Chương 215 Giết Thanh Diệp đường chủ (3)
- Trang chủ
- Mù Lòa Tróc Đao Nhân Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công (Bản dịch)
- Chương 215 Giết Thanh Diệp đường chủ (3)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 215 Giết Thanh Diệp đường chủ (3)
Chương 215: Giết Thanh Diệp đường chủ (3)
Cố Mạch định bụng nhắc nhở Cố Sơ Đông vài câu, nhưng chợt nhận ra không thấy bóng dáng muội muội đâu. Đang lúc nghi hoặc, hắn nghe Cố Sơ Đông truyền âm: “Ca, huynh không cần lo cho muội, muội đã chạy ra khỏi sơn môn Thuần Dương quan rồi. Coi như huynh có đánh sập cả ngọn núi, muội cũng không sao đâu!”
Cố Mạch: “…”
Hóa ra hắn lo lắng thừa rồi. Muội tử nhà hắn luôn có giác ngộ rất cao, xưa nay không cản được.
…
Trong khoảnh khắc, Lâm lão thái quân ra tay. Hai tay bà đột ngột giương lên, Âm Dương Ngư Toa hóa thành hai đạo lưu quang đen trắng, mang theo kình phong gào thét bắn nhanh ra.
Hắc toa lướt qua, không khí phảng phất bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, phát ra âm thanh “Tư tư”, nhiệt độ xung quanh giảm xuống kịch liệt, mọi vật tiếp xúc đều ngưng kết thành một lớp sương lạnh.
Bạch toa thì cuộn theo sóng nhiệt cuồn cuộn, hào quang chói mắt, hệt như một vệt cầu vồng rực lửa, ven đường bốc cháy hừng hực, gạch đá trên mặt đất bị đốt đến đỏ bừng, bốc hơi nóng “tư tư”.
Hai toa đan xen vào nhau trên không trung, quỹ tích biến ảo khôn lường, lúc thì hợp làm một, lúc thì tách sang hai bên, khiến người ta không thể đoán trước đường công kích. Âm toa đi đến đâu, không khí trong vòng ba trượng ngưng tụ thành băng vụ, chuông đồng trên mái hiên cũng kết sương; dương toa lại bao bọc Xích Diễm, ngói gặp lửa liền tan chảy. Hai đạo chỉ toa trùng điệp trên không trung tạo thành hư ảnh Âm Dương Ngư, khóa chặt Lăng Hư Chân Nhân trong phạm vi hơn một trượng quanh thân, biến nơi đó thành tử địa.
Lăng Hư Chân Nhân cuối cùng biến sắc, phất trần rung lên, 72 sợi chỉ bạc căng thẳng như dây đàn, mỗi sợi đều quấn lấy chân khí mờ ảo, chính là tuyệt kỹ thành danh “Chu Thiên Phất Tuyết Kình” của hắn.
Lập tức, Lâm lão thái quân điểm ngón tay, ra lệnh.
Lưới bạc vừa tiếp được Âm Dương Ngư Toa, liền nghe một tiếng “Ầm” vang lên, âm toa làm chỉ bạc nổi lên những chấm lam, dương toa lại đốt cháy đuôi tơ bốc khói xanh.
Con ngươi Lăng Hư Chân Nhân hơi co lại, lùi lại một bước, rồi lập tức phất trần khẽ động, hóa thành ngàn vạn sợi chỉ bạc, phảng phất thác nước trút xuống từ trên trời, che kín trước người. Phất trần chỉ bạc và Âm Dương Ngư Toa vừa chạm vào nhau, liền phát ra những tiếng va chạm kim loại dày đặc liên tiếp, tia lửa văng tung tóe.
Hắc toa chạm vào chỉ bạc, hàn sương nhanh chóng lan tràn, muốn đông cứng phất trần; bạch toa thì ma sát kịch liệt với chỉ bạc, ngọn lửa liếm láp từng sợi tơ.
Sắc mặt Lăng Hư Chân Nhân trầm xuống, chân khí quanh thân phồng lên, không ngừng vận chuyển lên phất trần, chống cự thế công lăng lệ của Âm Dương Ngư Toa. Hai bên giằng co một hồi, Lăng Hư Chân Nhân đột nhiên hét lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể như biển động dữ dội, bạo phát trong nháy mắt.
