Chương 59 Đi hoàng cung tôi luyện tâm cảnh Hứa Viêm
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 59 Đi hoàng cung tôi luyện tâm cảnh Hứa Viêm
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 59 Đi hoàng cung tôi luyện tâm cảnh Hứa Viêm
Chương 59: Đi hoàng cung tôi luyện tâm cảnh – Hứa Viêm
Vân Sơn huyện lệnh nghe vậy liền gật đầu: “Có thể, đều phát động giáo chúng đi tìm bảo dược. Bất quá, chúng ta cũng nên giấu lại một ít, nói không chừng thứ này có tác dụng với việc tu luyện võ đạo.”
Áo gai lão giả cũng gật đầu tán thành.
Thạch Nhị lại nói: “Cao nhân muốn gặp Thiên Mẫu một lần.”
“Vậy cứ truyền tin cho Thiên Mẫu, để nàng tự quyết định.” Áo gai lão giả đáp.
“Ngoài ra, thông tin về việc cao nhân ở Vân Sơn huyện tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không người từ quận thành, thậm chí kinh thành kéo đến quấy rầy tiền bối thì sao!” Vân Sơn huyện lệnh trầm giọng nói.
Đám cao thủ Thiên Mẫu giáo đồng loạt gật đầu.
Cơ duyên ở ngay trước mắt, quan trọng là ai có thể nắm bắt được. Bọn họ thậm chí không hề hé răng với Khấu Nhược Trí ở quận thành.
Vân Sơn huyện không lớn, Lý Huyền đi dạo chừng nửa canh giờ rồi trở về chỗ ở.
Ngoài cổng sân, một thân ảnh đang khom lưng đứng, trên tay nâng một cái hộp.
“Vân Sơn huyện lệnh?” Lý Huyền ngạc nhiên.
Đám gia hỏa này gặp hắn như chuột thấy mèo, trốn còn không kịp, sao hôm nay lại chủ động tới cửa thế này?
“Không dám, không dám! Tiền bối cứ gọi ta tiểu Sơn là được.” Vân Sơn huyện lệnh cúi đầu khom lưng, thái độ vô cùng nhún nhường. “Nghe nói tiền bối thu đồ đệ, vãn bối đặc biệt đến chúc mừng, đây là chút lòng thành, mong tiền bối đừng chê!”
Vân Sơn huyện lệnh giơ chiếc hộp trên tay lên.
“Có lòng, có lòng!” Lý Huyền nhận lấy hộp. “Lễ vật ta nhận, nếu không còn chuyện gì…”
“Vãn bối xin cáo lui!”
Vân Sơn huyện lệnh khom người lùi lại.
Lý Huyền gật đầu, đúng là kẻ thức thời.
Bước vào trong viện, hắn mở hộp ra xem, bên trong là một gốc sâm núi.
“Không phải loại sâm núi ngàn năm bình thường đâu. Xem ra Thiên Mẫu giáo có không ít bảo dược, toàn là những thứ đồ đệ cần cho việc tu luyện.” Lý Huyền vô cùng hài lòng.
Hắn vừa đặt sâm xuống thì lại có người đến.
Lý Huyền ngồi yên trên ghế, bảo Mạnh Xung ra mở cửa.
Lần này là lão giả áo gai, cũng mang bảo dược đến.
Lý Huyền cũng không khách khí, nhận luôn.
“Trong Vô Tận đại sơn này lại có nhiều bảo dược trân quý đến vậy, xem ra không đơn giản rồi.” Lý Huyền trầm ngâm, trong lòng suy đoán, từng bước tìm kiếm chứng minh. Đương nhiên, mọi chuyện cụ thể ra sao thì vẫn còn phải xem xét.
Đám cao thủ Thiên Mẫu giáo lần lượt mang lễ vật đến, Lý Huyền ai đến cũng không từ chối.
Lễ thì có thể nhận, nhưng nếu Thiên Mẫu giáo dám mượn danh hắn làm chuyện xấu, vậy đừng trách hắn không khách khí!
Những bảo dược này, tạm xem như đám cao thủ Thiên Mẫu giáo mua mạng đi.
