Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 90 Lão hồ ly, phẫn nộ Ngô Hoàng

  1. Trang chủ
  2. Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
  3. Chương 90 Lão hồ ly, phẫn nộ Ngô Hoàng
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 90 Lão hồ ly, phẫn nộ Ngô Hoàng

Chương 90: Lão hồ ly, Ngô Hoàng phẫn nộ

“Ừm, được!”

Lý Huyền khẽ gật đầu, nói tiếp: “Các loại thoại bản, tạp ký, cả y dược kỳ thuật… tìm chút gì đó để ta giết thời gian.”

“Vâng, sư phụ!”

Hứa Viêm gật đầu đáp.

“Sư phụ, sư đệ đi Ngô quốc, ta cũng muốn về Đông Hà quận một chuyến.”

Mạnh Xung đến Ngô quốc tìm Ngô Hoàng gây phiền phức, tạm thời không thể cùng nhau nghiệm chứng cảm ngộ bát quái, Hứa Viêm định về nhà một chuyến, lấy kiếm ý giúp phụ mẫu tăng nhanh tốc độ luyện cốt.

“Đi đi.”

Lý Huyền gật đầu.

Hôm sau, Thạch Nhị mang một ít thư tịch đến.

Đây đều là bí kíp trân tàng của Thiên Mẫu giáo, ghi chép các thủ đoạn giang hồ, trong đó có cả một ít thư tịch về y dược.

Buổi chiều, Hứa Viêm cũng cho người đưa thư tịch tới.

Lý Huyền xem y dược trước, tìm hiểu hệ thống y dược ở biên hoang chi địa, thậm chí nội vực, rốt cuộc là như thế nào.

“Không có châm cứu huyệt vị, không có lý lẽ quân thần tá sứ khi dùng thuốc…”

Sau khi xem mấy quyển sách y dược, Lý Huyền càng tin vào suy nghĩ của mình, võ đạo chi nhánh này, có lẽ sẽ thành công.

Một khi thành công, sẽ phá vỡ võ đạo của thế giới này.

“Hiện tại, chỉ thiếu tiếp tục hoàn thiện lý luận, và cần một đồ đệ nữa để lĩnh hội lý luận này.”

Lý Huyền thầm nghĩ.

…

Thiên Bình sơn, được gọi tên vì đỉnh núi rộng lớn bằng phẳng.

Cao thủ giang hồ Ngô quốc tập hợp tại đây, mở đại hội giang hồ để bắt Mạnh Xung, và nhận thưởng từ Ngô Hoàng.

Những cao thủ giang hồ uy danh hiển hách nô nức kéo đến chính là vì tranh đoạt vị trí minh chủ, dẫn dắt giang hồ Ngô quốc đến Tề quốc bắt Mạnh Xung, để được Ngô Hoàng phong thưởng.

Từ đó, bọn họ, những người trong giang hồ này, cũng “có” mặt mũi và thân phận.

Mà còn, còn có một huyện làm đất phong, coi như là có căn cơ ở giang hồ.

Những người có thể đến Thiên Bình sơn tham dự đại hội giang hồ, đều là cao thủ nhất lưu trở lên, ngày hôm đó, dưới chân Thiên Bình sơn, bóng dáng giang hồ nhân sĩ xuất hiện không ngừng.

“Đó là Thiết tiền bối? Cả ông ấy cũng tới!”

“Thiết tiền bối, tuyệt đỉnh cao thủ của Ngô quốc 20 năm trước, đã thoái ẩn từ lâu, không ngờ ông ấy cũng đến.”

“Nói thừa! Ai mà không động tâm với giang hồ hầu?”

“Đúng vậy, ai đoạt được vị trí minh chủ, người đó sẽ được phong làm giang hồ hầu, trở thành lãnh tụ của giang hồ thế hệ này!”

Rất nhiều người trong lòng cảm thán không thôi.

Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ hâm mộ.

