Chương 97: Mượn đi linh căn của A Chân
Trương Vũ chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, liền có vật gì đó chui vào khí hải đan điền của hắn, sau đó bắt đầu “mọc rễ nảy mầm”.
Vốn không phải là người chưa từng thuê linh căn, nên vừa cảm nhận được biến hóa trong đan điền, Trương Vũ liền nghĩ ngay đến linh căn.
“Sao trong đan điền ta đột nhiên lại có thêm một cái linh căn?”
Ngay sau đó, hắn liền cảm giác được… Linh căn kia đang nhanh chóng “mọc rễ nảy mầm”, rồi lan tràn ra khắp toàn thân, như thần kinh che kín từng tấc da thịt trên người hắn, cứ như thể nó vốn là một phần thân thể hắn vậy.
Thậm chí, nương theo Chu Thiên Thải Khí Pháp của hắn bị động thổ nạp, những “linh căn” lan tràn khắp người kia cũng theo đó hô hấp, rất nhanh dẫn động linh cơ trong không khí, càn quét về phía hắn.
“Tê!”
Như hán lâu gặp mưa rào, từng luồng linh cơ tràn vào cơ thể khiến Trương Vũ cảm thấy từng tia máu thịt trên người đều điên cuồng khát vọng.
Rốt cuộc, đối với kẻ không có linh căn mà vẫn muốn tu tiên như Trương Vũ, phần lớn thời gian, thân thể hắn đều ở trong trạng thái thiếu hụt linh cơ.
Giờ phút này, linh cơ bỗng nhiên tràn vào từ toàn thân khiến Trương Vũ cảm thấy một trận thư thái, Chu Thiên Thải Khí Pháp cấp 10 vận chuyển càng lúc càng mạnh mẽ, khuấy động khiến linh cơ chung quanh chen chúc kéo đến.
Trạng thái này của Trương Vũ lập tức thu hút sự chú ý của Bạch Chân Chân.
Đặc biệt là khi nàng lúc ẩn lúc hiện có thể cảm ứng được linh căn của mình đang ở trong cơ thể Trương Vũ.
“Linh căn của ta chạy vào bụng Vũ tử rồi ư?”
Bạch Chân Chân thầm nghĩ, có chút bất ngờ: “Ta định cho Vũ tử mượn chơi, cũng phải đợi hắn quỳ xuống kêu mẹ cầu ta mới được chứ, sao linh căn này lại tự động chạy qua vậy?”
Nghĩ vậy, Bạch Chân Chân bỗng thấy tức giận, tay vươn ra sờ soạng bụng Trương Vũ, muốn đào linh căn của mình về.
Cảm giác được bàn tay Bạch Chân Chân sờ tới sờ lui ở bụng dưới, từng đợt ngứa ngáy truyền tới khiến Trương Vũ vội nói: “A Chân làm gì vậy! Đừng sờ soạng lung tung! Đụng xe bây giờ! Đâm c·hết người thì chúng ta đền không nổi đâu!”
Trương Vũ vội dừng xe, chiếc xe thể thao giảm tốc liên tục rồi dừng hẳn bên đường, hắn cũng thả Bạch Chân Chân xuống.
Bạch Chân Chân không đào được linh căn, tâm không cam tình không nguyện hỏi: “Linh căn của ta có phải chạy vào bụng ngươi rồi không?”
Trương Vũ theo bản năng sờ bụng, đáp: “Đây là linh căn của cô?”
Trương Vũ thầm nghĩ: “Tên Tà Thần kia chẳng phải nói… đây là linh căn của Tiểu Chân, đâu phải thuê linh căn? Chuyện này còn có thể chui vào bụng ta sao?”
Búp bê ngụy trang thành tràng hạt giờ phút này cũng kinh ngạc: “Linh căn của nữ nhân này còn có thể chuyển dời được ư?”
Bạch Chân Chân tự nhiên không biết những suy nghĩ trong đầu Trương Vũ, rốt cuộc, theo nàng, hẳn là Trương Vũ còn chưa biết bí mật về linh căn của nàng.
Mà giờ khắc này, linh căn của nàng đã chui vào cơ thể đối phương nên Bạch Chân Chân dứt khoát không giấu giếm nữa.
Nàng gật đầu, rồi cắn răng nói: “Đây là linh căn ta nuôi mười mấy năm đó, dùng có thoải mái không?”
Trương Vũ muốn nói thật sự rất thoải mái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt căm tức của Bạch Chân Chân, hắn vẫn không nói ra câu này.
Hắn chỉ sờ bụng mình, hiếu kỳ hỏi: “Sao linh căn của cô lại đến chỗ tôi được?”
“Thật ra thì từ nhỏ trong bụng tôi đã có linh căn rồi,” Bạch Chân Chân thở dài, nói tiếp: “Thứ này không giống linh căn bình thường, nó tựa như lớn lên cùng tôi vậy.”
“Thậm chí hai năm nay, nó có thể dựa theo ý niệm trong đầu tôi mà thích ứng rồi trưởng thành theo những hướng khác nhau.”
