Chương 116 _ U Minh Đàm Hoa (3)
- Trang chủ
- Mù Lòa Tróc Đao Nhân Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công (Bản dịch)
- Chương 116 _ U Minh Đàm Hoa (3)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 116 _ U Minh Đàm Hoa (3)
Chương 116: U Minh Đàm Hoa (3)
Yến Tam Nương ngược lại không hề thấy lạ khi Cố Sơ Đông trùng hợp ra mở cửa cho nàng. Nàng đã quen với việc này rồi, dường như chẳng cần nàng gõ cửa, hai huynh muội Cố Mạch đã biết nàng đến.
Nàng nhìn Cố Sơ Đông, khẽ cười một tiếng, nói: “Muội muội, ta cũng nhớ muội lắm đó!”
Yến Tam Nương theo Cố Sơ Đông vào trong viện, xuyên qua hành lang đông sương phòng, đi tới bên ngoài chính sảnh, liền thấy Cố Mạch đang ngồi trên ghế điêu khắc tượng gỗ.
Yến Tam Nương đặt dù ở cửa ra vào, chậm rãi bước vào đại sảnh, đi tới bên cạnh Cố Mạch, nhìn kỹ bức tượng gỗ rồi kinh hỉ nói: “Đây là ta ư?”
Cố Mạch gật đầu, đáp: “Năm ngoái đã nói, đợi ta luyện thành kỹ thuật điêu khắc, sẽ khắc cho cô nương một bức tượng. Mọi thứ gần xong rồi, chỉ còn một chút cuối cùng thôi.”
Yến Tam Nương vội vàng ngồi xuống một bên, lặng lẽ chờ đợi.
Ước chừng một nén nhang sau,
Đầu ngón tay Cố Mạch bỗng khựng lại, hắn đặt dao khắc xuống, tay phải vững vàng nâng bức tượng gỗ cao chừng ba tấc, rồi nhẹ nhàng thổi một hơi. Lập tức, vụn gỗ và bụi tro bay tứ phía.
Khi mọi thứ lắng xuống, một bức tượng sống động như thật hiện ra trước mắt, đó chính là Yến Tam Nương.
Pho tượng có dung mạo có thần, tay áo phiêu dật, giống hệt người thật.
Yến Tam Nương nhìn bức tượng gỗ, nhất thời ngẩn người.
“Yến tỷ tỷ, thế nào?” Cố Sơ Đông tiến đến bên cạnh Yến Tam Nương, khẽ nói: “Tay nghề ca ca ta không tệ chứ? Lúc trước điêu khắc xấu tệ, giờ khác rồi hẳn không chê nữa chứ?”
Yến Tam Nương khẽ vuốt cằm, nói: “Cố Mạch, ngươi… trước kia từng gặp ta rồi sao?”
“Chưa từng.” Cố Mạch lắc đầu.
“Vậy sao ngươi biết dung mạo của ta…” Yến Tam Nương nói đến đây thì giật mình: “Nội lực cao thâm, lại kỳ diệu đến vậy ư?”
Cố Mạch khẽ cười, nói: “Yến cô nương, tặng cho cô nương.”
Yến Tam Nương nhận lấy tượng gỗ, nâng niu trong ngực, ánh mắt si mê ngắm nghía, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tượng, thấp giọng nói: “Nếu đã như vậy, có lẽ, sau này mắt ngươi khỏi hẳn, khi nhìn thấy ta, nhất định sẽ nhận ra ta, phải không?”
“Đó là đương nhiên.” Cố Mạch đáp.
Trên mặt Yến Tam Nương lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, nàng nói: “Cố Mạch, muội muội, dạo này Bất Nhị sơn trang công việc bề bộn, ta mãi không thu xếp được thời gian. Nhưng ta vẫn nhớ chính sự, ta đã liên hệ được với Tề Diệu Huyền, hắn đồng ý chữa mắt cho ngươi.”
Cố Sơ Đông kinh hỉ nói: “Thật sao, Yến tỷ tỷ!”
“Thật.” Yến Tam Nương nói: “Có điều, một vạn lượng bạch ngân, cùng một phần thiên tài địa bảo mà hắn cảm thấy hứng thú là không thể thiếu. Bạc thì không cần lo, hai người hiện tại thừa sức.”
Cố Mạch hiện tại đích thật là không thiếu bạc. Chuyến đi Đông Bình quận kia, hắn mang về Bàn Sấu Đạo Nhân, Cúc Sơn Âm, quỷ c·hết đói, quỷ thắt cổ đầu người. Chỉ riêng cái đầu Cúc Sơn Âm thôi, quan phủ đã trả một vạn lượng rồi, còn chưa kể những thứ khác cộng lại. Tính ra, chỉ với cái đầu người đó thôi, Cố Mạch và Cố Sơ Đông ăn uống thả cửa mấy đời cũng không hết.
Yến Tam Nương tiếp tục: “Về phần thiên tài địa bảo, ta cũng tìm hiểu được tin tức cụ thể. Tại Lĩnh Nam, vùng biên giới Vân Châu, có một ngọn núi tên là Thương Sơn, nơi đó xuất hiện tung tích U Minh Đàm Hoa. U Minh Đàm Hoa này chính là một trong số những thiên tài địa bảo mà Tề Diệu Huyền điểm danh muốn.”
“U Minh Đàm Hoa!” Cố Mạch nghi hoặc hỏi: “U Minh Đàm Hoa dùng để làm gì?”
