Chương 69 Ẩn núp linh căn
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 69 Ẩn núp linh căn
Chương 69: Ẩn núp linh căn
Không lâu sau, khi tuyển thủ cuối cùng rời khỏi lôi đài, ban giám khảo cũng đã chấm điểm xong cho tất cả các thí sinh.
Trong quá trình đó, có thêm 2 thí sinh khác từ các trường trung học phổ thông khác bỏ cuộc. Cuối cùng, 33 thí sinh còn lại sẽ được chia vào 8 tổ nhỏ để thi đấu vòng loại.
Trong đó, 7 tổ có 4 thí sinh, sau khi bốc thăm sẽ đấu loại trực tiếp để chọn ra người cuối cùng.
Tổ còn lại có 5 thí sinh, sau khi bốc thăm, sẽ có thí sinh được miễn đấu ở một vòng, rồi đấu loại trực tiếp để chọn ra người cuối cùng.
Như vậy, 8 tổ sẽ chọn ra 8 người, chính là top 8 của giải đấu lần này.
Sau khi chấm điểm và thi đấu kết thúc, mọi người có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Trương Vũ duỗi người một cái rồi định cùng Bạch Chân Chân đi vệ sinh.
Tìm mãi mà hắn không thấy khu vực quanh sân thi đấu có nhà vệ sinh nào.
Thấy Tống Hải Long đi ngang qua, Trương Vũ không nhịn được hỏi: “Ngươi biết nhà vệ sinh ở đâu không?”
Tống Hải Long cười ngạo nghễ: “Ở trường Bạch Long không có nhà vệ sinh.”
“Hả?” Trương Vũ kinh ngạc: “Vậy các ngươi đi vệ sinh ở đâu?”
Mặt Tống Hải Long tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Giáo viên và học sinh trường Bạch Long đều đã trải qua phẫu thuật cải tạo hệ tiêu hóa, không cần đến những nơi lạc hậu, bẩn thỉu và lãng phí thời gian như nhà vệ sinh.”
Trương Vũ cạn lời: “Vậy bọn ta phải làm sao?”
Tống Hải Long thản nhiên đáp: “Ngươi xuống tầng một tìm thử xem, có lẽ ở đó có nhà vệ sinh cho lũ hạ đẳng nhân dùng.”
Thế là Trương Vũ và Bạch Chân Chân vất vả lắm mới tìm được hai cái nhà vệ sinh đơn sơ ở hành lang tầng một, mỗi lượt đi tốn 10 đồng.
Sau khi mượn tiền của Tiền Thâm, hai người mới hùng hùng hổ hổ đi giải quyết nỗi buồn.
Khi quay lại sân thi đấu, các tổ đã được chia xong.
Tám lôi đài lớn cũng được dựng lên, đồng thời diễn ra các trận đấu vòng loại của 8 tổ.
Trương Vũ nhìn tình hình chia bảng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “May quá, A Chân không cùng tổ với mình.”
“Nhưng mà tổ của A Chân…”
Nhìn những thí sinh mạnh trong tổ của Bạch Chân Chân, Trương Vũ khẽ nhíu mày: “Mạnh thật đấy.”
Đó là một thí sinh yêu tộc đến từ trường Hồng Tháp.
Thân người, đầu hổ, toàn thân lông vằn da hổ, trông hắn ta hệt như một con hổ hình người.
Trước đó, khi Trương Vũ dùng Thiên Nhãn phù dò xét, trên đầu đối phương cũng hiện ra một loạt thông tin:
Khu bảo hộ | Long Hổ yêu huyết | dược thùng | Cyborg
Trương Vũ nhớ lại lời Lôi Quân dịch: “Đến từ khu bảo tồn yêu quái, mang huyết mạch long hổ, uống rất nhiều thuốc, còn trải qua phẫu thuật cải tạo xương cốt.”
Trương Vũ thầm nghĩ: “Ta nhớ hắn được 266 điểm trong vòng chấm điểm thì phải? Là người có điểm cao thứ hai trong trường Hồng Tháp.”