Chỉ hận thực lực của mình không đủ, không có tư cách tham dự tranh đoạt vị trí minh chủ.

Những người có tư cách tham gia tranh đoạt minh chủ, đều là tuyệt đỉnh cao thủ giang hồ.

Trên Thiên Bình sơn, quần hùng giang hồ tề tựu, mấy trăm cao thủ lừng lẫy danh tiếng của Ngô quốc tập hợp ở đây.

Trong số đó, không ít người căm thù lẫn nhau, hoặc có cừu oán.

Có điều, lần này đến vì vị trí minh chủ giang hồ, nên không ai vừa gặp mặt đã đánh nhau sống c·hết, ai nấy đều đang suy nghĩ, chờ đoạt được vị trí minh chủ, sẽ hiệu lệnh quần hùng giang hồ, gi·ết cừu gia…

“Xin mời Ngô tiền bối, bậc danh túc của giang hồ Ngô quốc, chủ trì đại hội giang hồ!”

Một cao thủ giang hồ giọng như chuông đồng mở miệng nói.

Trên đài cao, một lão giả còng lưng, già nua được người đỡ vịn ngồi lên ghế.

“Là Ngô tiền bối!”

Dưới đài cao, các giang hồ nhân sĩ xôn xao bàn tán.

“Ngô tiền bối gần trăm tuổi rồi, phải không?”

“Đúng vậy, chỉ có Ngô tiền bối mới có tư cách làm bình phán.”

Giang hồ nhân sĩ cảm thán không thôi, không ngờ lần này đại hội giang hồ lại do Ngô tiền bối chủ trì.

Đây mới thật sự là bậc danh túc trong giang hồ.

Tuy đã già, thực lực không còn bao nhiêu, nhưng danh vọng của ông ta trong giang hồ Ngô quốc, không ai sánh bằng.

Mà còn, Ngô tiền bối có 5 đại đệ tử thân truyền, không ai không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, trong đó một người là đại nội cao thủ trong hoàng cung Ngô quốc.

Ngoài các đệ tử, đồ tôn của ông ta cũng có ba người là tuyệt đỉnh cao thủ.

Có thể thấy được, địa vị của Ngô tiền bối trong giang hồ Ngô quốc cao đến mức nào.

“Tranh đoạt minh chủ, một là xem thực lực, hai là xem đức hạnh, cả hai không thể thiếu. Đức hạnh không tốt, sẽ gây họa cho giang hồ; không có thực lực, không thể gánh vác được mặt mũi của giang hồ Ngô quốc.”

Ngô tiền bối trầm giọng mở miệng, định ra điều kiện cho việc tranh đoạt minh chủ.

“Điều kiện này, chắc hẳn mọi người tham dự đều đồng ý chứ?”

Các giang hồ nhân sĩ nhao nhao bày tỏ thái độ, ủng hộ quy tắc của Ngô tiền bối!

“Tranh đoạt minh chủ, chỉ điểm đến là dừng, không được làm tổn thương hòa khí, tránh gây hại đến thực lực của giang hồ Ngô quốc.”

Ngô tiền bối nói tiếp.

Sau đó, giọng điệu chuyển sang giễu cợt: “Gần đây lão hủ nghe nói, các đồng đạo giang hồ Tề quốc đang bận rộn tìm kiếm cao nhân gì đó, muốn đi học võ đạo chân chính, thật là trò cười!”

“Thoại bản vớ vẩn, truyện ký do lũ thư sinh viết, cũng có người tin!”

Các giang hồ nhân sĩ lập tức cười ồ lên.

“Không sai, việc này ta cũng có nghe.”

“Tề nhân đầu óc không được tốt, chắc chắn lại bị đám lừa đảo tuyên dương này nọ rồi.”

“Ha ha, chờ xong việc đại hội, đi bắt Mạnh Xung, chúng ta sẽ hung hăng chê cười đám đồng đạo giang hồ Tề quốc.”

