Chương 123 Hứa Viêm_ Tại hạ Tạ Lăng Phong
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 123 Hứa Viêm_ Tại hạ Tạ Lăng Phong
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 123 Hứa Viêm_ Tại hạ Tạ Lăng Phong
Chương 123: Hứa Viêm: Tại hạ Tạ Lăng Phong
Hứa Viêm cầm kiếm ngạo nghễ đứng đó, nhìn Ân Hồng phía xa có vẻ chật vật, trong lòng không khỏi cảm thán, đúng là nửa bước đại tông sư, thế mà vẫn tránh được, không bị một kiếm chém g·iết.
“Nửa bước đại tông sư, cũng chỉ có thế!”
Hứa Viêm thản nhiên nói.
Đỗ Ngọc Anh và những người khác ở đằng xa lập tức thở phào nhẹ nhõm, dù không thể chiến thắng hoàn toàn, nhưng cũng đã ngăn được Ân Hồng.
Sắc mặt Ân Hồng âm trầm vô cùng, một tay hắn vòng ra sau lưng, khẽ run. Vừa rồi, hắn suýt chút nữa đã c·hết!
Nhát kiếm kia quá mạnh!
“Tiểu tử, ngươi là ai? Có biết việc này liên lụy sâu rộng, ngươi có gánh nổi không?”
Ân Hồng trầm giọng hỏi.
Hắn biết, nếu tiếp tục đánh, hắn không thể thắng.
Thậm chí chỉ cần sơ sẩy một chút, rất có thể lâm vào cảnh hiểm nghèo.
Hứa Viêm nhíu mày, hỏi: “Sao? Ngươi muốn uy h·iếp ta?”
Ân Hồng cười lạnh một tiếng, nhìn Đỗ Ngọc Anh và những người khác đang đi tới, hắn lạnh lùng nói: “Việc này của Đỗ gia liên quan quá sâu, dù là đại tông sư cũng không dám tùy tiện nhúng tay. Ngươi cản ta mang Đỗ nha đầu đi, đắc tội quý nhân sau lưng ta, ngươi có biết hậu quả không? Sẽ có người tìm ngươi tính sổ.”
Đỗ Ngọc Anh khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Công tử đừng lo lắng, Đỗ gia ta sẽ giải quyết chuyện này cho ngài.”
Ân Hồng cười khẩy: “Tiểu tử, ngươi muốn trèo lên thuyền của Đỗ gia à? Hộ hoa sứ giả đâu phải dễ làm, quý nhân sau lưng ta, Đỗ gia các ngươi giải quyết được chắc?”
Đỗ Ngọc Anh chau mày, người có thể sai khiến một nửa bước đại tông sư như Ân Hồng, lại còn xưng là “quý nhân”, chắc chắn có thân phận phi phàm. Nàng không khỏi nghi ngờ, kẻ đứng sau Ân Hồng có lẽ không phải cùng một người với kẻ đã phái tông sư tập kích mình.
Hứa Viêm nhíu mày, thầm nghĩ: “Ta chỉ muốn kiếm chút linh tinh thôi mà, tìm chút linh dược, sao mà khó thế? Người sau lưng gã này rõ ràng không đơn giản, nếu hắn muốn gây phiền phức cho ta, vậy từ nay về sau đi đâu ta cũng phải cẩn thận. Thậm chí có lẽ sẽ có cả đại tông sư ra tay cũng nên.”
Linh tinh hắn muốn kiếm, linh dược hắn cũng cần, hơn nữa đã hộ tống Đỗ Ngọc Anh đến đây, vừa mới đại chiến một trận, sao có thể lùi bước vào lúc này? Huống hồ, cho dù hắn rút lui, đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Công tử đừng lo lắng, ngài có thể ở tạm Đỗ gia mấy ngày, đợi sóng gió qua đi, tiểu nữ tử cam đoan sẽ không có ai làm phiền đến công tử nữa.”
Đỗ Ngọc Anh trịnh trọng nói.
Hứa Viêm lại chẳng để tâm, hắn việc gì phải ở lại Đỗ gia? Hắn đến đây là để xông xáo nội vực, đâu phải để nương nhờ vào một thế lực nào đó.
Ân Hồng tiến thêm một bước, uy h·iếp: “Tiểu tử, việc này liên lụy quá rộng, thực lực của ngươi không yếu, ta khuyên ngươi nên rút lui. Nếu ngươi rời đi, đó chỉ là ân oán giữa hai ta. Nếu ngươi nhúng tay vào, đó là đối đầu với quý nhân sau lưng ta, ngươi có biết hậu quả không?”