Kết hợp với những gì Trương Vũ quan sát được trong vòng chấm điểm của đối phương, theo cách hiểu của hắn, tên Hổ Vân Đào này có thể coi là một chiến binh lục giác toàn diện, cao lực, cao mẫn, công thủ đều cao, trong chiến đấu không lộ ra điểm yếu nào.
“Lần trước tên này không tham gia thi đấu pháp, chắc là không giỏi khống chế pháp lực.”
“Nhưng việc hắn tham gia thi đấu võ đạo cho thấy khả năng chiến đấu thực tế của hắn rất mạnh.”
Ánh mắt Trương Vũ lại liếc qua bộ móng vuốt sắc bén tỏa hàn quang kia: “Mẹ nó, yêu quái dự thi không phải nên làm phẫu thuật loại bỏ móng vuốt à? Cái này chẳng phải là tự mang binh khí? Ỷ lại quá đấy?”
“Đây chắc là kiểu đối thủ A Chân ghét nhất đây.”
Mang theo một chút lo lắng, Trương Vũ cũng đi về khu thi đấu của mình.
“Tuyệt đối đừng thua đấy A Chân, ta không có tiền cho ngươi mượn đâu.”
…
Bạch Chân Chân đi tới khu thi đấu của mình.
Ba thí sinh khác đã đến, đến từ trường Bạch Long, trường Tử Vân và trường Hồng Tháp.
Người thu hút sự chú ý nhất là thí sinh đến từ trường Hồng Tháp kia, trông hắn ta khỏe mạnh, dáng vẻ không giống người thường.
Tiếp đó, bốn người bắt đầu bốc thăm, Bạch Chân Chân rút trúng Hổ Vân Đào.
Hai người sẽ đấu một chọi một, ai thắng… sẽ đấu với người thắng trong cặp đấu còn lại, cuối cùng quyết ra người đi tiếp của tổ này.
Bạch Chân Chân xoa bụng, cảm nhận sức mạnh tiềm tàng bên trong, chậm rãi bước lên lôi đài.
“Ta nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội sử dụng ngươi.”
“Hôm nay, cuối cùng cũng đến phiên ta, Bạch Chân Chân, nhất phi trùng thiên, kinh diễm toàn trường rồi!”
Đối diện nàng, Hổ Vân Đào tùy ý bước lên lôi đài, dường như chẳng thèm để Bạch Chân Chân vào mắt, hắn ta hết nhìn đông lại ngó tây.
…
Hổ Vân Đào, giống như Hùng Bất Phàm tham gia thi đấu pháp hôm đó, đều đến từ khu bảo tồn yêu tộc.
Nhưng Hổ Vân Đào chưa bao giờ hổ thẹn về thân phận này, cũng không cho rằng thân phận yêu tộc là thấp kém, ngược lại… Trong xương cốt của Hổ Vân Đào có một loại kiêu ngạo, một loại kiêu ngạo đối với chủng tộc và huyết thống của mình.
Bởi vì Hổ Vân Đào mang huyết thống của rồng, trong cơ thể hắn ta ẩn chứa long huyết, Hổ Vân Đào cao quý hơn những người phàm tục kia rất nhiều!
Trong khu bảo tồn, mỗi tháng, chủ tịch trường Hồng Tháp, ‘Phụ thân đại nhân’, sẽ gieo giống cho các mẫu thể của mọi chủng tộc, khiến chúng mang thai con của ‘Phụ thân đại nhân’.
Mỗi tháng, hàng trăm hàng ngàn yêu tộc ra đời trong căn cứ, trong cơ thể họ ẩn chứa long huyết của ‘Phụ thân đại nhân’, vì vậy mà sinh ra đã bất phàm.
Ngay từ trong bụng mẹ, những đứa trẻ này đã được truyền vào đủ loại thuốc, tiến hành huấn luyện thích nghi.
Kẻ yếu làm việc, người mạnh đọc sách, đó là đạo lý Hổ Vân Đào đã biết từ khi trưởng thành.
Từ nhỏ, những ai không thể thích ứng với thuốc sẽ bị đưa đến nhà máy thực phẩm làm việc.
Lớn hơn một chút, nếu trí tuệ không đủ, sẽ trở thành nhân viên khu bảo tồn sinh thái.