Trên Thiên Bình sơn, các giang hồ nhân sĩ vui vẻ cười nói.

Ngô tiền bối chống gậy gõ xuống đất, mở miệng nói: “Hiện tại, việc tranh đoạt minh chủ bắt đầu, ai là người đầu tiên ra sân?”

Đột nhiên!

Một âm thanh vang dội vọng khắp Thiên Bình sơn.

“Ta đến!”

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên đài cao.

…

Mạnh Xung xuất phát từ Vân Sơn huyện, cuối cùng cũng đến được dưới chân Thiên Bình sơn, ngẩng đầu nhìn lên, dưới chân núi không thấy bóng dáng một ai.

Đại hội có lẽ đã bắt đầu.

Hắn xuống ngựa, định leo núi thì khẽ giật mình.

Nhìn quanh một chút, rồi nhìn con ngựa bên cạnh.

“Ta buộc ngựa ở dưới chân núi, vạn nhất có người cưỡi mất thì sao? Dù không đáng tiền, nhưng nó là ‘sư huynh’ của ta mà!”

Trong giang hồ, trộm cắp không ít, nhỡ đâu mình lên núi, vừa khéo có tên nào đó đến trộm mất ngựa thì hắn, Mạnh Xung chẳng phải mất mặt hay sao?

Nhìn con đường lên núi có phần dốc đứng, cưỡi ngựa đi lên hơi khó khăn.

Mạnh Xung gãi đầu, chợt nảy ra một ý.

Hắn nhìn con ngựa bên cạnh, cúi người vác ngựa lên vai, bắt đầu leo núi.

Ngựa: Thật kích thích, lại được “cưỡi” người!

Trên đỉnh Thiên Bình Sơn, Mạnh Xung vác ngựa xuất hiện, giáng lâm xuống đài cao.

Đám cao thủ giang hồ Ngô quốc trừng lớn mắt, ai nấy đều ngơ ngác.

Nhìn thiếu niên uy vũ hùng tráng vác con ngựa từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên đài cao.

Ngô tiền bối đang ngồi trên đài cao giật bắn mình, suýt chút nữa tắc thở, kìm nén đến đỏ mặt tía tai, tay run run cầm gậy.

Mẹ kiếp, thằng oắt con vác ngựa từ đâu tới thế!

Hù c·hết lão già này!

Hít thở hổn hển mấy hơi mới trấn tĩnh, Ngô tiền bối giận dữ nói: “Ngươi là thằng nhãi ranh từ đâu tới? Có hiểu quy củ không? Mau xưng tên!”

Mạnh Xung đảo mắt nhìn quanh, cười lạnh nói: “Ta là Mạnh Xung, chính là người mà các ngươi muốn bắt. Ta, Mạnh Xung, ở ngay đây, ai muốn bắt ta thì cứ lên!

“Đánh xong đám người các ngươi, ta còn muốn đi tìm Ngô Hoàng lấy tiền thưởng đây!”

Mạnh Xung!

Đám cao thủ giang hồ giật mình, không ít người rụt rè lui bước.

Thiếu niên vác ngựa uy vũ hùng tráng này, vừa nhìn đã biết thực lực bất phàm.

“Hóa ra là Mạnh Xung!”

Ngô tiền bối mừng rỡ nói: “Ai bắt được Mạnh Xung, người đó là minh chủ, lên đi!”

Ông ta vung tay, nói xong liền chống gậy, đi đứng nhanh nhẹn lạ thường, vội vã rời đi, tránh bị vạ lây.

“Lên!”

Đám tuyệt đỉnh cao thủ nhìn nhau, nhao nhao tiến lên.

“Ta bắt hắn!”

Một cao thủ ôm chặt lấy Mạnh Xung, muốn chế phục hắn, nhưng cảm giác như ôm một ngọn núi lớn, căn bản không thể lay chuyển.

“Nhìn ta đây!”

Vèo!

