Chương 324 Xích Miêu sáng lập yêu tộc
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 324 Xích Miêu sáng lập yêu tộc
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 324 Xích Miêu sáng lập yêu tộc
Chương 324: Xích Miêu Sáng Lập Yêu Tộc
Hứa Viêm khẽ vẫy tay, Lãnh Tuyệt đao cùng thanh đao kia rơi vào tay hắn, rồi trực tiếp thu vào.
“Không sai biệt lắm!”
Trận chiến này giúp Hứa Viêm tìm hiểu những chỗ còn nghi hoặc trong võ đạo chi pháp Thần Tướng cảnh. Chỉ cần đem tất cả minh ngộ này chải chuốt thêm lần nữa, hắn có thể lĩnh hội thành công.
“Chuyến đi Đại Xuyên Châu kết thúc rồi, nên rời đi thôi!”
Hứa Viêm cúi đầu nhìn xuống, dãy núi hiểm trở đã sụp đổ gần như hoàn toàn trong đại chiến, lộ ra một tòa cổ mộ dưới chân núi.
Lắc đầu, ban đầu phát hiện cổ mộ, hắn còn rất hào hứng, nhưng giờ thì chẳng còn hứng thú khám phá nữa.
Thân hình khẽ động, Hứa Viêm biến mất tại chỗ. Ngày hôm đó, hắn rời khỏi Đại Xuyên Châu.
“Cũng nên đi những châu khác nhìn một chút. Chờ Thần Nguyên cảnh viên mãn, ta có thể bắt đầu chuẩn bị đột phá Thần Thông cảnh.”
Nhưng trước khi đột phá Thần Thông cảnh, cần dành thời gian lắng đọng nội tình.
“Thiên kiêu tranh phong cuối cùng, Thần Thông chưa chắc đã vào được, nhưng Thần Nguyên cảnh viên mãn thì không thành vấn đề.”
Hứa Viêm vừa đi giữa trùng điệp núi non Đại Xuyên, một bên nghiền ngẫm những cảm ngộ về võ đạo chi pháp Thần Tướng cảnh, rồi rời khỏi Đại Xuyên Châu.
“Không biết nhị sư đệ có ở Đại Xuyên Châu không?”
Mạnh Xung từng đến Đại Xuyên, hai người đã gặp nhau một lần.
“Đúng rồi, Tạ huynh đi đâu rồi?”
Hứa Viêm nghĩ đến Tạ Lăng Phong. Từ khi tiến vào Linh Vực, hắn bặt vô âm tín.
“Đã nhiều năm trôi qua, có lẽ Tạ huynh đã đột phá Thần Ý cảnh, thậm chí Thần Ý cảnh viên mãn rồi chăng?”
Hứa Viêm trầm ngâm. Tạ Lăng Phong đột phá Thần Ý cảnh viên mãn thì không có công pháp tiếp theo.
“Nếu đã du lịch Linh Vực, tiện thể tìm Tạ huynh luôn vậy. Thần Nguyên cảnh, Thần Thông cảnh võ đạo công pháp, cũng nên truyền cho hắn.”
Hứa Viêm suy nghĩ một chút. Điểm đến tiếp theo của hắn là Vân Sơn Châu.
…
Thiên Lăng Châu nổi tiếng là châu linh thú.
So với Đại Xuyên Châu, núi ở Thiên Lăng Châu cao hơn, rừng rậm dày đặc hơn, sơn mạch kéo dài, hang động và mạch nước ngầm nhiều vô số kể.
Chính vì địa hình đặc biệt đó, Thiên Lăng Châu mới trở thành châu linh thú. Tám phần linh thú của Linh Vực đều tập trung ở đây.
Trung tâm sơn mạch Thiên Lăng Châu cây cối cổ thụ che trời, kỳ phong bày ra, là nơi trung tâm của linh thú nhất tộc, cũng là nơi các siêu lục giai linh thú chiếm cứ.
Nơi này hiếm người lai vãng, dù là cường giả của Ngự Linh Phủ cũng không tùy tiện đặt chân đến.
Giữa dãy núi, trên đỉnh cao nhất, có một tòa cung điện to lớn được xây dựng từ lúc nào không hay. Đỉnh điện kim quang chói mắt, dưới ánh mặt trời, rạng rỡ phát quang.
Nhìn kỹ sẽ thấy cung điện to lớn này được điêu khắc rỗng từ một ngọn núi đá khổng lồ, trên nóc điện đổ bê tông bằng vật liệu trân quý màu vàng.
Xung quanh đại điện khảm nạm các loại đá quý, hiển thị rõ sự xa hoa.
