Chương 344 Các ngươi Thiên Vũ điện xuất thủ một lượt đi
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 344 Các ngươi Thiên Vũ điện xuất thủ một lượt đi
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 344 Các ngươi Thiên Vũ điện xuất thủ một lượt đi
Chương 344: Các ngươi Thiên Vũ điện xuất thủ một lượt đi
Yêu vân cuồn cuộn từ trên trời đáp xuống bên ngoài trận doanh của Linh Tông và Vạn Thế Minh, tựa như thành lập một phương trận tuyến riêng. Khi yêu vân tan đi, đám võ giả nhìn thấy trên chiếc ghế vàng to lớn, một con mãnh hổ rực rỡ đang ngồi ngay ngắn.
Thấy vậy, khóe miệng của không ít võ giả có chút run rẩy. Con lão hổ này to lớn như một ngọn núi nhỏ, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng to bản, hai chân hơi hướng ra ngoài, giẫm lên mặt đất, móng vuốt đặt trên tay vịn của ghế.
Đôi mắt nó trợn trừng, không giận tự uy, toát ra một cỗ khí phách của kẻ đầu匪!
“Đại Yêu Vương, nơi này là địa điểm tranh phong của các thiên kiêu, ngươi đến đây làm gì?” Ngự Linh phủ chủ mặt đen lại hỏi.
“Bản vương đến đây, tự nhiên là để tham dự vào thiên kiêu tranh phong. Đã là thiên kiêu tranh phong của Linh Vực thì yêu tộc ta lẽ nào lại bị loại trừ?” Xích Miêu uy vũ đáp lời.
“Đại Yêu Vương, da mặt của ngươi đúng là dày thật đấy. Đây là thiên kiêu tranh phong, lão nhân gia người lớn tuổi như vậy rồi, mà còn không thấy ngại tham gia vào à?” Ngự Linh phủ chủ tức giận đến bật cười.
“Từ khi sinh ra đến nay, bản vương vẫn chưa tới 30 tuổi. Tính theo tuổi tác thì ta vẫn thuộc hàng ngũ thiên kiêu!” Xích Miêu ngạo nghễ nói.
“Cái gì?” Tất cả mọi người kinh ngạc ngây người. Đại Yêu Vương này chưa đến 30 tuổi ư? Sao có thể!
“Sư phụ, Xích Miêu chưa đến 30 tuổi thật sao?” Tố Linh Tú tò mò hỏi.
Lý Huyền khóe miệng giật giật, nói: “Có lẽ là thật!”
Ban đầu hắn chộp Xích Miêu trên núi, tuy rằng đã là một con mèo to trưởng thành, nhưng tính từ khi nó sinh ra thì đến bây giờ có lẽ thật sự chưa đến 30 năm!
“Không ngờ a, Xích Miêu vậy mà cũng là thiên kiêu.” Tố Linh Tú cười nói.
“Đại Yêu Vương, ngươi đừng có nói đùa!” Lôi Vân trang chủ trầm giọng nói.
“Ai nói đùa với ngươi? Tuổi tác của bản vương như thế nào, cứ nghiệm chứng là biết. Hôm nay bản vương đến đây chính là để tham dự thiên kiêu tranh phong!” Xích Miêu hừ lạnh nói.
Ánh mắt nó lạnh lùng liếc nhìn về phía Linh Tông, nói: “Thế nào, khinh thường yêu tộc ta?”
Phía sau Xích Miêu, một đám cường giả yêu tộc phát ra tiếng gầm thét, tựa như nếu Linh Tông không cho yêu tộc tham dự thì bọn họ sẽ gây rối đến nơi.
“Yêu tộc dẫu sao cũng là một tộc của Linh Vực, tự nhiên không thể loại trừ. Vạn Thế Minh ta không có ý kiến gì.” Phương Hạo mở miệng cười nói.
Ngự Linh phủ chủ sắc mặt âm trầm. Đại Yêu Vương thực lực cực mạnh, đã vượt qua các thiên kiêu, chẳng lẽ lại để nó đoạt lấy vị trí đệ nhất?
