Chương 174 Long Hổ Song Hùng (2)
- Trang chủ
- Mù Lòa Tróc Đao Nhân Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công (Bản dịch)
- Chương 174 Long Hổ Song Hùng (2)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 174 Long Hổ Song Hùng (2)
Chương 174: Long Hổ Song Hùng (2)
“Người hiểu ta, Cố huynh đây mà!” Trác Thanh Phong cười nói: “Tiểu tử kia là một nhân tài, vừa giỏi đánh đấm, phẩm hạnh lại tốt, ta rất muốn chiêu hắn vào Lục Phiến Môn. Nhưng mà, tiểu tử kia hẳn là có điều lo lắng. Ngươi không phải muốn đi Hàn Nha Độ bắt Long Hổ Song Hùng đó sao? Tiểu tử kia sùng bái ngươi lắm, ngươi tìm cơ hội dò hỏi xem, xem tiểu tử kia rốt cuộc lo lắng điều gì?”
Cố Mạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà, ta cảm thấy hắn không hợp với Lục Phiến Môn. Kiếm ý của hắn rất tinh khiết, vào quan trường e rằng không ổn.”
Trác Thanh Phong nói: “Cứ thử xem sao, ta cũng không cưỡng cầu!”
Cố Mạch gật đầu, hỏi: “Nghe ý ngươi nói, ngươi không đi Hàn Nha Độ à?”
Trác Thanh Phong lắc đầu: “Ta không đi. Lần này thu hoạch không nhỏ, ngoài việc bắt được Vô Thường Quỷ Tẩu, thu hoạch lớn nhất là đám đệ tử Đồng Sơn Phái không biết sống c·hết kia, nhờ đó mà ta tìm được lý do để mượn gió bẻ măng. Dám ngang nhiên bao che t·ội p·hạm truy nã, lại còn dám ra tay với mệnh quan triều đình, tùy tiện một tội nào cũng đủ để Đồng Sơn Phái uống một bầu.
Tất nhiên, trọng điểm không phải Đồng Sơn Phái, mà là Mạc Bắc Lục Phiến Môn ta có thể dùng chuyện này để cắm một lưỡi đao vào võ lâm Mạc Bắc. Chuyện này rất trọng yếu, ta nhất định phải đích thân thúc giục, nếu không, nhỡ ta vừa đi Hàn Nha Độ, thì ngay sau đó trong Lục Phiến Môn sẽ có kẻ nịnh bợ mà thả đám đệ tử Đồng Sơn Phái kia ra, vậy thì ta lỗ to.”
Cố Mạch không hiểu nhiều về những chuyện cong cong quấn quấn trong Lục Phiến Môn, trực tiếp hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
“Tự nhiên là bức Đồng Sơn Phái nhượng bộ,” Trác Thanh Phong nói: “Đồng Sơn Phái là một trong Mạc Bắc bát đại phái, thế lực trải rộng khắp Mạc Bắc. Chỉ cần Đồng Sơn Phái nhường bước, Lục Phiến Môn có thể xé toạc một đường rách trên võ lâm Mạc Bắc.”
“Vậy nếu Đồng Sơn Phái không nhượng bộ thì sao?” Cố Mạch hỏi.
Trác Thanh Phong cười nói: “Lục Phiến Môn không đấu lại toàn bộ võ lâm Mạc Bắc, nhưng chẳng lẽ lại không chơi lại một cái Đồng Sơn Phái? Ta chỉ là cố kỵ các mối quan hệ bối cảnh, lại lo lắng sự tình làm lớn chuyện nên không dám tùy tiện động võ. Nhưng hiện tại ta đã nắm được chuôi của Đồng Sơn Phái, ta chiếm được đại nghĩa, vậy thì dù ta động võ với Đồng Sơn Phái, mấy môn phái còn lại ai dám quản nhiều? Bọn hắn cũng đâu thật sự muốn tạo phản.”
Cố Mạch khẽ gật đầu.
Trác Thanh Phong nói thêm: “Việc ta có đi hay không cũng không ảnh hưởng gì. Ta sẽ điều Trần Tu Viễn tiếp tục đi theo ngươi, đồng thời, ta cũng sẽ phái thêm một đội tinh nhuệ bộ khoái cùng các ngươi đi Hàn Nha Độ hỗ trợ thu thập tin tức, tùy thời chờ lệnh.”
“Được.”
…
Hàn Nha Độ cách Quỷ Khốc Lĩnh không xa. Nhưng vì hoàn cảnh Mạc Bắc tồi tệ, bão cát tàn phá khắp nơi, nên tốc độ của đoàn người Cố Mạch không nhanh, mất sơ sơ 2 ngày mới tới nơi.
Nhưng khi đến Hàn Nha Độ, đãi ngộ của bọn họ tốt hơn nhiều so với khi ở Quỷ Khốc Lĩnh, bởi vì họ ở tại một trấn lớn trong địa phận Hàn Nha Độ. Đến trấn vào ngày đó, đoàn người Cố Mạch đã vào ở nơi tốt nhất trên trấn, một tiểu viện tường đất.
Sau đó, hơn 30 bộ khoái Lục Phiến Môn chia thành tốp nhỏ, lấy thôn trấn Hàn Nha Độ làm trung tâm, tỏa ra bốn phía để điều tra hành tung của Long Hổ Song Hùng.