Phất trần chỉ bạc quang mang đại thịnh, chấn động mạnh một cái, miễn cưỡng chặn đứng thế công của Âm Dương Ngư Toa. Ngay sau đó, chỉ bạc như những con rắn linh động, quấn chặt lấy Âm Dương Ngư Toa, dùng sức xoắn mạnh.
Chỉ nghe hai tiếng “Răng rắc” giòn tan, ánh sáng trên Âm Dương Ngư Toa lập tức ảm đạm.
Lâm lão thái quân chỉ cảm thấy ngực khó chịu, phun ra một ngụm máu tươi, cả người như diều đứt dây bay ngược ra ngoài. Lăng Hư Chân Nhân thấy vậy, không chút do dự, mũi chân điểm nhẹ, như quỷ mị lao về phía Lâm lão thái quân, muốn bắt bà ngay lập tức. Chợt thấy khí áp trên đỉnh đầu đột ngột hạ xuống, ngước mắt lên thì thấy một bóng đỏ khổng lồ ập xuống, là một tôn thiết nhân giáp đỏ cao lớn, ánh sáng đỏ sẫm lóe ra từ khe hở giữa các lớp giáp, chân còn chưa chạm đất mà mặt đất đã nứt ra hình mạng nhện.
“Thái Hư Thần Giáp!”
Lăng Hư Chân Nhân không kịp nghĩ nhiều, phất trần đã hóa thành một tấm khiên ánh sáng nghênh đón. Trong khoảnh khắc, thiên địa phảng phất cũng rung chuyển theo, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, như sấm rền bên tai. Khí lãng cuồn cuộn, lấy hai người làm trung tâm, điên cuồng khuếch tán ra bốn phía, gạch đá trên mặt đất vỡ nát, ngói xanh vỡ thành bột mịn, bắn tung tóe.
Lăng Hư Chân Nhân bị sức mạnh trùng kích cường đại này đánh bay ngược ra xa mấy trượng. Đến khi ổn định thân hình, hắn mới phát hiện phất trần trong tay đã bị đánh cho tả tơi, không còn hình thù gì.
Thiết nhân giáp đỏ lại đứng vững tại chỗ, lồng ngực phát ra tiếng chuyển động cơ khí “tạch cạch”, hai đóa u quang như quỷ hỏa trong hốc mắt chậm rãi chuyển hướng Lâm lão thái quân đang ngã trên mặt đất.
Lâm lão thái quân dựa vào bức tường đổ ho khan, nhìn thiết nhân giáp đỏ, nói: “Lâm Xuyên, ngươi… Sao còn chưa đi?”
Thiết nhân giáp đỏ phát ra âm thanh nặng nề: “Lão thái quân, bà sống sót đến kinh đô, Lâm gia còn có cơ hội cứu vãn. Ta sống, Lâm gia chỉ còn lại một mình ta, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì.”
Lâm lão thái quân thở dài, không nói gì thêm. Đến cuối cùng, Lâm Xuyên đã mặc Thái Hư Thần Giáp hiện thân, nói thêm nữa cũng vô ích.
Thiết nhân giáp đỏ lại nói: “Lão thái quân, những người này giao cho ta, bà tìm cơ hội rời đi là được.”
Lúc này, trên nóc nhà,
Cố Mạch vội vàng nói với Triệu Tùng Nhạc: “Triệu tổng bộ, lập tức truyền lệnh cho người của Lục Phiến Môn chuẩn bị Ngư Long Chiến Trận, tuyệt đối đừng để Thái Hư Thần Giáp này trốn thoát!”
Lời vừa dứt, thiết nhân giáp đỏ tiến lên một bước, giơ ngón tay sắt to lớn chỉ vào Cố Mạch, nói: “Cố Mạch, nếu không phải trước đây ta muốn lợi dụng ngươi, ngươi tưởng rằng ta đánh không lại ngươi nên mới hai lần bỏ chạy trước mặt ngươi sao?”
Cố Mạch im lặng.
Thiết nhân giáp đỏ khẽ vẫy ngón tay về phía Cố Mạch, nói: “Lại đây, để ta g·iết ngươi!”
Trong khoảnh khắc, không khí trở nên vô cùng áp lực.
