Chương 90 Tốc học võ công
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 90 Tốc học võ công
Chương 90: Tốc học võ công
Người trung niên thấy Trương Vũ thi triển Vô Cực Vân Thủ cấp 10 thì trong mắt lộ ra vẻ cung kính: “Vô Cực Vân Thủ cấp 10, hàng chất lượng cao hiếm thấy đấy, lợi hại, lợi hại!”
Trong thâm tâm người trung niên nghĩ rằng, có thể khổ luyện môn công pháp chiến đấu cấp chuyên gia Vô Cực Vân Thủ đến cấp 10, hẳn phải là cao thủ Luyện Khí kỳ đỉnh phong, sau khi tốt nghiệp trung học còn rủng rỉnh tiền bạc, có thời gian rảnh rỗi, lại tâm huyết dồi dào nghiên cứu võ học thực chiến này.
Bởi lẽ, trong tư duy của đại bộ phận người, việc một người không tu đạo tâm, không tu pháp lực, không tu nhục thân, mà chỉ thuần túy luyện Vô Cực Vân Thủ tới cấp 10 là điều không thể.
Kẻ nào có thời gian nâng Vô Cực Vân Thủ lên cấp 10, thì các chỉ số khác cũng phải xấp xỉ cảnh giới Luyện Khí kỳ cực hạn.
Người đàn ông thầm nghĩ: “Biết đâu lại là giáo viên võ đạo trường trung học phổ thông nào đó lén lút ra ngoài kiếm thêm thu nhập.”
Tuy vậy gã cũng chẳng buồn tìm hiểu tường tận, làm nghề này tối kỵ nhất là đào xới bí mật của người khác.
Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Vậy bên chỗ ta cần đăng ký thông tin của ngài, xin hỏi vài câu nhé.”
Thấy Trương Vũ gật đầu, gã bèn nói: “Không biết ngài muốn làm bán thời gian hay toàn thời gian?”
Trương Vũ đáp: “Bán thời gian.”
Người trung niên hỏi tiếp: “Xin hỏi kinh nghiệm giảng dạy của ngài thế nào?”
Búp bê lên tiếng: “Cứ bảo hắn ngươi có mười năm kinh nghiệm dạy học, nghe ta không sai đâu.”
Trương Vũ ngẫm nghĩ, bụng bảo dạ dù sao hiện tại đang che giấu thân phận, bèn mở miệng đáp: “Mười năm kinh nghiệm dạy học trường chuyên cấp ba.”
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, điều này hoàn toàn khớp với phỏng đoán của gã. Gã vừa ghi chép vừa hỏi tiếp: “Xin hỏi ngài có năng khiếu gì đặc biệt không?”
Dưới sự chỉ đạo của búp bê, Trương Vũ dần nắm được mạch trả lời: “Ta am hiểu dạy công pháp, ngoài Vô Cực Vân Thủ ra, còn có rất nhiều môn công pháp đạt cấp 10.”
Người trung niên lại hỏi: “Trong các buổi học, ngài thường làm cách nào để tăng độ tương tác và sự tập trung của học sinh ạ?”
Trương Vũ đáp: “Biện pháp cơ bản nhất là bắt học sinh kém quỳ xuống nghe giảng, cho học sinh xuất sắc sỉ nhục lũ kém cỏi, ai biểu hiện thế nào thì đãi ngộ thế ấy.”
Người trung niên thỏa mãn gật gù, đoạn hỏi tiếp: “Không biết ngài có thể tiếp nhận học viên có chỉ số IQ hơi thấp không?”
Trương Vũ nghe vậy ngẩn người: “Chỉ số IQ hơi thấp?”
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ cười đáp: “Chẳng giấu gì ngài, chúng tôi nhắm vào thị trường ngách mà, học sinh tới mua lớp ở đây trình độ đều bình thường thôi, điểm trung bình sáu môn dưới 450, chỉ số IQ không cao, cần giáo viên đủ kiên nhẫn, giảng giải thật dễ hiểu, không giống như dạy ở trường chuyên lớp chọn của ngài đâu.”