Mạnh Xung đang trong sân tìm hiểu công pháp Đại Nhật Kim Chung Tráo, tạm thời vẫn chưa có tiến triển, Lý Huyền cũng không vội.
Tối đến, Thạch Nhị xách theo một con gà đến. Bất quá gã rất thức thời, không tìm Lý Huyền mà đưa gà cho Mạnh Xung, cười ha hả nói: “Mạnh gia, đây là gà ngươi muốn!”
“Ừ!” Mạnh Xung nhận lấy gà, quay người đi g·iết thịt, hầm canh.
Thạch Nhị hướng về Lý Huyền đang ngồi trên ghế khom mình hành lễ rồi rời đi.
“Có ý tứ, đúng là kẻ cơ linh.” Lý Huyền nhìn Thạch Nhị cẩn thận từng li từng tí đóng cổng sân lại, thầm gật đầu. “Có người chạy việc vặt cũng không tệ”.
Xem xét thêm đã rồi tính. Nếu gã đủ cơ linh, biết làm việc thì có thể thu làm tôi tớ.
Chẳng lẽ chuyện gì cũng để đồ đệ làm, dù sao đồ đệ còn phải tu luyện chứ. Nếu đồ đệ không chăm chỉ tu luyện, hắn làm sao tăng cao thực lực đây?
Tề quốc, kinh thành.
Dư chấn mà Hứa Viêm mang đến vẫn chưa lắng xuống.
Rất nhiều quan lại quyền quý nhị đại dẫn theo hộ vệ tôi tớ rời kinh thành, tiến về các ngọn núi lớn để tìm kiếm cao nhân.
Hoàng thất càng vận dụng tất cả lực lượng tình báo, tung toàn bộ mật thám ẩn giấu ra, chính là để tìm kiếm cao nhân.
Đại hoàng tử tính tự mình xuất phát đi tìm.
Trong trận sóng gió này, hắn thiệt hại nặng nề nhất.
Vị trí thái tử vốn tưởng đã nằm trong tay nay lại vuột mất.
Những đại thần từng ủng hộ hắn cũng vội vã tránh xa như tránh tà.
Nếu nói trong kinh thành ai uất ức nhất, đương nhiên là Tề Hoàng.
Ông ta uất ức đến mức không dám đối với một thần tử bày ra bất kỳ vẻ mặt khó chịu nào.
Quá đáng hơn nữa là Hứa Viêm quá khinh người!
Hắn ngày nào cũng chạy vào hoàng cung, nhất là vào hậu cung đi dạo.
Hậu cung, ngoại trừ Tề Hoàng và các hoàng tử vị thành niên thì ai được phép vào?
Thế mà Hứa Viêm ban ngày vào, buổi tối cũng vào!
Nếu như Hứa Viêm vào hậu cung để ngủ phi tần, ngủ công chúa thì Tề Hoàng còn dễ chịu hơn chút, ít nhất còn có cách để lôi kéo Hứa Viêm. Tiễn phi tần, tiễn công chúa chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Hứa Viêm vào hậu cung với cái danh nghĩa “tôi luyện tâm cảnh”!
Theo lời hắn, tuổi của hắn là lúc dễ động lòng với nữ nhân nhất. Nếu có thể đứng trước sắc đẹp mà tâm không gợn sóng, không loạn tâm cảnh thì võ đạo chi tâm tất nhiên sẽ càng kiên cố.
Hắn sẽ không để ngoại vật quấy nhiễu, nhờ vậy có thể cảm ngộ công pháp tốt hơn!
Thiên hạ giai lệ, chỉ có hậu cung là nhiều nhất!
Nên hắn mới chạy vào hậu cung!
Chỉ vậy thì thôi đi, Hứa Viêm vào hậu cung mà không hề giấu diếm ai.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì?
Hứa Viêm nói là vào cung để tôi luyện tâm cảnh, không ngủ phi tần, không ngủ công chúa, ai mà tin chứ?
Ánh mắt quần thần nhìn ông ta đều không đúng! Cứ như trên đầu ông ta đội không phải vương miện mà là một chiếc nón xanh!