Lớn hơn nữa, nếu tiềm lực không đủ, sẽ phải đến xưởng may, xưởng thuộc da, xưởng dệt… để làm việc.
Chỉ khi trải qua từng vòng khảo nghiệm, thoát khỏi hết lần này đến lần khác cơ hội làm việc, người ta mới có thể đến được cái nơi được gọi là thiên đường, trường Hồng Tháp.
Ở đó, họ ký khế ước với ‘Phụ thân đại nhân’, trở thành con trai thực sự của ông ta.
Khi ấy, họ mới có cơ hội tiếp tục đi học, thi đậu đại học.
Ta không muốn làm thuê! Ta muốn đi học! Đó là tiếng gào thét trong lòng của mỗi yêu tộc trong căn cứ.
Và Hổ Vân Đào, chính là người đã vượt qua tầng tầng khảo nghiệm, đến trường Hồng Tháp, trở thành con trai của chủ tịch.
Hắn đã trải qua vô số khảo nghiệm, vượt qua hết lần này đến lần khác ngã rẽ công việc, cuối cùng có được tư cách học trung học, thi đại học.
Hiện tại, hắn muốn dùng huyết mạch mà phụ thân ban cho để đánh bại tất cả đối thủ trong giải đấu này, khiến phụ thân tự hào về hắn!
…
Trên lôi đài.
Theo tiếng đếm ngược 3! 2! 1! của trọng tài, Hổ Vân Đào vọt ra như một mũi tên, hai móng vuốt mang theo gió tanh và hàn quang, như lưỡi dao sắc bén, chém về phía Bạch Chân Chân.
Người phụ nữ trước mắt dù là về hình thể, sức mạnh hay tốc độ đều kém xa hắn, Hổ Vân Đào tin chắc hắn có thể nghiền nát hai tay đối phương, xé toạc cổ họng đối phương trong nháy mắt.
“Một kích này, trực tiếp khiến ngươi mất 600 ngàn tiền chữa trị.”
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên trào dâng trong lòng hắn, khiến Hổ Vân Đào theo bản năng dừng bước, đột ngột lùi lại.
Hắn nhìn Bạch Chân Chân một lần nữa và cảm giác được những sợi linh khí đang lao về phía đối phương, thậm chí ngưng tụ ở đầu ngón tay, như tỏa ra kiếm quang nhàn nhạt.
Mắt Hổ Vân Đào khẽ động: “Linh căn chiến đấu?”
…
Trên khán đài.
Tiền Thâm nhìn về phía lôi đài của Bạch Chân Chân, tò mò hỏi: “Đây là linh căn gì vậy? Sao mình chưa thấy bao giờ? Nhưng động tĩnh dẫn động linh khí cũng không nhỏ, chắc là thiên linh căn nhỉ?”
Triệu Thiên Hành nói: “Thảo nào A Chân không có tiền ăn cơm, là đem hết tiền vào việc thuê linh căn chiến đấu rồi, xem ra nàng rất muốn thắng.”
Nghĩ đến quãng đường đã qua, còn cả mấy tiếng thi đấu tốn kém, Triệu Thiên Hành đoán chừng việc thuê linh căn chiến đấu này tốn ít nhất mấy chục ngàn, hắn thầm lè lưỡi, giải đấu võ đạo này tốn kém thật đấy.
…
Trên lôi đài.
Cảm nhận linh khí tràn ngập khắp cơ thể, Bạch Chân Chân thầm nghĩ: “Chắc hẳn mọi người đều nghĩ mình thuê linh căn chiến đấu để tham gia giải đấu võ đạo nhỉ?”
Nhưng Bạch Chân Chân biết không phải vậy.
So với thuê linh căn, nàng thà dùng tiền mua thuốc, mua công pháp.
Ai bảo nàng vốn đã có linh căn đâu.
Để che giấu linh căn trong cơ thể, Bạch Chân Chân cảm thấy từ nhỏ đến lớn, nàng luôn phải nhịn đi vệ sinh vậy, mà cái sự nhịn này… đã kéo dài mười năm rồi.
“A Chân, con phải khống chế bản thân, không được hấp thụ linh khí, đừng để ai phát hiện con có linh căn.”
Vô số buổi sáng, câu đầu tiên Bạch Chân Chân nghe được sau khi thức dậy là câu này.