Hai bên trái phải cung điện khổng lồ đều có một tòa cung điện nhỏ hơn, chỉ bằng một phần ba, phảng phất bảo vệ cung điện chính giữa.
Hô!
Một con linh thú bay đến từ trong dãy núi, đáp xuống trước cung điện khổng lồ. Thân thể nó thu nhỏ từ vài chục trượng xuống còn khoảng ba trượng, rồi mới tiến vào cung điện.
Đây là một siêu lục giai linh thú, thực lực có thể so với võ giả ngưng luyện thiên địa linh cơ.
Trong vài canh giờ sau đó, hết siêu lục giai linh thú này đến siêu lục giai linh thú khác từ các phương chạy đến. Mỗi con linh thú đều thu nhỏ thân thể trước khi tiến vào cung điện.
Ngày hôm đó, các bá chủ linh thú ở khắp Thiên Lăng Châu, tất cả siêu lục giai linh thú, đều tề tựu về đây, tiến vào cung điện to lớn.
Những linh thú tiến vào cung điện được sắp xếp theo thực lực mạnh yếu, hoặc ngồi xổm, hoặc nằm sấp chỉnh tề, nhưng tất cả đều hướng về phía trên cung điện.
Trên cung điện bày một hàng năm ba cái ghế lớn nhỏ.
Chính giữa là một cái ghế to lớn màu vàng, tản ra ánh sáng màu vàng. Trên ghế ngồi một con mãnh hổ uy phong lẫm liệt, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lớn.
Mãnh hổ hình thể khổng lồ, ngồi ngay ngắn trên ghế, hai chân trước đặt trên tay vịn, thân người thẳng đứng, từ trên cao nhìn xuống đám linh thú phía dưới.
Bên tay trái mãnh hổ là một con giao màu ngọc bích cuộn tròn trên ghế, hơi ngẩng đầu nhìn xuống đám linh thú.
Bên tay phải là một con cóc ngồi xổm trên ghế. Tuy hình thể không lớn bằng cự hổ, nhưng vẫn giống như một ngọn núi nhỏ.
Ngồi chính giữa ghế chính là Xích Miêu.
Bên trái là Ngọc Tiểu Long và bên phải là Tiểu Cáp. Từ khi đến Thiên Lăng Châu, Xích Miêu thân là một con hổ có văn hóa, mọi việc đều thuận lợi trong linh thú tộc.
Lúc còn yếu kém, nó đã lôi kéo chỗ dựa, đặt nền móng cho sự lớn mạnh của mình.
Một đường quật khởi, đến bây giờ, Xích Miêu đã là vương của linh thú nhất tộc Thiên Lăng Châu!
Thực lực của nó đủ để uy hiếp đám siêu lục giai linh thú. Các bá chủ linh thú, siêu lục giai linh thú ở các nơi đều là bại tướng dưới tay nó, đều đã bị nó hàng phục.
Ngọc Tiểu Long tu luyện Đại Yêu chi pháp, sớm đã đột phá ràng buộc huyết mạch, lột xác thành giao. Thực lực của nó bây giờ không hề kém cạnh siêu lục giai linh thú.
Tiểu Cáp – Thôn Sơn Thiềm này, gần như có thể nói là Thôn Sơn Thiềm cường đại nhất từ trước đến nay của Linh Vực. Thực lực của nó có thể so với siêu lục giai linh thú.
Năng lực thôn phệ của nó, bụng có cự đại không gian lực lượng. Khi bị kích phát, nó đã đánh bại không ít siêu lục giai linh thú khác.
Cuối cùng nó đã đứng vững chân ở Thiên Lăng Châu.
Xích Miêu là Đại Yêu Vương, Ngọc Tiểu Long là Nhị Yêu Vương, Tiểu Cáp là Tam Yêu Vương.
“Không biết đại vương triệu kiến chúng ta có gì phân phó?”
Phía dưới, một con linh thú siêu nhiên lên tiếng hỏi.
“Hôm nay, ta triệu kiến các ngươi vì có một đại sự muốn tuyên bố. Việc này quan hệ đến tiền đồ của linh thú nhất tộc ta, quan hệ đến sự quật khởi của linh thú nhất tộc ta.”
Yêu thức của Xích Miêu dao động, phát ra âm thanh uy vũ, hiển thị rõ thần uy Đại Yêu Vương của nó.
Chúng linh thú mừng rỡ, nhao nhao ngẩng đầu lên, không biết vị vương này muốn phân phó chuyện gì.
Đôi mắt Xích Miêu lóe lên tinh quang, trên thân hiện ra một đoàn ánh sáng màu vàng óng, khiến nó càng thêm uy vũ bất phàm. Một cỗ đại yêu chi uy chấn động trong đại điện.
