Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 293 Bán linh thú Chu Hành Chính

  1. Trang chủ
  2. Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
  3. Chương 293 Bán linh thú Chu Hành Chính
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 293 Bán linh thú Chu Hành Chính

Chương 293: Bán linh thú Chu Hành Chính

Chương 293: Bán linh thú Chu Hành Chính

Trên chân trời, một con Kim Giác Tử Tinh Lộc đạp gió mà đi, thần thái sáng láng, tựa như được phủ lên một tầng tử quang. Trên lưng hươu, ngồi một thanh niên nam tử.

Gã mặt tròn, hơi mập, mang theo nụ cười ngây ngô.

Chu Hành Chính cưỡi linh thú của mình, miệng lẩm bẩm: “Ngọc Châu minh cũng quá yếu rồi. Cái tên Vu Cao kia, đúng là phế vật, tổng minh vậy mà phái ta đến Ngọc Châu minh để mắt tới đám thiên kiêu Ngọc Châu.

“Ngọc Châu cái nơi sa sút này, có thể có thiên kiêu gì chứ? Đối thủ của ta phải là Thôi Hoa Vũ mới đúng.

“Đám lão già tổng minh đúng là mắt mù, đến ai là thiên kiêu thật sự cũng không biết. Ta, Chu Hành Chính, nhất định phải đăng Thiên Kiêu bảng, phái ta đến Ngọc Châu, đúng là phí phạm nhân tài.”

Ngoài mặt mang nụ cười ngây ngô, nhưng miệng Chu Hành Chính không ngừng càu nhàu, tỏ vẻ bất mãn với đám lão già tổng minh.

Đột nhiên!

Chu Hành Chính khẽ giật mình, phía dưới có người đang vẫy gọi.

“Lẽ nào đám người kia không thấy ta đang cưỡi lục giai linh thú sao, mà còn dám vẫy chào?”

“A, hai vị cô nương kia xinh đẹp quá. Chẳng lẽ họ đang gặp khó khăn? Ta phải đến giúp đỡ mới được.”

Nghĩ vậy, Chu Hành Chính liền thúc Kim Giác Tử Tinh Lộc bay xuống, đến trước mặt đám người Lý Huyền.

Gã ân cần nhảy xuống lưng hươu, chạy chậm tới trước mặt Tố Linh Tú và Nguyệt Nhi, nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt tròn càng đậm, “Hai vị cô nương, có phải gặp phải khó khăn gì không?”

Tố Linh Tú và Nguyệt Nhi nhìn gã với vẻ mặt cổ quái.

Nếu nói gã có mưu đồ làm loạn thì lại thấy vẻ mặt hàm hậu, nhiệt tình giúp người của gã, xem ra cũng không giống kẻ có ý đồ bất chính.

Lúc này, Lý Huyền đã vòng quanh Kim Giác Tử Tinh Lộc một vòng, càng ngắm càng hài lòng. Con hươu này có cặp sừng vàng óng, trên thân lại điểm xuyết những đốm tím, mơ hồ có tử quang bao quanh.

“Lại là một con lục giai linh thú. Cưỡi con này, ta miễn cưỡng không bị mất thân phận tuyệt thế cao nhân.”

“Này tiểu mập mạp, con linh thú này ngươi bán thế nào?”

Lý Huyền kéo Chu Hành Chính đang xum xoe trước mặt đồ đệ mình lại, hỏi.

“Không bán!”

Chu Hành Chính lập tức cảnh giác.

“Đây là linh thú ta tân tân khổ khổ mới hàng phục, ngự sử được, đừng hòng có ý đồ với nó. Dù ngươi có nhiều linh tinh đến đâu, ta cũng không bán đâu!”

Chu Hành Chính che trước người Kim Giác Lộc, hùng hổ nói.

“Tiểu mập mạp, ngươi cứ ra giá đi. Sư phụ ta vừa vặn thiếu tọa kỵ.”

Tố Linh Tú lên tiếng.