“Khá lắm!”, Trương Vũ thầm nghĩ, “Vậy ra, học sinh trường trung học bình thường và học sinh tốt nghiệp trong mắt các người là lũ thiểu năng à?”. Cậu nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt, gật đầu bảo: “Tôi rất am hiểu dạy học sinh cá biệt.”
Người trung niên lại nói: “Thêm nữa, khách hàng của chúng tôi đều tương đối nghèo, nên giáo viên có nhiệm vụ chào hàng các dịch vụ tài chính, không biết ngài có chấp nhận không?”
Trương Vũ nhíu mày: “Dịch vụ tài chính?”
Người đàn ông trung niên cười: “Là chào mời học sinh vay tiền học thêm, các loại phí theo giai đoạn ấy mà…”
Thấy Trương Vũ trầm mặc, gã lại cười nói: “Không sao, chỉ cần chất lượng giảng dạy của ngài tốt, thì không chào hàng dịch vụ tài chính cũng chẳng hề gì.”
Tiếp đó, người trung niên hỏi: “Nếu lớp học bị đội bảo an của công ty hoặc các bang phái khác tập kích, ngài có sẵn lòng tham chiến không? Nếu tham chiến, ngài có dám g·iết người không?”
Trương Vũ nghe vậy thì trầm ngâm, thầm nghĩ, “Không hổ là giới học thêm hắc ám, giáo viên vừa dạy vừa lo chiến đấu, g·iết người đúng không?”.
Nhưng Trương Vũ cũng mừng thầm vì ít ra đối phương còn cân nhắc đến cảm xúc của cậu, hỏi cậu có muốn hay không, miễn cưỡng coi là có chút đạo đức nghề nghiệp.
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Chúng tôi hiểu sự do dự của ngài, bởi chiến đấu và g·iết người tốn kém lắm. Nhưng ngài cứ yên tâm, theo quy củ của Bang Học Lén, mọi chi phí phạt, bồi thường phát sinh do chiến đấu, g·iết người trong lúc dạy học, chúng tôi sẽ thanh toán hết.”
Trương Vũ thu hồi vẻ mừng rỡ, hóa ra là do giá cả chưa thỏa thuận xong thôi ư? Cái bang phái này coi việc chiến đấu là chuyện thường ngày ở huyện à?
Với những điều kiện này, Trương Vũ đương nhiên không thể gật đầu. Dù hiện tại cậu có nhiều môn công pháp đạt cấp 10, nhưng pháp lực và cường độ thân thể vẫn chỉ ở trình độ học sinh lớp 10, không dám tham gia vào mấy trận chiến bang phái.
Nghe Trương Vũ từ chối, người đàn ông trung niên gật đầu tỏ vẻ thông cảm. Sau một hồi hỏi han nữa, gã cười với Trương Vũ: “Tôi đã ghi chép tình hình kha khá đầy đủ rồi.”
“Nhưng rốt cuộc có thể xếp cho ngài dạy lớp gì, định giá chương trình học thế nào, thì phải chờ ngài dạy thử mới biết được.”
Cái gọi là dạy thử, tức là để Trương Vũ dạy một buổi, sau đó Bang Học Lén sẽ căn cứ vào chất lượng giảng dạy mà sắp xếp khóa học và định giá.
Người đàn ông trung niên nói thêm: “…Dù Vô Cực Vân Thủ của ngài rất lợi hại, nhưng thị trường của các công pháp chiến đấu thuần túy không bằng loại dưỡng sinh, học tập và làm việc đâu.”
Gã lo rằng vị ‘giáo viên trung học phổ thông nửa thật nửa giả’ trước mắt này chỉ quen với kinh nghiệm dạy ở trường chuyên lớp chọn, khó lòng nắm bắt được nhu cầu của thị trường ngách.
