Chương 130 Một chưởng oanh sát, Thanh Lâm thành gửi lại vật
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 130 Một chưởng oanh sát, Thanh Lâm thành gửi lại vật
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 130 Một chưởng oanh sát, Thanh Lâm thành gửi lại vật
Chương 130: Một chưởng oanh sát, Thanh Lâm thành gửi lại vật
“Người ở đâu, nói đi.”
Vô Song Các quản sự vừa rời đi, một tên hắc y nhân khí tức trên người bộc phát, âm trầm nói.
Hứa Viêm không hề sợ hãi, “Linh tinh đâu? Đem linh tinh ra cho ta xem chút đã, vạn nhất ta dẫn các ngươi đi rồi, không cho ta linh tinh thì sao?”
Hắc y nhân ánh mắt lạnh lẽo, khí tức tông sư ầm ầm kéo đến, muốn dọa hắn.
“Đừng tưởng ngươi là tông sư thì ghê gớm, không có linh tinh, khỏi bàn.”
Hứa Viêm vẫn không hề lay động.
“Ngươi đây là tự tìm đường c·hết!”
Sát ý ngập tràn trong mắt tên hắc y nhân kia.
“Linh tinh có thể cho ngươi!”
Một tên hắc y nhân khác vung tay lên, ngăn đồng bạn đang muốn động thủ lại, lấy ra mười tấm linh phiếu, vung tay ném tới trước mặt Hứa Viêm.
Hứa Viêm nở nụ cười, đưa tay đón lấy linh phiếu, mỗi tấm trị giá 1 vạn, vừa vặn 10 vạn linh tinh.
“Linh tinh cũng không khó kiếm lắm nhỉ.”
Vui vẻ thu linh tinh vào, hắn lại nói: “Linh dược đâu?”
“Gặp người rồi, linh dược tự nhiên sẽ cho ngươi!”
Hắc y nhân trầm giọng nói.
“Tốt thôi, dẫn ta tới đó đi.”
Hứa Viêm khẽ gật đầu, chỉ là một gốc thất phẩm linh dược, nếu hắc y nhân mang theo trên người, tự nhiên hắn có thể thu hoạch được.
“Sư muội cừu nhân, rốt cuộc là thế lực nào đây, nhìn bộ dạng giấu đầu hở đuôi này, chắc chắn không phải người tốt, khẳng định định g·iết người diệt khẩu, linh tinh, linh dược đều không muốn đưa.”
Trong lòng cười lạnh một tiếng, hắn liền phóng người lên không, bay về một hướng.
Hắc y nhân nhìn nhau, theo sát phía sau.
Bọn họ một người đại thành tông sư, một người đỉnh phong tông sư, đương nhiên không sợ Hứa Viêm một tông sư, chỉ cần bắt được người, 10 vạn linh tinh tự nhiên có thể lấy lại.
Tốc độ của Hứa Viêm không tính là nhanh, cũng chỉ ngang tốc độ của tông sư võ giả bình thường.
“Hai vị xưng hô thế nào?”
Hứa Viêm cười nói.
“Một cuộc giao dịch thôi, không cần biết nhiều.”
Hắc y nhân lạnh lùng đáp.
“Không thể nói vậy được, vạn nhất sau này còn có cơ hội giao dịch thì sao? Người hào phóng như hai vị không còn nhiều đâu.”
“À phải rồi, các ngươi tìm cô nương kia làm gì, có phải là người rất quan trọng?”
Hứa Viêm luyên thuyên hỏi tiếp.
“Ngươi nói nhiều lời quá đấy, đừng hỏi những thứ không nên hỏi.”
Hắc y nhân trầm giọng nói.
Ánh mắt hắn nhìn Hứa Viêm, như nhìn một n·gười c·hết.
“Ta thấy vị tiểu cô nương kia rất quan trọng với các ngươi thì phải, người quan trọng như vậy, 10 vạn linh tinh có phải là ít quá không?”
Hứa Viêm nheo mắt quan sát.
“Các hạ đừng có tâm tư gì, nếu không hậu quả ngươi gánh không nổi đâu.”
Hắc y nhân lạnh lùng nói.
