Chương 411 Lấy Thanh Hoa cảnh là thiên địa kỳ cục
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 411 Lấy Thanh Hoa cảnh là thiên địa kỳ cục
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 411 Lấy Thanh Hoa cảnh là thiên địa kỳ cục
Chương 411: Lấy Thanh Hoa Cảnh làm thiên địa kỳ cục
Phương Hạo thấy Khương Bất Bình còn do dự thì không khỏi bất đắc dĩ nói: “Ngũ sư đệ, đệ cứ việc ra tay đi, có sư phụ ở đây, còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Huống hồ, đệ cũng quá coi thường Tứ sư huynh rồi. Kỳ Môn võ đạo đâu chỉ có luyện khí với trận pháp.”
Khương Bất Bình nghe vậy thấy cũng có lý, liền gật đầu: “Được, Tứ sư huynh cẩn thận!”
“Cứ việc xuất thủ!” Phương Hạo cười tươi rói, trong đầu vừa động, Thiên Địa kỳ môn liền hiện ra, giống như một vòng xoáy sâu thẳm, lấy hắn làm trung tâm chậm rãi xoay chuyển.
Ầm!
Khương Bất Bình đưa tay đánh ra một chưởng, sức mạnh Cực Hồn như sóng lớn ập đến.
Ầm!
Vòng xoáy khuấy động, Cực Hồn lực lượng tựa hồ không thể ngăn cản, một cỗ sức mạnh cường đại khóa chặt võ đạo nguyên thần mà đến.
Phương Hạo nhíu mày, cỗ lực lượng này có chút tương tự kiếm ý của đại sư huynh Tốn Phong, nhưng cực đoan, cuồng bạo hơn nhiều.
Vèo!
Một đạo quang mang hiện lên, Phương Hạo dậm chân, sức mạnh Kỳ Môn võ đạo hóa thành một đạo cấm chế, Kỳ Môn chi cục vờn quanh, chớp mắt biến thành phong cấm thần hồn.
Ầm!
Cuối cùng, cấm chế v·a c·hạm với Cực Hồn võ đạo lực lượng của Khương Bất Bình, ngăn cản lại.
“Ngũ sư đệ, Cực Hồn võ đạo của đệ quả thật bá đạo!” Phương Hạo không khỏi cảm thán. “Bất quá, đệ vẫn không phải đối thủ của Tứ sư huynh đâu, đệ chỉ có lực lượng mà thôi.”
Phương Hạo không dùng Kỳ Môn binh hạp mà vung tay lên, lấy Thiên Địa kỳ môn bố trí đại trận, cấm chế chi pháp không ngừng thi triển, phong tỏa, bảo vệ nguyên thần.
Khương Bất Bình mặt không đổi sắc, tay cầm một thanh trường thương, thương mang nở rộ Cực Hồn lực lượng, liên tục xuất thủ.
Thời gian giao chiến không kéo dài lâu, Khương Bất Bình dù sao cũng mới nhập môn, lại chưa tu luyện thần thông Cực Hồn võ đạo, đương nhiên không phải đối thủ của Phương Hạo.
Dù sao, Kỳ Môn võ đạo của Phương Hạo bây giờ đã có thể so với Thần Tướng cảnh. Khương Bất Bình cũng chỉ ở giai đoạn Thần Tướng cảnh, hơn nữa lần đầu giao thủ với Kỳ Môn võ đạo nên hiểu biết còn chưa đủ, lại thêm võ đạo bản thân còn non nớt, thiếu hụt chi pháp Cực Hồn võ đạo nên đương nhiên không phải đối thủ của Phương Hạo.
“Nguyên lai, đây chính là Kỳ Môn võ đạo.” Khương Bất Bình không hề uể oải mà cảm thán.
“Ngũ sư đệ, Cực Hồn võ đạo của đệ thật ra rất mạnh, xét riêng về sát phạt lực thì ta còn kém xa.” Phương Hạo tán thưởng.
Kỳ Môn võ đạo không chú trọng sát phạt mãnh liệt, mà nằm ở chữ “kỳ”, ở chỗ khó lường, ở chỗ nhiều thủ đoạn.
