Chương 94 Dụ hoặc của Trương Vũ
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 94 Dụ hoặc của Trương Vũ
Chương 94: Dụ hoặc của Trương Vũ
Trên màn hình điện thoại hiện lên một tấm ảnh chụp.
Trong ảnh, Trương Vũ tươi cười rạng rỡ đứng trước cửa một tiệm tạp hóa, giơ ngón tay cái lên về phía ống kính.
Dòng chữ phía dưới ảnh viết: “Tiệm văn phòng phẩm Cao Phong, tiệm văn phòng phẩm tốt nhất ở cổng trường THPT Tùng Dương. Ông chủ cực kỳ tốt bụng, đồ đạc lại chất lượng, giá cả phải chăng. Mọi người nhớ ghé qua ủng hộ nhé!”
Hai ngón tay thon dài khéo léo vuốt trên màn hình zoom lớn bức ảnh, khuôn mặt tươi rói của Trương Vũ lấp đầy màn hình.
Một lát sau, ngón tay lướt tiếp, một loạt ảnh mới hiện ra.
Bức ảnh đầu tiên là cảnh Trương Vũ và Bạch Chân Chân kề vai sát cánh, chụp hình tự sướng trước cổng trường THPT Bạch Long.
Bức ảnh thứ hai là Bạch Chân Chân ôm một bình nước ngọt khổng lồ, bên trong chất đầy đồ uống tăng lực.
Bức ảnh thứ ba chụp Trương Vũ và Bạch Chân Chân ngồi tựa lưng vào nhau, xung quanh bày la liệt những chai nước ngọt. Ở rìa ảnh là Tống Hải Long đang im lặng đứng nhìn.
Dòng chữ phía dưới ghi: “Lại đến THPT Bạch Long rồi đây! Đồ uống tăng lực ở đây vừa ngon lại vừa bổ, lần nào đến cũng phải khuân mấy thùng mới đã. Tui là khách hàng VIP của Bạch Long, ai muốn mua sỉ thì liên hệ trực tiếp nha!”
Ngón tay lại lần nữa phóng to khuôn mặt Trương Vũ trong ảnh, ngắm nghía hồi lâu mới lướt sang loạt ảnh tiếp theo.
Loạt ảnh này chụp cảnh đêm thành phố Tùng Dương, có vẻ như được chụp từ một tòa cao ốc nào đó ở ngoại ô.
Trung tâm của bức ảnh là tòa nhà cao nhất, vươn mình lên tận mây xanh, như thể nối liền với bầu trời. Bên cạnh đó là tòa nhà Lục Châu đang được xây dựng, rồi đến những tòa nhà chọc trời lấp lánh ánh đèn neon, kéo dài đến tận vùng ngoại ô xa xôi… Tất cả tạo nên một bức tranh toàn cảnh thành phố Tùng Dương từ sáng đến tối.
Dòng chữ phía dưới viết: “Tùng Dương lúc 4 giờ sáng. Bạn có thể chọn sống nhây 3 năm, hoặc vất vả 3 năm. Nếu bạn sống nhây 3 năm, có lẽ bạn sẽ phải khổ sở hơn 100 năm sau đó. Nhưng nếu bạn chọn vất vả 3 năm, cuối cùng thi đỗ đại học, thành công Trúc Cơ, thì bạn có thể ăn thêm hơn 200 năm đau khổ nữa đấy.”
Một tiếng cười khẽ vang lên, ngón tay thon dài tiếp tục lướt xem dòng trạng thái của Trương Vũ. Bỗng, một tin nhắn hiện lên trên màn hình.
Luyện Thiên Cực: Thần Thánh Thứ Nhất, cậu đang đùa tôi đấy à? Cậu muốn tôi đi mua cái quái gì của Trương Vũ?
Ngón tay nhanh chóng nhấp vào màn hình điện thoại để trả lời.
Nhạc Mộc Lam: Không đùa đâu, nhờ cậu đó, tớ sẽ trả thêm tiền cho cậu.
Chuyển khoản 2000
Đã nhận chuyển khoản 2000
Luyện Thiên Cực: Đây không phải là vấn đề tiền bạc, hơn nữa cậu có thể tự đi mà mua, sao lại bắt tôi đi tìm hắn?
