Chương 16 _ Đường gia đại sự
- Trang chủ
- Mù Lòa Tróc Đao Nhân Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công (Bản dịch)
- Chương 16 _ Đường gia đại sự
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 16 _ Đường gia đại sự
Chương 16: Đường Gia Đại Sự
“Đường Bất Nghi, mẫu thân ngươi thật là đẹp a!”
Đường Bất Nghi tiễn hai huynh muội Cố Mạch đi sắp xếp chỗ ở trong trang viên, Cố Sơ Đông vừa đi vừa không ngừng nhớ đến dáng vẻ Đường phu nhân, dịu dàng, tài trí, khí chất cao nhã, khiến nàng vô cùng ngưỡng mộ.
Nghe Cố Sơ Đông khen ngợi, Đường Bất Nghi vô cùng tự hào: “Đó là còn gì, ta không khoe với các ngươi đâu, mẹ ta hồi trẻ là mỹ nữ nổi danh trên giang hồ đó, nhà ông ngoại ta người đến cầu hôn đạp muốn sập cả cửa, không biết bao nhiêu tuấn kiệt trẻ tuổi ngưỡng mộ mẫu thân ta.”
“Vậy cha ngươi làm sao cưới được mẹ ngươi vậy?” Cố Sơ Đông tò mò hỏi.
“Chuyện này kể ra mới thú vị,” Đường Bất Nghi đáp, “Trước đây cha ta cũng là một trang tuấn kiệt có tiếng trên giang hồ, nhưng so với những người theo đuổi mẹ ta thì chưa phải là xuất sắc nhất. Việc cha ta cưới được mẹ ta hoàn toàn là nhờ nhị thúc ta bày mưu tính kế.
Khi đó, mọi người đều nghĩ cách lấy lòng mẹ ta, ra sức thể hiện bản thân trước mặt nàng. Chỉ có nhị thúc ta là đi đường vòng, nghĩ ra cách để gia gia ta ra mặt.
Gia gia ta cố gắng tiếp cận ông ngoại ta, kết thân làm bạn tốt, sau đó tìm cơ hội hẹn ông ngoại ta uống rượu, chuốc say khướt rồi lừa lúc ông còn mơ màng mà định chuyện hôn sự.
Đến khi ông ngoại ta tỉnh lại thì gia gia ta đã cầm hôn thư đi khoe khắp nơi rồi. Ông ngoại ta dù sao cũng là người giang hồ, coi trọng mặt mũi, biết mình bị gia gia ta tính kế nhưng cũng không thể làm gì khác, đành phải chấp nhận chuyện thông gia. Thế là cha ta nghiễm nhiên cưới được mẹ ta. Đến giờ, bao nhiêu năm rồi mà mẹ ta vẫn hay đem chuyện này ra trêu cha ta, bảo cha không từ thủ đoạn. Nhưng cha ta cũng oan lắm chứ, cái kế đó đâu phải do cha nghĩ ra, là nhị thúc ta bày cho đó!”
Cố Sơ Đông cạn lời: “Nhưng mà, nước cờ đó đúng là cao thật!”
Đường Bất Nghi cười ha hả: “Sau này nếu ta gặp được người trong mộng mà không chiếm được, ta cũng bảo cha ta dùng chiêu đó.”
…
Đường Bất Nghi chuẩn bị cho Cố Mạch và Cố Sơ Đông một tiểu viện riêng biệt, còn đặc biệt an bài mấy hạ nhân luôn túc trực để sai bảo.
Sau khi tiễn Đường Bất Nghi, Cố Sơ Đông có chút lo lắng: “Ca, Đường gia chủ giúp chúng ta tìm Phi Long thì tốt thật, nhưng lại có một vấn đề khác.”
“Vấn đề gì?”
Cố Mạch ngồi xuống ghế, chậm rãi sờ soạng lấy ấm trà rồi rót vào chén, sau đó lại đổ ngược về ấm, rồi lại rót ra.
Hắn không phải rảnh rỗi, mà là đang luyện tập cảm giác lực. Tuy hắn có nội lực thâm hậu, có thể làm được một số việc như người bình thường, nhưng dù sao cũng không nhìn thấy, rất nhiều hành vi vô thức vẫn chưa thể thích ứng được.
Giang hồ hiểm ác, đặc biệt là khi giao chiến với cao thủ, thắng bại đôi khi chỉ trong tích tắc. Hắn cần phải hoàn toàn thích ứng với trạng thái mù lòa, nếu không sẽ để lộ rất nhiều sơ hở, đặc biệt là khả năng định vị không gian cần phải luyện tập nhiều.
Cố Sơ Đông ngồi xuống cạnh Cố Mạch, bưng luôn chén trà mà hắn vừa rót đi. Nàng biết Cố Mạch đang luyện tập khả năng thích ứng, nên thỉnh thoảng còn cố ý tạo thêm chút khó khăn cho hắn.
“Ca, chúng ta đến Trúc Sơn huyện truy sát Phi Long là muốn lợi dụng tình báo của Yến lão bản. Nhưng nếu Đường gia bây giờ rầm rộ truy tìm tung tích Phi Long, chắc chắn tin tức sẽ lan truyền. Đến lúc đó, những Truy Phong Lâu khác cũng biết Phi Long ở đây, sẽ có rất nhiều người đến tranh giành, chẳng phải chúng ta mất hết lợi thế sao?”