Một ám khí phi tiêu phóng tới, đánh thẳng vào vai Mạnh Xung, muốn xuyên thủng xương bả vai, chế phục hắn!

Rầm!

Ám khí phi tiêu bắn vào người Mạnh Xung, rơi xuống đất, không hề gây tổn thương gì.

“Cùng lên!”

Đám cao thủ giang hồ xông lên.

Mạnh Xung vác ngựa, đứng im không động, mặc cho đám người nhào tới, các loại tuyệt chiêu hướng về phía hắn thi triển, cuối cùng, người thì ôm chân, kẻ thì kéo tay, kìm nén đến đỏ mặt, sức bú sữa mẹ cũng dùng đến nơi.

Cả đám xếp thành một bức tường người bao vây Mạnh Xung.

Ngay cả con ngựa hắn vác cũng bị người ta bám vào, gần như bị che khuất sau bức tường người.

Ngô tiền bối ở đằng xa, cáo già một đời, thấy tình cảnh này thì giật mình.

Thiếu niên vác ngựa kia, thật uy vũ hùng tráng!

Nơi này không nên ở lâu!

Một gã giang hồ nhân sĩ như ông ta mà sống được đến tuổi này, há lại là người tầm thường?

“Đồ tôn, đi mau!”

Ông ta lập tức gọi đồ tôn đang hầu hạ bên cạnh.

“Vâng, sư công!”

Đồ tôn của ông ta cũng ý thức được có gì đó không ổn, cúi người cõng Ngô tiền bối lên, nhanh chóng chuồn đi.

Ầm ầm!

Đột nhiên, đài cao sụp đổ.

Một luồng kim quang rực rỡ bùng nổ, khí thế kinh khủng, càn quét bốn phương.

Các bóng người từ đài cao bị hất văng về bốn phương tám hướng.

Hạ như mưa rào, từ giữa không trung rơi xuống.

“Phụt! Không thể nào, sao có thể mạnh đến vậy!”

“Xong rồi, ta cảm giác xương sườn gãy hết rồi!”

“Gãy xương sườn thì sao? Tốt lắm, cuối cùng ta cũng có thể báo thù, lão tặc, đền mạng đi!”

“. . .”

Trên Thiên Bình Sơn, quần hùng giang hồ ngã đầy đất, có người phát hiện cừu gia của mình bị thương không nhẹ, cơ hội tốt ngàn năm có một, liền lộ vẻ dữ tợn.

Xông tới gi·ết cừu nhân!

Càng nhiều quần hùng giang hồ kinh hãi nhìn thiếu niên vác ngựa kia, khí thế kinh khủng như thiên thần hạ phàm.

Kim quang chiếu sáng rực rỡ, ngay cả con ngựa vác trên vai cũng không giống ngựa phàm!

Ực!

“Đây là võ công gì?”

“Trên đời, sao lại có cao thủ mạnh đến thế?”

“Tề quốc! Tin đồn về cao nhân Tề quốc, chẳng lẽ là thật?”

“Ngô quốc ta, vì sao không có?”

Quần hùng giang hồ không khỏi kinh hãi.

Mạnh Xung nhìn cao thủ giang hồ ngã rạp xung quanh, không để ý đến đám người thừa cơ gi·ết cừu địch, ánh mắt lạnh lẽo, lãnh đạm nói: “Còn ai muốn bắt ta, Mạnh Xung, cứ việc ra tay!”

Im lặng!

Không ai dám lên tiếng.

“Minh chủ lệnh ở đâu?”

Mạnh Xung tiếp tục hỏi.

Có minh chủ lệnh, hắn mới có thể đường đường chính chính yêu cầu phong thưởng giang hồ hầu từ Ngô Hoàng.

Mạnh Xung làm việc luôn có lý có cứ, nhất định phải để Ngô Hoàng tâm phục khẩu phục.

“Ở… ở chỗ Ngô tiền bối!”