“Chỉ cần Đại Yêu Vương quả thật phù hợp quy củ thì tham gia vào cũng không sao.” Đại Chu Hoàng khẽ cười nói.
Cuối cùng, Xích Miêu thành công tham gia vào.
Sau khi xác định, thân ảnh Xích Miêu liền biến mất trong trận doanh yêu tộc, xuất hiện trên phi thuyền của Trường Thanh Các, ngay tại meo meo kêu lấy lòng chủ nhân là Lý Huyền.
“Ngươi con mèo này, ngược lại cũng thú vị đấy.” Lý Huyền khẽ cười, dùng ngọc như ý gõ gõ lên đầu Xích Miêu.
Thực lực Xích Miêu đã rất mạnh, Đại Yêu chi thuật tu luyện được không ít. Nếu nó lại giao thủ với Ngự Linh phủ chủ thì có lẽ Ngự Linh phủ chủ không còn là đối thủ của Xích Miêu nữa rồi.
“Bái kiến tiền bối!” Tạ Thiên Hoành phụ tử từ Vân Thiên Bích Hải Thành đến bái kiến.
Lý Huyền khẽ gật đầu, nhìn về phía Phó Vân, thê tử của Tạ Thiên Hoành, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Tạ Thiên Hoành ban đầu ở nội vực, rốt cuộc đã làm thế nào mà cưới được Phó Vân về tay vậy?
Phó Vân cũng rất tò mò nhìn Lý Huyền vài lần, vị này chính là vị cao nhân thần bí kia sao?
Tạ Lăng Phong cũng tham dự vào thiên kiêu tranh phong. Lần này Vân Thiên Bích Hải Thành cũng có một vài thiên kiêu đến tham gia, Lê Thiệu, Hải Ba tự nhiên cũng có mặt.
“Hứa huynh đâu?” Tạ Lăng Phong cùng Mạnh Xung ôn chuyện xong thì nghi hoặc hỏi.
“Đại sư huynh còn chưa trở lại đâu, nhưng chắc cũng nhanh thôi.” Mạnh Xung vừa cười vừa nói.
Ngày thiên kiêu tranh phong đã đến.
Oanh!
Một đạo hồng quang xẹt ngang giữa không trung, chiếu rọi Bích Hải một mảnh rực rỡ, mấy thân ảnh phân loại bốn phương.
“Hôm nay, trận quyết chiến cuối cùng của thiên kiêu tranh phong sẽ diễn ra. 100 người đứng đầu sẽ thu hoạch được một danh ngạch, 10 người đứng đầu thu hoạch được năm danh ngạch, 3 người đứng đầu thu hoạch được 10 danh ngạch.”
“Không cần hỏi danh ngạch có tác dụng gì, sau quyết chiến tự khắc sẽ biết.”
“Thiên kiêu tranh phong, sinh tử, thắng bại do thiên kiêu tự định, trận chiến này sinh tử không được trả thù…” Đại Chu Hoàng tuyên bố quy tắc của thiên kiêu tranh phong.
“Đại sư huynh sao còn chưa trở lại?” Tố Linh Tú buồn bực nói.
“Về rồi.” Lý Huyền cười nhạt nói.
Mấy người ngẩng đầu nhìn lại, một đạo quang mang màu lam nhạt từ chân trời bay vụt đến, chợt một thân ảnh hạ xuống phi thuyền của Trường Thanh Các.
Trên bàn tay hắn, nâng một chiếc phi thuyền màu lam nhạt khác.
“Sư phụ, nhị sư đệ, tam sư muội… Tạ huynh!” Hứa Viêm lộ ra nụ cười.
Hắn trở lại Vụ Châu, mới biết được địa điểm quyết chiến là ở Hồng Châu, vậy nên lại vội vàng chạy đến, cuối cùng cũng kịp trở về vào thời điểm quyết chiến bắt đầu.
Sau khi Đại Chu Hoàng tuyên bố xong quy tắc thiên kiêu tranh phong, cuối cùng nói: “Thiên kiêu tranh phong bắt đầu, có thể khiêu chiến theo thứ hạng, cũng có thể trực tiếp khiêu chiến một người trên Thiên Kiêu Bảng.”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, một thanh niên từ trận doanh của Thiên Vũ Điện bước ra.