Yến Tam Nương đáp: “Trong truyền thuyết, U Minh Đàm Hoa sinh trưởng ở bến đò Hoàng Tuyền, nói đơn giản là ở những cổ chiến trường, nơi thây người ngổn ngang khắp đồng. U Minh Đàm Hoa dùng thi khí, oán khí làm chất dinh dưỡng, vốn là thứ chí độc trong thiên hạ, nhưng nó lại phóng thích ra mùi thơm làm sạch kịch độc, thậm chí còn có lời đồn có thể khởi tử hồi sinh. Người ta còn cho rằng nó am hiểu sâu sắc quy luật tuần hoàn sinh tử, ẩn chứa ảo diệu cực lớn, là vật vô giá.”
“Thế nhưng, thứ này cực kỳ hiếm có, lại vô cùng khó bắt, bởi vì nó không có rễ. Dù là hoa, nó vẫn có thể tự do di chuyển, hành tẩu giữa sinh tử, qua lại giữa hư và thực. Dù có nhìn thấy, cũng chưa chắc có thể bắt được.”
Cố Sơ Đông vội hỏi: “Vậy… chúng ta làm sao tìm được?”
“Không sao.” Yến Tam Nương nói: “Cái gọi là du tẩu giữa hư thực, chẳng qua là lời đồn trên giang hồ. Nếu thật sự tà dị như vậy, thì những U Minh Đàm Hoa trước kia làm sao bị bắt được? Với võ công của ca ca ngươi, chỉ cần tìm được hoa, bắt nó không thành vấn đề. Khó là ở chỗ làm sao tìm kiếm. Thương Sơn rất lớn, hơn nữa người đi tìm U Minh Đàm Hoa cũng không ít.”
Cố Mạch khẽ cười: “Yến cô nương đã nói vậy, chắc chắn là có biện pháp, đúng không?”
Yến Tam Nương khẽ gật đầu, lấy từ trong ngực ra một hộp gỗ đàn, nói: “Đây là ta mua từ chỗ một người bạn, là một đoạn chuôi hoa của U Minh Đàm Hoa. Tất cả U Minh Đàm Hoa trên thế gian đều có lực hấp dẫn lẫn nhau. Chuôi hoa này có thể cảm nhận được U Minh Đàm Hoa, đồng thời có lực hấp dẫn với nó. Chỉ cần ở trong phạm vi một, hai dặm là sẽ có cảm ứng. Đây là thứ hữu dụng nhất để tìm kiếm U Minh Đàm Hoa.”
Cố Mạch vội hỏi: “Yến cô nương, vật này chắc chắn không rẻ, cô nương tốn bao nhiêu tiền, ta sẽ trả lại. Nếu hiện tại ta không đủ, sau này kiếm được tiền nhất định sẽ trả.”
“Không cần.” Yến Tam Nương đáp: “Ta đã nói là mua từ chỗ bạn rồi mà, chỉ có ba, năm trăm lượng thôi, ngươi nhớ món nợ ân tình này của ta là được.”
Cố Mạch nghi hoặc: “Nhưng Tề Diệu Huyền còn có điều kiện thứ ba, nhất định phải là bằng hữu mà hắn công nhận thì hắn mới chịu chữa trị, phải không?”
Yến Tam Nương cười nói: “Đó chẳng qua là điều kiện để từ chối người khác thôi. Hắn bằng lòng chữa trị, thì đó là bằng hữu, không bằng lòng chữa trị thì không phải bằng hữu. Không thỏa mãn điều kiện, chẳng qua là vì đạo lý đối nhân xử thế quá phiền toái, nên cần một điều kiện từ chối tốt mà thôi!”
“Thì ra là vậy, quyền giải thích là của hắn.”
Yến Tam Nương gật đầu, lấy từ trong ngực ra mấy tờ giấy tuyên, nói: “Đây là thông tin chi tiết liên quan đến U Minh Đàm Hoa, ngoài ra còn có địa chỉ của Tề Diệu Huyền. Hai người mau chóng đi Lĩnh Nam tìm U Minh Đàm Hoa đi. Lão già Tề Diệu Huyền đó thích chạy ngược chạy xuôi lắm, rất khó tìm được, lần này bỏ lỡ, lần sau muốn tìm sẽ rất khó.”
“Được, chúng ta ngày mai sẽ đi.”
“Đừng chờ đến ngày mai.” Yến Tam Nương nói: “U Minh Đàm Hoa, vốn tên là U Minh Hoa, bởi vì nó chỉ xuất hiện vào đêm trăng tròn ngày rằm, chỉ có một đêm đó thôi, sau đó sẽ biến mất, giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn vậy. Vì thế trên giang hồ mới gọi nó là U Minh Đàm Hoa.”
Vừa nói, Yến Tam Nương nhìn Cố Mạch, nói: “Lần này đi Lĩnh Nam, núi cao đường xa, hai người lại chưa từng đi qua, căn bản không biết rõ đường xá. Nếu hai người tự đi, không biết đến bao giờ mới tới được. Ta đã liên hệ với một đám thương nhân vân du bốn phương, bọn họ quanh năm buôn bán đặc sản ở Lĩnh Nam và Lâm Giang quận. Vừa hay hôm nay bọn họ muốn xuất phát đi Lĩnh Nam, hai người thu xếp hành lý rồi đi cùng bọn họ, may ra còn kịp đến đó trước ngày rằm tháng sau.”
Cố Mạch và Cố Sơ Đông đều thấy có lý, liền đồng ý.