“Hơn nữa, ngũ sư đệ còn thiếu một kiện thần binh, thần binh sát phạt thần hồn. Đợi ta rảnh tay sẽ luyện chế cho đệ một kiện.” Phương Hạo nói, nhắm vào v·ũ k·hí thần hồn thì chỉ cần có tài liệu thích hợp, hắn đều có thể luyện chế được. Kỳ Môn binh hạp của hắn cũng có phòng ngự nguyên thần. Bất luận là Hứa Viêm, Mạnh Xung hay Tố Linh Tú, kỳ thật đều đang uẩn dưỡng thần binh, và đều có lực lượng phòng ngự nguyên thần.
“Ngũ sư đệ, ta cũng tới thử xem!” Tố Linh Tú cũng hào hứng nói.
“Tam sư tỷ, việc này…” Khương Bất Bình hơi do dự, tam sư tỷ giỏi luyện chế đan dược, trị thương cứu bệnh, sức chiến đấu hình như cũng bình thường thôi mà?
Tố Linh Tú nhíu đôi mày thanh tú, hừ hừ nói: “Đệ thật sự cho rằng sư tỷ không có sức chiến đấu à? Chỉ là ta không thích đánh nhau thôi, đâu phải Đan Y võ đạo thiếu sức chiến đấu. Đệ cứ việc ra tay đi.” Trong lòng nàng có chút bực bội, sao mọi người lại có ấn tượng rằng nàng chỉ biết luyện đan, trị bệnh chứ không biết đánh nhau? Nàng cũng có sát phạt thần thông đấy chứ!
“Được ạ!” Khương Bất Bình thấy vậy, bèn vung thương, Cực Hồn lực lượng chớp mắt đã đâm vào người Tố Linh Tú.
“Sư tỷ!” Khương Bất Bình kinh hãi, sao sư tỷ lại không đỡ nổi một kích này?
“Chuyện nhỏ!” Tố Linh Tú ngẩng đầu, chỉ thấy một cái cây cách đó không xa trong viện rắc một tiếng nứt ra, sinh cơ trong nháy mắt biến mất hoàn toàn. Còn Tố Linh Tú vẫn bình yên vô sự, không hề bị thương chút nào.
“Hừ hừ, thật sự cho rằng sư tỷ dễ bị thương đến thế sao? Thực lực của đệ tuy không tệ nhưng vẫn chưa đủ để làm ta bị thương đâu.” Tố Linh Tú dương dương tự đắc.
“Dời đi tổn thương!” Khương Bất Bình giật mình không thôi, giờ khắc này hắn đã khắc sâu trong lòng rằng các sư huynh tỷ đều không hề đơn giản, ai cũng có võ đạo đặc biệt của riêng mình.
Sau trận luận bàn đơn giản này, Khương Bất Bình chợt cảm thấy Cực Hồn võ đạo của mình dường như yếu nhất. Mình thậm chí còn không làm tam sư tỷ bị thương được, thậm chí còn có thể không phải đối thủ của tam sư tỷ. Mà tam sư tỷ lại là người có thực lực kém nhất. Hóa ra, người yếu nhất ở đây lại là mình.
“Đệ mới nhập môn nên chỉ có Cực Hồn lực lượng chứ chưa có chi pháp Cực Hồn võ đạo, một thân thực lực không thể phát huy hết cũng là bình thường thôi. Tư duy võ đạo của đệ vẫn còn dừng lại ở Thái Thương võ đạo, như vậy là không được.” Lúc này Lý Huyền lên tiếng.
“Sư phụ!” Khương Bất Bình cung kính nhìn sư phụ: “Ý của sư phụ là, dù con đã tu luyện thành công Cực Hồn võ đạo nhưng lại không có tâm Cực Hồn võ đạo, thiếu Cực Hồn võ đạo chi pháp?”
“Đúng vậy!” Lý Huyền gật đầu, trầm giọng nói: “Cực Hồn võ đạo sát phạt thần hồn tới cực hạn, chính là sát phạt võ đạo cực hạn, tự có võ đạo chi pháp, võ đạo thần thông, và cả võ đạo binh. Đệ còn một đoạn đường dài phải đi, tiếp theo cần ngưng luyện thuộc về mình Cực Hồn võ binh, tu luyện Cực Hồn võ đạo thần thông, Cực Hồn võ đạo chi pháp. Mà Cực Hồn võ đạo binh chính là binh khí sát phạt thần hồn, khác với thần binh bình thường, cần đệ tự mình luyện chế…”
Lý Huyền giảng giải một phen về Cực Hồn thần binh. Ngoài việc cần tìm kiếm bảo vật liệu đặc biệt, cường đại ra thì nó còn cần được luyện chế và uẩn dưỡng bằng Cực Hồn lực lượng.
