Chương 23 Đột phá bình chướng, cuối cùng thành ngọc cốt
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 23 Đột phá bình chướng, cuối cùng thành ngọc cốt
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 23 Đột phá bình chướng, cuối cùng thành ngọc cốt
Chương 23: Đột Phá Bình Chướng, Cuối Cùng Thành Ngọc Cốt
Hỏa Tông Lang rất mạnh, vượt xa phạm trù của một con dã thú bình thường.
Hứa Viêm cảm nhận được áp lực, khí huyết trong người hắn sôi trào, cả người như ở vào trạng thái thăng hoa.
Khí huyết quanh thân vận chuyển, lực lượng không ngừng lớn mạnh.
“Oanh!”
Hắn lại lần nữa xông tới, cùng Hỏa Tông Lang kịch chiến.
Càng chém g·iết, khí huyết càng sôi trào, có lúc hắn cùng Hỏa Tông Lang đánh nhau lăn lộn trên mặt đất.
Trên người không biết bị hai chân Hỏa Tông Lang đạp trúng bao nhiêu lần, hai tay thì tách miệng lớn đang cắn xuống của nó, đồng thời dùng chân đá vào thân thể Hỏa Tông Lang.
Một người một thú lăn lộn trên mặt đất, đá đạp lẫn nhau loạn xạ.
“Bành!”
Đột nhiên, Hứa Viêm đâm vào một gốc đại thụ. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, túm lấy hai chiếc răng nanh của Hỏa Tông Lang, ra sức vung nó lên, đập mạnh vào thân cây.
Cuộc chém g·iết đã đến hồi gay cấn, cũng chính vào lúc này, Hứa Viêm cảm giác được, khi khí huyết không ngừng kích phát, không ngừng tiêu hao, không ngừng nghiền ép bản thân, bình chướng ngọc cốt bắt đầu buông lỏng.
Một khắc sau, phảng phất như có tiếng “răng rắc”, bình chướng vỡ vụn.
Khí huyết nháy mắt bạo tăng, xương cốt tiếp tục được rèn luyện.
“Chỉ có ngươi biết cắn sao?”
Hứa Viêm túm chặt lấy răng nanh của Hỏa Tông Lang, vung nó lên quật mạnh xuống đất, mặc kệ tứ chi của nó đập loạn xạ vào người mình. Hai mắt hắn đỏ bừng, há miệng cắn vào cổ Hỏa Tông Lang.
“Phốc!”
Trong miệng toàn lông.
Hứa Viêm nhổ đám lông trong miệng ra, tiếp tục cắn.
Hỏa Tông Lang lúc này có chút sợ hãi, kịch liệt giãy dụa, tứ chi liều mạng vỗ vào người Hứa Viêm, tiếng “bành bành” vang không ngừng bên tai. Hứa Viêm thậm chí cảm thấy xương cốt toàn thân như đang rung động dưới những cú vả này.
Hắn gắt gao đè Hỏa Tông Lang xuống, đổi tư thế, hai chân ghìm chặt hai chân trước của nó, tiếp tục há miệng cắn vào cổ họng Hỏa Tông Lang.
Một ngụm rồi lại một ngụm, một lúc sau, “phù” một tiếng, da cổ Hỏa Tông Lang bị xé rách, máu tươi phun ra.
Một tia máu tươi vào bụng, Hứa Viêm lập tức cảm thấy khí huyết sôi trào, tựa như nuốt phải vật đại bổ, cả người đều khoan khoái.
Tốc độ rèn luyện xương cốt trong khoảnh khắc này tăng nhanh.
Hai mắt Hứa Viêm sáng lên, cả người ghé lên người Hỏa Tông Lang, đè chặt nó xuống đất, há mồm không ngừng cắn xé yết hầu nó.
Giờ phút này, tứ chi Hỏa Tông Lang giơ lên trời, không ngừng giãy dụa thân thể, phát ra tiếng kêu hoảng sợ, nhưng vô dụng.