Sở dĩ không đi chợ đen, là vì chợ đen căn bản không phải là một cái chợ thực sự tồn tại, mà chỉ một nhóm người thuộc tam giáo cửu lưu. Những người này có đủ loại đường dây, có thể ra tay đủ loại đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng có thể lấy được những thứ mà thị trường bình thường không mua được. Vì vậy, cái vòng này mới được gọi là chợ đen. Nói đơn giản thì đó là phạm vi của những thương nhân buôn bán kiểu làm ăn mờ ám ở mỗi địa phương.
Chỉ là rất nhiều người không rõ ràng cho lắm nghe nhầm đồn bậy, tưởng thật là có một cái chợ gọi là chợ đen ở đâu đó.
Nếu thật có loại địa phương kia, quan phủ đâu cần truy tra, cứ chặn ở cửa chợ đen mà bắt người, bắt một phát là trúng ngay.
Ngư Thập Cửu rất quen thuộc với chợ đen, hắn dẫn Trần Tu Viễn và những người khác đi khắp nơi nghe ngóng hành tung của Long Hổ Song Hùng, nhưng liên tiếp mấy ngày đều không có manh mối gì.
Mãi đến sáng sớm ngày hôm đó.
Cố Mạch đang ở trong sân chỉ điểm cho Cố Sơ Đông chiêu cuối cùng của Huyền Hư Đao Pháp, thì Trần Tu Viễn dẫn người trở về, nói: “Cố đại hiệp, tìm được hành tung của Long Hổ Song Hùng rồi.”
“Ở đâu?” Cố Mạch hỏi.
Sắc mặt Trần Tu Viễn rất khó coi, nói: “Một thôn trang nhỏ tên là Đại Vương Trang, ở Hàn Nha Độ cũng không nổi bật gì. Toàn bộ thôn chỉ có 50, 60 người, nói là thôn, chi bằng nói là một tiểu gia tộc thì hơn.
Chúng ta tra được manh mối, Long Hổ Song Hùng đại khái đã đến Đại Vương Trang kia từ 7 ngày trước, sau đó… sơ sơ trong 7 ngày này, không ai từ Đại Vương Trang đi ra cả.”
Cố Sơ Đông nghi ngờ nói: “Không ai đi ra? Chuyện này có gì kỳ lạ? Người ở thôn nhỏ ít ra ngoài cũng là chuyện bình thường mà!”
Trần Tu Viễn chậm rãi nói: “Không phải không ra thôn, mà là đến ruộng làm cũng không có ai ra, người đi làm việc cũng không có ai… Ân… Long Hổ Song Hùng… lấy việc ăn thịt người làm thú vui!”
Cố Sơ Đông mở to mắt, kinh hãi nói: “Ngươi không phải là nói, người ở Đại Vương Trang kia đều bị Long Hổ Song Hùng ăn thịt rồi chứ?”
Trần Tu Viễn khẽ gật đầu, nói: “Khả năng này rất lớn.”
Sắc mặt Cố Sơ Đông lập tức tái nhợt.
Trần Tu Viễn còn nói thêm: “Tiểu huynh đệ Ngư Thập Cửu và một đám huynh đệ Lục Phiến Môn đã chuẩn bị xong, chỉ đợi ngài cùng xuất phát thôi.”
Lập tức, Cố Mạch đứng dậy gọi Cố Sơ Đông cùng xuất phát.
Địa thế Mạc Bắc đặc biệt gập ghềnh, khe rãnh chằng chịt, là kiểu địa thế “nhìn núi tưởng gần, đi mới biết xa”, các thôn xóm, làng mạc ở đây đều có cảm giác tách biệt, ngay cả quan phủ cũng không quản lý được rõ ràng.
Đại Vương Trang là một ngôi làng phong bế điển hình, tổng cộng chỉ có khoảng mười gia đình, tụ tập trong một khe núi. Bốn phía đều là núi cao đất vàng, sườn dốc tàn tạ, đi lại với bên ngoài vô cùng bất tiện.
Trên thực tế, Đại Vương Trang cách thôn trấn Hàn Nha Độ không quá 40 dặm, nhưng vì địa thế hiểm trở, đoàn người Cố Mạch cưỡi ngựa cũng phải mất 2 canh giờ mới đến nơi.
Vừa tiến vào khe núi, từ xa đã thấy một ngôi làng nhỏ, bên trong vang lên tiếng chém g·iết, khói đặc cuồn cuộn, mấy ngôi nhà bốc cháy ngùn ngụt.
Một bộ khoái Lục Phiến Môn phụ trách theo dõi ở đây thấy đoàn người Cố Mạch xuất hiện, vội vàng chạy tới.
Trần Tu Viễn vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Sao bên trong lại đánh nhau?”
Bộ khoái kia vội vàng nói: “Là người của Đại Đao Môn. Bọn họ cũng nhận được tin Long Hổ Song Hùng ở đây. Hàn Nha Độ là địa bàn của Đại Đao Môn, bọn họ chắc chắn sẽ không cho phép Long Hổ Song Hùng quấy phá trên địa bàn của mình.”
“Ai dẫn đội?” Trần Tu Viễn hỏi.