“Về phương pháp luyện chế, đệ có thể thỉnh giáo Phương Hạo. Về cơ bản thì cốt lõi nhất, đơn giản là luyện chế bằng Cực Hồn. Còn về việc tìm kiếm tài liệu luyện chế thần binh thì đệ phải tự mình tìm.”
“Cực Hồn thần binh có thể không ngừng tăng lên, uẩn dưỡng càng lâu thì càng mạnh, có thể tăng lên theo thực lực của đệ.”
Khương Bất Bình nghe mà vô cùng khao khát, Cực Hồn thần binh quả thực huyền diệu và cường đại đến vậy. Chỉ là tài liệu cần thiết để luyện chế nó đều tương đối hiếm, dù sao cũng liên quan tới thần hồn, vốn đã không nhiều.
“Đây là Cực Hồn võ đạo bảo điển, con hãy lĩnh hội cho tốt, nhất là hiểu rõ cách luyện chế Cực Hồn thần binh.” Lý Huyền điểm ngón tay, truyền Cực Hồn võ đạo bảo điển vào thần hồn Khương Bất Bình.
“Vâng, sư phụ!” Khương Bất Bình vừa xem qua bảo điển đã vô cùng kích động, Cực Hồn võ đạo chi pháp, Cực Hồn võ đạo thần thông quá mức mơ hồ, quá mức cường đại. Đừng nói là tu luyện hết, chỉ cần lĩnh hội được một hai môn thôi thì thực lực cũng sẽ tăng lên đáng kể.
Tiếp đó, Khương Bất Bình bắt đầu thỉnh giáo Phương Hạo về luyện khí cơ bản, phương pháp luyện chế Cực Hồn võ đạo. Tuy luyện chế bằng Cực Hồn nhưng phương pháp luyện chế cũng không khác biệt nhiều so với luyện khí.
Mà nói về luyện khí thì ai có thể sánh bằng Phương Hạo?
“Luyện khí kỳ thật cũng rất huyền diệu, sư huynh cũng chỉ mới hơi thành tựu trên con đường này thôi. Bất quá đệ luyện chế thần binh cần dựa vào Cực Hồn, dù người ngoài không thể giúp đệ luyện chế nhưng phương pháp luyện chế cũng liên quan tới sự mạnh yếu của thần binh.”
“Thần binh mạnh hay yếu liên quan tới rất nhiều yếu tố. Sư huynh sẽ truyền cho đệ điều quan trọng nhất nhưng cũng là cơ bản nhất, chỉ cần ngộ ra phương pháp này thì đệ sẽ hiểu cách không ngừng luyện chế, tăng cường thần binh…”
Phương Hạo bắt đầu truyền thụ phương pháp luyện chế cho Khương Bất Bình, kết hợp với đặc điểm của Cực Hồn thần binh để điều chỉnh cho phù hợp với Khương Bất Bình hơn.
Sau khi truyền thụ xong, Phương Hạo chọn ra những bảo vật liệu luyện chế Cực Hồn thần binh thích hợp cho Khương Bất Bình. Hiện nay, Phương Hạo không thiếu vật liệu luyện khí, dù là tài liệu hiếm đến đâu thì hắn cũng có một ít. Dù sao ba thế lực lớn ở Thanh Hoa cảnh và những Bất Hủ Thiên Tôn kia đều có việc cần nhờ hắn nên khi mời hắn luyện chế thần binh cũng trả không ít tài liệu quý giá.
Với Khương Bất Bình hiện tại thì không cần lo lắng về vấn đề tài liệu, đủ để hắn luyện chế ra Cực Hồn thần binh. Đến mức việc uẩn dưỡng và nâng cao thần binh sau này thì phải nhờ vào chính hắn. Nhưng chỉ cần có nền tảng thần binh thì sau này sẽ đơn giản hơn nhiều.
Sau khi có tài liệu luyện chế, Khương Bất Bình lại bế quan, vừa lĩnh hội Cực Hồn võ đạo bảo điển, tu luyện Cực Hồn võ đạo thần thông, vừa lĩnh hội cách luyện chế Cực Hồn thần binh của riêng mình.
Phương Hạo cũng bắt đầu bận rộn. Thần vực sắp đại loạn nên hắn cũng cần phải bỏ thêm công sức để kinh doanh Thanh Hoa cảnh, đồng thời chuẩn bị cho việc tăng cao thực lực.