Theo luyện cốt bắt đầu, khí huyết Hứa Viêm tiến thêm một bước tăng cường, lực lượng cũng trở nên càng lớn.
Không biết đã cắn xé bao nhiêu lần, một lát sau, yết hầu Hỏa Tông Lang đột nhiên “phù” một tiếng, máu tươi bắn ra, động mạch chủ bị cắn thủng.
Hứa Viêm tham lam không ngừng nuốt chửng máu của Hỏa Tông Lang, giống như cam lộ, hai mắt lộ vẻ hưng phấn.
Huyết dịch vào miệng, liền nhanh chóng hóa thành khí huyết, tốc độ rèn luyện xương cốt không ngừng tăng nhanh.
Xương cốt toàn thân ngày càng óng ánh, khoảng cách đến ngọc cốt hoàn mỹ càng gần hơn một bước.
Hỏa Tông Lang vùng vẫy tuyệt vọng, lập tức tránh thoát khỏi sự khống chế của Hứa Viêm, định bỏ chạy.
Nhưng Hứa Viêm sao có thể để con mồi đã vào tay chạy thoát, hắn bỗng nhiên nhào tới, quyền đấm cước đá, lại xé lại cắn, cuối cùng Hỏa Tông Lang ngã xuống đất, thoi thóp, toàn thân v·ết t·hương chồng chất.
“Không thể lãng phí, đây chính là bảo vật luyện cốt!”
Hứa Viêm nhào tới, tham lam tiếp tục hút máu Hỏa Tông Lang, khí huyết quanh thân sôi trào, tốc độ luyện cốt tăng lên rất nhiều.
Máu đã gần như bị hút khô, mà Hứa Viêm lúc này, đang ở vào một giai đoạn thuế biến.
Hắn vội vàng đứng lên, bắt đầu tu luyện.
Khí huyết như rồng cuộn quanh xương cốt, cốt tủy cũng biến thành óng ánh, xương cốt phát sinh một loại thuế biến nào đó.
Phảng phất như hợp thành một khối, không có khe hở nào.
“Oanh!”
Khí huyết tăng vọt, Hứa Viêm chỉ cảm thấy quanh thân tuôn ra từng lớp từng lớp máu bẩn, cả người bị v·ết m·áu bao trùm.
Ánh sáng óng ánh từ trong cơ thể tỏa ra, quanh thân hiện ra dị tượng.
Ngọc cốt thành!
Xương cốt toàn thân Hứa Viêm trong suốt như ngọc, không một tì vết, trơn bóng, trên lớp ngọc cốt hoàn mỹ, phảng phất trời sinh những đường vân tinh tế, huyền ảo phi phàm.
Khí huyết tăng vọt, lại càng tinh khiết hơn, có thể xưng là hoàn mỹ khí huyết.
Hơn nữa mỗi thời mỗi khắc, đều sinh ra khí huyết mới, không ngừng lớn mạnh, những hao tổn trong trận chiến sớm đã khôi phục.
Lúc này nếu Hứa Viêm gặp lại Hỏa Tông Lang, sẽ không đánh nhau kịch liệt và khó khăn như vậy, có lẽ chỉ cần vài quyền cước là có thể đ·ánh c·hết nó.
“Ta cảm giác mình thăng hoa, phảng phất đã thoát ly phạm trù phàm nhân!”
Hứa Viêm nắm chặt song quyền, vẻ mặt kích động.
Khi ngọc cốt thành, hắn mới cảm nhận sâu sắc sự cường đại và huyền ảo trong đó.
“Căn cơ võ đạo của ta, vượt qua cả thiên kiêu cổ đại, ta đã thành ngọc cốt!”
Ngọc cốt hoàn mỹ, muôn đời không tan!
Cho dù hắn bây giờ c·hết đi, xương cốt trải qua vô số năm tháng, không những không mục nát, ngược lại càng thêm óng ánh, hơn nữa có thể trở thành bảo vật trong thiên địa.
Đây chính là sự cường đại của ngọc cốt, thực sự vượt qua phạm trù phàm nhân.