Chúng linh thú nhao nhao run lên trong lòng, cảm nhận được cỗ uy áp này. Trong lòng chúng sinh ra một loại cảm xúc muốn cúng bái, và uy áp này còn mạnh lên.
Có nghĩa là thực lực của đại vương lại tăng cường thêm một lần nữa.
“Linh thú nhất tộc đã biến mất. Kể từ hôm nay, bản vương muốn sáng lập đại yêu tộc. Chúng ta chính là yêu tộc, không phải là thú loại. Bắt đầu từ hôm nay, Thiên Lăng Châu là địa bàn của yêu tộc. Ta là Đại Yêu Vương.”
Âm thanh uy vũ của Xích Miêu vang vọng trong đại điện.
Yêu tộc?!
Một đám linh thú đều ngẩn người.
Một con linh thú trong số đó lên tiếng: “Đại vương, chúng ta vốn là linh thú, sao có thể quên tổ được? Việc này không được!”
Bốp!
Xích Miêu trợn trừng mắt, yêu uy cuồn cuộn. Ngọc Tiểu Long vung đuôi quét xuống, một tiếng “bốp” vang lên, con linh thú kia bị đánh bay ra ngoài, nện xuống đất.
“Làm càn! Đại vương cho phép ngươi mở miệng sao?”
Ngọc Tiểu Long trầm giọng cả giận nói.
Bọn chúng đã phối hợp ăn ý với nhau. Khi con linh thú kia mở miệng chất vấn, nó lập tức xuất thủ, đánh bay con linh thú đó ra ngoài.
Xích Miêu nhìn xuống chúng linh thú, lãnh đạm nói: “Quên tổ? Chẳng lẽ các ngươi muốn bị vây c·hết trong huyết mạch, không được tiến thêm, vĩnh viễn không vượt qua được tiên tổ?
“Huống hồ, tiên tổ của các ngươi, chẳng lẽ không phải là thú loại sao?
“Linh thú cũng chỉ là thú loại. Các ngươi muốn tự cam đọa lạc xuống sao?
“Ta là Đại Yêu Vương, khai sáng yêu tộc. Ta sẽ truyền Đại Yêu chi pháp để đột phá ràng buộc huyết mạch, đi ra đại đạo thuộc về yêu tộc ta.”
Xích Miêu bỗng nhiên đứng lên từ trên ghế ngồi. Theo nó đứng lên, Ngọc Tiểu Long cũng chống đuôi xuống đất, dựng thẳng lên. Độ cao của nó thấp hơn Xích Miêu một cái đầu.
Tiểu Cáp cũng đứng trên mặt đất.
Đại vương đã đứng lên, bọn chúng đương nhiên không thể ngồi.
Xích Miêu nhấc chân trái lên. Trên móng vuốt hổ to lớn, cuồng phong gào thét, hỏa diễm vờn quanh, ẩn chứa phong hỏa chi uy cường đại. Đây là một trong những đại yêu thuật mà Xích Miêu đã tu luyện được.
Đó cũng là đại yêu thuật mà nó dùng để trấn áp đám siêu lục giai linh thú. Nó lấy trận đồ Phong Hỏa Hãm Sát Trận, không ngừng miêu tả bên trong khiếu huyệt, dần dần tu luyện ra được pháp môn này.
“Thấy không, đây chính là Phượng Hỏa Đại Yêu Thuật của bản vương. Thực lực của nó ra sao, các ngươi đều đã kiến thức qua. Đây chỉ là một trong những đại yêu thuật.
“Các ngươi bị khốn trong ràng buộc huyết mạch, nhưng bản vương lại không có phiền não này. Giống như võ giả Nhân tộc, ta có thể không ngừng tu luyện, không ngừng mạnh lên.
“Chẳng lẽ các ngươi cam tâm bị vây c·hết trong ràng buộc huyết mạch, vĩnh viễn không thể vượt qua tiên tổ? Vĩnh viễn chỉ là thú loại?”
Một đám linh thú động tâm. Đối với chúng, đột phá ràng buộc huyết mạch mới là mục tiêu cả đời.
Việc “không quên tổ” đơn giản là vì tiên tổ có thực lực càng mạnh, khiến huyết mạch của chúng mỏng manh và thay đổi. Theo đuổi huyết mạch tinh thuần đơn giản là để tiến gần hơn đến thực lực của tiên tổ mà thôi.
Bây giờ có cơ hội đột phá ràng buộc huyết mạch, không những có thể đuổi kịp tiên tổ, thậm chí còn vượt qua tiên tổ, sao chúng lại không động tâm?