Cuối cùng, có người nhỏ giọng trả lời.

Mạnh Xung liếc mắt nhìn, lão già kia đã chạy mất.

“Lão hồ ly!”

Hừ lạnh một tiếng, vác ngựa lên vai, Mạnh Xung nhảy dựng lên, bay xuống núi.

Trên đường xuống, hắn thấy một tấm thẻ bài đồng cắm trên một cây đại thụ.

Khóe miệng giật giật, Ngô tiền bối sống lâu như vậy, không phải là không có lý do.

Hồi còn học võ ở Ngô quốc, hắn đã biết ông ta là danh túc giang hồ, quả nhiên là lão hồ ly, nhãn lực và sức lực hơn người thường.

“Lão già này!”

Mạnh Xung rút minh chủ lệnh, xuống núi, thả ngựa xuống.

Sau đó, hắn lên đường thẳng tiến kinh thành Ngô quốc.

Trên đỉnh Thiên Bình Sơn, đám cao thủ giang hồ chật vật bò dậy, lòng còn sợ hãi.

Suýt chút nữa mất mạng!

“Ha ha ha, cuối cùng ta cũng báo thù!”

“Mạnh Xung, người tốt!”

“Hỗn đản, dám gi·ết sư phụ ta, ta không tha cho ngươi!”

Trên Thiên Bình Sơn, mọi thứ hỗn loạn, càng nhiều người chịu tổn thương tinh thần nặng nề.

Trên đời này, thật sự có cao nhân?

Tuyệt thế võ đạo được đồn thổi ở Tề quốc, hóa ra là thật?

Không phải do đám l·ừa đ·ảo dựng lên?

…

Kinh thành Ngô quốc.

Ngô Hoàng tâm trạng rất tệ, trốn trong hoàng cung, người ngợm như muốn phát bệnh.

Nhưng mỗi lần muốn đi tuần tra, đều bị đại thần ngăn cản.

Đám đại thần cũng không dễ chịu hơn, người nhà và hạ nhân trong phủ phải chọn lọc kỹ càng, sợ có kẻ trà trộn vào hàng ngũ của Mạnh Xung.

Với những người thân thích có quan hệ không tốt, ông ta cắn răng, dâng tấu lên hoàng đế, xin hoàng đế chứng giám, đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.

Không những vậy, lúc ra ngoài, lính thị vệ cũng phải chọn lọc kỹ càng, xe ngựa hay kiệu cũng phải chế tạo kiên cố, tránh bị ám tiễn b·ắn c·hết.

Dù là ở kinh thành, mỗi lần lên triều, ông ta cũng nơm nớp lo sợ, sợ có thích khách xông ra báo thù.

Thời gian khó chịu này bắt đầu từ khi nào?

Tất cả đều từ khi cái tên Mạnh Xung khốn kiếp ám s·át Ngô Hoàng.

Khốn nạn hơn nữa là đám thị vệ của Ngô Hoàng, lại để Mạnh Xung trốn thoát!

Gần đây có tin đồn, Tề quốc xảy ra chuyện lớn, đại các lão mới nhậm chức, thái tử thượng sư, huynh đệ kết nghĩa của Tề Hoàng, Quách Vinh Sơn, người từng được phong Tề vương nhưng giờ chỉ là Lại bộ thị lang, có một đứa cháu ngoại là một cường giả võ đạo.

Nghe nói, một mình người này có thể trấn áp cả đại quân Tề quốc.

Quần thần Ngô quốc đương nhiên không tin.

“Chẳng qua là Tề Hoàng bất lực, bị Quách Vinh Sơn thao túng triều chính, nên mới lấy cớ này nọ thôi.”

“Ta nghe nói, cháu ngoại của Quách Vinh Sơn có tên gì ấy nhỉ? Từ nhỏ đã mê thoại bản, xem truyện ký là thật, khắp nơi tìm kiếm cao nhân, nghe đồn là bị bệnh não.”