“Ta không có tâm tư gì cả, chỉ là muốn kiếm thêm chút linh tinh thôi, hai vị trông có vẻ rất giàu, mang theo người bao nhiêu linh tinh vậy?”
Hứa Viêm thấy đã đến một nơi hoang vu, xung quanh không có dân cư, bèn không cần giả bộ nữa.
Ánh mắt hai tên hắc y nhân ngưng lại, một người trong đó cười lạnh nói: “Chẳng lẽ các hạ, nhớ thương tài vật trên người hai ta? Ha, ngươi nên tự lượng sức mình đi!”
Ầm!
Khí thế bộc phát, thực lực đỉnh phong tông sư không thể nghi ngờ.
Người còn lại cũng triển khai thực lực đại thành tông sư, bọn họ chuẩn bị động thủ luôn, bắt người tra hỏi nơi Tố Linh Tú ẩn náu.
Nếu dám lừa bọn họ, kẻ đó càng đáng c·hết!
Hứa Viêm cười lạnh một tiếng, “Đồ giấu đầu hở đuôi, ta cũng lười nói nhiều với các ngươi.”
Hắn dừng thân hình, đưa tay đánh ra một chưởng.
Rống!
Hoàng kim cự long gầm thét lao ra, đánh thẳng về phía tên đỉnh phong tông sư kia.
“Không ổn!”
Tên đỉnh phong tông sư sắc mặt đại biến, khí thế quanh thân bộc phát đến cực hạn, muốn ngăn cản một kích này, nhưng dưới hoàng kim cự long, gã ta có vẻ nhỏ bé vô cùng.
Ầm!
Cự long oanh kích, nháy mắt gã b·ị đ·ánh nổ tung.
Hứa Viêm khẽ động thân hình, thu hết đồ vật trên người tên hắc y nhân kia, hoàng kim cự long chợt xoay quanh ép xuống, tỏa ra khí tức hừng hực.
Tên hắc y nhân bị đánh nổ, t·hi t·hể bị ép thành tro bụi, theo gió bay lả tả.
Biến cố đến quá đột ngột, tên hắc y nhân đại thành tông sư kia không kịp tương trợ thì đồng bạn đã hóa thành tro bụi.
Trong lòng hắn hoảng sợ!
Đại tông sư ư?
Nếu không phải đại tông sư, sao có thể một chiêu diệt sát đỉnh phong tông sư?
“Trốn!”
Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ đó.
Hắn vừa định động thân thì một đầu hoàng kim cự long đã xoay quanh đến, trói chặt gã lại.
Hứa Viêm thu lấy linh phiếu, đám hắc bào nhân này quả nhiên có tiền, lại có mấy vạn linh tinh nữa vào túi, chuyến này đáng giá.
“Đem đồ vật giao hết ra đây.”
Hứa Viêm lạnh lùng nói.
Hắc y nhân sợ hãi nhìn hắn, giận dữ nói: “Ngươi là người của ma giáo?”
Cái tên hỗn đản này, thế mà dám lừa hai người bọn họ là có manh mối của Tố Linh Tú, hóa ra là muốn g·iết người đoạt bảo.
Gã ta lập tức nghĩ đến Ma giáo.
Tuy không ít võ giả có thể làm chuyện này, nhưng ma giáo càng phổ biến hơn và thủ đoạn càng tàn ác hơn.
“Ma giáo là cái thá gì? Đừng nói nhảm, giao đồ vật ra, ta tha cho ngươi một mạng!”
Hứa Viêm lạnh lùng nói.
“Được!”
Hắc y nhân sảng khoái giao hết mọi thứ trên người ra, lại có thêm hơn 1 vạn linh tinh.
Hứa Viêm xem xét một lượt, tức giận nói: “Thất phẩm linh dược đâu? Tốt, quả nhiên các ngươi không định trả thù lao thất phẩm linh dược cho ta!”
Mí mắt hắc y nhân giật vài cái, nói: “Thất phẩm linh dược ở Vô Song Các, bắt được người rồi, ngươi đến Vô Song Các mà lấy!”
Hứa Viêm tay chắp sau lưng, từng bước tiến lên, nói: “Bỏ mặt nạ xuống, giấu đầu hở đuôi, không xứng là tông sư!”
Hắc y nhân ánh mắt lạnh lùng, nhưng thực lực không bằng người, gã chỉ có thể bỏ khăn che mặt xuống.
Đó là một người đàn ông trung niên, sắc mặt tái nhợt hơn người thường, trên mặt có râu ngắn.
“Các ngươi là thế lực nào?”
Hắc y nhân trầm giọng nói: “Các hạ biết quá nhiều, không có lợi cho ngươi đâu!”
“Ha, ta đ·ã g·iết người của các ngươi rồi, còn sợ biết nhiều hơn sao? Ngươi nói hay không?”
Hoàng kim cự long bắt đầu thu hẹp vòng vây, trên đầu rồng đôi mắt tỏa sáng, uy áp cuồn cuộn.
“Giết ta, ta cũng không nói!”
Hắc y nhân thái độ kiên quyết.
Hứa Viêm cau mày, suy nghĩ có nên dùng chút thủ đoạn, t·ra t·ấn gã ta để ép lộ ra sự thật không.
Hắc y nhân lại lạnh lùng nói: “Đừng mơ, ngươi không thể biết bất cứ điều gì từ miệng ta đâu, các hạ chắc biết Tố Linh Tú chứ? Giao người ra đây, mọi chuyện đều dễ nói, nếu không…”
Hứa Viêm nở nụ cười, “Tố Linh Tú? Ngươi nói cô nương này à?”
Hắn lấy ra chân dung của Tố Linh Tú, vui vẻ nói: “Không biết, chỉ là 10 vạn linh tinh quá hấp dẫn, mà các ngươi cũng quá dễ lừa thôi.”
Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận biết Tố Linh Tú, chuyện này liên lụy quá lớn, một khi lộ ra, hắn sẽ bị người nhắm tới, hơn nữa còn là đại tông sư.
Trừ phi hắn đột phá Tiên Thiên cảnh đại thành trở lên, không sợ uy h·iếp của đại tông sư, mới có thể không kiêng nể gì.
Hắc y nhân cau mày, nhìn bộ dạng của Hứa Viêm, không giống nói dối, trong lòng thầm giận, người này dám c·ướp g·iết cường giả tông sư, thực lực cực mạnh, nhất là con Kim Long kia, không biết là công pháp gì thi triển ra.
Chắc chắn là người của Ma giáo không thể nghi ngờ.
Trong ma giáo, ngoài võ giả tu luyện công pháp sát sinh ra, còn có một số kẻ tính cách quái đản, hành vi kỳ dị, thậm chí có sở thích đặc biệt.
Mà người này, rõ ràng là thuộc loại người đó.
“Các hạ là thuộc hạ của Ma Tôn nào?”
Hắc y nhân lạnh lùng hỏi.
Biết rõ thế lực sau lưng bọn họ không yếu, lại mạo muội hạ sát thủ, chắc chắn có chỗ dựa mạnh mẽ, mà chỗ dựa lớn nhất của Ma giáo, chính là Cửu Đại Ma Tôn!
“Không thể trả lời!”
Hứa Viêm thấy vậy, cũng không giải thích.
Hiểu lầm hắn là người của ma giáo thì cứ hiểu lầm đi, hắn và Ma giáo cũng có chút khúc mắc.
Vung tay lên, Kim Long biến mất.
“Ngươi đi đi!”
Hắc y nhân khẽ giật mình, không ngờ đối phương lại thả gã đi?
“Các hạ, không sợ sao?”
Hứa Viêm cười lạnh một tiếng nói: “Sợ gì chứ? Tông sư mà thôi, gà đất chó sành, ta một chưởng đánh nổ một tên, ta đã hứa rồi, giao đồ vật ra sẽ thả ngươi đi, đương nhiên sẽ không nuốt lời!”
“Cáo từ!”
Hắc y nhân khẽ động thân hình, nhanh chóng rời đi.
Hứa Viêm nhìn chằm chằm vào bóng lưng đối phương, khẽ động thân hình, vô thanh vô tức lần theo.
Dù không tra hỏi ra lai lịch của đối phương, vậy thì thả dây dài câu cá lớn vậy.
“Sư muội cừu gia, xem ra rất giàu có đấy, nếu diệt bọn chúng, còn lo gì không có linh tinh nữa chứ? Vừa có thể giúp sư muội hả giận, vừa có thể kiếm được linh tinh, nhất cử lưỡng tiện!”
Hứa Viêm trong lòng phấn chấn không thôi.
…
Bên ngoài Thanh Lâm thành, trong một khu rừng rậm rạp, có một chiếc xe ngựa dừng lại.
Mạnh Thư Thư từ trong xe ngựa đi ra, lúc này hắn đã gỡ bỏ dịch dung, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lặn lội đường xa, trên đường đi gặp phải nhiều lần truy tra hắn, nhưng đều kinh hãi không nguy hiểm, toàn dựa vào Mạnh Xung bưu hãn, đối phương cũng không thể đoán được hắn sẽ thuê một tông sư làm phu xe, còn tưởng trong xe ngồi khả năng là cường giả đại tông sư.
Mạnh Thư Thư chính mình cũng không ngờ tới, chỉ là thấy Mạnh Xung khôi ngô bưu hãn, là người thích hợp để gửi lại đồ, ai ngờ lại là một võ giả tông sư.
Giờ phút này, trong lòng hắn có chút lo lắng.
Sợ Mạnh Xung thấy tiền nổi lòng tham, c·ướp hắn.
Nhìn thế nào Mạnh Xung cũng là kẻ thèm tiền.
Điều khiến hắn thoáng yên tâm là Mạnh Xung dường như vẫn có nguyên tắc, sẽ không làm ra chuyện c·ướp g·iết.
“Mạnh Xung huynh đệ, đây là giấy bảo quản của Thiên Bảo Các, sau khi ngươi đến Thanh Lâm Thành, lấy đồ ra rồi, ngươi cứ nói đó là v·ũ k·hí của ngươi.”
Mạnh Thư Thư đưa cho Mạnh Xung một tấm giấy bảo quản màu bạc.
Mạnh Xung ngắm nghía giấy bảo quản, nó được làm từ một loại vật liệu giống như linh phiếu, phía trên in ba chữ lớn “Thiên Bảo Các”.
Ở giữa là hình một chiếc rương đựng đồ.
Góc dưới bên trái có bốn chữ nhỏ: “Chứng từ lấy vật!”
Đằng sau là mấy chữ số, hẳn là số hiệu của vật gửi.
“Không vấn đề, thù lao của ta đâu?”
Mạnh Xung thu hồi giấy bảo quản, tươi cười hỏi.
Mạnh Thư Thư lại lấy ra một tấm giấy bảo quản khác, nói: “Ở đây gửi lại ba nhánh bát phẩm linh dược…”
Do dự một hồi, Mạnh Thư Thư cắn răng nói: “Cho ngươi hết, coi như là thù lao chuyến này!”
“Bản gia thật sảng khoái, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định đem đồ vật lấy ra hoàn chỉnh cho ngươi!”
Mạnh Xung mừng rỡ nói.
“Vậy thì xin nhờ Mạnh huynh!”
Mạnh Thư Thư chắp tay nói.
“Được rồi, ngươi cứ đợi ta ở đây là được.”
Mạnh Xung nóng lòng tiến về Thanh Lâm Thành.
Thanh Lâm Thành phồn hoa hơn nhiều so với huyện Thiết Sơn, quy mô của Thiên Bảo Các cũng lớn hơn, thỉnh thoảng có thể thấy nhất phẩm võ giả tiến vào bên trong, điều này gần như không thể thấy ở huyện Thiết Sơn.
Thực lực võ giả của huyện Thiết Sơn chung quy vẫn quá yếu.
Không có một tông sư nào.
Mạnh Xung bước vào Thiên Bảo Các, thị nữ tiến lên đón.
“Lấy đồ!”
Mạnh Xung lấy giấy bảo quản ra.
Thị nữ nhận lấy giấy bảo quản, liếc nhìn số hiệu rồi mỉm cười nói: “Khách quý, mời đi theo ta.”
Mạnh Xung đi theo thị nữ vào hậu đường của Thiên Bảo Các, đến một gian phòng trữ.
“Xin hỏi khách quý, đồ gửi là gì?”
“Vũ khí của ta!”
Thị nữ