Thế nên gã nói tiếp: “Đương nhiên, tôi không hề có ý chê Vô Cực Vân Thủ dở. Môn công pháp này chắc chắn có người sẵn sàng bỏ tiền ra học, chỉ có điều học viên của chúng tôi thường hứng thú hơn với những công pháp cơ bản hơn…”
Nghe đối phương nói, Trương Vũ chợt nhớ đến bảng xếp hạng mà cậu từng thấy khi mua công pháp trên mạng. Thế là Trương Vũ hỏi: “Dưỡng Sinh Khư Bệnh Công, Đào Móc Chưởng, Cần Cẩu Trảo, Xe Thể Thao Thối… Mấy môn này thị trường lớn hơn à?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Đúng thế, nhu cầu học bù loại công pháp này là nhiều nhất. Dù học phí mỗi học viên rẻ hơn, nhưng một buổi có thể dạy đồng thời vài chục, thậm chí cả trăm người, kiếm còn nhiều hơn so với lớp nhỏ cao cấp như Vô Cực Vân Thủ.”
“Ngoài ra, còn có các công pháp cơ bản dành cho học sinh trung học, như là Tán Thủ, Kiếm Thuật Cơ Sở, Thổ Nạp Cơ Sở, v.v…”
Nghe vậy, mắt Trương Vũ khẽ động, trong lòng như có điều suy nghĩ: “Đào Móc Chưởng, Cần Cẩu Trảo… Mấy món đó thị trường lớn nhất sao? Biết đâu mình có thể nhờ Vũ Thư sở trường, nhanh chóng nâng mấy môn này lên cấp 10, rồi đi dạy thì sao?”
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Vậy chúng ta hẹn lịch dạy thử nhé. Tôi còn phải bố trí giáo viên đến dự giờ nữa. Ngài có rảnh sau 5 ngày nữa không?”
Trương Vũ nhẩm tính rồi gật đầu: “Không vấn đề gì, hẹn sau 5 ngày đi.”
Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Không biết ngoài Vô Cực Vân Thủ ra, ngài định dạy gì trong buổi dạy thử? Chúng tôi cũng cần sắp xếp giáo viên có kinh nghiệm nghiên cứu về lĩnh vực này đến dự giờ, chấm điểm cho ngài.”
Trương Vũ thầm nghĩ: “Dưỡng Sinh Khư Bệnh Công là công pháp cấp chuyên gia, giá không rẻ, lại liên quan đến các bộ phận trên khắp cơ thể, động tác hỗn tạp, khó mà luyện nhanh được.”
“Ngược lại, Đào Móc Chưởng, Cần Cẩu Trảo hay Xe Thể Thao Thối, Thang Máy Tung mấy công pháp cấp tiến giai này vừa rẻ, chiêu thức lại đơn giản, chắc cũng giống như Bối Long Phiên Nhạc Thủ, dễ học.”
Nhưng để an toàn, cậu vẫn báo ít thôi.
Cậu đáp: “Ngoài Vô Cực Vân Thủ, tôi còn có thể dạy Đào Móc Chưởng và Xe Thể Thao Thối.”
Vừa có khóa cao cấp, vừa có khóa cấp thấp, người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu: “Vậy thì chờ đợi màn trình diễn của ngài sau 5 ngày nữa.”
“À phải, có tiện cho tôi xin phương thức liên lạc của ngài không?”
Sau khi xác nhận Trương Vũ không muốn để lại số điện thoại, người đàn ông trung niên bèn nói: “Vậy thì phiền ngài tải trò chơi này nhé, tên là Thế Giới Côn Thần, kết bạn với tôi trong đó, có thông tin gì về khóa học chúng ta sẽ trao đổi qua game.”
…
Trên đường rời khỏi khu vườn.
Búp bê không nhịn được: “Cái gì mà Đào Móc Chưởng với Xe Thể Thao Thối, ngươi cũng định luyện à?”
Nàng thật không thể ngờ một học sinh trường chuyên lớp chọn lại đi luyện mấy thứ công pháp trâu bò này.
Vốn dĩ nàng tưởng Trương Vũ có thể nhờ vào Vô Cực Vân Thủ cấp 10 mà bán mấy khóa cao cấp.
