Chương 478 Ngao Ngọc Tuyết, thầy ta chi danh nhân quả lớn (2)
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 478 Ngao Ngọc Tuyết, thầy ta chi danh nhân quả lớn (2)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 478 Ngao Ngọc Tuyết, thầy ta chi danh nhân quả lớn (2)
Chương 478: Ngao Ngọc Tuyết, danh xưng của sư phụ ta mang nhân quả lớn lao (2)
Hứa Viêm bước lên một bước, kiếm quang phóng thẳng lên trời, thanh Thập Phương Tịch Diệt Kiếm chiếu rọi khắp bốn phương, mang theo ý tịch diệt bao trùm cả thiên địa, dường như kẻ nào dám không phục thì sẽ bị diệt thành tro bụi!
Đám võ giả vừa nãy còn đang hò hét cổ vũ lập tức run lên, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, lúc này mới giật mình nhận ra, kiếm thần Hứa Viêm cũng là một hung nhân đáng sợ!
Không thể chọc vào!
Tuyệt đối không được chọc vào!
“Không dám! Không dám!”
“Chân Long kia chính là Sở Hàng, Hứa công tử muốn xử lý thế nào thì tùy ý!”
“Đúng đúng, chúng ta không có ý kiến gì cả, một chút ý kiến cũng không dám có!”
Một đám Bất Hủ Thiên Tôn lập tức sợ hãi.
Ở đằng xa, Vân Miểu Miểu và Đỗ Ngọc Anh đều nhìn Hứa Viêm với ánh mắt si mê. Quả nhiên là Hứa Viêm công tử, vẫn bá khí như xưa, vẫn khinh thường quần hùng như vậy!
“Hừ!”
Hứa Viêm hừ lạnh một tiếng, kiếm quang biến mất. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Thần Vực vẫn còn chấn động liên tục, mà linh cơ của thiên địa cũng trở nên sinh động hơn, nhưng đồng thời cũng có vẻ hơi táo bạo.
“Thiên địa quy nhất sao?”
Hứa Viêm thầm nghĩ trong lòng.
Hắn quay đầu nhìn về phía Chân Long, cất tiếng hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Ngao, Ngao Ngọc Tuyết!”
Một giọng thiếu nữ thanh thúy đáp lời.
Ngao Ngọc Tuyết vừa nói xong liền hóa thành hình người, xuất hiện một thiếu nữ mặc y phục trắng như tuyết, dung nhan tuyệt lệ, trên đầu mọc hai chiếc sừng nhỏ hơn tấc.
Sau khi hóa thành hình người, sắc mặt Ngao Ngọc Tuyết tái nhợt, khí tức suy yếu, lộ rõ vẻ hao tổn nguyên khí nghiêm trọng.
“Ngươi…”
Trong mắt nàng vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi, nhìn Hứa Viêm muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở lời làm sao.
“Xem dáng vẻ của ngươi, hao tổn lớn quá, gần như tổn thương đến cả bản nguyên rồi phải không?”
Hứa Viêm trầm ngâm nói.
“Ừm.”
Ngao Ngọc Tuyết khẽ đáp một tiếng.
Giờ phút này, nàng không dám thi triển một chút long uy nào, một Chân Long cao ngạo giờ cũng phải cúi đầu.
Thực sự là Hứa Viêm quá mức bất khả tư nghị, con Kim Long kia giống như Chân Long thật sự, lại còn có thể trấn áp được nàng.
“Ở cùng cảnh giới, Chân Long nhất tộc ta nhất định sẽ bị công pháp này khắc chế!”
Ngao Ngọc Tuyết kinh hãi không thôi.
Cảnh giới của nàng vốn mạnh hơn Hứa Viêm, vậy mà vẫn bị trấn áp. Dù có tu luyện công pháp này, cũng không phải ai cũng có thể cường đại như Hứa Viêm được.
Nhưng gần như có thể khẳng định, nếu tranh phong ở cùng cảnh giới, Chân Long nhất tộc rất có thể sẽ phải chịu thiệt thòi.