Hắn tu luyện Kỳ Môn võ đạo, phương pháp tu luyện tương đối đặc thù nên cũng cần phải nâng cao một bước về trận pháp chi đạo.
“Khoảng cách đưa tin của đưa tin phù quá nhỏ. Bất quá với đưa tin phù mới thì đưa tin toàn bộ thiên địa, đưa tin toàn bộ Thần vực cũng không phải vấn đề lớn.”
Phương Hạo bắt đầu luyện chế phiên bản nâng cấp của đưa tin phù.
Làm sao để đưa tin phù có phạm vi đưa tin rộng hơn? Chỉ có một con đường là lấy thiên địa pháp tắc làm cơ sở đưa tin.
Đưa tin phù cao cấp hơn thì lấy đạo tắc làm cơ sở, nhưng Phương Hạo chưa thể luyện chế được.
Nhưng lấy thiên địa pháp tắc làm cơ sở thì hắn có thể làm được.
“Thiên địa pháp tắc vận chuyển thiên địa nên dù là Bất Hủ Thiên Tôn hay người mạnh hơn cũng không thể phá vỡ. Nếu dùng thiên địa pháp tắc để truyền tin…”
Phương Hạo càng nghĩ càng thấy khả thi. Trong rất nhiều thiên địa pháp tắc, chọn ra một loại, dùng nó làm khí tức, luyện chế vào đưa tin phù để nó trở thành cầu nối. Như vậy, phạm vi đưa tin của đưa tin phù chắc chắn sẽ mở rộng rất nhiều.
Sau khi luyện chế thành công đưa tin phù, Phương Hạo bắt đầu lên kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo. Hắn đã có một kế hoạch, bố trí một tòa đại trận bao phủ Thanh Hoa cảnh.
Hoặc có thể nói, lấy toàn bộ Thanh Hoa cảnh làm nền tảng đại trận.
“Nếu đại trận thành công thì thực lực của ta sẽ tăng vọt, có thể so với Phá Hư cảnh sao?” Phương Hạo vô cùng kích động.
Nhưng để bố trí đại trận này thì cần sự giúp đỡ của ba thế lực lớn, cần Đại Nhạc Hoàng và hai người kia hiệp trợ.
“Thần vực hỗn loạn bắt đầu, để bảo đảm Thanh Hoa cảnh ổn định thì cần thiết phải bố trí đại trận này. Hơn nữa nếu đại trận thành công thì Thiên quật sẽ không còn uy h·iếp nữa. Kẻ địch từ bên ngoài vừa vào Thanh Hoa cảnh sẽ bị đại trận tiêu diệt. Đại trận lấy Thanh Hoa cảnh làm nền tảng thì há để võ giả thực lực Bất Hủ Thiên Tôn cảnh có thể chống cự?”
Phương Hạo cảm thấy Đại Nhạc Hoàng chắc chắn sẽ ủng hộ quyết định của mình. Chỉ cần có ba thế lực lớn hiệp trợ thì việc hoàn thành bố trí đại trận chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tài liệu cần thiết để bố trí đại trận cũng vô cùng lớn. Hơn nữa nó còn liên quan tới chi cục Thiên Địa kỳ môn của hắn, hắn muốn dung hợp Thiên Địa kỳ môn vào đại trận.
Lấy thiên địa Thanh Hoa cảnh làm cục!
Càng nghĩ Phương Hạo càng hưng phấn. Trong đầu hắn hiện ra cảnh Thanh Hoa cảnh hóa thành thiên địa kỳ cục của mình. Một khi thành công, hắn có thể điều khiển thiên địa kỳ cục trong Thanh Hoa cảnh, vung tay là có thể dễ dàng tiêu diệt Bất Hủ Thiên Tôn.
Đương nhiên, không thể nói với Đại Nhạc Hoàng về chuyện hắn có thể khống chế thiên địa Thanh Hoa cảnh, lấy thiên địa Thanh Hoa cảnh làm kỳ cục. Nếu không những Bất Hủ Thiên Tôn kia cảm thấy bị uy h·iếp thì làm sao mà đồng ý? Dù có sư phụ uy h·iếp thì họ cũng sẽ không thành tâm hiệp trợ, thậm chí còn cố ý tạo ra sơ hở.
“Mỗi Bất Hủ Thiên Tôn đều cần một cái trận bàn, nhất là ba người Đại Nhạc Hoàng. Chắc chắn họ sẽ yêu cầu duy trì ưu thế về thực lực, điểm này không khó.”