Mà người rèn luyện ra ngọc cốt như hắn, con đường võ đạo rộng mở thênh thang, cùng cảnh vô địch!
Sau khi kích động, Hứa Viêm nhìn t·hi t·hể Hỏa Tông Lang đã bị hắn cắn xé đến biến dạng, lập tức lộ vẻ đau lòng.
“Da lông Hỏa Tông Lang bị ta xé rách, vỡ vụn rồi, không thể lột ra để tặng cho sư phụ.”
“Sư phụ chắc chắn đã sớm biết thời cơ ta đột phá ngọc cốt ở đâu, chính là ở trên người Hỏa Tông Lang, sư phụ đã sớm trải sẵn đường cho ta!”
Càng nghĩ Hứa Viêm càng cảm động không thôi.
Liếc nhìn thân thể đầy v·ết m·áu của mình, Hứa Viêm quyết định không về tiểu sơn thôn mà về nhà một chuyến, tiện thể tìm cho sư phụ một món ngọc như ý phẩm cấp thượng giai khác.
Hứa Viêm một tay nhấc t·hi t·hể tàn tạ của Hỏa Tông Lang, tìm đến con ngựa kia, đặt t·hi t·hể lên lưng nó.
Kết quả con ngựa bị khí tức Hỏa Tông Lang dọa cho chân run như nhũn ra. Sau khi hắn kích phát khí huyết, che đậy khí tức Hỏa Tông Lang, con ngựa mới chịu đi theo hắn vào động đường dưới sự uy h·iếp của hắn.
“Huyết nhục Hỏa Tông Lang đại bổ, vừa hay dùng để luyện tạng. Bây giờ ta đã luyện thành ngọc cốt, luyện tạng cũng sắp hoàn thành.”
“Tranh thủ trong vòng 3 tháng hoàn thành luyện tạng!”
Hứa Viêm tràn đầy đấu chí, võ đạo nhập môn không còn xa!
Cuối cùng mình cũng sẽ trở thành người tu luyện võ đạo chân chính, những lời chế giễu và xem thường kia đều sẽ bị quét sạch.
Hắn muốn cho những người kia biết, ếch ngồi đáy giếng thì sao biết được trời đất bao la!
Còn hắn, đã bước vào cái thế giới rộng lớn kia, còn bọn họ vẫn ở dưới đáy giếng tự cho là đúng!
…
Lý Huyền đứng trên sườn núi, nhìn về phía Hứa Viêm rời đi, thở dài một hơi. Thằng ngốc này đi rồi, năm ngày rồi không thấy trở về.
Không biết có phải là không thể an toàn xuyên qua rừng Ác Sát, bị hung thú ăn thịt rồi không.
Mặc dù hắn nói bừa công pháp để lừa Hứa Viêm, nhưng ở chung lâu như vậy, nếu nói không có chút tình cảm nào thì không thể.
Đối với tên đồ đệ Hứa Viêm này, Lý Huyền vẫn rất hài lòng.
Nhưng khổ nỗi, hắn đâu phải là ẩn thế cao nhân gì.
Đây là một màn lừa gạt, chú định sẽ không có kết quả tốt. Cho dù Hứa Viêm vẫn luôn mơ mơ màng màng, Lý Huyền cũng không dám mãi lừa gạt như vậy.
Trên đời này không có âm mưu nào sẽ không bị vạch trần.
Điều duy nhất hắn kỳ vọng, chính là hết thời hạn một năm, mọi việc trôi qua êm đẹp, hai người chia tay trong vui vẻ.
Có lẽ cũng có thể cho Hứa Viêm giữ lại một chút tiếc nuối rằng hắn đã từng có cơ duyên, nhưng vì thiên phú không tốt, nên không thể nắm bắt.
Còn hắn, Lý Huyền, vẫn là sư phụ mà hắn kính ngưỡng trong lòng.
Như vậy, chính là kết cục tốt đẹp nhất cho mối tình thầy trò này.