Ngọc Tiểu Long giờ phút này cũng lên tiếng: “Ta là Ngọc Tinh Xà. Các ngươi cũng biết hạn mức cao nhất của huyết mạch này ra sao. Nhưng các ngươi nhìn ta, thực lực của ta bây giờ như thế nào?”
Ánh mắt chúng linh thú chớp động. Ngọc Tinh Xà tuy nói có huyết mạch giao, nhưng việc lột xác thành giao gần như là không thể, trừ khi thôn phệ tinh huyết của giao.
Thực lực của Ngọc Tiểu Long phi thường mạnh, mà còn nắm giữ Đại Yêu chi thuật nữa. Rõ ràng thực lực này không phải do tăng cường huyết mạch mang lại.
Mà là do tu luyện Đại Yêu chi thuật!
Xích Miêu nhấc một chân lên, vỗ vỗ đầu Tiểu Cáp bên cạnh, nói: “Thấy không, Tam đại vương của các ngươi chính là Thôn Sơn Thiềm. Hôm nay nó đã sớm vượt qua tổ tiên.”
Chúng linh thú càng thêm động tâm. Thôn Sơn Thiềm à, tuy là linh thú, nhưng lại là cấp thấp. Thậm chí còn bị linh tông thế gia nuôi dưỡng để làm túi đựng đồ.
Còn Tam đại vương, một con Thôn Sơn Thiềm, lại có thực lực mạnh vượt quá sức tưởng tượng.
“Đại vương anh minh thần võ, dẫn dắt chúng ta quật khởi giữa thiên địa. Ta thề c·hết cũng đi theo đại vương, vì sự quật khởi của yêu tộc ta mà phấn đấu!”
Trong đám linh thú, một con sói lông trắng như tuyết nhảy dựng lên, hai đầu gối quỳ xuống đất cao giọng nói.
“Tốt, tốt! Từ hôm nay, ngươi là Đại trưởng lão của Trưởng Lão Đường yêu tộc!”
Xích Miêu gật đầu, vẻ tán thưởng hiện rõ trên mặt.
Tuyết Lang này có thực lực cực mạnh, có thể xếp vào top ba trong đám siêu lục giai linh thú. Nó cực kỳ giảo hoạt, giỏi xem xét thời thế và đưa ra những quyết định có lợi cho mình.
Chính như lúc trước, khi Xích Miêu vừa ra tay, nó đã trực tiếp đầu hàng. Nó là con siêu lục giai linh thú duy nhất không bị ăn đòn.
“Cảm ơn đại vương ban ân!”
Tuyết Lang hưng phấn dập đầu xuống đất kêu lớn.
“Từ hôm nay, linh thú nhất tộc không còn tồn tại. Chỉ có đại yêu tộc. Ai ủng hộ, ai phản đối?”
Xích Miêu ngồi xuống ghế lần nữa, nhìn xuống một đám siêu lục giai linh thú hỏi.
“Đại vương anh minh! Sau ngày hôm nay, chúng ta chính là đại yêu, không phải là linh thú!”
Chúng linh thú nhìn nhau. Đại thế không thể nghịch. Vả lại bọn chúng cũng muốn vượt qua ràng buộc huyết mạch, nhao nhao bái phục cao giọng nói.
“Tốt, rất tốt! Truyền bá lệnh Đại Yêu Vương của ta. Thiên Lăng Châu là châu của yêu tộc ta. Lập ra Trưởng Lão Đường, Hộ Pháp Đường, thành lập quân hộ vệ yêu tộc…”
“Chư vị, hãy chọn một nhóm thiên kiêu yêu tộc đến Thánh Sơn. Bản vương sẽ đích thân dạy bảo, bồi dưỡng thiên kiêu yêu tộc ta!”
Xích Miêu hưng phấn truyền lệnh.
“Tuân lệnh, đại vương!”
Một đám linh thú nhao nhao cao giọng nói.
Xích Miêu nhấc móng vuốt lên. Một bức họa hiện ra. Gương mặt trong tranh không rõ, nhưng lại cho người ta cảm giác cao thâm khó lường.
“Đây là Yêu Tổ của yêu tộc ta. Đại yêu trong thiên hạ nhất định phải kính bái Yêu Tổ, khắc ghi ân điển của Yêu Tổ, khai sáng căn cơ cho yêu tộc ta…”
Thần sắc Xích Miêu trang nghiêm, âm thanh cung kính.
Chúng linh thú ngơ ngác, sao Yêu Tổ lại là người vậy?
Lòng đầy nghi hoặc, nhưng không dám hỏi ra.