Ngao Ngọc Tuyết trong lòng ngưng trọng, nghĩ đến chuyện mình vừa trải qua, dường như cảm thấy có một âm mưu to lớn đang nhắm vào Chân Long nhất tộc.
Bản thân mình bị trấn áp, vậy những Chân Long khác thì sao? Có khi nào cũng sẽ bị như vậy không?
Thậm chí cả gia gia của mình…
Càng nghĩ, Ngao Ngọc Tuyết càng thêm kinh hãi.
“Vậy ngươi vào đây tĩnh dưỡng đi.”
Hứa Viêm vung tay, một chiếc mai rùa nhỏ nổi lên, chính là Nguyên Quy Giáp.
Ngao Ngọc Tuyết vừa nhìn thấy liền giật mình, hai mắt vô thức trợn to.
“Đây là…?”
Tiêu lão đầu lúc này cũng trợn trừng mắt, nhìn Nguyên Quy Giáp trong tay Hứa Viêm, vẻ mặt kinh hãi.
Bên trong chứa đựng cả một tiểu thiên địa, đây chính là chí bảo của đất trời, mà chỉ có cường giả là chủ nhân của tiểu thiên địa mới có thể sở hữu.
Nói thẳng ra, chỉ có những cường giả đoạt được tử quang, mở ra tiểu thiên địa, mới có thể nắm giữ chí bảo như vậy.
“Con rùa này là…?”
Tiêu lão đầu cau mày, mai rùa trong tay Hứa Viêm cho hắn một cảm giác quen thuộc.
“Nguyên Quy?”
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một chân linh cường đại.
Trong lòng giật mình, chợt bừng tỉnh.
“Khó trách bên trong lại chứa tiểu thiên địa, hóa ra là Nguyên Quy Giáp, xem ra Nguyên Quy đã vẫn lạc rồi.”
Chỉ là hắn rất hiếu kỳ, Nguyên Quy Giáp sau khi ngã xuống, tại sao lại ở trong tay Hứa Viêm.
“Chẳng lẽ người đứng sau Hứa Viêm có quan hệ với Bất Hóa Chi Địa?”
Tiêu lão đầu cau mày suy nghĩ.
Ngao Ngọc Tuyết đã hóa thành một đạo bạch quang, tiến vào bên trong Nguyên Quy Giáp.
Hứa Viêm thu hồi Nguyên Quy Giáp, nhìn đám Bất Hủ Thiên Tôn với thần sắc khác nhau, vẻ mặt lạnh nhạt, không hề lo sợ những kẻ này sẽ cướp đoạt bảo vật.
Chợt, ánh mắt hắn rơi vào người Tiêu lão đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Kẻ này mạnh thật, là cường giả Đạo Vực?”
Tiêu lão đầu tuy đã che giấu rất kỹ, nhìn như chỉ là một Bất Hủ Thiên Tôn bình thường, nhưng vẫn không thể qua mắt được Hứa Viêm.
“Ngoài sư phụ ra, người này là người mạnh nhất mà ta từng thấy.”
Đương nhiên, nếu tính đến cái thân ảnh to lớn cao ngạo kia thì người này vẫn không bằng.
Nhưng dù sao đây cũng là cường giả mạnh nhất mà hắn tận mắt nhìn thấy, Hứa Viêm thầm đánh giá, thực lực của người này e rằng còn mạnh hơn cả Đọa Vu và Viêm Ma.
Còn Mị Vu thực lực ra sao thì Hứa Viêm lại khó mà ước định được, dù sao lực lượng của Mị Vu có chút đặc thù, nhỡ đâu người này không chịu nổi sự mị hoặc của Mị Vu thì dù thực lực có cường đại hơn nữa cũng vô dụng.
“Tuổi trẻ tài cao, tuổi còn nhỏ mà đã hàng phục được Chân Long, xưa nay chưa từng có!”
Tiêu lão đầu đột nhiên mỉm cười.
Ông ta bước tới trước mặt Hứa Viêm.
“Ngươi là ai?”
Hứa Viêm âm thầm cảnh giác hỏi.
“Có thể gọi ta là Tiêu lão đầu.”
