Chương 222 Mạnh Thư Thư thu hoạch, tiến vào Linh vực
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 222 Mạnh Thư Thư thu hoạch, tiến vào Linh vực
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 222 Mạnh Thư Thư thu hoạch, tiến vào Linh vực
Chương 222: Mạnh Thư Thư thu hoạch, tiến vào Linh vực
Tố Linh Tú thu liễm khí tức, cẩn thận từng li từng tí tới gần Mạnh Xung. Ai ngờ nàng còn chưa tới gần, Mạnh Xung đã quay đầu nhìn lại, kinh ngạc hỏi: “Sư muội, muội lĩnh hội được Liễm Tức chi thuật rồi à?”
Tố Linh Tú lập tức xụ mặt xuống, đáp: “Sư phụ truyền cho muội đó chứ. Cái Liễm Tức pháp này bình thường quá, xa vậy mà sư huynh đã phát hiện ra.”
Mạnh Xung cười ha ha, nói: “Sư muội à, ta lĩnh ngộ đao ý, thức tỉnh đao hồn rồi. Cái Liễm Tức pháp của muội sao qua mắt được ta? Bất quá, những võ giả khác chưa chắc đã phát giác ra muội đâu.”
“Muội đi tìm đại sư huynh đây.”
Tố Linh Tú hướng về đỉnh núi đi đến.
“Ơ, đại sư huynh đâu rồi?”
Nàng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn bốn phía. Đại sư huynh bình thường vẫn luôn ở chỗ này lĩnh hội võ đạo mà.
Sao giờ lại không thấy bóng dáng đâu?
Từ bên cạnh Hứa Viêm chạy qua, ánh mắt rõ ràng quét qua người Hứa Viêm, nhưng lại trực tiếp xem nhẹ, vô ý thức cho rằng đó chỉ là một khối đá.
Nàng cứ thế vừa đi vừa về trên đỉnh núi hai, ba lần, hai lần chạy qua bên cạnh Hứa Viêm mà vẫn không phát giác ra.
“Sư phụ, sư phụ, đại sư huynh đi rồi!”
Tố Linh Tú vội vàng chạy đến trước mặt Lý Huyền nói.
Vẻ mặt nàng đầy lo lắng: “Mấy viên đan dược con chuẩn bị, đại sư huynh còn chưa mang đi mà, sao lại không từ mà biệt thế này? Sư phụ có biết đại sư huynh rời đi không ạ?”
Nàng vô ý thức cho rằng Hứa Viêm đã tiến vào Linh Vực chi môn.
Đan dược đặc biệt luyện chế để tiến vào Linh Vực chi môn còn chưa kịp đưa cho đại sư huynh nữa chứ, nàng không khỏi có chút buồn bã.
Lý Huyền khẽ cười một tiếng, nói: “Đại sư huynh của con ở trên núi đó.”
“Không có đâu sư phụ, con vừa mới đi tìm rồi mà.”
Tố Linh Tú lắc đầu đáp.
“Các con tìm kỹ chưa? Con lại đi tìm xem sao.”
Lý Huyền cười ha hả.
“Thật ạ? Vậy con lại đi tìm xem.”
Tố Linh Tú nháy mắt, rồi lại chạy chậm đến đỉnh núi.
Lần này, nàng nghiêm túc tìm một lần, không bỏ sót một tảng đá nào, thậm chí còn đi vòng quanh mỗi gốc cây một lượt, kết quả vẫn không phát hiện bóng dáng đại sư huynh đâu.
“Sư phụ, con nhìn hết mọi tảng đá rồi, trên cây cũng tìm cả rồi, không thấy đại sư huynh đâu hết!”
Tố Linh Tú lại chạy về nói.
Ngươi còn xem người ta thành tảng đá, làm sao mà phát hiện ra được chớ?