Sợ chuốc lấy sự bất mãn của đại vương, thậm chí bị đại vương trấn áp.
“Thất thần cái gì? Còn không quỳ lạy Yêu Tổ?”
Ngọc Tiểu Long mở miệng nhắc nhở.
Một đám linh thú nhao nhao quỳ lạy: “Bái kiến Yêu Tổ!”
Xích Miêu thỏa mãn gật đầu.
Không thể quên chủ nhân trong mọi thời khắc, phải hiểu được lấy lòng chủ nhân, đây mới là chính đạo.
Nó lại vung tay một cái. Lại một bức họa hiện lên, chính là một bóng người xinh đẹp. Dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng lại có phong thái tuyệt đại giai nhân. Một khi nhìn thấy người thật, nhất định có thể nhận ra ngay lập tức.
“Đây là Thánh Mẫu của yêu tộc!”
Chúng linh thú lại tiếp tục ngơ ngác. Sao Thánh Mẫu yêu tộc lại là người vậy?
“Bái kiến Thánh Mẫu!”
Kệ đi, cứ bái thôi!
Chúng có thể nhanh chóng mạnh lên như vậy đều là nhờ có đan dược do Tố Linh Tú luyện chế. Cho nên ngoài chủ nhân ra, còn cần phải lấy lòng Tố Linh Tú.
Xích Miêu hài lòng với biểu hiện của chúng linh thú.
Nó lo lắng: Hứa Viêm là hung nhân, rất hung hãn. Dù nó là Đại Yêu Vương, nhưng vẫn không thể đắc tội.
Vì vậy nó lại xoạt một cái, một bức chân dung hiện lên.
“Đây là Chí Tôn của yêu tộc!”
“Bái kiến Chí Tôn!”
“Đây là Nhị Tôn của yêu tộc!”
“Bái kiến Nhị Tôn!”
“Đây là Tam Tôn của yêu tộc!”
“Bái kiến Tam Tôn!”
Chúng linh thú đã tê rần. Sao các đại lão yêu tộc của chúng ta đều là người vậy!
Xích Miêu lo lắng: Hứa Viêm đã là Chí Tôn yêu tộc. Nếu Mạnh Xung và Phương Hạo biết chuyện này mà không có phần của bọn họ, chẳng phải là bọn họ sẽ đánh mình sao?
Phương Hạo luyện khí, bày trận cũng là những thứ nó cần, không thể đắc tội. Vẫn là nên lấy lòng một chút.
Còn Mạnh Xung thì thân thể cường hãn, chỉ kém Hứa Viêm hung nhân. Không thể đắc tội.
Kết quả là, dứt khoát cứ kéo hết vào đi, cho bọn họ trở thành đại lão yêu tộc luôn cho rồi.
Còn Thạch Nhị ba người, đương nhiên không thể vượt qua bản đại vương.
“Hôm nay, yêu tộc ta vừa mới thành lập, cần phải chế định quy củ cho yêu tộc ta. Trưởng Lão Đường sẽ do Tuyết Lang làm Đại trưởng lão. Hộ Pháp Đường do bản vương đích thân chọn lựa và đích thân dạy bảo…”
Xích Miêu bắt đầu ban bố quy củ yêu tộc, thiết lập quân hộ vệ yêu tộc, cùng với thành lập học viện yêu tộc. Phàm là thiên kiêu yêu tộc, nhất định phải biết chữ, biết viết chữ.
Phải trở thành một con yêu “văn hóa” giống như Xích Miêu đại vương đây.
“Yêu tộc cũng không phải là thú loại, sao có thể không có văn hóa? Chư vị ngồi ở đây đều thiếu một chút văn hóa. Bản vương có một quyển sách, chính là tổng cương trí tuệ của bản vương.
“Hôm nay ta sẽ phát cho các ngươi. Sau khi trở về, nhất định phải nghiêm túc học tập. Bản vương sẽ khảo hạch.
“Người có thành tích xuất sắc có thể sớm thu hoạch được Đại Yêu chi pháp do bản vương truyền thụ.”
Xích Miêu vung tay lên. Từng quyển sách nhỏ đã được chuẩn bị từ trước bay đến trước mặt từng con linh thú.
“Tuân lệnh, đại vương!”
Chúng linh thú tiếp nhận sách nhỏ, trịnh trọng cất giữ.
Xích Miêu đang muốn tiếp tục an bài nhiệm vụ thì đột nhiên một con linh thú chạy chậm vào, “phù phù” một tiếng quỳ một chân xuống đất, “Đại vương, cái người lừa gạt linh thú chúng ta lại tới!”