“Quách Vinh Sơn người này quả nhiên lợi hại, vô thanh vô tức mà nắm giữ triều chính Tề quốc, đến cả Tề Hoàng cũng phải nể mặt hắn.”

“Cẩn thận lời nói! Nếu bệ hạ nghi ngờ thì chúng ta sẽ còn khốn khổ hơn!”

Quần thần Ngô quốc nhỏ giọng nghị luận trước khi vào triều.

Ngô Hoàng mặt mày đen sầm bước lên triều.

“Mạnh Xung đã bị bắt chưa?”

Câu đầu tiên ông ta nói khi lên triều là về Mạnh Xung.

Hình bộ Thượng thư cụp mắt nói: “Bệ hạ, giang hồ nhân sĩ vì tiền thưởng đã tập trung ở Thiên Bình Sơn, tin rằng không lâu nữa sẽ có thể bắt Mạnh Xung về quy án.”

“Các ngươi đều là phế vật! Mặt mũi Ngô quốc ta bị vứt hết rồi!

“Treo thưởng 10 vạn lượng hoàng kim, một gốc sâm núi 3000 năm tuổi, 10 cây bảo dược, phần thưởng hậu hĩnh như vậy mà đến giờ vẫn chưa bắt được Mạnh Xung, trẫm nuôi các ngươi làm gì!”

Ngô Hoàng nổi trận lôi đình.

Quần thần cúi đầu nhìn chân mình, im lặng không nói, mỗi lần triều hội đều có cảnh này, chờ bệ hạ xả giận xong thì có thể bắt đầu nghị sự.

Ai cũng quen rồi!

“Nói gì đi chứ! Sao ai cũng câm như hến vậy?”

Ngô Hoàng rống giận.

“Bệ hạ giữ gìn long thể!”

“Đúng vậy, bệ hạ, long thể quan trọng hơn!”

Quần thần nhao nhao khuyên nhủ, nhưng thái độ có phần qua loa.

Cứ như làm theo quy trình vậy.

Đây đâu phải là lần đầu.

“Ngoài câu đó ra, đám rác rưởi các ngươi còn biết nói gì nữa? Trẫm muốn bắt Mạnh Xung về quy án!”

Ngô Hoàng đập bàn rống giận.

“Ngô Hoàng, ta đến rồi đây, thưởng chuẩn bị xong chưa?”

Ngay lúc đó, một giọng nói truyền vào đại điện.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 90 Lão hồ ly, phẫn nộ Ngô Hoàng

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
ta-mo-phong-con-duong-truong-sinh-phan-no-dich-o-tac
Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ
Chương 40: Cơ duyên được kỳ công 18/08/2025
Chương 39: Bài học đầu tiên 18/08/2025
bìa
[Dịch] Hệ Thống Phú Ta Trường Sinh, Ta Chịu Chết Tất Cả Mọi Người
Chương 1826 Tranh đoạt thuật pháp! 28/09/2025
Chương 1825 Đạo Pháp Chi Tranh! 28/09/2025
Bìa KKTTL
[Dịch] Kinh Khủng Tu Tiên Lộ
Chương 2353 Phương Hướng Phát Triển, Thoát Ly Giám Sát 19/09/2025
Chương 2352 Tất Sát Nhất Kích, Tái Thứ Lợi Dụng 19/09/2025
bia-vo-dich-thien-menh
Vô Địch Thiên Mệnh (Bản dịch)
Chương 376 Có khả năng cùng tiến lên! (2) 30/04/2025
Chương 376 Có khả năng cùng tiến lên! (1) 30/04/2025
bia-khach-diem-co-yeu-khi
[Bản dịch] Khách Điếm Có Yêu Khí
Chương cuối (một) 30/05/2025
Chương cuối (hai) 30/05/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch), Hệ Thống, Huyền Huyễn, Nói Bừa Công Pháp, Tu Tiên, Xuyên Không
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz