Chương 274 Siêu nhiên linh tông người, quyết chiến đến
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 274 Siêu nhiên linh tông người, quyết chiến đến
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 274 Siêu nhiên linh tông người, quyết chiến đến
Chương 274: Siêu Nhiên Linh Tông Người, Quyết Chiến Đến
Thôi Hoa Vũ tựa vào thị nữ, dáng vẻ ốm yếu bất lực, trên khuôn mặt tái nhợt điểm xuyết chút ửng đỏ bệnh hoạn. Hắn vỗ nhẹ vai Trịnh Hoàng, cất giọng hỏi:
“Thiên kiêu chi chiến này là sao? Ta đang du ngoạn Lạc Châu thì nghe phong thanh, nên đến xem cho vui.”
“Là thế này…”
Trịnh Hoàng vội vã kể lại ngọn ngành mọi chuyện, từ việc Hứa Viêm quật khởi, tiêu diệt Đới gia, thu phục Ngọc Thần Tông, đến việc thế lực tán tu thần bí xuất hiện.
“Thôi thiếu gia muốn can thiệp, trấn áp đám tán tu kia sao?”
Trịnh Hoàng dè dặt hỏi.
“Hứa Viêm kia cũng có chút thú vị. Còn đám tán tu ư? Không làm nên trò trống gì đâu, bóp chết dễ như trở bàn tay. Cái loại phế vật như Ngọc Thần Tông ấy à…”
Thôi Hoa Vũ khinh miệt: “Ta vẫn luôn nghĩ, đám linh tông phế vật như Ngọc Thần Tông không nên gọi là linh tông mới phải.”
Hắn nhún vai: “Thôi bỏ đi, dù sao quy củ Linh Vực đã định, sửa lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta cũng chẳng có thời gian lẫn tâm trạng. Lục Tân Đình tiểu tử kia cũng có chút thực lực, cứ xem lần này hắn có bị người đánh cho tàn phế không đã. Nếu hắn mà bị đánh bại, Xích Minh Tông sẽ có cái hay để xem đấy.”
Thôi Hoa Vũ ra vẻ xem náo nhiệt, chẳng lo chuyện lớn.
Trịnh Hoàng nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Trịnh Quốc từ trước đến nay luôn giữ lập trường trung lập, không nhúng tay vào tranh chấp võ đạo, dù thế nào cũng không bị liên lụy. Họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của siêu nhiên linh tông.
Điều hắn lo sợ nhất là Thôi Hoa Vũ, kẻ hỉ nộ vô thường này, vạn nhất nổi hứng lên, ra lệnh Trịnh Quốc xuất binh thì thật khó xử. Dù sao, đó là mệnh lệnh từ siêu nhiên linh tông, họ không dám không tuân.
“Lão Trịnh này, ngươi nói Hứa Viêm có bao nhiêu phần thắng?”
Thôi Hoa Vũ đột ngột hỏi.
Trịnh Hoàng trong lòng nghi hoặc, không biết ý tứ của Thôi Hoa Vũ là gì, mong Hứa Viêm thắng hay Hứa Viêm bại?
“Theo lão nô đoán, thực lực Hứa Viêm cũng không kém, e rằng năm năm đi.”
Hắn trầm ngâm một lát rồi đáp.
“Có chút thấp.”
Thôi Hoa Vũ xoa cằm, quay sang một thị nữ bên cạnh, nói: “Thanh kiếm kia đâu, lấy ra đây.”
“Dạ, thiếu gia!”
Thị nữ kia lấy ra một thanh kiếm từ trong túi đựng đồ.
Thôi Hoa Vũ ném kiếm cho Trịnh Hoàng, nói: “Đây là thượng phẩm linh khí. Hứa Viêm dù gì cũng là một tán tu, chắc không có kiếm ngon, khi đối đầu Lục Tân Đình, sẽ thiệt thòi. Ngươi đưa thanh kiếm này cho hắn, bảo hắn dốc toàn lực, g·iết c·hết Lục Tân Đình.”
Trịnh Hoàng ngơ ngác, không đúng, Thôi Hoa Vũ là chân truyền linh tông, mà còn là chân truyền Ngự Linh Phủ của siêu nhiên linh tông, đáng lẽ phải đứng về phía Lục Tân Đình chứ.
Dù sao, cả hai đều thuộc trận doanh linh tông.
Sao giờ lại ủng hộ Hứa Viêm, một tán tu cơ chứ?
Vị này làm việc, thật khó mà lường!
“Dạ, dạ, lão nô nhất định cho người đưa kiếm đến!”
Trịnh Hoàng vội vàng đáp ứng.
“Ừm!”
Thôi Hoa Vũ gật đầu, tươi cười trên mặt: “Linh vực này, chưa đủ náo nhiệt a. Lục Tân Đình mà bị tán tu g·iết c·hết, hẳn là sẽ náo nhiệt hơn đấy nhỉ? Ha ha, ta thích xem náo nhiệt!”
Thôi Hoa Vũ lộ vẻ chờ mong.
“Thôi thiếu gia, nếu không còn gì phân phó, lão nô xin phép đi an bài, tìm cách đưa kiếm cho Hứa Viêm.”
Trịnh Hoàng run sợ, vội vàng hỏi.
“Ừ, đi đi!”
Thôi Hoa Vũ phất tay.
Trịnh Hoàng như được đại xá, vội khom người rời đi, rồi lập tức phân phó nhi tử đến hầu hạ Thôi Hoa Vũ. Mặt con trai hắn tái mét như tàu lá chuối.
Hầu hạ vị Thôi thiếu này, chỉ sơ sẩy một chút là khó giữ mạng!
“Con nhớ kỹ, phải hầu hạ cho tốt, lấy được lòng Thôi thiếu, con nên hiểu rõ sẽ có lợi ích lớn cỡ nào. Nguy hiểm càng lớn, lợi ích càng cao!”
Trịnh Hoàng nghiêm túc dặn dò.
“Vâng, phụ hoàng!”
Nghiến răng, hắn khom người bước vào tẩm cung của phụ hoàng, đi hầu hạ Thôi Hoa Vũ.
…
Bên ngoài, thiên kiêu chi chiến làm xôn xao dư luận, vô số võ giả chuẩn bị chứng kiến trận chiến này.
Về phần thắng bại, do ảnh hưởng bởi quan niệm cố hữu, hầu hết đều cho rằng Lục Tân Đình tất thắng, Hứa Viêm tất bại!
Còn tại một trang viên bên ngoài kinh thành Trịnh Quốc, lại không hề có chút không khí khẩn trương nào.
Hứa Viêm vẫn như thường ngày, tìm hiểu võ đạo, tu luyện.
Tố Linh Tú thì luyện đan.
Mạnh Xung và Phương Hạo đang mải mê nghiên cứu, thảo luận việc luyện chế bảo đao.
Đối với thiên kiêu chi chiến, không ai để tâm, Lục Tân Đình đã là kẻ hấp hối sắp c·hết.
“Sư đệ này, luyện một thanh đao có thể lớn có nhỏ ấy mà. Đệ cũng biết, ta thi triển Sáu Trượng Kim Thân, nếu đao không biến đổi theo thì ta lấy gì mà dùng.”
Mạnh Xung nói: “Có đao trong tay, thi triển đao đạo, thực lực cũng mạnh hơn chút đỉnh.”
“Nhị sư huynh, yêu cầu của huynh ta hiểu, chỉ cần biến lớn nhỏ thì dễ thôi, nhưng với nhị sư huynh mà nói, chắc chắn không thích hợp.”
Phương Hạo gật đầu: “Để ta nghĩ xem làm sao luyện chế ra một thanh đao mạnh hơn, thay vì chỉ biến đổi kích thước.”
“Vậy thì phiền sư đệ rồi.”
Mạnh Xung gật đầu, nếu chỉ biến đổi kích thước, thanh đao đó chẳng ích lợi gì.
“Ngày mai là ngày quyết chiến rồi, đại sư huynh, huynh thấy cần bao nhiêu kiếm để g·iết Lục Tân Đình?”
Đêm đó, bốn sư huynh đệ tụ tập, Tố Linh Tú tò mò hỏi.
“Chưa thấy người, ta cũng không biết.”
Hứa Viêm lắc đầu.
Lục Tân Đình chỉ là Đại Thiên Nhân đỉnh phong, về cảnh giới mà nói, cao hơn hắn một bậc.
Nhưng gã lại là Linh Vực thiên kiêu nổi danh, Xích Minh Tông chân truyền, thực lực hẳn không tầm thường. Hứa Viêm tự tin có thể thắng, còn cần mấy kiếm thì không thể đoán được vì chưa thấy đối thủ.
Nếu Lục Tân Đình là Luyện Thần Thiên Nhân, trận chiến này có lẽ còn kịch liệt, chứ Đại Thiên Nhân thì dù là Linh Vực thiên kiêu, chân truyền đỉnh cấp linh tông cũng chẳng đáng để Hứa Viêm để vào mắt.
“Không biết sẽ có bao nhiêu Luyện Thần Thiên Nhân, đám luyện thần của linh tông thế gia Ngọc Châu chắc đang rình mò như hổ đói?”
Phương Hạo cười lạnh nói.
“Chuyện nhỏ thôi, chỉ cần Luyện Thần sơ kỳ, ta và ngươi liên thủ cũng g·iết được ba bốn tên.”
Mạnh Xung thờ ơ nói.
Với thực lực hiện tại của hắn, g·iết võ giả Luyện Thần Thiên Nhân sơ kỳ bình thường đã không còn quá khó khăn.
Bất Diệt Kim Thân quá mạnh, võ giả Luyện Thần Thiên Nhân sơ kỳ khó lòng làm tổn thương đến hắn.
Phương Hạo gật đầu.
Ngày hôm sau, thiên kiêu chi chiến chính thức diễn ra.
Hứa Viêm và mọi người chuẩn bị lên đường thì Vu Cao và Ôn Dũng vội vã chạy tới.
“Có chuyện gì?”
Phương Hạo nhíu mày nhìn vẻ mặt hớt hải của hai người.
“Trịnh Hoàng nhờ người tìm đến một cứ điểm của chúng ta, ủy thác chúng ta chuyển một món đồ cho Hứa huynh.”
Ôn Dũng nghiêm nghị nói.
Trịnh Hoàng biết cứ điểm Vạn Thế Minh ở kinh thành Trịnh Quốc cũng không có gì lạ, nhưng việc đối phương ủy thác chuyển một món đồ cho Hứa Viêm thì thật bất ngờ.
Lẽ nào hoàng thất Trịnh Quốc muốn tham gia trận thiên kiêu chi chiến này?
“Thứ gì?”
Hứa Viêm kinh ngạc hỏi.
Vu Cao lấy ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong là một thanh kiếm.
Hắn lộ vẻ kỳ quái, nói: “Trịnh Hoàng bảo người nhắn lại, nói có một vị quý nhân tặng thanh kiếm này cho Hứa công tử… Hơn nữa còn nói, bảo Hứa công tử g·iết c·hết Lục Tân Đình!”
Hứa Viêm và mọi người đều giật mình, chuyện gì đây?
Giết c·hết Lục Tân Đình?
Chẳng lẽ họ sợ Hứa Viêm thiệt thòi về v·ũ k·hí nên tận lực đưa kiếm đến, giúp Hứa Viêm một tay?
“Trịnh Hoàng có thù với Lục Tân Đình? Hay nói, có thù với Xích Minh Tông?”
Mạnh Xung kinh ngạc nói.
“Người trong miệng Trịnh Hoàng gọi là quý nhân, ông ta không nói rõ thân phận.”
Vu Cao trầm giọng nói.
“Cái gọi là quý nhân có lẽ chỉ là cái cớ, kỳ thực chính là Trịnh Hoàng?”
Phương Hạo suy đoán.
“Cũng có thể!”
Vu Cao gật đầu.
Hứa Viêm vung tay, thanh kiếm trong hộp bay ra.
“Thượng phẩm linh khí, ra tay thật xa xỉ.”
Phương Hạo xem xét rồi kinh ngạc hơn.
Hứa Viêm liếc nhìn rồi ném kiếm về hộp, nói: “Đưa trả lại đi, ta không cần linh khí của hắn. Lục Tân Đình khiêu chiến là tự tìm đường ch·ết, ta tự sẽ giúp hắn toại nguyện.”
Nếu nhận linh khí này chẳng phải là thiếu ân tình của đối phương?
“Được!”
Vu Cao gật đầu, đóng hộp lại.
Đúng lúc này, Thẩm Hải Châu cũng tới.
Đương nhiên hắn sẽ không cùng Hứa Viêm xuất hiện cùng lúc, dù sao chuyện cấu kết với Hứa Viêm không thể để người khác biết, nếu không hắn sẽ gặp rắc rối.
“Thẩm huynh đến đúng lúc. Trịnh Hoàng có thù oán gì với Lục Tân Đình hay Xích Minh Tông sao?”
Hứa Viêm hỏi.
Thẩm Hải Châu là đại thiếu gia thế gia, hẳn sẽ hiểu rõ hơn chuyện của linh tông thế gia.
“Sao huynh lại hỏi vậy?”
Thẩm Hải Châu nghi ngờ.
Hứa Viêm chỉ vào chiếc hộp trên tay Vu Cao, kể lại mọi chuyện.
Nghe xong, sắc mặt Thẩm Hải Châu lập tức thay đổi.
“Quý nhân? Đây là… Người của siêu nhiên linh tông giáng lâm Ngọc Châu!”
“Vì sao lại khẳng định như vậy?”
Hứa Viêm hỏi.
Thẩm Hải Châu hít sâu một hơi, nói: “Trịnh Quốc có địa vị đặc thù, trực tiếp chịu sự thống ngự của siêu nhiên linh tông, chỉ nghe lệnh siêu nhiên linh tông. Người mà Trịnh Hoàng gọi là quý nhân chỉ có thể là người của siêu nhiên linh tông!”
Hứa Viêm và mọi người lập tức bừng tỉnh.
“Thì ra là thế, nhưng vì sao người của siêu nhiên linh tông lại đưa ta một thanh kiếm, bảo ta gi·ết c·hết Lục Tân Đình?”
Hứa Viêm càng thêm nghi ngờ.
Nếu người của siêu nhiên linh tông có thù với Xích Minh Tông hay Lục Tân Đình, cứ trực tiếp động thủ là được, hà tất phải mượn tay người khác?
Thẩm Hải Châu cũng nghi hoặc, siêu nhiên linh tông vốn cao cao tại thượng, thống ngự Linh Vực, Xích Minh Tông dù là đỉnh cấp linh tông nhưng so với siêu nhiên linh tông thì chẳng đáng nhắc tới.
“Ta cũng không hiểu, nhưng có thể xác định là chắc chắn có người của siêu nhiên linh tông xuất hiện.”
Thẩm Hải Châu ngưng trọng nói.
“Đừng xoắn xuýt chuyện này nữa, đưa kiếm trả lại đi.”
Hứa Viêm lắc đầu.
Siêu nhiên linh tông thì sao, nhìn như vô cùng cường đại, cao cao tại thượng, nhưng so với sư phụ thì chẳng là gì cả. Về bối cảnh, hắn mới là mạnh nhất.
Thẩm Hải Châu tiết lộ hết tình báo mình có được cho Hứa Viêm, bao gồm việc các luyện thần linh tông thế gia đang chuẩn bị chờ Mạnh Xung lộ diện rồi vây g·iết y.
Sau khi truyền xong tình báo, Thẩm Hải Châu vội vàng rời đi.
“A, vây g·iết ta?”
Mạnh Xung cười lạnh một tiếng.
“Đi thôi, thiên kiêu chi chiến sắp bắt đầu rồi!”
Hứa Viêm bình tĩnh nói.
Trận chiến này sẽ là sự kiện để Hứa Viêm dương danh Linh Vực.
Lý Huyền ngồi trên lưng Xích Miêu, Thạch Nhị, Chu Anh, Mạnh Thư Thư cũng được phép ngồi cùng.
Hứa Viêm đi trước, Tố Linh Tú ngồi bên Lý Huyền pha trà, Mạnh Xung và Phương Hạo theo sát phía sau Hứa Viêm, cả đoàn không hề che giấu tung tích, thẳng tiến đến nơi quyết chiến.
Vu Cao và Ôn Dũng đã rời đi trước một bước.
Trong hoàng cung Trịnh Quốc, Thôi Hoa Vũ được thị nữ nâng đỡ, bước ra khỏi tẩm cung Trịnh Hoàng, chuẩn bị đi xem náo nhiệt.
Trịnh Hoàng tay nâng một chiếc hộp, mồ hôi nhễ nhại chạy chậm theo sau.
“Thôi thiếu gia, Hứa Viêm không nhận kiếm.”
Trịnh Hoàng run rẩy trong lòng, sợ Thôi Hoa Vũ cho rằng ông ta làm việc bất lợi mà gi·ết c·hết.
“Có chí khí!”
Thôi Hoa Vũ cười khẽ, không hề trách cứ, bảo thị nữ thu kiếm về.
Trịnh Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài kinh thành Trịnh Quốc, tại nơi quyết chiến, bốn phía đã nhốn nháo người, ai nấy đều chờ thiên kiêu chi chiến khai màn.
Trên một cành cây lớn, Nguyệt Nhi ngồi đung đưa chân, chờ đợi trận chiến bắt đầu.
Lão giả lặng lẽ đứng bên cạnh trên một nhánh cây, mắt nhìn chằm chằm về phía hoàng cung Trịnh Quốc.
Một tòa cung điện nhỏ bay ra từ hoàng cung Trịnh Quốc, đáp xuống một cây đại thụ khác tại nơi quyết chiến, đó là cái cây cao nhất ở xung quanh.
“Là hắn?”
Lão giả kinh ngạc.
Túc Tranh và đám võ giả Luyện Thần linh tông thế gia đã bao vây nơi quyết chiến, sẵn sàng xuất thủ, tạo thành thế gọng kìm. Chúng đang đợi mục tiêu xuất hiện.
Ngoài Mạnh Xung ra, đám luyện thần Vạn Thế Minh cũng là mục tiêu của chúng.
Tông chủ Ngọc Thần Tông dẫn theo các trưởng lão đã đến.
Gần đến giữa trưa.
Ba bóng người lướt đến, một người trong đó có khuôn mặt lạnh lùng, lông mày như kim diệp, tay cầm đại kích màu vàng.
Xích Minh chân truyền, Lục Tân Đình!
“Đây chính là linh tông chân truyền, thật mạnh!”
“Thần Huy Bảo Thể, nhìn mà muốn chắp tay vái lạy. Hứa Viêm nguy rồi!”
“Ta cũng là Đại Thiên Nhân đỉnh phong mà đứng trước Xích Minh chân truyền lại cảm thấy mình như con sâu cái kiến. Tán tu sao đấu lại với linh tông?”
Trong đám người vây xem, không ít tán tu Đại Thiên Nhân cảm thấy uể oải và rung động.
Chỉ cần gặp Lục Tân Đình một lần thì căn bản không nảy sinh chút ý định phản kháng nào.
Quá cách biệt.
“Tìm cơ hội gia nhập linh tông thế gia thôi, tán tu nghịch tập chỉ là trò cười.”
“Đúng vậy, cái thế lực tán tu kia mưu toan ngang hàng với linh tông thế gia thật là si tâm vọng tưởng. Hứa Viêm mạnh hơn cũng chỉ là tán tu, sao so được với chân truyền linh tông?”
Trong tiếng bàn tán ồn ào, Lục Tân Đình đã đến trung tâm nơi quyết chiến.
“Hứa Viêm ra đây chịu ch·ết!”
Đại kích quét ngang, hắn lạnh lùng nói.
Không ai đáp lời.
“Hứa Viêm rút lui rồi sao?”
“Có thể lắm, thấy Lục Tân Đình mạnh quá nên không dám nghênh chiến.”
Trong đám đông xuất hiện tiếng chế giễu.
Lục Tân Đình hơi cau mày, lớn tiếng: “Sao, sợ rồi à?”
Vẫn không ai đáp lời.
Hắn giận tím mặt, đang định mở miệng thì một giọng nữ thanh thúy vang lên: “Ê, chưa tới giờ đâu, ngươi gấp cái gì?”
Nơi quyết chiến lập tức im phăng phắc.
Mọi người đều lần theo âm thanh nhìn.
Sắc mặt Lục Tân Đình lúc xanh lúc đỏ, trong lòng giận không thôi.
Nguyệt Nhi chớp chớp mắt, đứng dậy chống nạnh nói: “Nhìn cái gì, ta nói sai à? Thời gian quyết chiến là giữa trưa mà. Không phải hắn nói sao, còn thiếu chút nữa mới đến giữa trưa!”
Mọi người giật mình, dù thiếu nữ nói không sai, nhưng cô ta công khai làm khó Lục Tân Đình.
Thiếu nữ này là ai mà gan lớn vậy? Dám đắc tội Xích Minh chân truyền!
Mà còn, nhìn y phục thì có vẻ là tán tu?
Một thiếu nữ tán tu mà lá gan lớn đến vậy sao?
“Ngươi là người của Hứa Viêm sao? Bắt cô ta lại!”
Lục Tân Đình phẫn nộ trừng mắt nhìn Nguyệt Nhi.
Chúc Lương thấy vậy liền quát lớn ra lệnh.
Hai trưởng lão Ngọc Thần Tông lập tức lao về phía Nguyệt Nhi, muốn bắt cô.