“Giống như lần trước ngươi nói muốn mượn linh căn, tôi đã nghĩ xem có được không.”
“Kết quả hôm nay cái đồ bỏ đi này tự chui vào bụng ngươi luôn!”
Nghe Bạch Chân Chân nói vậy, Trương Vũ không khỏi lộ vẻ kinh ngạc: “Không phải chứ… còn có loại linh căn không hợp lẽ thường như vậy ư?”
Bạch Chân Chân vốn đã tức giận vì linh căn nhảy vào bụng Trương Vũ, lại đưa tay sờ soạng bụng hắn.
Rồi nàng lộ vẻ khinh bỉ, tặc lưỡi: “Không có ‘cái đó’ đúng là phiền phức, sờ vài cái bụng đã có phản ứng rồi? Muốn tôi cho ngươi thời gian giải quyết hả?”
Ngươi không biết bây giờ khí huyết của ta vượng cỡ nào mà sờ soạng lung tung thế? Trương Vũ bỗng có cảm giác như hảo bằng hữu xông vào phòng mình, thấy mình một tay cầm khăn giấy, tay kia thì để trong quần.
Giờ khắc này, Trương Vũ đột nhiên thấu hiểu sâu sắc chính sách tuyệt dục của trường cấp ba Tùng Dương.
Nếu không tuyệt dục, một đám thiếu nam thiếu nữ khí huyết dồi dào, lại thêm mấy kẻ hám của muốn làm giàu mỗi ngày quấn lấy nhau, ba năm cấp ba trôi qua… điểm số có mà không tụt dốc?
Trước ánh mắt khinh bỉ của Bạch Chân Chân, Trương Vũ lùi lại phía sau, nói: “Cô đừng vội, thử suy nghĩ lại xem vừa rồi linh căn chui vào bụng tôi bằng cách nào?”
Thế là, sau một hồi trao đổi và nghiên cứu, Bạch Chân Chân bảo Trương Vũ cõng mình lên.
Khi Bạch Chân Chân ôm chặt Trương Vũ từ phía sau, trong lòng không ngừng lẩm bẩm linh căn mau trở lại, giây tiếp theo nàng cảm thấy bụng đột nhiên ấm lên, linh căn bảo bối của nàng đã trở về.
Cùng với linh căn trở về, một luồng linh cơ cuồn cuộn mạnh mẽ đột nhiên tràn vào cơ thể Bạch Chân Chân, chui vào tứ chi bách hải của nàng.
“Tê!”
Nàng hít vào một ngụm khí lạnh, giật mình nghĩ: “Sao cái thứ này thu nạp linh cơ còn lợi hại hơn trước kia vậy? Hơn nữa nó còn đang tụ tập ở những nơi mà bình thường ta không vận chuyển pháp lực?”
Nhưng rất nhanh linh căn dường như lại thích ứng tình huống cơ thể Bạch Chân Chân, rồi khôi phục trạng thái bình thường.
Trong lòng Bạch Chân Chân đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Chẳng lẽ thứ này sau khi vào cơ thể Vũ tử thì chủ động thích ứng nhục thân Vũ tử, biến thành hình dạng của Vũ tử… rồi mới phát sinh biến hóa?”
“Nhưng chỉ chốc lát sau đã khôi phục lại, lại biến thành hình dạng của ta… có phải vì thời gian ở trong cơ thể Vũ tử quá ngắn không?”
Bạch Chân Chân thoáng cái thấy hiếu kỳ: “Nếu thời gian dài hơn một chút, linh căn càng thích ứng nhục thân Vũ tử… thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Về phía Trương Vũ, theo linh căn trong đan điền biến mất, hiện tượng linh cơ tràn đầy cũng lui đi, trong lòng hắn dâng lên một tia mất mát.
Đúng lúc này, hắn lại nghe Bạch Chân Chân nói: “Vũ tử, tôi thử lại xem sao, tôi sẽ truyền linh căn cho anh, anh giữ cho kỹ nhé.”
Giây tiếp theo, Trương Vũ lại cảm thấy linh căn quay về cơ thể mình, lại mọc rễ nảy mầm trong đan điền.
Linh cơ trong không khí vù vù rót vào cơ thể, khiến Trương Vũ cảm thấy thân thể tràn đầy sức sống.
“Quả nhiên người tu tiên phải có linh căn mới đúng vị.”
Dù trong lòng rất thoải mái, nhưng Trương Vũ hiểu rằng linh căn này là mấu chốt để Bạch Chân Chân trở nên mạnh hơn, thi đậu vào top 10.
Thế là Trương Vũ cố nén sự quyến luyến, nói: “Thôi đi A Chân, cô tranh thủ lấy linh căn về đi, đừng ra ra vào vào làm hỏng nó.”
Bạch Chân Chân nghe vậy lại đáp: “Không sao, bây giờ anh cứ giữ mấy tiếng, tôi có một ý tưởng muốn nghiệm chứng.”
“Hả?” Trương Vũ vui vẻ nói: “Vậy… vậy tôi cho cô mượn Lục Thư chơi nhé.”