Hứa Viêm cười lạnh một tiếng, nói: “Uy h·iếp ta? Ngươi xứng à? Quý nhân sau lưng ngươi, xứng à?”
Ngụy võ đạo nửa bước đại tông sư, không thể một mạch đột phá thành đại tông sư, chắc chắn là phế vật, dám uy h·iếp hắn? Ai cho hắn lá gan? Cái gì mà cẩu thí quý nhân?
Không nói hai lời, Hứa Viêm đâm kiếm ra, sơn hà hiện lên, long ngâm vang vọng. Đó chính là kiếm đạo mà hắn vừa mới ngộ ra, Sơn Hà Long Ngâm!
Có đối thủ luyện kiếm tốt như vậy, sao Hứa Viêm có thể bỏ qua?
Sắc mặt Ân Hồng đại biến, hắn biết nhát kiếm này đáng sợ, quạt xếp trong tay tung bay, từng lớp từng lớp sức mạnh sóng lớn hiện ra. Đồng thời, tâm thần hắn nội liễm, chống cự lại ảnh hưởng đáng sợ của long ngâm.
Dù vậy, khoảnh khắc long ngâm vang lên, hắn vẫn có cảm giác bị đưa vào trong một vùng sơn hà. Phảng phất như ngay sau đó, hắn sẽ bị chôn vùi trong đó.
“A!”
Ân Hồng gầm lên giận dữ, không ngừng bộc phát sức mạnh quanh thân, sóng lớn cuồn cuộn, thoát khỏi vùng sơn hà, nhanh chóng lui lại!
Xùy!
Áo trước ngực bị rạch một đường, hắn kinh hãi không thôi.
“Dám uy h·iếp ta? Đồ nửa vời, ai cho ngươi dũng khí?”
Hứa Viêm liên tiếp tung kiếm g·iết ra.
Long ngâm không ngừng vang vọng, sơn hà không ngừng hiện lên, g·iết đến mức Ân Hồng liên tục trốn tránh, chật vật không chịu nổi. Bộ áo bào tím trên người hắn gần như biến thành vải rách. Trên vai cũng xuất hiện những v·ết m·áu nhỏ.
Nhưng dù sao hắn cũng là nửa bước đại tông sư, dù chật vật đến đâu, cũng không bị t·ổn th·ương chí mạng.
“Không thể tiếp tục được nữa, kiếm pháp của tiểu tử này quỷ dị, dường như càng đánh càng mạnh, chỉ cần sơ sẩy một chút, là sẽ toi mạng!”
Trong lòng Ân Hồng nghiêm nghị, đã nảy sinh ý định thoái lui.
Đỗ Ngọc Anh và những người khác trong lòng chấn động, kiếm pháp gì mà mạnh mẽ vậy? Dường như ẩn chứa một loại huyền diệu của thiên địa, g·iết đến Ân Hồng chật vật như vậy. Đó chính là nửa bước đại tông sư, thực lực khủng bố vượt xa tông sư võ giả. Mà Ân Hồng lại càng là người nổi bật trong số các nửa bước đại tông sư, người ta đồn rằng hắn chỉ thua đại tông sư một bậc.
Giờ phút này, hắn đã không còn giữ được phong thái nho nhã, tóc tai rối bời, áo bào tím trên người biến thành những mảnh vải treo lủng lẳng, mơ hồ có thể thấy những v·ết m·áu vương vãi khắp nơi.
Tuy rằng v·ết th·ương không sâu, chỉ là những v·ết m·áu nhạt nhòa, nhưng cũng đủ để thấy tình cảnh của Ân Hồng nguy hiểm đến mức nào. Chỉ cần chậm trễ một chút, hắn sẽ vẫn lạc tại chỗ.
Hứa Viêm khẽ nhíu mày, kinh ngạc nhìn Ân Hồng: “Gã này mạnh thật, vậy mà không g·iết được hắn!”
Sau trận chiến này, Hứa Viêm cũng đã biết thực lực hiện tại của mình đang ở cấp độ nào trong nội vực. Mạnh hơn nửa bước đại tông sư, nhưng lại yếu hơn đại tông sư.
Nhưng muốn g·iết một cường giả nửa bước đại tông sư như Ân Hồng, cũng không dễ dàng!
Oanh!
Ân Hồng đột nhiên bộc phát một kích, thân hình nhanh chóng lùi lại để kéo dài khoảng cách, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
“Tiểu tử, ngươi nhất định muốn nhúng tay vào việc này đúng không? Từ nay về sau, Đại Việt quốc này, thậm chí cả giới võ đạo nội vực, sẽ không có chỗ dung thân cho ngươi. Chắc chắn ngươi sẽ bị tập kích bất cứ lúc nào. Bất cứ ai phá hoại kế hoạch lớn của quý nhân, đều phải c·hết không nghi ngờ. Dù ngươi là đại tông sư, cũng không ngoại lệ!”