Nhạc Mộc Lam: Cậu mà không chịu, tớ sẽ đạp đầu cậu mỗi ngày đến trường.
Luyện Thiên Cực: Muốn chuyển phát nhanh hay tôi tự mang đến?
Nhìn tin nhắn trả lời của Luyện Thiên Cực, Nhạc Mộc Lam khẽ gật đầu: “Quả nhiên, nói chuyện với mấy đứa bạn điểm thấp hơn mình, cứ mạnh tay một chút thì dễ sai bảo hơn.”
Cô quay lại tiếp tục xem dòng trạng thái của Trương Vũ, lẩm bẩm: “Trương Vũ với Bạch Chân Chân, hai đứa này đúng là như hình với bóng.”
Tuy nhiên, cô cũng không để ý lắm, chỉ là cảm thán khi xem dòng trạng thái của Trương Vũ mà thôi.
Dưới ánh sáng màn hình điện thoại, khóe miệng Nhạc Mộc Lam dần dần nở một nụ cười hài lòng khi không ngừng lướt xem ảnh của Trương Vũ.
“Không uổng công mấy ngày nay mình vất vả, giờ xem ảnh của Trương Vũ, mình cơ bản không còn cảm giác gì nữa rồi.”
“Tiếp theo, chỉ cần chờ Luyện Thiên Cực mang quần áo của Trương Vũ đến.”
“Chờ mình thích nghi với cả quần áo của hắn, chắc là sẽ không khó chịu như vậy khi đụng vào Trương Vũ nữa.”
Nhạc Mộc Lam thầm nghĩ, đến lúc đó có thể trực diện Trương Vũ, triệt để khắc phục nhược điểm trong lòng.
…
Trong phòng ăn.
Đầu óc Bạch Chân Chân vẫn còn văng vẳng tin nhắn mà Luyện Thiên Cực vừa gửi cho Trương Vũ.
Còn Trương Vũ thì bưng khay cơm vừa mua đến trước mặt Bạch Chân Chân, trong đầu lại đang nghĩ cách nói với A Chân về chuyện làm thêm phi pháp.
Hắn hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Bạch Chân Chân đang nhìn mình có gì đó kỳ lạ.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Vũ nói với Bạch Chân Chân: “A Chân, đi với tao lên sân thượng một lát đi, tao có chuyện muốn nói với mày.”
Thế là hai người cùng nhau lên sân thượng.
Đây là một trong những căn cứ huấn luyện bí mật của hai người trong trường. Trong những ngày qua, hai người đã đổ vô số mồ hôi công sức tại nơi này, cùng nhau chứng kiến sự trưởng thành của đối phương.
Hôm nay đến đây lần nữa, Trương Vũ mở lời trước: “A Chân, tao có mấy lời muốn nói với mày, chắc mày cũng cảm nhận được gần đây tao kiếm được chút tiền rồi chứ?”
“Tao không chỉ cảm nhận được, mà tao còn thấy cả tin nhắn của khách hàng gửi cho mày nữa rồi kia!”
Bạch Chân Chân nghe Trương Vũ nói, sắc mặt thoáng chốc trở nên cay đắng, trong lòng càng thêm hoảng hốt: “Chẳng lẽ Vũ Tử muốn nói với mình về bí mật kiếm tiền gần đây của hắn? Chuyện giữa hắn và Luyện Thiên Cực?”
Bạch Chân Chân biết rằng năm nào cũng có học sinh cấp ba vì áp lực tiền bạc mà dấn thân vào con đường này.
Những học sinh này vì theo đuổi Tiên Đạo mà cam nguyện bán rẻ bản thân. Có người khinh thường bọn họ, cho rằng người nghèo thì tu tiên làm gì? Có người kính nể bọn họ, cảm thấy bọn họ có một trái tim kiên cường theo đuổi Tiên Đạo.
Nhưng Bạch Chân Chân không ngờ Trương Vũ cũng sẽ đi trên con đường này, thậm chí còn lọt vào tay Luyện Thiên Cực.
