Chương 121 Long ngâm chân ý, Tứ Tuyệt tông sư
- Trang chủ
- Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
- Chương 121 Long ngâm chân ý, Tứ Tuyệt tông sư
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 121 Long ngâm chân ý, Tứ Tuyệt tông sư
Chương 121: Long ngâm chân ý, Tứ Tuyệt tông sư
“Thế mới phải chứ, tính mạng là quan trọng nhất, mau thổi đi.” Hứa Viêm lộ ra nụ cười hài lòng.
Thiên Huyễn Ma Sư xem ra cũng thức thời đấy chứ.
Đỗ Ngọc Anh còn chưa kịp phản ứng, biến cố đã xảy ra quá nhanh, Thiên Huyễn Ma Sư liền bị thua rồi ư? Hơn nữa, vì sao nhất định phải nghe Thiên Huyễn Ma Sư thổi sáo chứ!
Ngắm nhìn chàng thiếu niên tuấn lãng bên cạnh, tim Đỗ Ngọc Anh bỗng nhiên đập nhanh hơn, gò má ửng hồng.
“Hay là ta muốn học thổi sáo?” Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu nàng.
Thiên Huyễn Ma Sư nhìn ba đầu cự long vây quanh hắn, triệt để phong tỏa đường lui. Muốn trốn, nhất định phải đánh tan Kim Long. Nhưng Kim Long này uy thế vô cùng cường đại, dù hắn có dốc toàn lực cũng cần thời gian mới có thể đánh tan một đầu. Thiếu niên thần bí kia hiển nhiên sẽ không ngồi yên nhìn.
Vậy nên, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn thổi sáo, tìm cơ hội trốn thoát.
Thế là, hắn nâng sáo lên, lại lần nữa thổi.
Hứa Viêm nghe một hồi, cau mày nói: “Ngươi thổi sai rồi, Thiên Huyễn ma âm đâu? Phải dùng hết toàn lực, dùng âm sát chi thuật tấn công ta chứ!”
“Ngươi nói đấy nhé.” Thiên Huyễn Ma Sư cười lạnh, hít sâu một hơi, khí tức trên người cổ động, nhẹ nhàng thổi sáo, khí tức như dòng nước tràn vào trong sáo.
Tiếng sáo kịch liệt, cuồng bạo đột nhiên vang lên, tựa như từng vòng sóng lớn vô hình khuấy động, đánh thẳng vào Kim Long.
Hứa Viêm khẽ gật đầu, như vậy mới đúng là âm sát chi thuật. Hắn hơi híp mắt, lắng nghe tinh tế, Hàng Long chưởng lực không ngừng va chạm với âm sát, cảm ngộ huyền diệu trong đó, lĩnh hội âm sát chi pháp.
“Thiên Huyễn ma âm theo cây sáo thổi ra, cây sáo này cũng là một kiện bảo khí, có thể tăng phúc âm sát lực lượng. Mà âm sát vận chuyển chi pháp của hắn có chút đặc thù…”
“Ta muốn lĩnh ngộ long ngâm, khác biệt với âm sát chi thuật bình thường, đây là long ngâm chân ý, không thể so sánh với âm sát chi thuật.”
“Âm sát chi thuật chỉ là pháp môn, còn ta muốn ngộ Long Ngâm chi ý, là thuộc về cấp độ gần đạo hơn.”
Hứa Viêm tinh tế cảm ngộ, Kim Long xoay quanh, thỉnh thoảng hé miệng, phát ra tiếng gầm nhẹ, mỗi lần gầm đều khiến Thiên Huyễn ma âm ngưng trệ, phảng phất bị trấn áp.
Thiên Huyễn Ma Sư trong lòng ngưng trọng, vừa thổi sáo vừa tìm kiếm cơ hội phá vây.
Đỗ Ngọc Anh đã trở về trong xe ngựa, nha hoàn Thúy Nhi mặt đỏ bừng, bộ dạng không dám gặp ai, nhất là Hứa Viêm. Vừa rồi dưới tác động của Thiên Huyễn ma âm, nàng vậy mà xuất hiện ảo giác!
“Tiểu thư.”
Đỗ Ngọc Anh ngồi xuống, thần sắc khôi phục bình tĩnh, nói: “Lại thiếu hắn bốn cây thất phẩm linh dược, ghi lại đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Thúy Nhi lấy khăn tay ra, ghi thêm số lượng.
