Chương 484 Ngươi có thể xưng ta Đạo Tổ (2)
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 484 Ngươi có thể xưng ta Đạo Tổ (2)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 484 Ngươi có thể xưng ta Đạo Tổ (2)
Chương 484: Ngươi có thể xưng ta Đạo Tổ (2)
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hóa ra cái thiên địa này chính là do Thái Thương khai mở.
Mà Thiên Tử, lại chính là tử quang dư thừa sau khi khai thiên tích địa biến thành.
“Nếu không tạo ra Thiên Tử, có lẽ Thái Thương sẽ còn mạnh hơn chăng?”
Lý Huyền im lặng nghĩ.
Đạo tử quang kia ẩn chứa tạo hóa lớn lao.
Bảy vị thiên địa chi chủ đều nhờ tử quang tạo hóa mà khai mở thiên địa, còn những tiểu thiên địa chi chủ kia cũng thu được chút tử quang, chỉ là ít hơn mà thôi.
Bởi vì nhờ tử quang tạo hóa mà mở ra tiểu thiên địa, nên mới xưng là tiểu thiên địa chi chủ.
Đạo vực tam bách giới chính là tiểu thiên địa lúc trước.
Kẻ đến sau, không được tử quang tạo hóa thì chỉ có thể coi là Giới chủ, chứ không phải tiểu thiên địa chi chủ, giữa cả hai vẫn tồn tại một chút khác biệt.
Tiêu lão đầu cũng không phải tiểu thiên địa chi chủ, mà chỉ là Giới chủ.
Hắn thuộc về đời thứ hai tu luyện võ giả sau Thái Thương, mà Thái Thương có thể xem như sư phụ của lão.
“Thực lực không tệ.”
Lý Huyền tương đối tán thành thực lực của Tiêu lão đầu. Dù không được tử quang tạo hóa, nhưng thực lực của lão cũng không hề yếu hơn tiểu thiên địa chi chủ, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với kẻ yếu trong số đó.
“Chịu ảnh hưởng của Thái Thương quá sâu.”
Lý Huyền lại không lo lắng Tiêu lão đầu sẽ từ đó mà suy sụp tinh thần. Có khả năng tu luyện tới cảnh giới này, ý chí tự nhiên vô cùng kiên định, chỉ là sự xung kích đột ngột này khiến lão có chút khó tiếp thu mà thôi.
Yên lặng một chút tự nhiên sẽ sớm thích ứng thôi. Huống hồ thần thông vừa rồi của Lý Huyền vẫn còn ảnh hưởng đến lão, không đến mức tâm thần lão thật sự xảy ra vấn đề gì.
Tiêu lão đầu vừa đi, nơi này chỉ còn lại người quen.
Tố Linh Tú hưng phấn kéo tay áo Hứa Viêm: “Đại sư huynh, long đâu? Chân Long đâu?”
Phương Hạo và những người khác cũng mang vẻ chờ mong.
“Ở đây nè!”
Hứa Viêm cười tươi rói, lấy Nguyên Quy giáp ra rồi đưa Ngao Ngọc Tuyết ra ngoài.
Ngao Ngọc Tuyết đang tĩnh dưỡng khôi phục thì đột nhiên bị chuyển ra ngoài, nàng lập tức tỏ vẻ vô cùng tủi thân.
“Đây là Chân Long?”
Tố Linh Tú kinh ngạc hỏi.
Bàn tay nhỏ bé sờ lên chiếc sừng nhỏ trên đầu Ngao Ngọc Tuyết, vẻ mặt đầy tò mò.
Mặt Ngao Ngọc Tuyết đỏ lên nhưng không dám tức giận.
“Ngươi hiện nguyên hình ra đi, để sư đệ sư muội ta nhìn xem!”
Hứa Viêm phân phó.
“Ngươi khinh người quá đáng! Ta không phải hầu tử!”
Ngao Ngọc Tuyết ấm ức nói.