Hắn cầm trong tay một thanh trường kiếm, chính là một kiện thần khí.
Khi cất bước, linh quang từ trong cơ thể hắn bốc lên, giao hòa với thiên địa linh cơ, giao hòa với khí tức thiên địa pháp tắc, từng sợi lực lượng thiên địa pháp tắc không ngừng tụ lại.
Linh thể thiên kiêu!
Thanh niên này hiển nhiên là một thiên kiêu thực thụ của Thiên Vũ Điện.
“Thực lực không tệ!” Hứa Viêm khẽ cười nói.
Thấy thiên kiêu của Thiên Vũ Điện bước ra, các thiên kiêu khác đều vẻ mặt nghiêm túc. Vốn tưởng rằng sau khi bị Hứa Viêm chặn cửa khiêu chiến, Thiên Vũ Điện không có thiên kiêu nào có thể đem ra được.
Không ngờ tới, lại có một thiên kiêu cường đại đến như vậy. Nhìn thực lực thì tuyệt đối không hề yếu hơn Điện chủ Thiên Vũ Điện!
“Thiên Vũ Điện lần này ngược lại vận khí không tệ!” Đại Chu Hoàng cảm thán một tiếng.
Phó Thiên Hải, thành chủ Vân Thiên Bích Hải Thành đứng bên cạnh hắn, có chút hâm mộ gật đầu nói: “Xác thực, lại có năm thiên kiêu hạch tâm, Vân Thiên Thành ta chỉ có ba vị mà thôi.”
“Hải Linh Tộc cũng chỉ có một vị?” Đại Chu Hoàng kinh ngạc hỏi.
“Chỉ có huyết mạch của Hải Ba là đủ để so sánh với linh thể.” Phó Thiên Hải gật đầu nói.
“Ngươi cảm thấy hắn sẽ khiêu chiến ai?” Đại Chu Hoàng mở miệng cười nói.
“Hứa Viêm!” Phó Thiên Hải cười đáp.
Đại Chu Hoàng khẽ gật đầu. Trận quyết chiến của thiên kiêu tranh phong vừa mới bắt đầu, thiên kiêu hạch tâm của Thiên Vũ Điện đã ra sân, tuyệt đối là nhắm vào Hứa Viêm.
Nhất là, vị này tu luyện cũng là kiếm đạo.
“Ngươi cảm thấy Hứa Viêm có bao nhiêu phần thắng?” Đại Chu Hoàng trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Ngươi hỏi vậy không đúng.” Phó Thiên Hải lắc đầu cười nói: “Ngươi nên hỏi Hứa Viêm sẽ dùng mấy chiêu để đánh bại đối phương!”
Đại Chu Hoàng khẽ giật mình, có chút khó tin nhìn Phó Thiên Hải, kinh ngạc nói: “Hứa Viêm trong mắt ngươi cường đại đến vậy sao?”
“Thiên hạ kiếm đạo, Hứa Viêm là tôn, không cần phải nghi ngờ!” Phó Thiên Hải khẽ cười, không nói gì thêm.
Một mình Hứa Viêm trấn áp Bích Hải thiên kiêu, Lê Thiệu và Hải Ba liên thủ cũng không địch lại. So với trước kia, bây giờ Hứa Viêm chắc chắn còn mạnh hơn.
Ngoài Đại Chu Hoàng và Phó Thiên Hải, các cường giả khác cũng nhận ra, thiên kiêu của Thiên Vũ Điện là nhắm vào Hứa Viêm.
“Hứa Viêm ở đâu?”
“Hắn đến rồi sao?”
“Chắc chắn đến rồi, một trận quyết chiến thiên kiêu như vậy, hắn tự xưng là kiếm đạo chí tôn của Linh Vực, sao có thể không đến?”
Quả nhiên.