“Tiểu thư, thiếu nhiều thất phẩm linh dược như vậy, thật sự có thể lấy ra trả công cho công tử sao?” Thúy Nhi có chút lo lắng.
Thất phẩm linh dược trân quý vô cùng, không phải thế lực lớn nào cũng có thể bỏ ra nhiều như vậy.
“Không sao đâu.” Đỗ Ngọc Anh thản nhiên nói.
“Nếu không trả nổi, ta thấy công tử sẽ không bỏ qua đâu.” Thúy Nhi chau mày.
Một chưởng vỗ c·hết tông sư, g·iết người không chớp mắt, còn nghiền thây thành tro, chẳng phải hạng người nhân từ nương tay gì. Chắc chắn hắn không vì tiểu thư xinh đẹp mà nương tay đâu.
“Ngươi coi thường trữ lượng linh dược của Đỗ gia rồi, chút linh dược này đáng gì.” Đỗ Ngọc Anh thản nhiên nói.
Nhìn Hứa Viêm vẫn còn nghiêm túc lắng nghe từ khúc qua khung cửa sổ xe, Thúy Nhi tò mò hỏi: “Tiểu thư, công tử thật sự sẽ thả Thiên Huyễn Ma Sư sao?”
“Hắn rất ngạo khí, chắc chắn nhất ngôn cửu đỉnh.” Đỗ Ngọc Anh trịnh trọng nói.
Hứa Viêm tinh tế lắng nghe Thiên Huyễn ma âm, đột nhiên có chút hiểu ra.
“Ta hiểu rồi!” Hắn kích động không thôi, ba đầu hoàng kim cự long đột nhiên hợp nhất, hóa thành một đầu cự long hoàng kim to lớn hơn.
Long uy cuồn cuộn, hai mắt rạng rỡ phát quang, đột nhiên cúi đầu phát ra một tiếng long ngâm!
“Ngao!”
Long ngâm vang lên, phong vân biến sắc, long uy tăng vọt, trong tiếng nổ ầm ầm, quán trà đã hóa thành bột mịn, mặt đất sụp xuống một tầng.
“Phốc!” Thiên Huyễn Ma Sư phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trắng dã, ngã thẳng xuống đất.
Chết!
Cự long cúi đầu, hướng thẳng vào hắn, long ngâm vang lên, long uy khủng bố đánh thẳng vào tinh thần, long ngâm chi uy trút lên người hắn.
Thiên Huyễn Ma Sư đang thổi sáo, bản thân đã tiêu hao không ít. Thấy cự long hợp nhất, hắn mừng rỡ, định bỏ chạy, nhưng trong đầu lại vang lên một tiếng nổ lớn, uy áp khủng bố giáng lâm, nghiền nát ý thức uể oải của hắn.
Mắt tối sầm lại, hắn ngã thẳng xuống, triệt để c·hết, đến cả tiếng kêu thảm cuối cùng cũng không kịp phát ra.
“Tiểu thư…” Thúy Nhi nhìn tiểu thư nhà mình, không biết nên nói gì.
Nhất ngôn cửu đỉnh ư?
Đỗ Ngọc Anh cũng ngẩn người, sao đột nhiên lại g·iết người rồi?
Hứa Viêm gãi đầu, áy náy nói: “Xin lỗi, nhất thời sơ ý, ta không muốn g·iết ngươi.”
Hắn thở dài, tiến lên lục soát t·hi t·hể.
Động tác vô cùng thành thục.
“Ngươi là tông sư đấy, sao mà yếu đuối vậy, mới long ngâm một tiếng đã c·hết rồi!” Hứa Viêm vẻ bất đắc dĩ.
“Thúy Nhi, thấy không, hắn chỉ là thất thủ!” Đỗ Ngọc Anh thở dài.
Thúy Nhi im lặng, nàng nghi ngờ đây không phải thất thủ.
Lục soát t·hi t·hể xong, Hứa Viêm mới xác định Thiên Huyễn Ma Sư là nam.
Cây sáo là bảo khí không tồi, Hứa Viêm thu vào. Mò được mấy tấm linh phiếu, so với Ma giáo tông sư trước giàu hơn một chút, có mấy ngàn linh tinh.
Còn có một bản khúc phổ.
Lật ra xem, có vẻ trong đó có một trang từ khúc là Thiên Huyễn ma âm?
“Mang về cho sư phụ xem giết thời gian!” Hứa Viêm hưng phấn.
Chuyến đi nội vực này thu hoạch lớn, hắn lĩnh ngộ long ngâm chân ý.
“Sư phụ nói đúng, suy luận, lấy tinh hoa hòa vào bản thân mới là võ giả chân chính!”
Nhìn t·hi t·hể Thiên Huyễn Ma Sư, Hứa Viêm cảm thán: “Ta vốn không muốn g·iết ngươi, vì sơ ý đ·ánh c·hết ngươi nên ta sẽ chôn ngươi!”
Hắn vung tay, đánh xuống đất tạo thành một cái hố lớn.
Kim Long cuốn t·hi t·hể Thiên Huyễn Ma Sư, táng vào hố sâu. Lúc vùi đất, Kim Long nghiền nát t·hi t·hể Thiên Huyễn Ma Sư, vùi sâu vào bùn đất.
Hứa Viêm thầm nghĩ: “Ma giáo tông sư các ngươi thực lực không yếu, lại nhìn kỳ quái, nghiền nát cho yên tâm, để ngươi không c·hết sống lại!”
Trong xe ngựa, Đỗ Ngọc Anh khẽ giật khóe miệng, quay đầu đi, vờ như không thấy gì.
Sau khi g·iết Thiên Huyễn Ma Sư, đoàn người tiếp tục lên đường.
Có lẽ vì Thiên Huyễn Ma Sư thất bại mà đoạn đường sau không gặp phải bất kỳ cuộc tập kích nào, vô cùng thuận lợi.
Hứa Viêm trong lòng có chút tiếc nuối, sao lại không có ai đến tập kích nữa chứ?
Dù tông sư nghèo thì ít nhất cũng phải có mấy trăm linh tinh chứ, mấy trăm với mấy trăm chẳng phải sẽ nhanh chóng gom đủ linh tinh sao?
Đỗ Ngọc Anh thở dài, còn ba ngày nữa là về đến nhà.
Nghiêm Khoan vẫn không ra khỏi xe ngựa, hắn không chịu nổi đả kích này!
“Oanh!”
Một ngày nọ, ngay trên đường đi, đội ngũ đột ngột dừng lại.
Bốn bóng người từ bốn phương tám hướng xuất hiện, vây quanh đội ngũ.
Đỗ Ngọc Anh từ trong xe ngựa bước ra, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn bốn vị tông sư, nàng bắt đầu lo lắng.
Bốn tên đại thành tông sư!
Hơn nữa, họ còn am hiểu thuật hợp kích, liên thủ lại mạnh hơn Thiên Huyễn Ma Sư nhiều!
“Nếu ta đoán không sai, bốn vị là Tứ Tuyệt tông sư của Lạc Vân sơn trang? Cớ gì nhúng tay vào chuyện của Đỗ gia ta?” Đỗ Ngọc Anh trầm giọng nói.
Hứa Viêm khẽ nhíu mày, Lạc Vân sơn trang?
Hắn chưa từng nghe qua, Tố Linh Tú cũng chưa nhắc đến. Nhưng có thể xuất ra bốn vị tông sư cường giả, hơn nữa không phải hạng tông sư tầm thường thì hiển nhiên thực lực không kém.
Tứ Tuyệt tông sư từng bước tiến lên, bộ pháp và khí tức đều đồng nhất, khí cơ liên kết. Ngay cả võ đạo nội khí cũng liên kết với nhau.
Họ im lặng không nói.
Đỗ Ngọc Anh hít sâu một hơi: “Công tử cẩn thận, đây là Tứ Tuyệt tông sư của Lạc Vân sơn trang, tu luyện Tứ Tuyệt hợp nhất chi thuật. Họ tâm ý tương thông, khí cơ giao hòa, có thể dung hợp lực lượng của ba người còn lại vào một thân, bộc phát ra sức mạnh đỉnh phong của cả bốn người…”
Hứa Viêm nhíu mày, Tứ Tuyệt hợp nhất chi thuật?
“Võ đạo giới nội vực thật đặc sắc, dù là ngụy võ đạo thì cũng có quá nhiều hoa văn. Chẳng trách sư phụ dặn dò ta, không được khinh thị chủ quan, phải học tập tinh hoa trong đó…”
“Thì ra sư phụ đã sớm thấy rõ tất cả, thế gian võ đạo chi pháp vô số nên không truyền ta pháp mà truyền ta đạo, để vạn pháp hòa vào bản thân, vạn đạo quy nhất…”
Càng nghĩ càng cảm thấy sư phụ cao thượng, đúng là minh sư cao nhân!
“Oanh!”
Một người xuất thủ.
Quyền ấn to lớn ầm ầm đánh tới. Ba người còn lại khí cơ cổ động, không ngừng gia trì uy lực cho người xuất thủ.
“Lòe loẹt!” Hứa Viêm hừ lạnh, đưa tay vỗ ra một chưởng.
“Ngao!” Long ngâm vang lên, cự long hoàng kim ầm ầm xuất hiện, long uy cuồn cuộn, như chẻ tre, phá hủy quyền ấn, đánh thẳng vào người xuất thủ.
“Không ổn!” Ba người còn lại biến sắc, muốn ra tay cứu viện.
Nhưng tiếng long ngâm đã đánh thẳng vào tâm thần, khiến họ cảm thấy như thương sinh phủ phục, làm tâm thần lay động, khí tức trì trệ.
Muốn ra tay cứu viện đã không kịp nữa rồi!
“Bành!”
Hàng Long chưởng lực cường đại ầm ầm đánh ra, trực tiếp đánh nát người xuất thủ!
“Đại ca!” Ba người còn lại kinh sợ.
Hứa Viêm ra tay không hề lưu tình, Hàng Long chưởng vô cùng cương mãnh, long nhãn rạng rỡ phát quang, long ngâm vang lên, long uy cuồn cuộn, chấn động khiến tâm thần lay động!
“Bành! Bành! Bành!”
Tứ Tuyệt tông sư uy danh hiển hách nháy mắt bị g·iết sạch.
Hứa Viêm tiến lên lục soát thi thể, thất vọng than: họ đều là quỷ nghèo, trên người không có mang nhiều linh phiếu!
Đỗ Ngọc Anh há hốc miệng, nhất thời không biết nói gì.
Tứ Tuyệt tông sư của Lạc Vân sơn trang nổi danh khắp Đại Việt quốc, bốn người như hình với bóng, dù đối mặt với bao nhiêu địch nhân họ cũng đều ra tay đồng loạt, tông sư bình thường không dám đắc tội bọn họ.
Nàng ý thức được một vấn đề, Tứ Tuyệt tông sư đến từ Lạc Vân sơn trang, liệu việc này có liên lụy đến Lạc Vân sơn trang, khiến họ đưa ra quyết định?
Nếu vậy thì sau khi Tứ Tuyệt tông sư c·hết, trang chủ Lạc Vân sơn trang có xuất thủ không?
Đó chính là đại tông sư cường giả!
“Đi nhanh thôi, phải nhanh chóng trở về!” Đỗ Ngọc Anh trầm giọng nói.
Đội ngũ tăng tốc, phi nhanh.
Sau khi đánh g·iết Tứ Tuyệt tông sư, Đỗ Ngọc Anh lo lắng đại tông sư tập kích nên thúc ngựa đi đường. Nghiêm Khoan vì thương nặng nên cảm thấy vô cùng khó chịu vì xóc nảy.
Sau mấy ngày đi đường xóc nảy, Đỗ Ngọc Anh tháo mạng che mặt xuống, lúc này sắc mặt nàng phiếm hồng, hơi thở dốc, có vẻ không chịu nổi đi đường xóc nảy như vậy.
Hứa Viêm khẽ chau mày, Đỗ Ngọc Anh là tam phẩm võ giả, vậy mà cũng không chịu nổi xóc nảy ư?
Hắn có chút hiểu vì sao biết rõ sẽ gặp tập kích mà vẫn chọn ngồi xe ngựa và không đi nhanh.
Có vẻ cơ thể Đỗ Ngọc Anh có vấn đề nên mới bất đắc dĩ như vậy!
“Nếu ngươi không chịu được thì đi chậm lại.” Hứa Viêm mở miệng.
Chậm một ngày đến nơi thì hắn sẽ có thêm một trăm linh tinh. Bỏ qua cơ hội này thì lần sau muốn kiếm linh tinh dễ dàng như vậy sẽ không còn nữa.
“Không sao!” Đỗ Ngọc Anh khó thở nói.
“Trang chủ Lạc Vân sơn trang là một đại tông sư. Nếu hắn đến g·iết thì công tử có đối phó được không?”
Trong lòng Hứa Viêm run lên, Đại tông sư?
Hắn không khỏi nghĩ đến người áo đen kia, cũng là một đại tông sư. Thực lực lúc đó của hắn không bằng bây giờ.
Nhưng dưới uy áp của đại tông sư, hắn không thể ngăn cản!
“Với thực lực hiện tại của ta, dù Sa Hà kiếm ý đã lĩnh ngộ được đệ nhị trọng nhưng cảnh giới của ta còn thấp, không thể thi triển ra được.”
“Hàng Long chưởng lĩnh ngộ Long Uy chưởng ý và Long Ngâm chi ý nên uy lực tăng lên không ít.”
“Dù vậy, ta dùng Sơn Hà kiếm ý và Hàng Long chưởng toàn lực xuất thủ cũng không đánh lại đại tông sư!”
Hứa Viêm tự đánh giá thực lực của bản thân.
Buồn thay hắn phát hiện mình không đánh lại đại tông sư!
Dù là đại tông sư rất bình thường thì hắn cũng không đánh lại, dù hắn tu luyện Chân Võ đạo thì cũng kém một đại cảnh giới.
“Sư phụ một chưởng vỗ nát đại tông sư, ta còn kém quá xa!” Mỗi lần nhớ đến cảnh sư phụ thể hiện cho họ cách vượt cấp g·iết địch, lòng hắn đều không khỏi rung động.
Quá mạnh!
Chỉ một chưởng mà nghiền nát rồi đánh nổ đại tông sư.
“Dù ta đột phá Tiên thiên cảnh đại thành thì cũng không làm được một chưởng đánh nổ đại tông sư!” Hứa Viêm thầm thở dài.
Hắn đột phá Tiên thiên cảnh đại thành thì không sợ đại tông sư bình thường.
“Chờ ta có thể đem chân khí chia tách thành mười phần, minh ngộ huyền diệu của chân khí, kiểm soát chân khí một cách triệt để thì đột phá Tiên thiên cảnh đại thành. Như vậy, toàn lực một chưởng có lẽ còn có khả năng đ·ánh c·hết một võ giả mới vào đại tông sư. ”
Hứa Viêm thầm tổng kết.
Đỗ Ngọc Anh thấy Hứa Viêm im lặng thì đã hiểu, hắn không phải đại tông sư mà là võ giả cảnh giới tông sư.
Chỉ là hắn cường đến đáng sợ!
“Hắn là yêu nghiệt từ đâu đến vậy?” Đỗ Ngọc Anh trong lòng rung động.
Đội ngũ thần tốc chạy đi không ngừng nghỉ. May thay sức chịu đựng của ngựa ở Nôi Vực rất kinh người, nên dù phải lặn lội đường xa như vậy thì chúng vẫn kiên trì được, không c·hết!
Cuối cùng, xuyên qua một quan ải, tiến vào một con đường rộng lớn, Đỗ Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm.
Tốc độ của đội ngũ chậm lại.
Nghiêm Khoan thở dài, cuối cùng cũng về đến nơi.
“Công tử, hai trăm dặm đường này Thiên Bảo các trong thành hẳn là có đủ thất phẩm linh dược, ta sẽ mua về cho ngươi. Cảm ơn công tử đã hộ tống!” Đỗ Ngọc Anh hít sâu vài hơi, để ổn định lại rồi nói.
Hứa Viêm nhíu mày, sắp đến nơi rồi ư?
“Tốt!” Hắn gật đầu.
“Không ngờ Đỗ nha đầu lại tìm được hộ hoa sứ giả, nhưng ngươi vẫn phải theo ta một chuyến.”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên, một người mặc áo bào tím từ trên trời giáng xuống, râu dài ba chòm, khuôn mặt nho nhã, tay cầm quạt xếp.
Khí tức thâm sâu, theo hắn mà đến như thiên uy giáng lâm!