Ai dè đối phương còn định dạy mấy thứ Đào Móc Chưởng, Xe Thể Thao Thối rẻ tiền kia.
Trương Vũ vừa lướt web mua sắm trên điện thoại, vừa mua Đào Móc Chưởng và Xe Thể Thao Thối, vừa đáp: “Chưa luyện bao giờ, nhưng 5 ngày chắc đủ để ta học.”
Trương Vũ biết rằng sau này sẽ phải ở cùng búp bê mọi lúc mọi nơi, nên có một số chuyện không thể giấu được.
Búp bê nhíu mày: “5 ngày sao đủ? Hơn nữa dù ngươi học được hai môn này, thì so với bao nhiêu giáo viên học thêm hắc ám của Bang Học Lén, ngươi học có 5 ngày thì cạnh tranh thế nào được?”
“Ngươi đừng có phí công vô ích nữa, cứ thành thật dạy Vô Cực Vân Thủ là được.”
Búp bê không coi trọng, Trương Vũ cũng chẳng để ý. Cùng lúc Đào Móc Chưởng và Xe Thể Thao Thối đến tay, số dư tài khoản của cậu tụt xuống còn hơn 12.000 đồng.
Thế là sau khi về đến nhà trùm mền, Trương Vũ bắt đầu luyện công pháp vừa mua.
Đầu tiên là Đào Móc Chưởng.
Bộ chưởng pháp này mô phỏng sức mạnh của máy xúc, có thể ngưng luyện ra một tia xúc đấu kình để đào bới nguyên vật liệu, san phẳng mặt đất.
Vì đây là một môn chưởng pháp thuần túy dùng để làm việc, không bao hàm bất cứ nội dung chiến đấu hay luyện thể nào, chiêu thức cũng rất đơn giản, tất cả chỉ có chính diện xúc, nghịch xúc và quét xúc ba chiêu.
Trương Vũ khẽ gật đầu, thầm nghĩ: “Mấy giây là đánh xong một bộ rồi ư? Vậy chắc dễ học lắm.”
Cậu xem lướt qua bí kíp, rồi dùng Vũ Thư sở trường vào môn công pháp này.
Liền thấy tay cậu liên tục vỗ vào không trung, từng luồng kình lực vô hình trào ra, tựa hồ muốn hình thành một loại thế nào đó, nhưng ngay sau đó liền mất khống chế, tiêu tán trong không khí.
Thấy Trương Vũ đánh xong một bộ Đào Móc Chưởng mà chẳng ăn thua gì, đứng ngây ra đó, búp bê thở dài: “Ta đã bảo ngươi là phí thời gian mà, ngươi muốn học môn công pháp này trong thời gian ngắn ngủi, rồi đi so với đám giáo viên dạy bao nhiêu năm ư? Sao có thể…”
Nhưng nàng chưa kịp nói hết câu, thì Trương Vũ đã bắt đầu chuyển động trở lại.
Lần này, mỗi chiêu chưởng của Trương Vũ đều mang theo tiếng xé gió, cứ như có một cái gầu xúc khổng lồ đang xúc tới xúc lui trong không khí vậy.
Búp bê trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này: “Không phải chứ… Vậy là học được rồi á?”
“Nhanh vậy đã học được rồi à?”
“Hơn nữa nhìn điệu bộ này… Cứ như đã luyện thành từ lâu lắm rồi ấy.”
“Chẳng lẽ đây là tiềm năng của thằng nhóc này? Có thể học công pháp nhanh đến thế?”
Nhưng những chuyện kinh khủng hơn còn tiếp tục xảy ra.
Trong vòng hơn một giờ ngắn ngủi, nàng đã không thể tin vào mắt mình khi thấy Đào Móc Chưởng của Trương Vũ đột nhiên tăng mạnh, từ một tên tân thủ chưa từng học qua, biến thành một cao thủ Đào Móc Chưởng xuất chưởng hành vân lưu thủy, như muốn san bằng cả tòa cao ốc trùm mền.