Chương 520 Lại là Hứa Viêm, gần như nổi điên Mị Vu (1)
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 520 Lại là Hứa Viêm, gần như nổi điên Mị Vu (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 520 Lại là Hứa Viêm, gần như nổi điên Mị Vu (1)
Chương 520: Lại là Hứa Viêm, Mị Vu gần như phát điên (1)
Đại Đạo Kim Thư bất ngờ phản hồi, Lý Huyền có chút ngạc nhiên, nhưng cũng nằm trong dự đoán.
“Ha ha, đồ đệ ngoan của ta, Hứa Viêm đột phá rồi kìa.”
Quả nhiên đoán việc như thần.
“Đồ đệ Hứa Viêm của ngươi đột phá Thiên Địa cảnh tiểu thành, ngươi thì Lập Đạo cảnh đại thành!”
Thực lực lại tăng lên một bậc.
Lập Đạo cảnh đại thành…
Với thực lực hiện tại, Bất Hóa Thần Điện có lẽ không uy hiếp được hắn, nhưng nếu động thủ, sẽ không thể duy trì hình tượng Đạo Tổ vô địch và cường đại, càng không thể một chưởng đập c·hết đối phương.
Để giữ vững hình tượng Đạo Tổ vô địch, nhất định phải đột phá Tạo Hóa cảnh, mới có được sức mạnh chân chính.
Đường đường vô địch Đạo Tổ mà phải đại chiến mấy chục hiệp với địch nhân thì hình tượng sẽ sụp đổ mất. Nhất định phải đạt đến cảnh giới bất luận kẻ địch có mạnh đến đâu, khi đứng trước mặt Đạo Tổ, đều bị một chưởng đập c·hết ngay lập tức.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể củng cố hình tượng Đạo Tổ chí cao vô thượng, vô địch thiên hạ.
“Thật là náo nhiệt.”
Lý Huyền nhìn Thiên Sát, Mị Vu lũ lượt kéo nhau đến Thần Vực, không khỏi cảm thán một tiếng. Tiêu lão đầu quả không hổ danh là đứng đầu Thái Thương Thất Kiệt, có thể khiến nhiều cường giả quan tâm đến vậy.
“Địa Ảnh đến Cửu Sơn cảnh, ẩn nấp… Hắn đang chờ thời cơ sao?”
Lý Huyền nhìn về phía Cửu Sơn Cảnh. Xích Miêu cũng không phát hiện Địa Ảnh xuất hiện, nhưng Địa Ảnh cũng không có ý định ra tay. Quả nhiên là kẻ am hiểu đánh lén ám toán, sẽ không để lộ bất kỳ dấu vết nào.
Dù chỉ cần thổi hơi cũng có thể diệt sâu kiến, hắn cũng sẽ không lãng phí hơi thở ấy, cẩn thận đến mức khó tin.
“Quả là một sát thủ chuyên nghiệp!”
Lý Huyền không tiếc lời tán thưởng.
Một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, đáp thẳng xuống Thanh Hoa Cảnh.
Cũng trong ngày này, Vũ Thiên Nam cuối cùng cũng đột phá Thần Tôn cảnh, trở thành một gã võ giả Thần Tôn cảnh.
Sau khi đột phá Thần Tôn cảnh, tốc độ tu luyện của hắn chậm lại, trong thời gian ngắn khó lòng đột phá Chí Tôn cảnh.
“Thiên địa khí vận a.”
Lý Huyền cảm thán một tiếng, Thái Thương có vẻ rất coi trọng Ngọc Dao, đến mức ban cho nàng một kiện chí bảo, bảo vật thiên địa khí vận.
Ở Đại Hoang, Thiên Tử ngẩng đầu nhìn về phía Thần Vực, lẩm bẩm: “Ngọc Dao tiểu nương môn, ta biết ngay mà, Thái Thương đã đem vật kia cho nàng. Hắc hắc, Thái Miểu cô nương mà biết chuyện này thì không biết sẽ đau lòng đến mức nào?”
Vừa nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của Thái Miểu, Thiên Tử không nhịn được cười trên sự đau khổ của người khác.
Tiêu lão đầu đang bế quan thì khẽ nhíu mày, thu hồi Thiên Đạo chi khí, bước ra ngoài. Khí tức vừa phun trào, một bóng người xinh đẹp đã phi tốc bay đến.
“Tiêu Dao, Thiên Sát, Ngao Liệt bọn họ đều muốn đến tìm ngươi báo thù. Rốt cuộc ngươi đã làm gì mà chọc giận bọn họ đến vậy? Mau tranh thủ thời gian đến thiên ngoại lánh nạn đi.”
Ngọc Dao vừa gặp Tiêu lão đầu đã thở dài thườn thượt.
Tiêu lão đầu ngơ ngác: “Ý gì đây? Tiêu lão nhi ta đã sớm không quản chuyện đời, chỉ thích ngao du sơn thủy, khi nào thì kết thù với bọn chúng?”
Ông ta chợt nổi giận đùng đùng: “Thế nào, Tiêu lão nhi ta lâu không ra tay nên ai cũng coi ta dễ bắt nạt chắc? Được, được, được! Ta ngược lại muốn xem Thiên Sát có bản lĩnh đến đâu!”
Nói xong, ông lại nhíu mày hỏi: “Sao trông ngươi bị thương nặng vậy?”
Ngọc Dao khẽ nhíu mày, thở dài: “Lúc trước sơ ý bị đánh lén, chữa trị đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục!”
Tiêu lão đầu trầm ngâm, nhớ lại chuyện Vũ Thiên Nam kể. Ngọc Dao trốn đến nội vực, vừa hay gặp Vũ Thiên Nam, rồi từ đó dẫn dắt Vũ Thiên Nam bước lên con đường võ đạo.
