cao thì thù lao cũng càng cao.
Trong số đó, câu cá Lưu Ly ở ngoài biển được mọi người hoan nghênh nhất.
Không có nguy hiểm gì quá lớn để nói mà thù lao cũng không ít.
Mấu chốt chính là, đánh bắt cá Lưu Ly chỉ cần nộp lên bảy phần, ba phần còn lại có thể tự bán.
Cho nên phần công việc bắt cá này thật sự là miếng bánh thơm ngon.
Đáng tiếc chính là, khi ra biển cần thuyền lớn, mà bầy cá Lưu Ly lại lơ lửng không cố định. Để tìm kiếm cần linh đẫn đặc chế ở trên đảo.
Linh dẫn chỉ vào thời điểm ra biển thì phủ Lưu Ly mới phát xuống, sau đó trở về sẽ bị thu hồi lại.
Tự mình bắt cá là chuyện không thể nào. Mà một khi bị bắt được thì trực tiếp xử tử.
Cho nên, việc đánh bắt cá Lưu Ly chỉ khi được phủ Lưu Ly cho phép mới có thể đi được.
Mà người có thể ra biển đánh bắt cá, đều là đối tượng mà dân cư trên đảo ngưỡng mộ.
Trước đó vài ngày, một đội tàu ra biển, không chỉ mang về một mẻ cá Lưu Ly lớn mà còn gặp phải một con tàu bị chìm.
Nghe nói chiếc thuyền này vì tránh né nạn bão mà dẫn cả nhà chạy nạn, cho nên mang theo mười mấy rương vàng bạc châu báu!
Giờ phút này lại có lợi cho đội tàu.
Liên quan đến việc vớt vật phẩm bên trong thuyền bị đắm, quy tắc cũng giống như đánh bắt lá Lưu Ly, có thể tự giữ lại ba phần!
Cho nên, sau khi đội thuyền này trở lại bến cảng, nguyên nửa cái đảo đều chấn động.
Tài vật tổng quản ở trên đảo là Tiền quản sự đều tự mình đến tra xét một phen.
Nhìn khuôn mặt cười muốn lệch của từng thành viên trên đội tàu, khiến không ít người trên đảo đều đỏ mắt.
Tất cả họ đều bắt đầu nhao nhao lên âm thầm tìm kiếm mối quan hệ, muốn cầu được một phần tư cách ra biển vào lần sau.
…
Lý Phàm nhận thấy mình cũng có thể thông qua thao tác như vậy, đem vô số trân bảo trên thuyền Thái Diễn từ từ tẩy trắng, phong hiểm vẫn còn tương đối nhỏ.
Chỗ khó duy nhất chính là làm sao có được tư cách đơn độc ra biển thu hoạch.
Sự tồn tại của thuyền Thái Diễn là điều tuyệt đói không được bại lộ.
Người trên đảo muốn gia nhập đội tàu quá nhiều, Lý Phàm tùy tiện nghe được điểm mấu chốt.
Tam đại thủ hạ thân tín của chủ đảo Lưu Ly, Triệu quản sự phụ trách nhân sự trên đảo, Tiền quản sự phụ trách tài vật, Chu quản sự phụ trách trị an.
Mà hầu hết bộ phận danh ngạch đội tàu ra biển đều nằm trong tay Tiền quản sự. Triệu quản sự cùng Chu quản sự luôn muốn nhúng tay vào, nhưng từ đầu đến cuối họ luôn bị Tiền quản sự kiểm soát chặt chẽ. Họ chỉ được chia một hai đội tàu.
Nơi nào có con người, nơi đó có cạnh tranh.
Lý Phàm nhớ tới ngày đó nhập tịch, Triệu quản sự nhìn thấy phản ứng của mình, liền nghĩ bụng có lẽ có thể mặt mặt vị Triệu quản sự này một lần.
Nhưng Triệu quản sự không phải người mà Lý Phàm nói gặp là có thể gặp liền bây giờ.
Lý Phàm chuẩn bị đi con đường của Tôn Chương ở Thiên Bảo lâu.
Lý Phàm nghe ngóng được vị trí, hắn liền đi vào cửa trước của Thiên Bảo lâu, muốn bái kiến Tôn Chương.
Nhưng lại bị từ chối không cho vào.
“Đi đi đi, Tôn trưởng lão của chúng ta là thân phận gì, mà ngươi muốn gặp thì gặp hả? Đi nhanh đi!” Mấy đại hán áo đen trước cổng nhìn Lý Phàm một cách không thiện ý, như thể chỉ cần một câu không hợp liền muốn động thủ.
Lý Phàm thấy thế đành bất đắc dĩ rời đi trước.
Trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, Thiên Bảo lâu dù sao cũng là nơi mở cửa làm ăn, sao có thể đuổi người ra ngoài mà không gặp mặt ai?
Mà mấy đại hắn áo đen mày đều không có xin chỉ thị mà tự mình làm chủ, như thể đã sớm biết Lý Phàm là ai…
“Hẳn là đã được phân phó, cố ý không gặp ta.” Rút ra kết luận, Lý Phàm suy đoán hẳn là đám người Ly giới bên kia đã xảy ra biến cố gì, dẫn đến việc Tôn Chương trực tiếp trở mặt không quen biết.
Sau một phen nghe ngóng bên dưới, Lý Phàm mới biết được chuyện gì xảy ra.
Hóa ra là Tô Trường Ngọc kia, vì muốn mau chóng loại trừ chướng khí trong cơ thể mà dứt khoát lựa chọn trở thành vật thí nghiệm của tiên sư.
Trước khi đi, Tô Trường Ngọc đã ký tên mình vào phần khế thư còn lại.
Kể từ đó, ba khế thư đã hoàn thành, khế thư cũng triệt để tiêu tán.
Ly giới cùng Thiên Bảo lâu ở giữa lại không liên quan.
“Chẳng trách đột nhiên lại trở mặt, còn cố ý trốn tránh chúng ta. Chỉ là không ngờ tới Tô Trường Ngọc kia lại quả quyết như thế.” Lý Phàm cảm thán.
“Haizz, chúng ta đều từng khuyên hắn, đừng nên nóng vội như vậy. Nhưng hắn không chịu nghe!” Lý Phàm cũng nhận ra người nói lời này, chính là Tiêu Hằng, tự xưng là con của Trấn Nam Vương trong động đá vôi tại Thiên Bảo lâu.
Có vẻ như Tiêu Hằng và Tô Trường Ngọc có tình cảm vô cùng tốt, ngay lúc này hắn vô cùng uể oải: “Nếu không phải vì cứu muội muội bị mắc bệnh nan y của hắn, thì Tô huynh cũng sẽ không liều mạng như vậy.”
Lý Phàm nghe lời này, giống như có điều suy nghĩ.