Tiêu lão đầu vuốt râu, vẻ mặt hòa nhã.
Trong lòng ông ta lại âm thầm kinh hãi, Hứa Viêm vậy mà đã phát hiện ra sự bất phàm của ông ta, chuyện này ông ta chưa từng gặp phải.
Nếu như thực lực của Hứa Viêm tương đương, thậm chí vượt qua ông ta, có thể nhìn thấu ông ta thì Tiêu lão đầu còn cảm thấy bình thường, nhưng Hứa Viêm rõ ràng thực lực còn kém xa ông ta.
Vậy mà vẫn có thể liếc mắt nhìn ra được?
“Tiểu hữu, sư phụ ngươi là ai vậy? Có lẽ lão đầu ta lại quen biết với sư phụ ngươi đấy.”
Tiêu lão đầu cười ha hả hỏi.
Ông ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc là người nào đã bồi dưỡng ra một yêu nghiệt như Hứa Viêm.
Hứa Viêm lắc đầu nói: “Sư phụ ta không thể nào là người quen của ngươi.”
“Ồ, vì sao? Lão đầu ta hành tẩu khắp thiên địa, quen biết vô số chí cường giả.”
Tiêu lão đầu nhíu mày.
“Bởi vì thực lực của ngươi quá yếu, sư phụ ta chưa từng nhớ tên kẻ yếu, nên ta khẳng định ngươi không phải người quen của sư phụ ta!”
Hứa Viêm một mặt thành khẩn nói.
Nụ cười trên mặt Tiêu lão đầu cứng đờ, bàn tay vuốt râu cũng dừng lại. “Thực lực của ta quá yếu? Người trẻ tuổi, ngươi có biết lão đầu ta rốt cuộc có thực lực gì không?”
“Không hề khoa trương, phóng tầm mắt ra toàn bộ thiên địa, số người có thể sánh vai với ta chỉ đếm trên đầu ngón tay!”
Giờ khắc này Tiêu lão đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói.
“Ngươi cũng nói rồi đấy, cả thiên địa này người có thể sánh vai với ngươi chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cả thiên địa này trong mắt sư phụ ta lại nhỏ bé như hạt bụi, thế gian này không có ai sánh vai được với sư phụ ta cả, nên ta chắc chắn ngươi không phải người quen của sư phụ ta!”
Hứa Viêm nghiêm mặt nói.
Khóe miệng Tiêu lão đầu co giật, mặt mày đen lại. “Được! Được! Được! Lão đầu ta phải hỏi cho ra, sư phụ ngươi rốt cuộc xưng hô như thế nào mà lại xem cả thiên địa nhỏ bé như hạt bụi?”
Hứa Viêm thở dài một hơi, nói: “Vị tiền bối này, ngươi đừng nên dò hỏi sư phụ ta, danh xưng của sư phụ ta mang nhân quả quá lớn, ngươi không chịu nổi đâu!”
Mẹ kiếp!
Tiêu lão đầu suýt chút nữa đã văng tục, mạnh như Thái Thương, danh xưng của ông ta cũng không có nhân quả nào không thể tiếp nhận, thế gian này, kể cả những nơi lừa gạt Bất Hóa Chi Địa, cũng không có một cái tên nào khiến ông ta không thể thừa nhận sự tồn tại.
“Không sao cả! Ngươi cứ nói đi, nếu lão đầu ta không chịu nổi nhân quả mà chết thì cũng đáng, ta sẽ không oán ngươi!”
Tiêu lão đầu hít sâu một hơi, mặt đen lại nói.
Hứa Viêm trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ nói: “Tiền bối, ngươi chết thì không sao cả, nhưng danh xưng của sư phụ ta mang nhân quả quá lớn, đến cả thiên địa này cũng không chịu nổi, không thể vì ngươi mà tạo thành đại hạo kiếp cho thiên địa được!”
Tiêu lão đầu trợn mắt há hốc mồm, khoác lác cũng không thể khoác lác đến mức này chứ! Một cái tên mà đến cả Thái Thương thiên địa cũng không chịu nổi, sẽ tạo thành đại hạo kiếp cho thiên địa ư?!