Thanh niên cầm kiếm bước ra giữa sân, lạnh giọng mở miệng nói: “Thiên Vũ Điện, Ngưu Thiên Thắng, Hứa Viêm ở đâu? Bước ra đánh một trận!”
“Đây chính là thiên kiêu mà Thiên Vũ Điện che che giấu giấu bấy lâu nay sao?” Hứa Viêm lộ vẻ thất vọng nói.
“Quá yếu a.”
Đối phương tuy yếu, nhưng lại tỏ ra vô cùng tự tin, đã điểm danh mình rồi, nếu không hiện thân thì chẳng phải sẽ bị người khác xem thường sao?
Hứa Viêm bước ra một bước, thân hình nháy mắt xuất hiện ở đấu trường.
“Ngươi quá yếu, để các ngươi Thiên Vũ Điện đổi người khác đi… Thôi được, các ngươi Thiên Vũ Điện cùng lên đi.” Hứa Viêm thở dài một hơi, tràn đầy thất vọng nói.
Mọi người:. . .
Không hổ là Hứa Viêm, mới qua mấy năm mà đã cuồng hơn so với lúc chặn cửa Thiên Vũ Điện rồi.
Hắn căn bản không thèm để Thiên Vũ Điện vào mắt!
Điện chủ Thiên Vũ Điện và những người khác vẻ mặt âm trầm, Hứa Viêm thật quá ngông cuồng!
“Hứa Viêm đừng vội tranh đua miệng lưỡi, lúc trước chúng ta đang bế quan khổ tu, chưa thể ứng chiến, nếu không thì có lẽ nào để ngươi tùy tiện lộng hành như vậy!” Ngưu Thiên Thắng giơ kiếm lên chỉ, lạnh lùng nói: “Ngươi Hứa Viêm tự xưng kiếm đạo thiên hạ ngươi là tôn, đó là vì chưa từng gặp qua ta. Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút về kiếm đạo chân chính của Thiên Vũ Điện!”
Một đám võ giả Linh Tông giờ phút này đều lộ vẻ bừng tỉnh.
“Ta đã nói rồi, Thiên Vũ Điện là một linh tông siêu nhiên, sao có thể để cho Hứa Viêm chặn cửa mà không có thiên kiêu nào ứng chiến? Thì ra là đang bế quan khổ tu, không thể xuất quan mà thôi.”
“Võ đạo của Thiên Vũ Điện vô cùng cường đại, đặc biệt là kiếm đạo lại càng là độc nhất vô nhị của Thiên Vũ Điện. Hứa Viêm lần này gặp phải đối thủ rồi, xem hắn còn ngông cuồng được nữa không.”
Đối với các võ giả Linh Tông mà nói, Thiên Vũ Điện chính là một trong những linh tông siêu nhiên cao cao tại thượng, sự mạnh mẽ của nó đã ăn sâu vào gốc rễ. Nếu bị một tán tu đánh bại thì trong lòng bọn họ sẽ khó chịu.
Bây giờ thấy Ngưu Thiên Thắng cường thế như vậy, bọn họ không khỏi vui mừng, sắp được chứng kiến Thiên Vũ Điện đại hiển thần uy.
Hứa Viêm lại tỏ vẻ khinh thường, lắc đầu nói: “Thiên Vũ Điện của ngươi không có kiếm đạo, chỉ có kiếm pháp mà thôi. Trước mặt ta, cái gọi là kiếm đạo của ngươi chỉ là hình thức thôi.”
“Nếu không tin, ngươi cứ nhìn xem, thanh kiếm trong tay ngươi có còn là kiếm của ngươi nữa không?”
“Cuồng vọng!” Ngưu Thiên Thắng nhấc kiếm lên, kiếm khí ngang dọc, lực lượng thiên địa pháp tắc tụ lại, tựa như nối liền trời đất, khí thế cuồn cuộn vô cùng.
Kiếm quang bén nhọn chiếu rọi bốn phương.
“Thật mạnh!”
“Đây chính là thiên kiêu hạch tâm trong truyền thuyết của Thiên Vũ Điện sao?”
“Đây chính là thiên phú linh thể?”