Lý Huyền trong lòng không khỏi cảm thán. Hứa Viêm tìm hiểu ra Ẩn Dật thuật quả thật huyền diệu phi phàm.
Tố Linh Tú chỉ có thực lực Thông Huyền cảnh tiểu thành, so với Hứa Viêm còn kém quá nhiều. Muốn phát hiện vị trí của Hứa Viêm căn bản là không thể nào!
“Sư phụ lừa con bao giờ chứ? Lại cẩn thận tìm xem nào?”
Lý Huyền vừa cười vừa nói.
Tố Linh Tú như có điều suy nghĩ.
Nàng chạy chậm rời đi, tới trước mặt Mạnh Xung, nói: “Nhị sư huynh, sư phụ bảo đại sư huynh vẫn còn ở trên núi, con tìm khắp cả rồi mà không thấy. Huynh cùng con đi tìm xem đi.”
Mạnh Xung khẽ giật mình, đứng lên đáp: “Được!”
Hai người đến đỉnh núi, Tố Linh Tú nhìn bốn phía rồi hỏi: “Nhị sư huynh, huynh có thấy đại sư huynh đâu không?”
Mạnh Xung trầm ngâm đáp: “Không thấy.”
Sau một vòng dạo quanh đỉnh núi, Mạnh Xung hỏi: “Muội chắc chắn sư phụ nói đại sư huynh ở trên núi chứ?”
“Sư phụ nói vậy mà.”
Tố Linh Tú buồn bực gật đầu.
Mạnh Xung đứng tại chỗ, tỉ mỉ quan sát từng ngọn cây cọng cỏ trên đỉnh núi, đao ý bao phủ khắp nơi, không bỏ sót chỗ nào.
Thế mà, hắn vẫn không phát hiện ra gì.
Hít sâu một hơi, trong lòng kh·iếp sợ không thôi, chẳng lẽ đại sư huynh đã lĩnh ngộ ra được rồi sao?
Cái đạo liễm tức nặc hình này quả thật huyền diệu.
Thân ở giữa đất trời mà đất trời chẳng hay biết. Nếu thật sự đạt đến cảnh giới này, hắn không phát hiện ra cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao thực lực của đại sư huynh có khi còn hơn hắn.
Lý Huyền vẫn luôn chú ý đến đỉnh núi. Mạnh Xung dùng đao ý tra xét đỉnh núi, phương pháp thì đúng đấy, chỉ tiếc hắn gặp phải Hứa Viêm, thực lực vốn đã mạnh hơn hắn, kiếm ý lại càng vượt trội hơn.
Hứa Viêm dùng đệ tam trọng kiếm ý, dung nhập vào hoàn cảnh, dùng kiếm ý thay thế vị trí hoàn cảnh. Đao ý của Mạnh Xung yếu hơn kiếm ý của Hứa Viêm, tự nhiên không cách nào phát hiện ra được đầu mối.
Hơn nữa, giờ phút này Mạnh Xung và Tố Linh Tú, thực chất đã bước vào trong phạm vi kiếm ý của Hứa Viêm rồi. Cho dù là Mạnh Xung cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không hề phát hiện ra nguy hiểm đang ẩn giấu bên trong.
Nếu dùng để ám toán, đánh lén thì trừ phi mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu không căn bản không có cách nào tránh né.
Lý Huyền trong lòng cảm thán. Nếu Hứa Viêm mà dùng cái trò đánh lén, cho dù thực lực mạnh hơn hắn cũng khó lòng thoát khỏi.
Trên đỉnh núi, Hứa Viêm thu hồi kiếm ý, hiện ra thân hình.
“Ta ở chỗ này!”
Tố Linh Tú trừng lớn hai mắt nhìn, giật mình nói: “Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh vẫn luôn ở chỗ này sao?”
“Đúng vậy.”
Hứa Viêm cười gật đầu.
“Vậy mà muội không phát hiện ra.”