Sắc mặt Ân Hồng khó coi, lôi quý nhân sau lưng ra để đe dọa.
Hứa Viêm nhíu mày, quý nhân sau lưng Ân Hồng e rằng thân phận không đơn giản, nếu không đã chẳng nói ra những lời như vậy.
“À, đồ nửa vời chỉ biết lôi hậu trường ra dọa người, đúng là phế vật. Quý nhân trong mắt ngươi, trong mắt ta thì là cái thá gì? Có tư cách gì uy h·iếp ta?”
Hứa Viêm cười lạnh một tiếng, không hề sợ hãi.
“Tốt, tốt, tốt!”
Ân Hồng cười giận dữ: “Nếu ngươi cuồng vọng như vậy, không coi quý nhân sau lưng ta ra gì, vậy có dám xưng tên ra không?”
Thần sắc Hứa Viêm ngạo nghễ, khinh miệt nhìn hắn, đáp: “Có gì mà không dám?”
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “Tạ huynh từng nói, đến nội vực rồi, dù gặp phải chuyện gì, cứ báo tên hắn ra, chắn chắn sẽ giải quyết được! Kiếm Tôn Nhai là một trong những thế lực lớn hàng đầu ở nội vực, thế lực của quý nhân sau lưng gã này, lẽ nào có thể so sánh được với Kiếm Tôn Nhai? Lần này cứ thử xem danh của Tạ huynh có lợi hại thật không, hy vọng Tạ huynh không có khoác lác.”
Hứa Viêm không phải sợ thế lực của quý nhân sau lưng Ân Hồng, chỉ là hắn vừa mới đến nội vực, đã bị một thế lực lớn t·ruy s·át, việc đó sẽ làm chậm trễ việc hắn kiếm linh tinh, thu thập linh dược. Mục đích hàng đầu khi hắn đến nội vực là thu thập linh dược, mang về cho sư muội luyện đan, vì phụ mẫu và người nhà trải đường võ đạo. Đợi đến khi hắn đạt tới Tiên Thiên đại thành, thậm chí đột phá Thông Huyền cảnh, hắn sẽ không sợ trêu chọc những thế lực lớn này, vừa hay có thể tôi luyện bản thân. Hiện tại thì chưa phải lúc!
Hứa Viêm thu kiếm vào vỏ, ôm trước ngực, mặt lộ vẻ ngạo nghễ: “Nghe cho kỹ đây, tại hạ ngồi không đổi tên, đi không đổi họ, Tạ Lăng Phong đây!”
Yên tĩnh!
Ân Hồng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào hắn!
Đỗ Ngọc Anh hé miệng, vẻ mặt ngạc nhiên, trong đáy mắt lại có vài phần kinh hỉ.
Thúy Nhi che miệng, mắt mở to, vẻ mặt không thể tin được.
Nghiêm Khoan thì hoàn toàn ngây người.
“Hả? Chuyện gì xảy ra? Bọn họ sao vậy?”
Hứa Viêm hoài nghi trong lòng.
Sao nghe đến cái tên Tạ Lăng Phong, ai nấy cũng phản ứng khác thường vậy?
Rất lâu sau, Ân Hồng hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình, chắp tay trầm giọng nói: “Nguyên lai là Tạ Lăng Phong của Kiếm Tôn Nhai, nếu Tạ huynh đã nhúng tay vào việc này, vậy Ân mỗ và quý nhân sau lưng xin rút lui. Ân mỗ xin cáo từ!”
Hắn không hề nghi ngờ lời của Hứa Viêm, trận kịch chiến vừa rồi, kiếm pháp của Hứa Viêm quá mạnh, đã khiến hắn kh·iếp sợ. Tạ Lăng Phong của Kiếm Tôn Nhai được vinh dự là một trong ba tông sư trẻ tuổi nhất của nội vực, lại càng là kiếm đạo đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ! Có được thanh danh tốt đẹp là thiên kiêu số một của Kiếm Tôn Nhai từ ngàn năm nay.
Thực lực mạnh mẽ như vậy, xứng đáng với uy danh của hắn!
Nếu Tạ Lăng Phong đã nhúng tay vào, việc của Đỗ gia chắc chắn phải gác lại.
Ân Hồng nghĩ như vậy, hắn biết, quý nhân sau lưng mình tuyệt đối sẽ không vì Đỗ Ngọc Anh mà trở mặt với Tạ Lăng Phong.
Hắn liếc nhìn Đỗ Ngọc Anh, thầm tán thưởng trong lòng: “Nữ tử này dung nhan tuyệt thế, nghe đồn có thể chất đặc thù, hóa ra đã khiến Tạ Lăng Phong vì nàng mà ra tay, Đỗ Ngọc Anh đúng là không tầm thường!”
Không nán lại thêm nữa, Ân Hồng nhanh chóng rời đi.
Hứa Viêm giật mình, danh của Tạ Lăng Phong lại hữu dụng đến vậy sao?
Trong lòng hắn mừng rỡ khôn xiết: “Tạ huynh không lừa mình, dù gặp phải chuyện gì, chỉ cần báo tên của hắn, đều có thể giải quyết. Gã này vừa nghe đến tên Tạ huynh đã không dám hé răng nửa lời, lại còn trực tiếp bày tỏ quý nhân sau lưng hắn sẽ không nhúng tay vào nữa.”
Nhìn bóng lưng Ân Hồng rời đi, Hứa Viêm thầm nghĩ, đợi ta Tiên Thiên đại thành, ta sẽ đến đánh nổ ngươi!
“Tạ công tử, hóa ra là ngài!”
Vẻ mặt Đỗ Ngọc Anh có chút phức tạp, lại có chút kinh hỉ.
Giờ phút này, nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nàng nhớ lại cảnh ngẫu nhiên gặp Hứa Viêm ở Thiết Sơn huyện: “Tạ công tử đến vì ta, những lời đó chỉ là để gây sự chú ý của ta, hắn muốn linh tinh, muốn linh dược, đều chỉ là cái cớ, mục đích là để hộ tống ta trở về. Lẽ nào Tạ công tử hắn…”
Vừa nghĩ đến một khả năng nào đó, tim Đỗ Ngọc Anh lập tức đập rộn lên.
Thúy Nhi và Nghiêm Khoan cũng không khỏi suy nghĩ theo một hướng khác, thiên kiêu Tạ Lăng Phong của Kiếm Tôn Nhai, ngưỡng mộ tiểu thư, cố ý tiếp cận…
Hứa Viêm vội ho khan một tiếng, nói: “Đỗ cô nương, linh dược đừng quên nhé. À còn nữa, cô thấy đó, ta vừa báo danh tự, hình như đã giúp Đỗ gia cô giải quyết chút phiền toái, đúng không?”
“Tạ công tử, Ngọc Anh hiểu, một chút linh tinh và linh dược cũng sẽ không thiếu đâu ạ.”
Đỗ Ngọc Anh dịu dàng nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chúng ta mau lên đường thôi.”
Hứa Viêm gật đầu nói.
“Thái độ của người phụ nữ này có chút kỳ lạ, lấy được linh dược rồi thì đi thôi!”
Hứa Viêm nghĩ vậy, vừa mới báo tên Tạ Lăng Phong, vô hình trung đã giúp Đỗ gia giải quyết một chuyện, chuyện này không thể giúp không công được. “Không thể lãng phí danh của Tạ huynh được.”
Thế là Hứa Viêm lại nhắc nhở: “Ngọc Anh cô nương, hình như ta vừa giúp cô giải quyết một việc cho Đỗ gia cô, vậy thù lao…”
Đỗ Ngọc Anh dịu dàng liếc hắn một cái, dịu giọng nói: “Ngọc Anh nhất định sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ, cảm ơn công tử.”
Hứa Viêm nghe xong, liền gật đầu nói: “Dễ nói, dễ nói, cô cứ gửi hậu lễ đến Kiếm Tôn Nhai là được!”
“Ngọc Anh hiểu ạ!”
Đỗ Ngọc Anh hờn dỗi nhìn hắn.
Hứa Viêm sững sờ, thầm nghĩ: “Người phụ nữ này có phải đã hiểu lầm gì không? Thôi, kệ nàng, chỉ cần hậu lễ đến tay Tạ huynh là được rồi.”
Hắn, Hứa Viêm, là người trọng tình nghĩa. Tạ huynh đã trượng nghĩa hứa rằng khi hắn đến nội vực, gặp phải bất cứ chuyện gì cứ báo tên hắn, chắc chắn là vì khi báo tên hắn, mà giúp người khác một chút việc. Vậy thì tất nhiên bản thân không thể nhận cái hậu lễ cảm ơn này. “Tạ huynh nhận được hậu lễ này, hẳn sẽ biết mình đã đến nội vực.” Hứa Viêm nghĩ vậy.
Đỗ Ngọc Anh tiếp tục lên đường về, trên đường ghé đầu ra khỏi xe ngựa, nói: “Tạ công tử, ngài vào trong này một lát đi ạ?”
Hứa Viêm thấy nàng mặt hoa da phấn, dung nhan tuyệt lệ, dáng vẻ dịu dàng đáng yêu, lập tức mừng rỡ, nhưng rồi vội vàng lắc đầu nói: “Không được, xe chật quá, bất tiện!”
Giờ phút này, lòng hắn thắt lại: “Không ổn rồi, tâm cảnh có chút phù phiếm, vừa rồi vậy mà suýt bị ngoại vật q·uấy r·ối, chắc chắn là do kiếm đạo của ta tiến bộ quá nhanh, tâm cảnh không theo kịp. Nhất định phải tìm một nơi để tiếp tục tôi luyện tâm cảnh mới được!”
Đỗ Ngọc Anh thấy vậy, cũng chỉ đành thôi.
Đoàn người đi đến một tòa thành lớn, các tông sư trong thành vừa ra ngoài giúp đỡ, thấy Đỗ Ngọc Anh trở về, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tòa thành lớn này, không thể so sánh với Thiết Sơn huyện được!”
Vào thành rồi, Hứa Viêm cảm thán không thôi, tiếp theo lại trở nên vô cùng phấn khích.
Dọc đường đi, hắn đã kiếm được không ít linh tinh, mà linh dược thất phẩm cũng không ít.
Đoàn người đi đến Thiên Bảo Các trong thành.
Đỗ Ngọc Anh bước xuống xe ngựa, một quản sự của Thiên Bảo Các ra đón, “Đỗ tiểu thư, hoan nghênh cô!”
“Thúy Nhi.”
Đỗ Ngọc Anh lên tiếng.
“Vâng, tiểu thư!”
Thúy Nhi tiến lên, đưa một danh sách cho quản sự Thiên Bảo Các.
“Những linh dược này, các ngươi đều có chứ? Còn nữa, mở một tấm linh phiếu trị giá 1 vạn linh tinh.”
Thúy Nhi nói.
Quản sự Thiên Bảo Các liếc nhìn danh sách, nghi ngờ nhìn Đỗ Ngọc Anh một cái, chần chừ một lát rồi nói: “Đỗ tiểu thư, những linh dược thất phẩm này có giá trị không nhỏ đấy, cô chắc chắn có thể thanh toán được chứ?”
“Quản sự đừng lo, ta, Đỗ Ngọc Anh, dám đưa ra danh sách này, tự nhiên là thanh toán được.”
Giờ phút này, Đỗ Ngọc Anh tư thái hiên ngang, tâm trạng rất tốt.
“Nếu đã vậy, mời chờ một lát.”
Quản sự vừa định quay người rời đi, Hứa Viêm liền lên tiếng: “Quản sự, các ngươi có túi đựng đồ không?”
Hắn vẫn luôn tâm niệm về loại bảo vật như túi đựng đồ.
Quản sự ngạc nhiên nhìn Hứa Viêm một cái, người trẻ tuổi kia là ai, vừa mở miệng đã hỏi túi đựng đồ? Dù cho là Đỗ gia, không nói đến có mua được hay không, nếu thật sự mua thì chắc chắn sẽ tốn kém không ít!
“Chi nhánh Thiên Bảo Các này không có túi đựng đồ. Nếu công tử muốn mua, chúng tôi có thể điều từ bản bộ đến!”
Quản sự nói.
Hứa Viêm vẻ mặt thất vọng, không mua nổi thì nhìn cũng được mà, kết quả ngay cả nhìn cũng khó. Hắn cũng sẽ không ở lại đây lâu, lấy được thù lao là sẽ rời đi. Hắn chỉ có thể lắc đầu nói: “Không có thì thôi.”
Đỗ Ngọc Anh lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng dường như nảy ra một vài ý nghĩ: “Tạ công tử dường như rất thích túi đựng đồ. Cũng phải, ai mà không thích loại bảo vật này cơ chứ? Nhất là Tạ công tử, một thiên kiêu vô song như vậy. Dù Kiếm Tôn Nhai có túi đựng đồ, thì cũng nằm trong tay các đại tông sư, đã có chủ rồi, mà quy củ của Kiếm Tôn Nhai có lẽ là muốn có túi đựng đồ thì chỉ có thể dựa vào tự mình thu hoạch. Nếu mình mang đến cho Tạ công tử một chiếc túi đựng đồ…”
Đỗ Ngọc Anh vừa nghĩ vậy, trong lòng lại thở dài một tiếng, muốn có được túi đựng đồ, khó lắm thay!