“Vậy thì thế này đi, ngươi hiện nguyên hình ra, sư muội ta chữa thương cho ngươi.”
Hứa Viêm nghĩ ngợi rồi nói.
“Đây là lần cuối cùng!”
Ngao Ngọc Tuyết biết mình không thể cự tuyệt.
Ngao!
Một con Chân Long ngọc bạch hoàn mỹ hiện ra, long uy bao phủ xung quanh.
Dù Ngao Ngọc Tuyết đã thu lại khí thế, vẫn còn Chân Long chi uy khuấy động, hiển thị rõ uy thế của Chân Long.
“Đây chính là Chân Long a!”
Tố Linh Tú và những người khác đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Đại sư huynh, Ngọc Tiểu Long này có thể biến thành long không?”
Tố Linh Tú nghĩ đến Ngọc Tiểu Long, sủng vật của đại sư huynh.
“Có thể hay không thì ta cũng không chắc!”
Hứa Viêm lắc đầu.
Tố Linh Tú đưa tay vuốt ve thân rồng của Ngao Ngọc Tuyết, hai mắt sáng lấp lánh, nhìn Ngao Ngọc Tuyết với ánh mắt như muốn mổ xẻ nàng ra vậy!
“Ngươi tên gì?”
“Ngao Ngọc Tuyết!”
“Ngọc Tuyết muội muội, chúng ta làm một giao dịch nhé?”
Tố Linh Tú hưng phấn nói.
Trong lòng Ngao Ngọc Tuyết run lên, vô thức cảm thấy giao dịch này chỉ sợ không phải chuyện tốt lành gì.
“Không, ta không làm!”
Nàng vội vàng lắc đầu, rồi hóa thành hình người, thậm chí theo bản năng trốn sau lưng Hứa Viêm.
Hứa Viêm và mấy người khác tỏ vẻ không hiểu gì. Tố Linh Tú muốn nghiên cứu thân thể Chân Long này, giống như lần trước nghiên cứu Hải Linh tộc vậy.
Tố Linh Tú có chút tiếc nuối nhưng không nản lòng. Ngao Ngọc Tuyết về sau sẽ ở lại đây, còn rất nhiều cơ hội, chỉ cần lợi ích đủ hấp dẫn, nàng khẳng định sẽ đồng ý thôi.
Dù sao thì cũng không có nguy hiểm gì.
Giống như Thải Linh Nhi lúc trước vậy.
“Mấy viên đan dược này cho ngươi, khôi phục lại đi, ta thấy ngươi hao tổn không ít!”
Tố Linh Tú đưa cho Ngao Ngọc Tuyết một bình đan dược.
Ngao Ngọc Tuyết chần chừ một chút rồi mới nhận lấy. Trực giác mách bảo nàng những viên đan dược này rất có ích cho việc khôi phục của nàng, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nhưng cũng rung động trước thần hiệu của đan dược.
Dù sao, nàng tự hỏi với hao tổn hiện tại của mình, dù trở về tộc cũng cần tốn rất nhiều bảo vật, tu dưỡng một thời gian rất dài mới có thể khôi phục.
Sau khi xem Chân Long xong, mọi người đều tò mò về việc vì sao Ngao Ngọc Tuyết lại rơi xuống Thần Vực, còn mất lý trí, khắp nơi gây chuyện.
“Từ khi hàng phục ngươi tới giờ, ta vẫn chưa hỏi ngươi, làm sao ngươi rơi xuống Thần Vực, lại còn gây ra nhiều g·iết chóc như vậy?”
Hứa Viêm trầm giọng hỏi.
Họa Chân Long đã gây ra không ít rung chuyển tại Thần Vực.
Dù phía sau chuyện này là âm mưu của Thiên Sát Địa Ảnh, Ngao Ngọc Tuyết cũng chỉ là người bị hại, nhưng nàng dù sao cũng đã gây ra không ít chuyện.
Ngao Ngọc Tuyết giận đùng đùng nói: “Còn không phải lũ người hèn hạ vô sỉ các ngươi, lừa gạt ta trẻ người non dạ, nhốt ta ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Mãi đến khi ta cảm nhận được khí tức Thiên Hổ, long uy không tự chủ bộc phát.
“Long Hổ chi khí xen lẫn, ta cũng không biết làm sao lại rơi xuống, mà nơi đó lại có chút cổ quái, ta… ta cũng không biết làm sao lại bị ảnh hưởng.
“Trong ý thức chỉ có suy nghĩ g·iết chóc và gây loạn, ngoài ra không còn suy nghĩ gì khác.
“Nếu không phải trong tiềm thức ta cảm thấy g·iết chóc kẻ yếu là không đúng, lại thêm tính cách của Long tộc, khiến ta có chút khống chế, mới không có trắng trợn g·iết chóc, chỉ tìm võ giả Bất Hủ cảnh trở lên mà g·iết…”
Ngao Ngọc Tuyết càng nói càng tức, càng nói càng ấm ức: “Các ngươi muốn tự g·iết lẫn nhau thì cứ tự g·iết đi, lại còn đến tai họa ta, còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu ta, ức h·iếp Long tộc quá đáng!”
“Ai lừa gạt ngươi? Lừa gạt ngươi thế nào?”
Hứa Viêm trầm ngâm một chút rồi hỏi.
Ngao Ngọc Tuyết tại Thần Vực khắp nơi gây loạn, g·iết chóc không ít, nhưng nàng xác thực không ra tay với võ giả dưới Bất Hủ cảnh, phần lớn đều bị liên lụy mà c·hết.
Vốn tưởng rằng Ngao Ngọc Tuyết chỉ g·iết Bất Hủ Thiên Tôn là cố ý, không ngờ tới là do Ngao Ngọc Tuyết khi mất lý trí, vì bản tính kiêu ngạo của Chân Long nhất tộc, khinh thường xuất thủ với kẻ yếu, nên mới khiến nàng khống chế được phạm vi gây loạn, chỉ g·iết cường giả.
“Ta từ Long giới đi ra chơi, gặp mấy người gặp nạn, cầu ta giúp bọn họ. Lòng ta mềm nên giúp bọn họ một tay, ai dè bọn họ lừa ta vào một chỗ, vào rồi thì không ra được nữa…”
Ngao Ngọc Tuyết vừa nói, long uy không nhịn được nhộn nhạo, giận đến đỏ bừng cả mặt.
Hứa Viêm bừng tỉnh, hỏi: “Mấy người kia đều là võ giả Bất Hủ cảnh?”
“Đúng!”
Ngao Ngọc Tuyết gật đầu.
Vậy là mọi chuyện đã rõ, vì sao Ngao Ngọc Tuyết lại căm hận võ giả Bất Hủ cảnh đến vậy.
Qua lời giải thích của Ngao Ngọc Tuyết, Hứa Viêm và những người khác hiểu rõ quá trình. Ngao Ngọc Tuyết bị nhốt thời gian rất lâu, hao mòn hết kiên nhẫn, hao mòn hết ý chí, khiến nàng trở nên táo bạo.
Cái chỗ kia có chút đặc thù, khí tức bên trong không ngừng xâm nhập vào cơ thể Ngao Ngọc Tuyết, chính là để phối hợp với việc đánh sập thang trời Đạo vực, dẫn dắt một giới Đạo vực rơi xuống.
Ngao Ngọc Tuyết chỉ là một con ấu long, chưa từng chịu đựng đau khổ, gặp phải loại sự tình này, làm sao chịu nổi, nên tự nhiên rơi vào đó, ý chí sụp đổ, rất dễ dàng bị ảnh hưởng, mất lý trí.
Tính cảnh giác cũng không đủ, dù sao trước đó Ngao Ngọc Tuyết có thể nói là con rồng sống trong nhung lụa, chưa từng chịu đựng hiểm ác và đ·ánh đ·ập!