“Vũ Tử, mày đi xa quá rồi, tao theo không kịp đâu.”
“Hơn nữa, mày làm thì làm, sao lại đi tìm Luyện Thiên Cực? Hắn mới chỉ lọt vào bát cường võ đạo, không xứng với mày đâu.”
“Sao không tìm một học bá xịn sò hơn? Dù mày tìm Tống Hải Long cũng được… Không được, cường độ thân thể của Tống Hải Long cao quá, tiền viện phí có khi không đủ.”
“Nếu là Nhạc Mộc Lam dùng tiền, mẹ tao còn chấp nhận hơn đấy!”
Mặc dù trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, nhưng Bạch Chân Chân rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc, chậm rãi nói: “Vậy ý mày là… chuyện liên quan đến việc mày kiếm tiền gần đây?”
Trương Vũ gật đầu: “Ừ, tao có một mối làm ăn muốn rủ mày cùng làm, địa điểm ở ngoại thành, tao đi nhiều lần rồi, cảm thấy không có vấn đề gì…”
Sắc mặt Bạch Chân Chân đột nhiên biến đổi, nhăn nhó như mướp đắng nhìn Trương Vũ, nghĩ thầm: “Vũ Tử muốn kéo mình vào con đường này luôn hả?”
Thời khắc này, Bạch Chân Chân phát hiện mình hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này, phản ứng đầu tiên trong đầu là từ chối.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn Trương Vũ thoáng qua một tia bội phục.
“Rõ ràng thành tích của Vũ Tử đã tốt hơn mình rồi, sau khi tan học còn đi kiếm tiền ở những nơi khác, đi ‘học bù’ cho Luyện Thiên Cực để tích lũy tư lương tu đạo. Tao thừa nhận đạo tâm của tao không bằng mày, lần này mày thắng.”
Nàng hít một hơi thật sâu, vỗ vai Trương Vũ nói: “Cảm ơn mày, anh em tốt, nhưng không cần đâu, mối làm ăn ngon như vậy, mày cứ tự hưởng thụ đi, tao chưa đến mức độ đó.”
“Cường độ thân thể của Luyện Thiên Cực cũng không thấp đâu, mày cẩn thận kẻo bị thương phải vào bệnh viện đấy.”
Trương Vũ khó hiểu hỏi: “Liên quan gì đến Luyện Thiên Cực?”
Bạch Chân Chân khẽ thở dài, quay mặt đi, đầy bất đắc dĩ nói: “Hôm nay Luyện Thiên Cực nhắn tin cho mày, tao vô tình thấy được.”
“Nhưng mày yên tâm, tao giúp mày tắt màn hình rồi, chỉ có tao thấy thôi, Tiền Thâm, Triệu Thiên Hành bọn họ không biết đâu.”
“Bí mật này tao sẽ giữ kín cho mày.”
Trương Vũ cau mày lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn của Luyện Thiên Cực, hận không thể đập nát điện thoại.
“Đồ khốn! Thằng khốn nạn này! Tao coi nó là bạn! Ai ngờ nó lại dám động vào miếng mồi của tao?”
Tiếp theo, Trương Vũ nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Bạch Chân Chân, vội vàng giải thích: “Tao với nó không có chuyện gì đâu!”
Hắn đưa màn hình điện thoại cho Bạch Chân Chân xem lịch sử trò chuyện của mình với Luyện Thiên Cực: “Mày xem đi, thanh bạch rõ ràng, không có gì hết.”
Bạch Chân Chân theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hiếu kỳ hỏi: “Vậy Luyện Thiên Cực mua quần áo mày mặc rồi để làm gì?”
“Ai mà biết đầu óc nó nghĩ cái gì?”
Trương Vũ nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại lên trả lời: “Để tao hỏi xem nó trả bao nhiêu rồi quyết định có trả lời hay không.”
Trong lúc bất tri bất giác, Trương Vũ cũng đã dần quen với phong cách sinh hoạt của Côn Khư, có thói quen đưa ra những phản ứng khác nhau khi đối mặt với những con số khác nhau.
Bạch Chân Chân cũng tò mò nhìn theo.
Trên màn hình điện thoại, Trương Vũ gõ: “Giá bao nhiêu?”