“Sư phụ ta là cao nhân, chuyện ép mua ép bán sẽ không làm đâu, mà trực tiếp đoạt tọa kỵ của người ta thì lại mất thân phận cao nhân.

“Vậy nên, cứ mua lại là tốt nhất.

“Còn việc có mua được hay không ư, chắc chắn là mua được thôi.”

“Đúng đó, cứ ra giá đi, tiểu mập mạp!”

Nguyệt Nhi cũng lên tiếng.

Chu Hành Chính nhìn Lý Huyền. “Đây là sư phụ của hai vị cô nương này ư?”

Gã có chút khó xử, vẻ mặt xoắn xuýt, nói: “Không phải ta không muốn bán, hai vị cô nương không biết đó thôi, Tiểu Kim với ta như hình với bóng đã 10 năm rồi.

“10 năm đó, dù chỉ là một con muỗi, ta cũng có tình cảm.

“Các ngươi bảo ta bán thế nào đây? Đây không chỉ là vấn đề linh tinh nữa rồi…”

Tố Linh Tú lấy ra một bình đan dược, nói: “Đây là một bình đan dược luyện chế từ Địa Hồn hoa và các loại linh dược quý hiếm. Đan dược này có thần hiệu…”

Giảng giải công hiệu của đan dược xong, nàng hỏi: “Thế nào, bán không?”

“Đan dược, thật sự thần kỳ vậy sao?”

Chu Hành Chính nửa tin nửa ngờ.

“Viên đan dược này, ngươi ăn thử một viên là biết ngay.”

Tố Linh Tú ném cho gã một viên đan dược.

Chu Hành Chính bắt lấy viên đan dược, quan sát một hồi, thần sắc có chút nghiêm túc. Gã cảm thấy viên đan dược này không hề tầm thường, phảng phất ẩn chứa công hiệu thần kỳ.

Gã dứt khoát xoay tay lại, nhét viên đan dược vào miệng Kim Giác Lộc, nói: “Tiểu Kim à, mau ăn đi, đừng lãng phí!”

Lý Huyền thấy vậy thì bật cười, “Tiểu mập mạp này thú vị thật.”

Sắc mặt Tố Linh Tú có chút tối sầm. “Tên hỗn đản này sợ có độc hay sao? Lúc nãy còn nói tình cảm với linh thú sâu đậm, kết quả vừa ra tay đã lấy nó ra thí nghiệm thuốc.”

Kim Giác Tử Tinh Lộc ăn đan dược xong, thần hồn đột nhiên trở nên sinh động hẳn lên, hưng phấn nói: “Ngon ngon, ta cảm giác thần hồn được tẩm bổ, được tăng lên!”

Những đốm tím trên thân nó cũng nổi lên hào quang tím sáng hơn.

Chu Hành Chính thấy vậy, hai mắt lập tức sáng lên. “Viên đan dược này vậy mà thật sự thần hiệu như thế?”

Gã nhìn bình đan dược trong tay Tố Linh Tú, lập tức động tâm, “Cô nương, một bình đan dược này hơi ít thì phải? Linh thú của ta dù sao cũng là lục giai đó. Cô nương nhìn bộ lông này xem, rồi vóc dáng này nữa, cưỡi nó oai phong lẫm liệt thế nào!”

Tố Linh Tú lập tức vui vẻ, “Một bình đan dược có tận 12 viên, không hề ít đâu. Thứ này trân quý lắm đó, dù có đủ linh dược, cũng phải mất nhiều năm mới luyện chế được chừng này thôi…”

Chu Hành Chính nghe xong, cảm thấy có lý. Loại đan dược thần hiệu như vậy, luyện chế chắc chắn không dễ dàng, một bình 12 viên, có lẽ có thể giúp thần hồn của mình mạnh hơn, thậm chí đột phá một tiểu cảnh giới cũng nên?

“Được, thành giao!”

Chu Hành Chính gật đầu cái rụp.

Đan dược tới tay, Chu Hành Chính trong lòng đắc ý, còn Kim Giác Tử Tinh Lộc thì trợn tròn mắt, thần hồn dao động, gào khóc nói: “Ngươi vậy mà đem ta đi bán? Ta theo ngươi 10 năm đó, 10 năm đó!”

Hai chân nó giẫm trên mặt đất, lộ vẻ rất táo bạo, rất bất mãn, có cảm giác bị bán đứng.

Lý Huyền thấy vậy thì im lặng.

Chu Hành Chính vỗ tay lên đầu hươu, nghiêm mặt nói: “Tiểu Kim à, ta làm vậy là vì tốt cho ngươi thôi. Chỗ này đâu phải là bán ngươi chứ? Đây là để ngươi có cuộc sống tốt hơn đó!”

Kim Giác Lộc thần hồn ba động kịch liệt, rống giận: “Cha ta có phải cũng bị ngươi bán rồi không? Ngươi lừa ta nói cha ta đi tìm cơ duyên, nhưng thật ra là bị ngươi bán đúng không?”

Nó cảm thấy phẫn nộ vì bị phản bội.

“Lúc đầu ta còn tưởng ngươi hào phóng tác thành cho cha ta, thả cha ta rời đi, ta còn mang ơn ngươi. Không ngờ, hóa ra là ngươi bán!”

Kim Giác Lộc gầm thét, hai chân lẹt xẹt, tử sắc quang mang trên thân càng chói mắt hơn.

Mấy người Lý Huyền đều một mặt quái dị nhìn Chu Hành Chính.

“Tiểu Kim, ngươi nghe ta nói, đừng giận!”

Chu Hành Chính vuốt ve đầu Kim Giác Lộc, nghiêm mặt nói: “Ta thật sự là vì tốt cho ngươi đó. Ngươi nghĩ xem, đan dược này hiệu quả rất thần kỳ đúng không? Ngươi theo vị sư phụ xinh đẹp này, sau này có phải cũng sẽ được ăn đan dược không?

“Mà có đan dược, thực lực của ngươi sẽ mạnh lên, thậm chí trở thành siêu lục giai linh thú, đúng không?

“Nhưng nếu ngươi đi theo ta, ta có thể cho ngươi cái gì chứ?

“Để ngươi đi theo ta bôn ba chịu khổ, thà ngươi đi theo vị cô nương xinh đẹp này còn hơn. Ta một lòng dụng tâm lương khổ, ngươi vậy mà lại nghi ngờ ta như thế?

“Ta, Chu Hành Chính, coi ngươi như huynh đệ đó. Nếu không phải vì tác thành cho ngươi, ta sẽ nửa bán nửa tặng nhường ngươi cho vị cô nương này sao?”

Kim Giác Lộc trừng lớn mắt, cảm thấy Chu Hành Chính nói hình như có lý, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn.

“Vậy cha ta đâu?”

Kim Giác Lộc nghĩ đến cha mình, lúc trước Chu Hành Chính từng nói là cha nó gặp được đại cơ duyên, nên đã thả cha nó rời đi.

“Chí cường giả biết không? Một vị chí cường giả thiếu một đồng bạn, ta đem cha ngươi an bài đến bên cạnh hắn đó. Có khả năng cùng chí cường giả làm bạn, đây chẳng phải là cơ duyên sao?”

Chu Hành Chính gạt ra mấy giọt nước mắt, vừa lau nước mắt, vừa nói: “Lúc chia tay cha ngươi, ta ôm nó khóc rất lâu đó. Tiểu Kim à, ngươi vậy mà lại hiểu lầm ta như thế!”

Kim Giác Lộc có chút xấu hổ, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi rồi!”

Nó càng nghĩ càng cảm thấy có lý, có khả năng đi theo chí cường giả, đúng là cơ duyên thật.

“Tiểu Kim à, ngươi phải thật tốt theo sát vị cô nương này, ân cần lên một chút, chắc chắn sẽ có đan dược cho ngươi thôi, ngươi nhất định sẽ có cơ hội trở thành siêu lục giai linh thú.”

Chu Hành Chính trong lòng thở dài một hơi, trấn an Kim Giác Lộc xong, trong lòng lại kích động không thôi.

“Lại bán được một con linh thú, lần này kiếm được đậm rồi!”

Gã nghĩ, đan dược trân quý như vậy, sao có thể tùy tiện cho tọa kỵ ăn chứ, bất quá chỉ là dỗ dành Kim Giác Lộc thôi.

“Cô nương, Tiểu Kim xin giao cho cô. Đây là ngự lệnh của nó!”

Chu Hành Chính âm thầm mừng rỡ, từ trong túi trữ đồ lấy ra một cái lệnh bài màu xanh, phía trên có khắc một sợi khí tức thần hồn của Kim Giác Lộc.

Đây chính là ngự lệnh, một khi Kim Giác Lộc mất khống chế, có thể dùng ngự lệnh này cưỡng ép trấn áp thần hồn, buộc nó nghe theo sai bảo.

Thông thường mà nói, muốn ngự sử linh thú, hoặc là phải nuôi dưỡng từ nhỏ, để linh thú chủ động nhận chủ, hoặc là phải dùng sức mạnh hàng phục, rồi rèn đúc ra ngự lệnh, dùng nó để khống chế linh thú.

Chu Hành Chính đi theo con đường thứ ba, dựa vào dỗ dành, dựa vào lừa gạt…

Lý Huyền khẽ vẫy tay, cầm lấy ngự lệnh của Kim Giác Lộc. Ánh mắt gã đảo qua, lập tức hiểu rõ, cái này ngự lệnh chế tạo quá thô lậu, đối với lực khống chế linh thú, kỳ thật cũng không mạnh.

Chỉ có điều, linh thú Linh vực không có phương pháp tu luyện, toàn bằng huyết mạch bản thân trưởng thành, bởi vậy một khi bị ngự lệnh hấp thu vào một sợi thần hồn, liền sẽ nhận đến khống chế, mà không cách nào thoát khỏi.

Linh thú dưới lục giai, khi còn chưa ngưng luyện ra thần hồn, thì sẽ thu lấy một sợi tinh thần ý thức, đưa vào ngự lệnh bên trong.

Cái này ngự lệnh khống chế linh thú, toàn bằng đặc tính của một số tài liệu, có thể thu nạp linh thú tinh thần ý thức hoặc lực lượng thần hồn, chứ không phải là dựa vào thuật luyện khí.

Loại ngự lệnh này, nếu gặp phải Xích Miêu, căn bản không có bất kỳ lực khống chế nào.

Ngược lại, nó lại có không nhỏ trói buộc đối với linh thú Linh vực.

Trong khi Lý Huyền thưởng thức ngự lệnh linh thú, Chu Hành Chính tiếp tục xum xoe trước mặt Tố Linh Tú và Nguyệt Nhi, còn vừa thuần Kim Giác Lộc, miệng thì nói là dạy bảo Kim Giác Lộc làm sao lấy lòng tân chủ nhân, để thu hoạch được đan dược khen thưởng…

Kim Giác Lộc nghe theo một phen huấn đạo, lập tức thay đổi đến ân cần, hết nhìn lại liếm tay, tỏ vẻ lấy lòng.

“Cô nương, vẫn chưa biết quý danh?”

Chu Hành Chính ngây ngô cười hỏi.

“Tố Linh Tú.”

“Nguyệt Nhi.”

Chu Hành Chính mừng rỡ, vừa lấy ra một cái dây cương, đeo lên cho Kim Giác Lộc, vừa đưa dây cương cho Tố Linh Tú, vừa mừng rỡ nói: “Hóa ra là Tố cô nương và Nguyệt Nhi cô nương, tại hạ Chu Hành Chính, Chu Hành Chính đi đường đường chính đạo.”

Kim Giác Lộc có chút trợn tròn mắt, “Sao còn đeo cả dây cương nữa vậy?” Nó trừng mắt nhìn Chu Hành Chính, nghi ngờ mình bị lừa!

“Hai vị cô nương muốn đi đâu vậy? Linh vực bây giờ không yên ổn đâu. Tiểu Kim tính tình không tốt cho lắm, cô nương vẫn nên tha thứ cho nó một hai.