Cố Mạch vẫn chậm rãi rót trà, khẽ cười: “Thứ nhất, chúng ta nhất định phải nhờ Đường gia giúp đỡ, nếu không, hai ta ở Trúc Sơn huyện lạ nước lạ cái, làm sao mà tìm được? Trúc Sơn huyện rộng lớn như vậy, chỉ riêng cái huyện thành thôi cũng không phải chỗ chúng ta có thể tìm hết được. Trừ khi Phi Long chủ động lộ diện, bằng không chúng ta chỉ có thể quay về hoặc tiếp tục chờ đợi. Mà chờ thêm mấy ngày nữa thì những Truy Phong Lâu khác cũng sẽ biết tin Phi Long ở Trúc Sơn huyện thôi, ưu thế tình báo của Yến lão bản cũng chẳng kéo dài được lâu.
Thứ hai, chuyện bắt giữ tội phạm, tình báo mãi mãi chỉ là thứ yếu. Tình báo sớm có thể tạo ra lợi thế nhất định, nhưng lợi thế thật sự chỉ có thể dựa vào năng lực của người truy bắt. Nếu đến lúc đó có nhiều người đến tranh giành mà chúng ta bị cướp mất thì chỉ có thể trách tài nghệ mình không bằng người, chẳng có gì đáng tiếc.”
Cố Sơ Đông ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cũng đúng. Không biết Đường gia có tìm được Phi Long không nữa?”
“Ở Trúc Sơn huyện này, nếu Đường gia cũng không tìm được thì chúng ta thật sự nên thu dọn đồ đạc về nhà thôi. Đường gia còn không tìm thấy thì người khác càng không có khả năng.”
…
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Đường Thiên Hào đã triệu tập không ít cao tầng Đường gia, toàn là những người có quan hệ rộng rãi với đủ loại thành phần trong xã hội, phân phó bọn họ tìm hiểu hành tung của Phi Long.
Sau khi Đường Thiên Hào phân phó xong, Đường Bất Nghi từ bên ngoài bước vào, hỏi: “Cha, hôm qua cha còn nói muốn nghỉ ngơi, đề phòng Cố huynh một chút cơ mà? Sao hôm nay Cố huynh vừa nhờ giúp đỡ, cha đã đồng ý ngay vậy?”
Khi đối diện với Đường Bất Nghi, Đường Thiên Hào hoàn toàn không còn vẻ tươi cười như khi nói chuyện với Cố Mạch, mà trở nên nghiêm nghị, nói: “Thứ nhất, người nên đề phòng thì vẫn phải đề phòng. Cố Mạch xuất hiện có chút trùng hợp, ta cần phải cảnh giác với hắn, đó là chuyện bình thường. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta phủ nhận việc Cố Mạch đã cứu con, cũng chính là có ơn với Đường gia ta. Hắn cần giúp đỡ, Đường gia ta đương nhiên không thể từ chối.
Thứ hai, Cố Mạch muốn truy sát tà đạo cao thủ Phi Long, chuyện này cũng phù hợp với lợi ích của Đường gia ta. Vô Cấu Kiếm sắp ra lò, mà đúng thời điểm này ở Trúc Sơn huyện lại xuất hiện không ít tà đạo cao thủ, ta rất nghi ngờ bọn chúng đang mưu đồ Vô Cấu Kiếm. Phi Long lại là một trong những cao thủ hàng đầu của tà đạo. Nếu hắn ẩn mình trong bóng tối và có ý đồ với Đường gia ta thì sẽ rất nguy hiểm. Nếu tình báo của Cố Mạch không sai, Phi Long thật sự ở Trúc Sơn huyện, vậy Đường gia ta nhất định phải biết được hành tung của hắn.”
Đường Bất Nghi bừng tỉnh: “Cha, con hiểu rồi.”
Trầm ngâm một lát, Đường Bất Nghi lại hỏi: “Cha, Vô Cấu Kiếm dù sao cũng là do Diệp tông sư của Thương Lan Kiếm Tông chế tạo, bọn người tà đạo kia thật sự dám ra tay với Vô Cấu Kiếm sao?”
“Bọn người tà đạo kia, kẻ nào mà chẳng to gan lớn mật?” Đường Thiên Hào đáp, “Người trong giang hồ, thứ theo đuổi chính là danh và lợi. Danh từ đâu mà có? Chẳng phải là từ võ công cường đại sao? Có được một thanh thần binh bảo kiếm thổi tóc đứt tóc, chém sắt như chém bùn chẳng phải là tăng cường võ công hay sao?
Vô Cấu Kiếm lại được làm từ Thiên Ngoại Vẫn Thiết cộng thêm nhiều loại thiên tài địa bảo khó gặp. Đường gia ta ba đời đúc binh, đến giờ mới có cơ hội chế tạo ra một thanh thần binh như vậy, có thể giúp Đường gia ta từ nay về sau danh dương giang hồ, tiến thêm một bước, trở thành danh gia đúc binh thực thụ. Bất kỳ một động tĩnh nhỏ nào ta cũng phải cảnh giác, huống chi là tà đạo cao thủ như Phi Long!”