Chương 464 Huyết Ngục Sát Tướng, một thương diệt địch (1)
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 464 Huyết Ngục Sát Tướng, một thương diệt địch (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 464 Huyết Ngục Sát Tướng, một thương diệt địch (1)
Chương 464: Huyết Ngục Sát Tướng, Một Thương Diệt Địch (1)
Trong đám cường giả quan chiến, có một lão giả lôi thôi lếch thếch, dáng vẻ có chút thất thần, chẳng ai để ý. Nhưng giờ phút này, lão ta lại mấp máy môi, lẩm bẩm chửi rủa:
“Huyết Cực tàn hồn? Thái Côn quả nhiên là phế vật, g·iết Huyết Cực mà cũng không g·iết triệt để, lại để hắn sống lại, còn tìm tới hậu duệ của tiểu tử Khương Phong kia, đúng là chẳng có lòng tốt gì.”
“Truyền nhân của Thái Côn cũng là phế vật nốt, Khương Phong thoạt nhìn cũng ra gì đấy, ai ngờ lại là thằng mù, Huyết Cực tiềm ẩn ở ngay đó mà cũng không biết…”
Lão giả lầu bầu xong, chợt nghi hoặc nhìn Khương Bất Bình:
“Người trẻ tuổi này, sao lại có chút không tầm thường? Đó là võ đạo gì? Thần hồn bí thuật ư? Không giống lắm, kì quái!”
Lão gãi đầu, lại sờ cằm: “Đến ta còn nhìn không hiểu võ đạo của hắn, chắc chắn không phải võ đạo Thái Thương rồi. Nhưng hắn lại không phải người ngoài thiên địa, mà cũng chẳng giống lũ cẩu thí trong thần điện kia…”
Lão càng xem càng thấy ẩn khuất, như có lớp sương mù giăng kín, luôn cảm thấy Thần Vực dường như có gì đó không ổn.
Lão khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía gã to con ở đằng xa:
“Quái lạ, võ đạo của thằng nhãi kia cũng quái dị nốt, nhục thân mạnh đến kinh khủng, còn có thể hóa thân thành cự nhân, tuyệt đối không phải võ đạo Thái Thương.”
“Nhưng cũng không phải thứ cẩu thí của thần điện, lẽ nào thần điện lại nhúng tay vào? Thật là kì quái, không thể nào…”
Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lão vội lắc đầu phủ định: “Không thể nào, nếu còn sống thì sao lại im hơi lặng tiếng lâu như vậy? Tên kia trong thần điện cũng không thể an tĩnh đến thế…”
Lão nhìn Khương Bất Bình, lại nhìn Mạnh Xung: “Hai thằng nhãi này, không lẽ có liên quan gì đó? Đồng môn?”
Nghĩ vậy, lão không khỏi giật mình.
“Quái lạ, thôi vậy, nghĩ nhiều vô ích, cứ xem Thiên Sát cái tên hỗn đản kia giày vò ra sao đã. Dù trời đất có sập thì cứ sập, ta lười quản mấy chuyện vớ vẩn này.”
Lão lắc đầu, không xoắn xuýt nữa.
Trên chiến trường, hai luồng khí thế cường đại va chạm, mây gió đất trời rung chuyển, khí lạnh thấu xương khiến Bất Hủ Thiên Tôn cũng phải kinh hãi.
“Khương Bất Bình, thứ con hoang như ngươi mà cũng vọng tưởng phạm thượng, ngươi xứng sao? Muốn g·iết ta, ngươi xứng ư?”
Khương Thiên Minh mặt mày dữ tợn, tay nắm chặt thanh trường đao ánh đỏ.
Khương Bất Bình mắt lạnh như băng, cười khẩy: “Khương Thiên Minh, ngươi tưởng rằng chỉ dựa vào một đạo tàn hồn mà có thể chống lại ta sao?”
“Hôm nay, ta và ngươi sẽ làm một hồi kết thúc. Ta, Khương Bất Bình đến đây để g·iết ngươi, g·iết ả ta, g·iết tất cả những kẻ đáng g·iết! Ai cản ta, ta g·iết người đó!”
Tàn hồn?
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều giật mình, thảo nào Khương Thiên Minh lại mạnh lên đến vậy, hóa ra là nhờ có một đạo tàn hồn?
Mà một đạo tàn hồn thôi đã có thực lực cường đại đến thế, vậy bản tôn của nó mạnh đến mức nào?
Khương Thiên Minh thoáng giật mình, trong lòng thầm kinh hãi, không ngờ Khương Bất Bình lại phát hiện ra?
Sao hắn biết được?
“Huyết Cực tiền bối, sao tên tiểu tạp chủng kia lại biết?”
Khương Thiên Minh hỏi Huyết Cực thần hồn trong cơ thể mình.
“Người này không tầm thường, tiểu tử như ngươi e rằng không đối phó nổi đâu, giao thân thể cho bản tọa, nếu không ngươi ắt c·hết không nghi ngờ!”
Huyết Cực lúc này nghiêm túc vô cùng.
“Đến ngươi cũng không dám chắc có thể g·iết được tên tiểu tạp chủng kia?”