Trong đám võ giả quan chiến, những người ngưng luyện thiên địa linh cơ, thậm chí ngưng luyện khí tức thiên địa pháp tắc, giờ phút này chứng kiến Ngưu Thiên Thắng xuất thủ đều không kìm được mà kinh hãi thán phục.
Cho dù là các trưởng lão của Thiên Vũ Điện cũng vậy.
Sức mạnh của linh thể, giờ khắc này bọn họ mới chính thức nhận thức được sự cường đại của nó.
Tuy rằng cùng là ngưng luyện khí tức thiên địa pháp tắc, cùng tập hợp lực lượng thiên địa pháp tắc, nhưng lực lượng pháp tắc mà linh thể tụ lại càng mạnh, mà còn vận chuyển càng thuần thục.
Dường như lực lượng thiên địa pháp tắc càng có thể tùy tâm sở dục thi triển.
“Ý nghĩa tồn tại của linh tông là vì những thiên kiêu linh thể, vì khai quật những thiên kiêu linh thể, cho nên mới gọi là linh tông. Những tán tu kia, Vạn Thế Minh, thậm chí chín thành chín các linh tông đều không hiểu được điểm này.” Đại Chu Hoàng cảm thán một tiếng nói.
Phó Thiên Hải khẽ cười. Bí mật của linh tông, hạch tâm đều xoay quanh những thiên kiêu linh thể mà tồn tại, cũng là vì khai quật và bồi dưỡng thiên kiêu linh thể.
“Nếu như thiên kiêu linh thể của Thiên Vũ Điện vẫn lạc, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?” Phó Thiên Hải đột nhiên mở miệng nói.
“E là Thiên Vũ Điện sẽ nổi điên lên đấy.” Đại Chu Hoàng suy nghĩ nói.
“Vậy tòa thần kiều kia có bị mở ra trước thời hạn không?” Phó Thiên Hải trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Chưa hẳn đã phải mở ra thần kiều. Ngươi cũng biết, thần kiều mở ra là có thời gian cố định, nhưng cũng có thể tạm thời mở ra một con đường yếu ớt, tiếp dẫn thiên kiêu linh thể rời đi, hoặc là mời tôn giáng lâm.”
“Nếu như thiên kiêu linh thể của Thiên Vũ Điện bị giế.t, Thiên Vũ Điện e rằng sẽ mở ra một con đường yếu ớt đấy.” Đại Chu Hoàng vừa cười vừa nói.
“Có trò hay để xem rồi.” Phó Thiên Hải vui vẻ hớn hở nói.
Trên đấu trường quyết chiến, ánh mắt tất cả các võ giả đều đổ dồn vào. Ngưu Thiên Thắng vừa ra tay đã tạo nên uy thế kinh người.
Kiếm quang chớp mắt phát ra, thẳng hướng Hứa Viêm.
Mà Hứa Viêm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả kiếm cũng không rút ra, thậm chí còn chắp một tay sau lưng, tỏ ra vô cùng miệt thị đối với công kích của Ngưu Thiên Thắng.
“Ngươi ngay cả Kiếm Đạo Chi Môn còn chưa bước vào, mà cũng dám múa kiếm trước mặt ta, một Kiếm Thần sao?”
Hứa Viêm khẽ cười, một tay hướng về phía trước chỉ.
Oanh!
Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, kiếm quang vốn đang lao thẳng về phía Hứa Viêm lại đột ngột dừng lại ngay tại chỗ, chợt quay ngược lại, lao thẳng về phía Ngưu Thiên Thắng.
Đáng sợ hơn nữa là thanh kiếm trong tay Ngưu Thiên Thắng không thể khống chế.
Nó run rẩy, rung chuyển, sau đó rời khỏi tay, rơi vào tay Hứa Viêm.
“Sao có thể!” Ngưu Thiên Thắng thần sắc kinh hoàng.
Kiếm quang cuộn tới, dừng lại ngay trước mặt hắn.
Hứa Viêm nhìn thanh kiếm trong tay, tuy rằng là một kiện thần khí, nhưng không lọt vào mắt hắn.