Luyện Thiên Cực: Tùy tiện một bộ nào đó mày mặc qua cũng được, 2000 tệ.
Bạch Chân Chân ở bên cạnh nói: “Mày thử trả 5000 xem.”
Trương Vũ và Bạch Chân Chân chờ một lát, liền thấy Luyện Thiên Cực gửi một tin đồng ý.
Bạch Chân Chân cười phá lên: “Ha ha, dễ dàng vậy mà cũng kiếm được 5000 tệ á?”
Nhưng Trương Vũ vẫn cảm thấy không thoải mái: “Nó mua quần áo của tao để làm gì chứ?”
Bạch Chân Chân vỗ vai Trương Vũ, nói: “5000 tệ mua một bộ quần áo của mày đấy, mày quản nó mua để làm gì.”
Ánh mắt Trương Vũ khẽ động: “Đúng rồi, quên mất vừa nãy tao định giới thiệu cho mày một mối làm ăn.”
Đúng lúc này, con búp bê vẫn luôn im lặng nằm trong ngực Trương Vũ, lặng lẽ ngụy trang thành tràng hạt màu đen bỗng lên tiếng.
Âm thanh của búp bê truyền vào đầu Trương Vũ, nhắc nhở: “Trương Vũ, tao đã nhắc mày rồi, làm nghề này quan trọng nhất là không được tin ai cả, con ruột còn có thể bán đứng cha, mày chắc chắn muốn nói cho người phụ nữ trước mặt này sao?”
Trương Vũ không chút do dự nói với Bạch Chân Chân: “Mày biết về giới học bù đen không?”
Sau khi nghe Trương Vũ giải thích, Bạch Chân Chân mới biết được gần đây Trương Vũ kiếm được tiền đều là nhờ dạy thêm.
Trong lúc nhất thời, biểu cảm của Bạch Chân Chân trở nên phức tạp.
Tin tốt, con trai không có bán dâm.
Tin xấu, con trai gia nhập băng đảng, làm công việc còn nguy hiểm hơn cướp bóc.
Bạch Chân Chân dù sao cũng là học sinh giỏi trường chuyên cấp ba chính quy, chẳng những tôn trọng bản quyền, mà sự kính sợ đối với công ty cũng đã ăn sâu vào đáy lòng từ nhỏ.
Giờ phút này nghe thấy Trương Vũ muốn rủ nàng nhập bọn, nàng có chút căng thẳng: “Việc này thật sự không nguy hiểm sao? Bị công ty phát hiện, sợ rằng sẽ bị bắt đi làm nô lệ công việc cả đời đó.”
Trương Vũ giải thích: “Lúc đầu tao cũng lo lắng như mày, nhưng sau khi đi rồi mới phát hiện Bang Học Lén là bang phái lớn, nộp thuế đầy đủ, toàn thể bái thần chính quy. Làm thêm thì chỉ cần cân nhắc giờ học thôi, chiến đấu, gi.ết người các loại việc không cần chúng ta lo.”
“Hơn nữa kiếm được rất nhiều tiền, tao ở đó có thể nhận lương theo giờ 6500 tệ.”
Nói đến đây, Trương Vũ dừng lại một chút, lại có chút bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa ở Côn Khư này… người nghèo như chúng ta muốn kiếm tiền ở những công việc chính quy quá khó khăn, chỉ có những nơi như giới học bù đen mới có thể cho chúng ta một khoản thu nhập kha khá, giúp chúng ta có thêm chút cơ hội thi đậu vào Thập Đại.”
Bạch Chân Chân nghe đến mức lương 6500 tệ một giờ thì tim đã đập nhanh hơn, lập tức hiểu ra vì sao lại có người gia nhập băng đảng.
Còn sau cùng khi nghe Trương Vũ cảm khái, nàng càng thêm đồng tình gật đầu, thầm nghĩ: “Đúng vậy, người nghèo như mình, không làm những công việc mạo hiểm… thì làm sao có thể leo lên được?”
Thế là Bạch Chân Chân kiên định gật đầu, nói: “Ừ, tao tin mày, mày nói tao phải làm gì đi.”