“Ai ra tay?”
“Địa Ảnh, nhưng kẻ đứng sau có lẽ là Thiên Sát. Chắc hắn biết sư phụ tặng ta bảo vật nên muốn cướp đoạt.”
Ngọc Dao lạnh lùng nói.
Rồi nàng nghiêm giọng: “Tiêu Dao, chuyện này không thể xem thường. Ngoài Thiên Sát ra, Ngao Liệt, Mị Vu của Vu Ma Thiên Địa cũng tham gia vào. Một mình ngươi sao địch nổi bọn họ? Chi bằng nhân lúc bọn chúng chưa đến, ngươi hãy trở về vực, tìm Thái Miểu tiền bối và những người khác, may ra mới trấn áp được Thiên Sát.”
Tiêu lão đầu nhíu mày: “Thiên Sát nhằm vào ta thì còn hiểu được, nhưng Ngao Liệt và Mị Vu thì là chuyện gì? Nhất là Ngao Liệt, ta tự hỏi không có khúc mắc gì với hắn, thậm chí còn có chút giao tình.”
Ngọc Dao cau mày: “Ngươi thật sự không biết? Đồ đệ ngươi, Hứa Viêm, hàng Long đó!”
Khóe miệng Tiêu lão đầu giật giật. Cái hiểu lầm chết tiệt này! Ta có tài đức gì mà xứng làm sư phụ Hứa Viêm chứ?
“Không cần để ý đến bọn chúng, chỉ là lũ hề thôi. Với lại, bọn chúng đã đến Thần Vực rồi!”
Tiêu lão đầu vẫn bình chân như vại.
Thậm chí ông còn mong chờ cảnh Thiên Sát bị một chưởng đập c·hết.
Ầm ầm!
Ở Thái Hợp Cảnh, một cỗ khí thế cường đại trỗi dậy, uy áp của Giới chủ cuồn cuộn. Dù khoảng cách xa xôi, uy áp ấy vẫn lan truyền đến đây.
Đây là một lời cảnh cáo, cho Tiêu lão đầu một đòn phủ đầu.
“Tiêu Dao, có thể đến gặp mặt được không?”
Âm thanh xuyên qua thiên địa pháp tắc mà truyền đến.
Tiêu lão đầu lờ đi, quay sang nói với Ngọc Dao: “Vết thương của ngươi chưa lành…”
Giờ phút này, toàn bộ Thanh Hoa Tông đều bị kinh động, người đang tu luyện đều bước ra ngoài, bao gồm cả Vũ Thiên Nam.
Vũ Thiên Nam vừa ra khỏi phòng bế quan đã thấy bóng hình người mà hắn luôn mong nhớ ngày đêm. Tưởng mình hoa mắt, hắn dụi mắt, rồi hai mắt đỏ hoe.
“Tỷ tỷ!”
Hắn nhào tới ôm chầm lấy Ngọc Dao.
Khóe miệng Tiêu lão đầu giật giật, không thèm nhìn. Vũ Thiên Nam, một đấng mày râu mà giờ phút này chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Mà Ngọc Dao rốt cuộc đã sống bao lâu?
Vũ Thiên Nam lại bao nhiêu tuổi?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu lão đầu trở nên quái dị. Không ngờ a, Ngọc Dao lại là người như vậy!
“Thiên Nam!”
Ngọc Dao cũng vô cùng bất ngờ, đôi mắt chợt lộ vẻ nhu hòa.
“Cuối cùng ngươi cũng trưởng thành đến bước này rồi!”
Giọng điệu ôn nhu và vui mừng.
Vũ Thiên Nam kích động quên hết tất cả, nắm lấy tay Ngọc Dao, thao thao bất tuyệt kể lại những trải nghiệm của mình trong những năm qua, cùng với nỗi nhớ nhung da diết.
“Mùi vị chua chết đi được!”
Lý Huyền thầm than trong lòng, nhìn Vũ Thiên Nam rồi lại nhìn Ngọc Dao. “Nữ đại tam, tam đa kim砖 (gái hơn ba tuổi hơn trai ba hòn gạch vàng), Ngọc Dao hơn Vũ Thiên Nam bao nhiêu tuổi chứ?”
Không biết lớn hơn bao nhiêu, nhưng Vũ Thiên Nam đã bước lên con đường võ đạo cũng là vì nàng. Hiện tại hắn đã là võ giả Thần Tôn cảnh!
“Tiêu Dao, đứng đầu Thái Thương Thất Kiệt mà lại nhát gan đến vậy sao?”
Âm thanh của Thiên Sát vang vọng.
Tiêu lão đầu vẫn phớt lờ. Nhưng âm thanh này cũng cắt ngang tràng lải nhải của Vũ Thiên Nam. Đến lúc này hắn mới nhận ra tỷ tỷ mình vẫn chưa lành vết thương!
Vũ Thiên Nam không thể ngồi yên, thấy Tố Linh Tú liền vội vàng khẩn cầu: “Linh Tú cô nương, Thiên Nam xin cô chữa trị vết thương cho tỷ tỷ tôi.”
“Vũ viện trưởng khách khí quá!”
Tố Linh Tú vô cùng phấn khích. Đan dược nàng mới luyện chế cuối cùng cũng có cơ hội phát huy tác dụng. Hiệu quả ra sao, phải thử nghiệm trên một cường giả Giới Chủ cảnh mới biết được.
Giờ phút này Ngọc Dao mới nhận ra những người trong viện không hề tầm thường, đặc biệt là thái độ của Tiêu Dao, mơ hồ có điều gì đó không đúng.
Thái Hợp Cảnh.
Thiên Sát, Mị Vu, Ngao Liệt và các cường giả khác tập hợp.