Nếu thật đội nón xanh thì thôi, đằng này ông ta không hề đeo mà lại bị người ta hiểu lầm, cảm giác thật khó chịu!
Tề Hoàng vô cùng uất ức.
Còn Hứa Viêm thì lại thấy Tề Hoàng là một người rất tốt. Hắn vào hậu cung tôi luyện tâm cảnh mà Tề Hoàng không những không tức giận mà còn cho các phi tần múa hát để giúp hắn tôi luyện tâm cảnh!
“Lão nhi Tề Hoàng tốt bụng thật, sao lại nghĩ đến chuyện tịch biên nhà ta nhỉ? Chẳng lẽ là bọn quận trưởng phía dưới làm ẩu?”
Hứa Viêm từ hậu cung đi ra, tâm cảnh ôn hòa, hắn thấy tâm cảnh “Trong lòng không có nữ nhân” của mình đã tăng lên rất nhiều.
Võ đạo chi tâm kiên cố, sẽ không bị ngoại vật quấy nhiễu.
“Sư phụ nói, trong lòng không có nữ nhân, tu luyện như có thần, dùng cái này để ví von một loại tâm cảnh, quả nhiên quá huyền diệu.”
“Ta đang ở cái tuổi dễ động lòng với nữ nhân nhất. Nếu làm được việc không bị nữ nhân mê hoặc, trong lòng thanh thản thì cảm ngộ công pháp tự nhiên sẽ không bị ngoại vật quấy nhiễu.”
“Càng có thể toàn tâm toàn ý đưa vào cảm ngộ công pháp.”
Hứa Viêm càng nghĩ càng thấy lời sư phụ nói “Trong lòng không có nữ nhân, tu luyện như có thần” quả thật cực kỳ huyền diệu.
Mà còn, hắn đang ở cái tuổi dễ động lòng với nữ nhân nhất. Nữ nhân với hắn mà nói chính là ngoại vật quấy nhiễu lớn nhất, nếu có thể vượt qua thì bất kỳ ngoại vật nào cũng không thể quấy nhiễu đến tâm cảnh của hắn.
Hứa Viêm cảm thấy mình đã làm được.
Giai lệ trong hậu cung Tề Hoàng, hắn không hề lay động!
“Công pháp Tiên Thiên cảnh, ta mơ hồ đã hiểu ra được đôi chút…”
Hứa Viêm trong lòng cao hứng, từ hậu cung đi ra, đi trong hoàng cung, vừa vặn lúc hạ triều, quần thần đang đi ra ngoài.
Nhìn thấy Hứa Viêm, ai nấy đều lộ vẻ mặt quái dị.
Lại từ hậu cung đi ra?
Quần thần liếc trộm Quách Vinh Sơn, thầm nghĩ liệu đại các lão có từng vào hậu cung chưa nhỉ?
Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!
Đến bao giờ mình mới có cơ hội vào hậu cung để chiêm ngưỡng quần phương đây?
Hứa Viêm gật đầu với Tề Hoàng coi như chào hỏi. Trong lòng hắn đang suy nghĩ về công pháp Tiên Thiên cảnh nên không để ý đến vẻ mặt kỳ lạ của quần thần, cứ thế rời cung.
Tề Hoàng cười tiễn, đợi Hứa Viêm đi khuất thì hít sâu một hơi, mặt nghiêm lại, vẫy Quách Vân Khai lại gần.
Ông ta hạ chỉ: “Quách ái khanh, chúng đại thần hạ triều không có chút dáng vẻ nào, phạm lỗi triều đình, tất cả đều cho trẫm đánh hai mươi đại bản để răn đe!”
Quách Vân Khai khẽ giật mình, im lặng gật đầu: “Thần tuân chỉ!”
Thằng cháu ngoại này cũng thật là, đi hậu cung thì đừng có quang minh chính đại thế chứ, bệ hạ còn phải giữ thể diện chứ.
Đánh quần thần chỉ có ông ta mới làm được thôi.
Hôm đó, quần thần bị ăn gậy tập thể ngoài hoàng cung, ai nấy mặt mày đen như than, trong lòng không ngừng nguyền rủa tên hoàng đế khốn kiếp!