Triệu Tùng Nhạc ra hiệu, đám bộ khoái Lục Phiến Môn nhộn nhịp lấy ra Ngư Long xích sắt đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng bao vây bốn phương tám hướng, sẵn sàng mở ra Ngư Long Chiến Trận.
Lăng Hư Chân Nhân vứt bỏ thanh phất trần rách nát trong tay, rồi vung tay, hút thanh kiếm đang được cúng trên tượng thần cách đó mấy trượng vào tay. Đây chính là Thuần Dương Kiếm, bảo vật trấn phái hai trăm năm của Thuần Dương quan, thần binh lợi khí có tiếng trong giang hồ.
Lăng Hư Chân Nhân ra kiếm trước. Trường kiếm trong tay vạch ra một đóa kiếm hoa, đâm thẳng vào yết hầu thiết nhân giáp đỏ, kiếm thế lăng lệ, mang theo tiếng gió vun vút.
Thiết nhân kia dường như không phát hiện ra, bàn tay sắt như kìm, không tránh không né, tóm chặt lấy lưỡi kiếm của Lăng Hư Chân Nhân.
Trong khoảnh khắc, kiếm khí tứ phía, kích động ngang dọc, cát đá xung quanh bắn tung tóe. Thiết nhân nắm chặt lưỡi kiếm, mặc cho kiếm khí nổ tung trong lòng bàn tay, đá xanh rạn nứt từng mảng, nhưng hắn vẫn vững như tháp sắt, giữa các ngón tay thậm chí còn tóe ra vài tia lửa.
Tống Đan Dương theo sát phía sau, trường kiếm đâm nghiêng vào hông thiết nhân. Thiết nhân tay trái lật cổ tay, chế trụ thân kiếm như xách rơm rạ. Hai thầy trò mỗi người vận lực, lưỡi kiếm run lên giữa bàn tay sắt, phát ra tiếng gió rít, nhưng cuối cùng vẫn khó tiến thêm nửa phần.
Không khí bỗng nhiên bị xé rách.
Triệu Tùng Nhạc quỷ mị hiện thân, đùi phải căng như roi sắt, mang theo sức mạnh vạn quân đạp thẳng vào ngực thiết nhân. Gió từ cú đá lướt qua, chuông đồng trên mái hiên cũng rung lên – quả nhiên thối công tông sư danh bất hư truyền. Thiết nhân giáp đỏ bị đạp bay ngược hơn một trượng, thân thể đâm vào cột trụ hành lang, đá vụn bắn tung tóe, nhưng khi rơi xuống vẫn cố gắng ép ra hai vệt sâu trên cột.
Cố Mạch đúng lúc này từ trên trời giáng xuống.
Câu Trần Yêu Đao bao bọc Xích Diễm hừng hực, hoa văn trên thân đao như vật sống du tẩu, đao chưa đến mà sóng nhiệt đã khiến da mặt người ta bỏng rát. Nhát đao này hắn đã súc thế từ lâu, đao quang bổ ra hư không, vạch ra một vệt đỏ tươi trong không khí. Thiết nhân nghiêng đầu tránh chỗ yếu hại, nhưng lưỡi đao vẫn chém mạnh vào vai, hỏa tinh tóe ra trên gạch xanh, bốc khói trắng “tư tư”. Thái Hư Thần Giáp bị chém ra một vết nứt dài cả thước.
Thiết nhân giáp đỏ khép hai tay lại, bàn tay sắt như hổ kìm kẹp lấy thân đao, nhấc chân đạp vào bụng dưới Cố Mạch. Cố Mạch bị chế trụ đao, không lùi mà tiến tới, hai tay nắm đao lộn ngược trên không, vạt áo căng phồng như cánh buồm.
Ngay trong chớp mắt đó, yêu đao vỡ thành lưu hỏa như vật sống, ngàn vạn mảnh vỡ xé toạc hư không, rồi đột ngột ngưng kết lại trước người Cố Mạch, đao thế không giảm mà còn tăng. Nhát đao thứ hai đã bổ vào lồng ngực thiết nhân, nổ ra những tia lửa liên tiếp. Nhát đao này vừa nhanh vừa mạnh, thiết nhân giáp đỏ bị đánh lảo đảo lui lại, trên lồng ngực xuất hiện những vết cắt dài.
Lăng Hư Chân Nhân và Tống Đan Dương thừa cơ xông lên.