Tố Linh Tú trong lòng kh·iếp sợ. Nàng vừa đi vừa về trên này bao nhiêu lần rồi chứ.
Dò xét cũng đến mấy lượt, thế mà từ đầu đến cuối lại xem nhẹ đi.
“Đại sư huynh, huynh tìm hiểu ra được rồi?”
Mạnh Xung ngạc nhiên hỏi.
Hứa Viêm lắc đầu, rồi lại gật đầu, nói: “Tìm hiểu ra được một chút thôi, nhưng còn chưa minh ngộ được chân ý bên trong.”
“Đại sư huynh, huynh mau dạy muội đi.”
Tố Linh Tú hưng phấn nói.
“Được thôi!”
Hứa Viêm đem Ẩn Dật thuật truyền cho Tố Linh Tú và Mạnh Xung.
“Quá huyền ảo! Khó trách sư phụ nói cái Liễm Tức chi pháp truyền cho muội chỉ là thứ rất bình thường.”
Tố Linh Tú cảm thán không thôi.
Ẩn Dật thuật này nàng cần phải bỏ ra chút thời gian mới lĩnh hội được.
Hứa Viêm đã tìm hiểu được Ẩn Dật thuật rồi, cũng đến lúc tiến về Linh vực.
Mấy ngày sau.
Hứa Viêm chuẩn bị tiến về Linh vực, Lý Huyền cùng mọi người chuẩn bị tiễn hắn đến Thương Bắc chi địa, tới Linh Vực chi môn.
Ngay lúc này, một thân ảnh hùng hùng hổ hổ chạy tới.
Thì ra là Mạnh Thư Thư đã lâu không gặp.
“Bản gia, lâu như vậy không gặp cậu, không phải là trốn nợ đấy chứ?”
Mạnh Xung nhìn Mạnh Thư Thư phong trần mệt mỏi, kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên không phải rồi. Tớ phát hiện ra một chỗ bảo địa, ở bên trong chậm trễ một chút thời gian thôi.”
Mạnh Thư Thư nhìn mọi người, trong lòng rung động không thôi.
Hắn vừa từ bảo địa đi ra, liền nghe thấy nội vực xảy ra một loạt biến cố lớn, khiến hắn có cảm giác tang thương như biển cả hóa nương dâu.
Đại Việt quốc cường đại vậy mà không còn nữa, thay vào đó là Đại Hoang.
“Bảo địa?”
Mạnh Xung hai mắt sáng lên, ôm lấy vai Mạnh Thư Thư, toe toét hỏi: “Bản gia, thu hoạch lớn lắm hả?”
Mấy chuyện Mạnh Thư Thư còn thiếu hắn túi đựng đồ, hắn đã không để ý chút nào nữa rồi, dù sao túi đựng đồ cũng có rồi, cũng không thiếu tiền.
“Lớn lắm!”
Mạnh Thư Thư thần sắc kích động gật đầu.
Hắn từ trong ngực lấy ra năm cái túi đựng đồ một cách trân trọng. Hơn nữa, những túi đựng đồ này nhìn có vẻ hơi cổ xưa.
“Nhìn này, túi đựng đồ này so với túi đựng đồ bình thường có không gian lớn hơn, có thể cất giữ được nhiều đồ hơn.”
Mạnh Thư Thư nhếch môi, hưng phấn không thôi.
Chuyến này thu hoạch to lớn thật mà. Nào là người gỗ, nào là di tích cổ.
“Cái này cho cậu, cái này cho Hứa sư huynh!”
Mạnh Thư Thư đem hai cái túi đựng đồ nhét vào tay Mạnh Xung và Hứa Viêm.
Còn lại ba cái túi đựng đồ, hắn lại đem một cái nhét vào tay Tố Linh Tú, nói: “Trong này là thu hoạch của tớ chuyến này, thấp nhất cũng là lục phẩm linh dược đó, trong đó có một gốc hình như là tứ phẩm linh dược!”