“A Chân, nhịn đi! Đừng để linh khí bạo động, đừng để ai phát hiện con có linh căn.”
Vô số buổi tối, khi bị đánh thức, Bạch Chân Chân lại phải khống chế và ép linh căn dừng lại.
“A Chân, ta biết rất khó, nhưng chỉ khi con khống chế được, không để ai phát hiện con có linh căn, chúng ta mới có thể trở về Tung Dương.”
Tựa như gặp không khí không thể thở, gặp nước không thể uống, có cứt đái trong bụng mà không thể đi vệ sinh.
Không được để ai phát hiện có linh căn!
Không được để ai phát hiện có linh căn!
Không được bị phát hiện!
Không được bị phát hiện!
Bạch Chân Chân cứ nghẹn mãi nghẹn mãi… Đến một ngày nàng 14 tuổi, nàng cảm giác linh căn của mình như bị nghẹn chết.
Ngày hôm đó là ngày vui nhất của Bạch Chân Chân từ khi có ý thức.
Nghẹn 9 năm, nỗ lực che giấu 9 năm, thứ phiền phức này cuối cùng cũng biến mất, nàng không cần phải nghẹn nữa.
Nhưng rất nhanh nàng phát hiện linh căn không biến mất, mà là ẩn núp, và không chỉ linh căn ẩn núp…
Sau nhiều lần ‘nín thở’, linh căn mang theo nàng cùng nhau ẩn núp.
Nàng như một u linh, không ai có thể nhìn thấy nàng, nhận ra nàng… Hoặc có thể nói, mọi người với nàng đều như u linh, không ai để ý đến nàng, không ai có thể giao tiếp với nàng.
Đêm hôm đó… Cả thế giới dường như chỉ còn lại một mình nàng.
Mãi đến khi nàng tìm được cách khiến người khác nhìn thấy mình.
…
Thấy linh khí cuộn trào mãnh liệt lao về phía Bạch Chân Chân, Hổ Vân Đào quyết định không cho đối phương thêm thời gian, hắn gầm lên một tiếng rồi lại lao tới.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Chân Chân biến mất trước mắt hắn.
Hổ Vân Đào trừng to mắt, nhìn khắp lôi đài.
Không có!
Không có!
Không có!
“Linh căn chiến đấu loại tiềm hành?”
Để tìm kiếm tung tích đối phương, hắn đột ngột lùi về một góc lôi đài, đảo mắt nhìn khắp nơi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bạch Chân Chân đâu.
Chẳng lẽ là…
Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng vẫn không thấy!
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy một cảm giác nguy hiểm cực độ.
Bạch Chân Chân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, một ngón tay điểm vào đan điền Hổ Vân Đào.
Dù thế tới quá nhanh quá hiểm, nhưng phản ứng của Hổ Vân Đào cũng rất nhanh, gần như ngay khi Bạch Chân Chân xuất hiện, hắn đã vung móng vuốt xé về phía kiếm chỉ của đối phương.
“Hừ! Lực yếu, tốc độ chậm, dù ngươi có đánh lén, ngươi dựa vào cái gì để thắng ta?”
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, như thể đã đoán trước được quỹ tích xuất chiêu của Hổ Vân Đào, kiếm chỉ của Bạch Chân Chân biến hóa, lùi về phía sau.
Hổ Vân Đào muốn truy kích, nhưng cảm thấy dưới chân đau nhói, hắn bị đối phương ngáng chân.
Mọi thứ diễn ra vừa đúng, hệt như chính hắn chủ động xông lên rồi bị ngáng chân vậy.
Một tiếng “phanh” vang lên, Hổ Vân Đào nhìn mình ngã ra khỏi lôi đài, lòng đầy không cam tâm.
Rống!
“Ta không phục, ta còn chưa dùng toàn lực!”
Nhìn Hổ Vân Đào giương nanh múa vuốt, sau cùng bị trọng tài giữ lấy gáy lôi đi, Bạch Chân Chân ung dung gõ gõ ngón tay.
“Đồ ngốc, ta cũng đâu có dùng toàn lực.”
Trận chiến này, Bạch Chân Chân thắng!