“Làm thế nào để họ làm việc hết mình đây?” Phương Hạo không khỏi trầm tư.
Bất Hủ Thiên Tôn dường như đã tu luyện tới đỉnh rồi. Vậy cảnh giới trên Bất Hủ là gì?
Nếu sau khi bố trí đại trận mà có cơ hội đột phá Bất Hủ cảnh thì họ có làm việc hết mình hơn không?
“Trên Bất Hủ cảnh là gì? Tu luyện như thế nào?” Phương Hạo nghi ngờ nên tìm đến Phong Nham.
“Trên Bất Hủ cảnh là gì ạ?” Phong Nham nháy mắt, rồi gãi đầu: “Con cũng không rõ lắm. Bất Hủ trừ khi bị người đ·ánh c·hết thì không phải lo về tuổi thọ nữa. Còn về phía trên Bất Hủ thì con không hiểu gì cả.”
Dừng một chút, Phong Nham nói tiếp: “Con chỉ có một khái niệm mơ hồ, có lẽ là phù hợp thiên địa? Thật sự phù hợp với thiên địa, chứ không phải là Bất Hủ cảnh cùng với thiên địa, chấp chưởng một phương thiên địa.”
“Dù sao thì Bất Hủ cảnh cũng không phải là thật sự hợp nhất với thiên địa mà chỉ là một hình thức chấp chưởng ngoại lực. Về việc làm sao để phù hợp với thiên địa thì còn xa vời lắm. Ngay cả Đại Nhạc Hoàng cũng tạm thời không thể chạm tới.”
“Thậm chí con còn không biết linh cơ của Thần vực có đủ để võ giả phù hợp với thiên địa hay không nữa.”
Phương Hạo như có điều suy nghĩ, phù hợp thiên địa?
Hỏi Phong Nham cũng không được gì nên hắn chỉ có thể hỏi sư phụ.
Lý Huyền đương nhiên không biết cảnh giới trên Bất Hủ là gì, nhưng thân là tuyệt thế cao nhân thì làm sao có thể không biết gì?
Hơn nữa, dù không biết cảnh giới trên Bất Hủ là gì nhưng với sự hiểu biết về Thái Thương võ đạo thì ông có thể lý giải được việc tu luyện trên Bất Hủ cảnh.
Vừa rồi Lý Huyền cũng nghe thấy lời Phong Nham nói, đột phá trên Bất Hủ cảnh là phù hợp thiên địa?
“Bất Hủ cảnh cùng với thiên địa chấp chưởng một phương thiên địa, nhưng loại chấp chưởng này chung quy chỉ là một hình thức ngoại lực. Còn phù hợp thiên địa thì là thật sự hợp nhất với thiên địa…” Lý Huyền trầm ngâm.
Trên Bất Hủ cảnh, phù hợp thiên địa, mục đích là gì?
Đương nhiên là ngưng tụ thiên địa đạo tắc, cảm ngộ đạo tắc. Đây chắc chắn là việc tu luyện trên Bất Hủ cảnh.
Nghĩ đến đây, Lý Huyền cười nói: “Việc trên Bất Hủ chỉ là cảm ngộ và tập hợp sức mạnh của đạo tắc mà thôi. Việc con cần là dùng đại trận dẫn dắt đạo tắc chi vận của thiên địa, tăng cường linh cơ để Bất Hủ Thiên Tôn dễ dàng tu luyện hơn, từ đó có cơ hội đột phá.”
Lý Huyền không nói rõ trên Bất Hủ cảnh rốt cuộc là cảnh giới gì vì ông cũng không biết. Nhưng điều đó không cản trở việc ông chỉ điểm để cho Phương Hạo biết làm sao để đám Bất Hủ Thiên Tôn kia làm việc hết mình.
“Đạo tắc chi vận?” Phương Hạo như có điều suy nghĩ.
“Sợi đạo tắc chi vận quanh quẩn trên chiếc trường bào kia.” Lý Huyền chỉ dẫn.
“Sư phụ, con hiểu rồi!” Mắt Phương Hạo sáng lên, hắn đã hiểu cần làm gì để dẫn dắt đạo tắc chi vận. Chẳng phải là đã có một mồi lửa rồi sao?
Tuy chưa chắc đã làm được ngay nhưng chắc chắn sẽ làm được khi bố trí đại trận đến cuối cùng, khi hoàn thành triệt để.
Cuối cùng thì cũng đã có một mục tiêu để đám Bất Hủ Thiên Tôn kia làm việc hết mình.