Với cảnh giới võ đạo hiện tại của hắn, đặc biệt là tu luyện kiếm đạo, Ngưu Thiên Thắng, người chưa bước vào Kiếm Đạo Chi Môn, chưa từng lĩnh ngộ kiếm ý, làm sao có tư cách múa kiếm trước mặt hắn?
Chỉ một ý niệm, thanh kiếm của Ngưu Thiên Thắng đã biến thành kiếm của hắn!
Tâm cảnh huyền diệu, đâu phải là người chưa bước vào Kiếm Đạo Chi Môn có thể hiểu được.
“Không hổ là Kiếm Thần, cho dù là ta cũng khó có thể múa kiếm trước mặt Hứa Viêm!” Tạ Thiên Hoành cảm thán một tiếng nói.
Tuy rằng hắn Kiếm Tâm Thông Minh, lại lĩnh ngộ kiếm ý, tuy không đến nỗi chật vật như Ngưu Thiên Thắng, nhưng múa kiếm trước mặt Hứa Viêm vẫn là một việc khó khăn.
Điện chủ Thiên Vũ Điện và những người khác đột nhiên đứng lên, vẻ mặt kinh hãi.
Ngưu Thiên Thắng đã là kiếm đạo đệ nhất nhân của Thiên Vũ Điện rồi.
Hắn là thiên kiêu linh thể mà, vậy mà không phải là đối thủ chỉ một hiệp của Hứa Viêm?
“Không đúng, kiếm đạo của Hứa Viêm vô cùng quỷ dị, phàm là võ giả kiếm đạo đều khó mà thắng được hắn!” Điện chủ Thiên Vũ Điện trầm giọng nói.
Giờ phút này, cho dù hắn không cam lòng đến đâu cũng không thể không thừa nhận, thiên hạ kiếm đạo Hứa Viêm là tôn!
Hứa Viêm không tiếp tục xuất thủ, ánh mắt nhìn về phía Thiên Vũ Điện, trực tiếp ném trả thanh kiếm của Ngưu Thiên Thắng.
Tuy là thần khí, nhưng không lọt vào mắt hắn.
“Các ngươi Thiên Vũ Điện vẫn luôn muốn giẫm Hứa Viêm ta dưới chân, vãn hồi thể diện đã mất trước kia. Hôm nay Hứa Viêm ta cho các ngươi một cơ hội.”
“Các ngươi Thiên Vũ Điện cùng lên đi, không giới hạn ở thiên kiêu.”
Bằng giọng điệu lạnh nhạt, hắn nói ra lời điên cuồng nhất.
Yên tĩnh!
Các võ giả đều trợn mắt há hốc mồm. Sự điên cuồng của Hứa Viêm vốn đã có lời đồn, nhưng nghe đồn là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.
Một người khiêu chiến toàn bộ Thiên Vũ Điện?
Không giới hạn ở thiên kiêu, cũng có nghĩa là tất cả các cường giả của Thiên Vũ Điện đều có thể đồng loạt ra tay?
Hứa Viêm lấy đâu ra sức mạnh vậy!
Xoạt!
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thiên Vũ Điện.
Chờ đợi quyết định của Thiên Vũ Điện, là đồng loạt ra tay vây giế.t Hứa Viêm, hay là điều động thiên kiêu mạnh hơn xuất thủ?
Ngưu Thiên Thắng thì rõ ràng là không được rồi, ngay cả một chiêu cũng không ra được tay.
Chỉ có thanh thế lớn mà thôi.
Điện chủ Thiên Vũ Điện và những người khác sắc mặt âm trầm vô cùng, trong mắt đều tràn đầy sát ý.
Đồng loạt ra tay?
Tuy Thiên Vũ Điện bị ca tụng là linh tông vô sỉ nhất, nhưng không có nghĩa là bọn họ thật sự không cần chút thể diện nào.
Hứa Viêm có thể buông lời cuồng ngông khiêu chiến, nhưng Thiên Vũ Điện bọn họ không thể thật sự như ong vỡ tổ xông lên vây giế.t.
Nếu không, thể diện của một linh tông siêu nhiên sẽ để vào đâu?