“Roi này cô nương cầm lấy.”

Chu Hành Chính lại lấy ra một cái roi, đưa cho Tố Linh Tú.

Tiếp đó, gã đá vào chân Kim Giác Lộc, nói: “Ngẩn người ra làm gì, mau biến lớn hình thể đi, nhỏ như vậy làm sao cõng người được? Lanh lợi lên một chút, đừng có ngốc nghếch như vậy.”

Kim Giác Lộc thở phì phò, Chu Hành Chính đập nó một cái vào đầu, giận dữ nói: “Ngươi như thế này, làm sao người ta cho ngươi đan dược được hả? Ta làm vậy là vì tốt cho ngươi đó, ngươi hiểu chưa?”

Dưới sự dỗ dành của Chu Hành Chính, Kim Giác Lộc lập tức không tức giận nữa, cảm thấy có lý, không lấy lòng tân chủ nhân, làm sao có đan dược được?

Lý Huyền trong lòng cảm thán, Chu Hành Chính đúng là có một bộ chiêu trò để dỗ linh thú.

Gã không khỏi nghi ngờ, linh thú trong Thiên Lăng Châu đều ngốc nghếch, dễ bị dỗ dành như vậy sao?

Nếu thật sự là như thế, sau khi Xích Miêu đến đó, chẳng lẽ không phải đều bị Xích Miêu dỗ hết rồi sao?

Xích Miêu cũng chẳng phải là con hổ tốt lành gì.

Kim Giác Lộc biến lớn thân thể, Lý Huyền lấy ra chỗ ngồi đặt lên lưng nó. “Cuối cùng ta cũng có tọa kỵ rồi, hành trình sắp tới, có thể tự do tự tại hơn rồi.”

Thạch Nhị, Chu Anh và Mạnh Thư Thư cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần phải vất vả đi bộ nữa, cũng không sợ trở thành vướng víu, lần lượt leo lên lưng Kim Giác Lộc ngồi xuống.

“Tiền bối, thật có nhã hứng a!”

Chu Hành Chính vẫn chưa rời đi, một mặt cung kính và ân cần pha trà rót nước cho Lý Huyền, miệng thì liên tục gọi tiền bối, nghe thật nhiệt tình.

“Chu Hành Chính, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ở đây không cần ngươi!”

Tố Linh Tú lên tiếng.

“Ta đâu có việc gì muốn làm đâu. Cô nương không biết đó thôi, Linh vực này không yên ổn đâu, có ta ở đây có thể giải quyết không ít nguy hiểm đó. Mà còn, ta với Tiểu Kim dù sao cũng tình cảm thâm hậu, nó sắp phải rời xa ta rồi, ta làm sao cũng phải tiễn nó một đoạn đường.”

Da mặt Chu Hành Chính đúng là dày thật.

Tố Linh Tú liếc gã, không thèm để ý.

Kim Giác Lộc cất cánh bay lên, hướng về Lạc Châu mà đi. Chu Hành Chính cứ như vậy gia nhập vào đội ngũ, không hề có ý định rời đi.

Gã mỹ danh nói là, “Tình cảm với Kim Giác Lộc thâm hậu, muốn tiễn nó một đoạn đường…”

Còn nhiệm vụ Vạn Thế Minh giao cho gã, thì đã sớm bị gã ném ra sau đầu rồi.

Ngọc Châu cái nơi nhỏ bé kia, chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Tiểu mập mạp a, ngươi là thiên kiêu của Vạn Thế Minh sao?”

Lý Huyền vừa cười vừa hỏi.

“Đúng, đúng!”

Chu Hành Chính gật đầu, “Tiền bối, ngài là tán tu cao nhân nào vậy?”

Gã nghĩ, thực lực của Tố Linh Tú và Nguyệt Nhi không tính là mạnh, sư phụ của các nàng, chắc chắn là Luyện Thần thiên nhân, thực lực không kém gì mình.

Dù sao, gã cũng nhìn không thấu người này.

Còn Thạch Nhị và ba người kia, thực lực lại càng kém, trông giống như tùy tùng hơn.

Gã đâu biết, Tố Linh Tú và Nguyệt Nhi đều thu liễm thực lực bản thân, nên gã mới không nhìn ra.

Lý Huyền khẽ cười, không trả lời, mà hỏi: “Trong Vạn Thế Minh, có bao nhiêu người thiên kiêu như ngươi?”

“Cũng không tính là nhiều, dù sao ta, Chu Hành Chính, có thiên phú trác tuyệt, tùy tiện cũng có thể đến núi lớn trong Thiên Lăng Châu, lừa gạt một con linh thú đi ra chiến đấu cho ta.

“Đám người Ngự Linh phủ chỉ biết ngự sử linh thú phụ trợ mình, xem đó là chuyện đương nhiên, ta, Chu Hành Chính, cũng biết trò này đó.

“Nếu nói trong Vạn Thế Minh lợi hại nhất, thì chỉ có hai người kia thôi, cả hai đều đã là Luyện Thần hậu kỳ, thực lực mạnh đến không hợp lẽ thường. Nhất là cái tiểu nương môn lạnh như băng kia, khó mà chịu đựng nổi…”

Chu Hành Chính cũng không biết tại sao mình lại nói hết ra như vậy, tất cả những gì gã biết, đều nói ra hết.

Gã giới thiệu hết thảy về đám thiên kiêu Vạn Thế Minh, tổng cộng có bao nhiêu người, thực lực ra sao đều nói hết.

Trong đó, có hai người thực lực mạnh nhất, chưa đến 30 tuổi đã là Luyện Thần hậu kỳ.

Hai người kia còn tuyên bố muốn đoạt hai vị trí đầu của Thiên Kiêu bảng, cuộc tranh giành vị trí thứ nhất, chỉ có thể diễn ra giữa hai người bọn họ thôi!

Lý Huyền nghe xong thì liên tục gật đầu, “Vạn Thế Minh này vẫn còn chút bản lĩnh, lại có thiên kiêu cường đại như vậy.”

Còn vị trí thứ nhất và thứ hai của Thiên Kiêu bảng, thì đừng hòng mơ tưởng, vị trí thứ nhất và thứ hai chắc chắn thuộc về Hứa Viêm và Mạnh Xung.

Nếu Tố Linh Tú cũng tham gia, thì tứ đại cao thủ đều là đồ đệ của mình chiếm cứ.

Khi đoàn người Lý Huyền bước vào Lạc Châu, Hứa Viêm đã tiến đến khiêu chiến Kiếm Trai Dư Trường Phong.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 293 Bán linh thú Chu Hành Chính

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
bia-mu-loa-troc-dao-nhan-bat-dau-max-cap-cuu-duong-than-cong
Mù Lòa Tróc Đao Nhân Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công (Bản dịch)
Chương 234 _ Giết ra Quỷ thành (5) 29/05/2025
Chương 234 _ Giết ra Quỷ thành (4) 29/05/2025
bia-van-co-de-nhat-tong
Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
Chương 2008 Mùi vị quen thuộc 30/04/2025
Chương 2007 Truyền kỳ không hổ là truyền kỳ! 30/04/2025
Bìa
Thục Sơn Trấn Thế Địa Tiên (Dịch)
Chương 371 31/08/2025
Chương 370 31/08/2025
bia-som-dang-luc-the-gioi-tro-choi-bat-dau-thong-gia-nu-de
[Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
Chương 407 Cha từ nữ hiếu! 12/05/2025
Chương 406 Trong hoàng cung! 12/05/2025
Bìa KKTTL
[Dịch] Kinh Khủng Tu Tiên Lộ
Chương 2353 Phương Hướng Phát Triển, Thoát Ly Giám Sát 19/09/2025
Chương 2352 Tất Sát Nhất Kích, Tái Thứ Lợi Dụng 19/09/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch), Hệ Thống, Huyền Huyễn, Nói Bừa Công Pháp, Tu Tiên, Xuyên Không
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz