Chương 46 _ Giết nhện độc
- Trang chủ
- Mù Lòa Tróc Đao Nhân Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công (Bản dịch)
- Chương 46 _ Giết nhện độc
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 46 _ Giết nhện độc
Chương 46: Giết Nhện Độc
Trong tửu quán bỗng trở nên tĩnh lặng. Người uống rượu thì đặt chén xuống, chưởng quỹ đang cúi đầu tính sổ cũng ngẩng lên. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Cố Mạch và Cố Sơ Đông.
Tiểu nhị tươi cười trên mặt, khách khí hỏi: “Khách quan là người phương nào?”
“Bất Nhị sơn trang, đến bắt tróc đao nhân.” Cố Mạch đáp.
“Ngươi là Cố Hạt Tử!”
Tiểu nhị nghe Cố Mạch tự giới thiệu thì kinh hãi, lập tức quay người bỏ chạy. Cùng lúc đó, mấy người khác trong tửu quán nghe thấy danh hiệu “Cố Hạt Tử” cũng không chút do dự, vội vã tản ra.
Cố Mạch vẫn thản nhiên, lấy ra một viên bi thép, khẽ tung lên không trung rồi búng tay bắn ra. Sáu viên bi thép xé gió lao đi, găm trúng gáy sáu kẻ đang bỏ chạy gần như cùng lúc. Trên gáy mỗi người đều nở một đóa hoa máu rồi ngã gục xuống đất.
Ngay sau đó, Cố Mạch lại bắn mấy viên bi thép lên lầu, găm vào vách tường, tạo thành mấy lỗ nhỏ li ti.
“Thủ đoạn hay, ám khí giỏi!”
Từ trên lầu vọng xuống một giọng nói khàn khàn. Một trung niên nhân cao lớn, vạm vỡ bước ra, bộ áo đen phất phơ trong gió, toát lên vẻ âm u. Khuôn mặt gầy gò, sắc mặt xanh xao như phủ một lớp sương lạnh. Đôi lông mày xếch ngược lên thái dương, đôi mắt sâu hoắm dưới hàng lông mày, ánh mắt lạnh lẽo, nham hiểm. Hắn đứng trên đầu bậc thang nhìn xuống Cố Mạch, nói: “Ám khí thủ pháp tinh diệu vô cùng, vậy mà trong tay ngươi lại dùng đến cương mãnh, trực diện như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc!”
Vừa thấy người kia xuất hiện, Cố Sơ Đông giận dữ rút đao, mắt ngập tràn cừu hận. Nàng nhận ra ngay, kẻ này chính là Nhện Độc, thủ phạm khiến Cố Mạch bị mù.
Nhện Độc nhìn ánh mắt Cố Sơ Đông, có chút kỳ quái: “Xem ra, các ngươi không chỉ đơn thuần là đến bắt ta để lãnh tiền treo thưởng, mà còn có thù oán?”
Cố Mạch không ngạc nhiên khi Nhện Độc không nhận ra mình. Nhện Độc là cao thủ thành danh trên giang hồ đã lâu, còn hắn trước kia chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Với Nhện Độc, hắn chẳng khác nào con sâu cái kiến có thể bóp chết bất cứ lúc nào, đương nhiên không đáng để tâm.
Cố Mạch bình thản nói: “Thù hận cũng không lớn lắm, chỉ là đôi mắt này của ta là nhờ ngươi ban tặng!”
Nhện Độc hơi sững sờ, kinh ngạc nói: “Không ngờ ta lại có duyên phận với Cố Hạt Tử đang nổi danh dạo gần đây như vậy. Diệu thay, diệu thay! Ta nghe nói ngươi sau khi mù mắt thì đại triệt đại ngộ, võ đạo đột nhiên tăng mạnh. Nếu tính như vậy, ngươi còn phải cảm tạ ta!”
“Nếu tính như vậy, thì đúng là nên cảm tạ ngươi.” Cố Mạch nói.
“Vậy mà ngươi vẫn muốn đến g·iết ta?”
“Giết ngươi để ngươi không tạo thêm sát nghiệt, bớt gánh oan trái, chẳng phải là đang giúp ngươi sao?” Cố Mạch cười nói.
“Ừm, có lý, có lý! Vậy thì để ta xem võ đạo của ngươi đã tinh tiến đến mức nào.” Nhện Độc nói.
“Có điều, trước khi g·iết ngươi, ta muốn hỏi một câu.” Cố Mạch nói.
“Vấn đề gì?”
“Mắt của ta còn có thể chữa khỏi không?”
Nhện Độc lắc đầu: “E rằng không thể. Ngươi đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất rồi. Thực ra, độc của ta không phải loại độc dược đỉnh cấp gì, giải độc thì rất đơn giản. Có điều, khó là ở chỗ đôi mắt của ngươi đã hoại tử. Với độc thuật và y thuật của ta, ta không nghĩ ra còn có biện pháp nào có thể chữa trị.”
“Đổi một đôi mắt thì sao?”
“Ý tưởng hay đấy, có lẽ được!”
Nhện Độc khẽ cười, xoay người bỏ đi.
Cố Mạch khẽ cười, chân điểm nhẹ xuống đất, thân hình vụt lên, để lại một đạo tàn ảnh trên không trung. Chớp mắt, hắn đã lên đến lầu, vung chưởng đánh về phía Nhện Độc.
Cùng lúc đó, một luồng gió thoảng khó nhận ra nổi lên, độc phấn từ từ rơi xuống, vô thanh vô tức bay về phía Cố Mạch. Nhện Độc xoay người, phất tay, mấy con rắn độc từ ống tay áo, cổ áo trườn ra, phun lưỡi lao về phía Cố Mạch.
Cố Mạch không dám khinh thường. Nhện Độc là đại sư độc đạo, độc của hắn không phải tầm thường.
Lập tức, Cố Mạch điểm chân lên lan can, thân hình nhẹ nhàng như chiếc lá, bay ngược về dưới lầu, tránh khỏi độc phấn mà Nhện Độc vung ra.
Nhưng mấy con rắn độc vẫn đuổi theo sát nút như mũi tên.
Cố Mạch vung chưởng đánh ra, một tiếng long ngâm vang lên. Khí kình bàng bạc tuôn trào, mấy con rắn độc nát tan thành từng mảnh, máu tươi đen ngòm văng tung tóe.
Cố Mạch lùi lại hai bước.
Máu đen rơi xuống đất, ăn mòn phiến đá thành mấy cái lỗ, bốc lên khói đen. Độc tính của nó mạnh đến mức có thể thấy được bằng mắt thường.
Nhện Độc đứng trên lầu, cười khẽ: “Thực ra, võ công của ta bình thường, nội lực cũng bình thường, thứ duy nhất đáng kể là chút độc này. Nhưng hết lần này đến lần khác, chính là chút độc này đã khiến không biết bao nhiêu cao thủ thua dưới tay ta. Ngươi còn chưa chạm được vào người ta đâu. Không giấu gì ngươi, trong phòng ta có 398 loại độc dược ta tỉ mỉ điều chế, vừa rồi mới dùng hai loại thôi. Cố Hạt Tử, ngươi còn dám lên không?”
“Ca, hắn đang khích ngươi, đừng mắc bẫy!” Cố Sơ Đông vội nói.
“Nếu ngươi không lên, vậy ta đi đây!” Nhện Độc làm bộ quay người vào phòng.
“Lại đến!”
Cố Mạch hừ lạnh, nhún chân đạp mạnh xuống đất, mấy chục mảnh gạch đá bay lên, lao về phía Nhện Độc. Cùng lúc đó, hắn ném ra một viên bi thép, tùy ý búng tay bắn đi.
“Công lực thâm hậu!”
Nhện Độc biến sắc, kinh hô một tiếng, chật vật né tránh. Nếu chỉ là gạch đá thì còn đỡ, nhưng trong đám gạch đá dày đặc kia còn có cả bi thép do Cố Mạch dùng Đạn Chỉ Thần Thông bắn ra. Hắn không kịp tránh, dồn sức nhảy lên, bám vào xà nhà.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, một lực hút cực lớn đột ngột xuất hiện. Nhện Độc còn chưa kịp ổn định thân hình trên xà nhà thì đã bị lực hút đó kéo lại. Sắc mặt hắn tái mét, vì lúc này hắn mới nhìn rõ, Cố Mạch đã biến chưởng thành trảo, dùng một loại công phu quái dị nào đó, trực tiếp hút hắn lại. Thân thể hắn hoàn toàn mất khống chế trên không trung.
Đây chính là Cầm Long Công của Cố Mạch.
Từ khi có được Cầm Long Công, Cố Mạch cơ bản chưa dùng đến. Chỉ có lần đối chiến với Phi Long ở Trúc Sơn huyện, hắn đã dùng chiêu này đánh Phi Long một đòn bất ngờ.
Phải nói rằng, môn võ công này khi dùng trong chiến đấu, quả thực có thể mang lại hiệu quả không ngờ.
Ví dụ như lúc này.
Tuy Nhện Độc bối rối, nhưng dù sao cũng là người từng trải, phản ứng vẫn rất nhanh. Cảm nhận được thân thể mất khống chế bay về phía Cố Mạch, hắn lập tức động thủ. Dưới lớp áo của hắn đột nhiên xuất hiện động tĩnh, từng con vật đen ngọ nguậy, có lớn có nhỏ, có dài có ngắn, như sâu róm nhưng lại không có lông, tỏa ra mùi tanh xộc vào mũi, cực nhanh bay về phía Cố Mạch.
Trong khoảnh khắc đó, Nhện Độc nở một nụ cười đắc ý, hiển nhiên hắn rất tự tin vào uy lực của đám độc trùng này.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của hắn cứng đờ lại. Khi đám độc trùng sắp chạm vào người Cố Mạch, trên người Cố Mạch đột nhiên tỏa ra từng đợt hào quang vàng nhạt. Đó là hộ thể chân khí của Cửu Dương Thần Công. Đám độc trùng bị bắn ngược trở lại, dính vào mặt Nhện Độc.
“A!” “A!”
Nhện Độc phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn. Khuôn mặt hắn trong khoảnh khắc đó bốc lên hắc khí. Hắn vội vã móc ra mấy viên thuốc đen ném xuống đất, tỏa ra từng đợt khói trắng. Cố Mạch vội nín thở, phất tay trừ độc.
Nhện Độc thừa cơ đào tẩu, nhanh chóng chạy lên lầu.
“Ca, hắn muốn chạy!”
Cố Mạch vội đuổi theo, liền nghe thấy trong phòng lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Cố Sơ Đông cũng đuổi tới, đá văng cánh cửa, thấy Nhện Độc ngã trên đất, khuôn mặt đã thối rữa gần hết, vẫn còn tiếp tục thối rữa.
Tay Nhện Độc vẫn nắm chặt một lọ thuốc, xung quanh trên bàn vương vãi đủ loại ấm sắc thuốc và viên thuốc. Hóa ra độc tính quá mạnh, hắn chưa kịp dùng giải dược thì đã c·hết.
“Ca, phiền toái rồi,” Cố Sơ Đông nói: “Nhện Độc tự hủy hoại khuôn mặt mình, nha môn khó mà nghiệm minh chính thân, e rằng chúng ta không lãnh được tiền thưởng!”
“Đáng tiếc thật!”
Cố Mạch gật đầu, rồi đột nhiên hai tay vận công, vung chưởng đánh vào bức tường bên cạnh. Sáu đạo khí kình hình rồng gào thét lao ra, chính là chiêu Thời Thừa Lục Long uy lực lớn nhất trong Giáng Long Thập Bát Chưởng của hắn.
Một chưởng này đánh ra, bức tường đổ sập.
Trong sự ngỡ ngàng của Cố Sơ Đông, nàng bất ngờ phát hiện sau bức tường kia còn có một gian phòng nhỏ, bên trong trốn một người. Đó chính là Nhện Độc đã c·hết!