Khương Thiên Minh càng thêm dữ tợn.
“Võ đạo của hắn quái dị, dường như chuyên khắc chế thần hồn, dù là ta cũng phải cẩn thận ứng phó. Nếu ngươi không muốn c·hết thì nên biết phải làm gì.”
Huyết Cực lạnh lùng nói.
“Được, tất cả nghe theo ngươi, chỉ cần có thể g·iết được tên tiểu tạp chủng kia!”
Khương Thiên Minh nghiến răng nói.
Ầm ầm!
Khương Thiên Minh bỗng phát ra ánh sáng đỏ nhạt, rồi một cỗ khí thế còn cường đại hơn bộc phát, trường đao trong tay hắn ánh lên sắc đỏ tươi, lộ rõ hàn mang.
“Nhận lấy một đao của ta!”
Khương Thiên Minh đột ngột ra tay trước, ánh đao đỏ tươi vạch ngang trời cao, với một sát phạt vượt quá nhận thức của các Bất Hủ Thiên Tôn, chém về phía Khương Bất Bình.
Một đao chém ra, trong mắt mọi người phảng phất thấy một vùng huyết hải mênh mông, phảng phất thấy địa ngục máu tanh. Trong địa ngục ấy, một đạo ánh đao đỏ ngòm chém ra.
Khương Bất Bình sắc mặt không đổi, đâm ra một thương, hàn mang hội tụ ở một điểm. Trong mắt mọi người, dường như thấy một đạo thương mang, xé rách huyết hải, xuyên thủng địa ngục máu, đâm thẳng vào cuối đạo đao quang.
Thần thông, Lục Thần!
Giờ phút này, Huyết Cực kh·iếp sợ không thôi, thân hình di chuyển, từng vòng từng vòng huyết sắc như bùn lầy nổi lên, bọc lấy đạo tàn hồn của hắn.
Đây là phòng ngự chi thuật.
Đồng thời, hắn vung đao chém ra, huyết hải địa ngục gào thét, như tiếng oan hồn rên rỉ, lại tựa như vô số oan hồn cầm đao g·iết chóc, nhào về phía Khương Bất Bình.
“Thái Thương thiên địa, từ bao giờ có thứ công pháp chuyên khắc chế thần hồn thế này? Không đúng, đây không chỉ là công pháp đơn thuần, dường như là một loại võ đạo khác, chủ về sát thần hồn…”
“Chẳng lẽ người này là tân chủ tương lai của Thái Thương thiên địa? Nếu không sao lại yêu nghiệt đến vậy?”
Càng đánh, Huyết Cực càng sợ, thần hồn luôn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, chỉ sơ sẩy một chút là bị một thương xuyên thủng.
Đáng sợ hơn là, cái đạo sát phạt thần hồn kia quá mức lăng lệ, dù hắn có thủ đoạn gì cũng khó lòng phòng ngự.
Mà Khương Thiên Minh thần hồn sớm đã run lẩy bẩy, sắc mặt xám xịt, vẻ sợ hãi hiện rõ trên mặt, đấu chí tan biến, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô ngần và sự hối hận.
Lão già dơ bẩn nhìn trận đại chiến, sắc mặt càng thêm kinh dị. Võ đạo mà Khương Bất Bình thi triển vượt quá hiểu biết của lão, dường như là một loại võ đạo hoàn toàn mới.
Hay đúng hơn là một loại võ đạo chưa từng tồn tại trên thế gian này.
“Quái lạ, võ đạo của thằng nhãi này, ai truyền cho vậy?”
Lão già thầm tò mò.
Mạnh Xung nhìn trận đại chiến, chằm chằm vào đạo tàn hồn kia hồi lâu rồi khẽ nhíu mày.
“Tàn hồn này mạnh thật, vượt xa Bất Hủ cảnh, lại còn là Minh Ngục tàn hồn, có lẽ là của cường giả Minh Ngục từng xâm lấn Thần Vực để lại?”
Đạo tàn hồn kia mà có thể chống đỡ đến giờ dưới Cực Hồn võ đạo thần thông của Khương Bất Bình thì đúng là hiếm thấy.
“Khương Thiên Minh sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Mạnh Xung cười khẩy.
Chiến đấu càng thêm kịch liệt, đến lúc này các cường giả quan chiến mới hiểu vì sao Thương Ma Khương Bất Bình lại cường đại đến thế, có thể một mình một thương diệt sát toàn bộ kẻ địch giữa vòng vây của đông đảo Bất Hủ Thiên Tôn.
Cái Sát Lục thần hồn một kích vô cùng cường đại kia, không một Bất Hủ Thiên Tôn nào có thể ngăn cản!
“Rốt cuộc là thần hồn bí thuật gì mà lại mạnh đến mức này!”
“E rằng không chỉ đơn giản là thần hồn bí thuật đâu!”
Oanh!
Khương Bất Bình đâm ra một thương, hàn mang nở rộ, hóa thành vô số điểm nhỏ li ti, bao trùm lấy Khương Thiên Minh. Những điểm hàn mang này dường như không thể chống cự, chui vào cơ thể Khương Thiên Minh.