“Đưa đây!” Bạch Chân Chân duỗi tay sờ soạng ngực Trương Vũ, lấy Lục Thư ra: “Linh căn của tôi giá trị ít nhất mấy trăm triệu, quyển Lục Thư này tạm thời thế chấp ở chỗ tôi.”
Rồi nàng vỗ vai Trương Vũ, nói: “Mau đến trường đi, đừng đến muộn để Tô Hải Phong mắng cho.”
Thế là, Trương Vũ cõng Bạch Chân Chân một đường chạy đến trường.
Trên đường, Bạch Chân Chân ôm Trương Vũ, dựa vào lưng hắn, vừa nghịch Lục Thư, vừa thỉnh thoảng kể cho Trương Vũ nghe về những công năng mà linh căn hiện có.
Trương Vũ đột nhiên nói: “Lúc nào cũng linh căn linh căn, nói chuyện dễ bị lẫn lộn lắm, hay là đặt cho nó cái tên đi?”
Bạch Chân Chân hơi sững sờ, từ nhỏ nàng đã chỉ muốn giấu linh căn đi, sau khi vào cấp ba càng không muốn ai biết chuyện linh căn này trong bụng mình.
Cho nên từ trước đến nay, trong lòng nàng đều gọi linh căn này là “linh căn”, rốt cuộc chính nàng đương nhiên biết mình đang nói đến cái linh căn nào.
Giờ phút này nghe Trương Vũ nói vậy, nàng không khỏi khẽ gật đầu: “Ừm… vậy gọi là gì thì hay?”
Trương Vũ đáp: “Đây là linh căn của cô, vậy gọi là linh căn Chân Chân đi.”
“Quê mùa quá.” Bạch Chân Chân bĩu môi: “Vậy gọi là Chân Linh Căn vậy, đúng rồi, về sau sẽ nói với mọi người là linh căn đó tôi cho anh mượn dùng.”
Bạch Chân Chân cười: “Hắc hắc, như vậy càng chứng tỏ linh căn này của tôi chỉ cho mượn thôi.”
Thế là trên đường đi, Bạch Chân Chân tiếp tục kể cho Trương Vũ nghe đủ loại diệu dụng của Chân Linh Căn.
Ẩn núp linh căn, ẩn núp bản thân, gia tốc tu luyện võ đạo, nhìn thấu sơ hở trong thực chiến, gia tốc chiết xuất pháp lực và những công năng phụ trợ luyện thể mà nàng thường dùng gần đây.
Trương Vũ nghe mà mắt sáng rực, chỉ hận không thể lập tức khổ tu một phen.
Toàn bộ quá trình này, bao gồm cả cuộc đối thoại của Trương Vũ và Bạch Chân Chân, đương nhiên đều được Tà Thần búp bê ngụy trang thành tràng hạt chứng kiến và nghe thấy.
Đánh giá của nó chỉ có… Ngu xuẩn.
“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Trương Vũ thằng ngu này! Loại linh căn nghịch thiên này, phải lập tức động thủ g·iết người đoạt bảo! Lão tử có cả trăm cách giúp ngươi xử lý t·hi t·hể Bạch Chân Chân này, đảm bảo không ai phát hiện ra.”
“Có linh căn nghịch thiên này phụ trợ, đừng nói thi đậu top 10, mà còn có cơ hội thi nghiên cứu sinh… không, thi cả tiến sĩ!”
“Ngươi không ra tay bây giờ, sau này có khi bị nữ nhân này đâm sau lưng đấy! Sao nàng có thể tha thứ cho loại bí mật kinh thiên này nằm trong tay người khác mãi được?”
Nhưng nhìn Trương Vũ và Bạch Chân Chân tin tưởng lẫn nhau, Tà Thần biết rằng nếu mình nói ra thì đối phương cũng sẽ không nghe, mà chỉ khiến Trương Vũ thêm ác cảm với mình.
“Mẹ nó, đây chính là thói hư tật xấu của bọn quỷ nghèo, lúc nào cũng tin vào những thứ tình cảm, bạn bè, tín nhiệm mơ hồ vớ vẩn. Mấy thứ đó chả có tác dụng gì, chỉ làm ảnh hưởng đến việc kiếm tiền thôi!”
“Tiền! Chỉ có tiền mới là quan trọng nhất!”
Khi trở lại trường, Trương Vũ dứt khoát bỏ những tiết học như ngữ văn, toán học vì những kiến thức trong chương trình ba năm cấp ba hắn đã học hết, rồi đi học lớp pháp lực và lớp thực chiến.
Giáo viên lớp pháp lực là thầy Nghiêm, giáo viên lớp thực chiến là thầy Lôi đều là người quen cũ của Trương Vũ, họ biết trình độ của Trương Vũ về khống chế pháp lực và thực chiến võ đạo, chương trình lớp 10 không còn giúp ích được nhiều cho Trương Vũ, nên đều đồng ý cho hắn nghỉ học.
Thế là, cộng thêm việc vốn đã nghỉ tiết thể dục, Trương Vũ có thể tự do khổ tu gần nửa ngày trong trường.
Bình luận cho Chương 97 Mượn đi linh căn của A Chân