Mấy người Hứa Viêm đều kinh ngạc, Mạnh Thư Thư đi đến bảo địa nào mà thu hoạch được nhiều đến thế?
Ngay cả tứ phẩm linh dược chưa từng xuất hiện ở nội vực mà hắn cũng phát hiện ra được một gốc cơ đấy?
Ngay sau đó, Mạnh Thư Thư thần thần bí bí, kích động nói: “Các cậu biết không, lần này tớ thu hoạch lớn nhất không phải là linh dược hay túi đựng đồ, mà là cái này!”
Hắn lấy ra từ một cái túi đựng đồ một quyển cổ thư được làm bằng một loại da thú nào đó.
“Ơ, là cái gì vậy?”
Mạnh Xung nhíu mày, tò mò hỏi.
“Thiên nhân công pháp!”
Mạnh Thư Thư thần sắc trang nghiêm nói: “Công pháp võ đạo Thiên nhân, phía trên cả Đại tông sư, hoàn chỉnh!”
Ánh mắt của hắn nhìn về phía mấy người Hứa Viêm.
Hắn chờ mong nhìn thấy vẻ mặt kh·iếp sợ của mấy người Hứa Viêm.
Kết quả, tất cả đều có thần sắc bình tĩnh, thậm chí thờ ơ, phảng phất cái công pháp Thiên nhân này còn không có giá trị bằng linh dược.
“Đây chính là Thiên nhân công pháp đó, các cậu không k·ích động hả?”
Mạnh Thư Thư có chút mộng.
Hứa Viêm giơ tay lên, vỗ vỗ vai Mạnh Thư Thư, nói: “Thiên nhân à, biết chứ. Tôi còn g·iết một người rồi nè, cũng thường thôi.”
Mạnh Thư Thư: “…”
G·iết… g·iết một người?
Mạnh Thư Thư trợn tròn mắt, nuốt ngụm nước bọt, hỏi lại: “Hứa sư huynh, huynh không đùa đấy chứ?”
“Đã nói là g·iết thì là g·iết, có bao giờ đùa đâu. Ta còn đang chuẩn bị đi Linh vực đây, Linh Vực chi môn cũng xuất hiện rồi, cậu không biết hả?”
Hứa Viêm vui vẻ cười đáp.
Mạnh Thư Thư khẽ giật mình, Linh Vực chi môn xuất hiện rồi ư?
Hắn vô ý thức nhìn về phía Tố Linh Tú.
“Có phải cậu biết chút gì không?”
Mạnh Thư Thư vừa nghe đến Linh Vực chi môn liền vô ý thức nhìn về phía Tố Linh Tú. Hắn không khỏi nghi ngờ nàng có biết gì đó.
Tố Linh Tú khẽ nhíu đôi mày thanh tú rồi hỏi: “Hả? Tớ chỉ muốn để cậu xem xem đó có phải là tứ phẩm linh dược không thôi. Chẳng lẽ công pháp Thiên nhân so ra kém tứ phẩm linh dược à?”
Mạnh Thư Thư buồn bực mở miệng.
Rồi hắn cưỡng ép chuyển chủ đề, nói tiếp: “Linh Vực chi môn, tớ đã từng nhìn thấy ở một bảo địa nào đó rồi, còn cụ thể thì không rõ lắm.”
Mạnh Xung vỗ vai hắn, nói: “Bản gia à, cậu dường như biết không ít thứ nhỉ, cũng không cần giấu bọn này đâu.”
“Không biết, tớ cái gì cũng không biết!”
Mạnh Thư Thư bỗng nhiên lắc đầu.
“Thôi đi nhị sư huynh.”
Tố Linh Tú lắc đầu nói, không nên ép Mạnh Thư Thư nói ra.
Nàng nghĩ đến gia gia của mình và gia gia của Mạnh Thư Thư từng tâm đầu ý hợp, lúc trước cũng vì chuyện Ẩn lâu mà vẫn lạc.
Mạnh Thư Thư biết một vài thứ, thậm chí thân thế của nàng cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng nếu Mạnh Thư Thư không nói thì cũng không cần ép buộc. Thân thế gì đó Tố Linh Tú đã không còn để ý nữa, chỉ nghĩ đến việc tăng lên thực lực của bản thân thôi.
Nếu vẫn còn kẻ thù thì cứ g·iết kẻ thù là được.
Mạnh Thư Thư thở dài một hơi, cầm quyển cổ thư lúng túng nói: “Công pháp Thiên nhân thật sự không có giá trị gì sao?”
Hứa Viêm khẽ vẫy tay, cầm lấy quyển sách.
Anh lật ra xem một lượt rồi nói ngay: “Không có giá trị gì lớn đâu. Muốn đột phá võ đạo Thiên nhân nhất định phải tiến vào Linh vực, ở nội vực không thể tu luyện đến võ đạo Thiên nhân được.
“Bây giờ nội vực lấy võ đạo Đại Hoang làm chủ. Bất quá, xem qua cũng có thể hiểu rõ hơn về tu luyện võ đạo Thiên nhân.”
Quyển công pháp Thiên nhân này bao gồm cả Thiên nhân tam cảnh.
Mạnh Thư Thư nghe vậy, không khỏi có chút thất vọng.
“Bản gia tìm được nó ở đâu vậy? Mộ của Thiên nhân à?”
Mạnh Xung vừa liếc nhìn công pháp Thiên nhân vừa tò mò hỏi.
“Tớ vô tình lạc vào bên trong. Đó là một di tích cổ bị chôn vùi dưới lòng đất, hình như là một tông môn, nhưng đồ vật còn sót lại không nhiều lắm. Quyển công pháp này là tớ phát hiện được trong một cái túi đựng đồ.”
Mạnh Thư Thư nói ra vị trí bảo địa.
Mạnh Xung xem xong liền đưa cho Tố Linh Tú rồi vỗ vai Mạnh Thư Thư, nói: “Bản gia, cậu chuyển sang tu luyện võ đạo Đại Hoang đi. Nếu không cậu muốn đi vào Linh vực mới có thể đột phá được, mà Linh vực…”
Hắn không nói tiếp, Mạnh Thư Thư dường như đã biết chút gì đó.
“Tớ hiểu!”
Mạnh Thư Thư hít sâu một hơi trịnh trọng gật đầu.
Công pháp Thiên nhân vòng qua vòng lại rồi cuối cùng cũng đến tay Lý Huyền.
Sự trở về đột ngột của Mạnh Thư Thư đã làm chậm trễ một chút thời gian, sau đó mọi người liền lên đường tiến về Thương Bắc chi địa.
Thương Bắc chi địa, phía trước Linh Vực chi môn.
Lý Huyền cùng đoàn người đã đến.
“Sư phụ, đệ tử đi Linh vực!”
Hứa Viêm hít sâu một hơi, nhìn sư phụ, cung kính nói.
“Ừm!”
Lý Huyền gật đầu.
“Đây chính là Linh Vực chi môn.”
Tố Linh Tú cảm thán không thôi.
Mạnh Thư Thư nhìn Linh Vực chi môn, thần sắc có chút phức tạp, vừa hoài niệm lại vừa bi thương cùng thất lạc.
Hứa Viêm cất bước tiến lên, hướng về phía Linh Vực chi môn.
Trên ngọn núi của Thiên Bảo các, một đám cường giả Thiên Bảo các lặng lẽ quan sát.
“Hứa Viêm muốn đi Linh vực!”
“Các ngươi nói Hứa Viêm đi Linh vực sẽ như thế nào?”
“Hắn thiên phú xuất chúng, đi Linh vực chắc chắn sẽ được một vài thế lực thu nhận.”
Tử Quan nam tử cảm thán một tiếng nói.
“Chưa hẳn, Hứa Viêm rất ngạo, vị tiền bối kia lại càng thâm bất khả trắc. Chắc sẽ không gia nhập thế lực khác đâu. Đương nhiên Hứa Viêm đi Linh vực, đãi ngộ tự nhiên sẽ tốt hơn một chút.”
Thiên kiêu ở đâu cũng sẽ nhận được ưu đãi.
Càng là yêu nghiệt, càng là thiên kiêu xuất thân thấp hèn, những đại thế lực kia càng muốn mời chào, bồi dưỡng thành tay chân đắc lực.
Linh Vực chi môn, sóng nước dập dờn, đóng chặt.
Hứa Viêm đi tới trước Linh Vực chi môn, một cỗ lực lượng tuôn ra, khuấy động trên Linh Vực chi môn, như nước gợn ở cửa ra vào, biến đổi đến dâng trào lên.
Linh vực.
Trong đại điện phía trước Linh Vực chi môn, hai tên võ giả Tụ Thần Thiên Nhân canh giữ Linh Vực chi môn, ai nấy khoanh chân ngồi hai bên, yên lặng tu luyện.
Canh giữ Linh Vực chi môn thuộc về một công việc nhàn hạ. Từ sau chuyện Huyết Ma, Linh Vực chi môn không còn mở ra thường xuyên như năm xưa nữa. Đến nay tổng cộng mở ra được vài lần rải rác.
Số người tiến vào nội vực càng ít, đếm trên đầu ngón tay cũng đủ.
Lần gần nhất mở ra chi môn là vì Tiêu Minh của Thủy Tinh cung và Bình Nhi kia.
Nếu không phải hai người này còn chưa về, bọn họ đã nghĩ đến việc đóng chặt hẳn Linh Vực chi môn rồi.
Đến nỗi việc để võ giả nội vực đi vào, bọn họ chưa từng nghĩ đến. Linh vực linh tông cũng không hề đề cập đến chuyện võ giả nội vực đến Linh vực.
Tựa hồ bọn họ đã triệt để đóng lại thông đạo lên cao từ cái nơi hạ đẳng kia.
Bọn họ từ chối cả những thiên kiêu ưu tú có thể xuất hiện từ nội vực.
Đột nhiên, “Ông” một tiếng, hai cây cột trong đại điện chấn động, một tầng lực lượng như nước gợn nhộn nhạo trên cột.
Một tầng ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh trên cột.
“Ồ, là Tiêu Minh hay là con ả lẳng lơ kia muốn trở về sao?”
Dựa vào dao động của cột, có thể phán đoán được người muốn mở Linh Vực chi môn có thực lực không yếu, không phải là những võ giả nội vực có thể so sánh được.
“Mở ra đi. Hai người này trở lại rồi thì có thể đóng hẳn Linh Vực chi môn.”
Một người khác lên tiếng.
Người này giơ tay truyền một đạo lực lượng vào trong cột, kéo theo cột có chút chuyển động.
Linh Vực chi môn mở ra.
Hứa Viêm quay đầu nhìn thoáng qua sư phụ và những người khác, hít sâu một hơi rồi dứt khoát bước vào bên trong Linh Vực chi môn.
Lý Huyền đột nhiên tâm niệm vừa động, một đạo Thần Nguyên hóa thân trong nháy mắt đi theo Hứa Viêm tiến vào Linh Vực chi môn.
Vừa tiến vào Linh Vực chi môn, liền thấy Linh Vực chi môn nằm giữa hai ngọn núi lớn, phía trước Linh Vực chi môn là một tòa cung điện đồ sộ.
Thần Nguyên hóa thân đang định tiếp tục tiến lên xuyên qua cung điện, thì đột nhiên Linh Vực chi môn đóng lại khiến liên hệ của nó với bản tôn đột ngột giảm xuống.