Chương 355: Bạch Chân Chân Xác Định Tổn Hại Nhạc Mộc Lam
Trong hình chiếu Linh giới, Bạch Chân Chân lúc này mồ hôi nhễ nhại, nhiệt khí bừng bừng tỏa ra từ người nàng, trên mặt còn phảng phất vài tia sát khí, tựa hồ vừa trải qua một trận ác chiến.
Trương Vũ kinh ngạc hỏi: “Ngươi vừa thi xong à?”
Bạch Chân Chân gật đầu: “Hô, mới nghỉ ngơi được hơn mười phút.”
“Một trận thi cuối cùng này, từ hôm qua đến tận đêm khuya, cách nhau mấy trăm kilomet lận…”
Nói đến đây, Bạch Chân Chân khựng lại một chút, rồi lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nội dung khảo thí liên quan đến bí mật quân sự, không thể tùy tiện tiết lộ, bỏ qua chuyện này đi.”
Nghe vậy, Trương Vũ khẽ động lòng, thầm nghĩ: “Thi cuối kỳ của đại học Thiên Kiếm… Xem ra cũng giống thi cuối kỳ hệ kỹ thuật xây dựng của đại học Vạn Pháp, đều đang chuẩn bị cho khả năng chiến tranh sao?”
Bạch Chân Chân mong đợi hỏi: “Lần này ngươi thi cuối kỳ thế nào? Thắng được Cơ Viên Xu kia không?”
Trương Vũ lập tức gửi ảnh chụp bảng xếp hạng qua, Bạch Chân Chân nhìn thấy thì mắt sáng lên, vui mừng cười nói: “Không hổ là con trai cưng của ta, thi tốt lắm!”
Trong mắt nàng lóe lên vẻ mong chờ: “Lần này chúng ta càng gần hơn đến Thập Đại Thi Đấu.”
Trương Vũ khẽ gật đầu, hắn vẫn còn nhớ rõ ước định cùng Bạch Chân Chân cùng nhau lọt vào vòng Thập Đại Thi Đấu.
Bạch Chân Chân nói: “Đúng rồi, ta lại gửi đồ ăn ngon cho ngươi, chắc hai ngày nữa sẽ đến thôi, đừng quên nhận đó.”
“Ta tầm tháng 11 sẽ đến đại học Vạn Pháp tham gia thi đấu phi kiếm, đến lúc đó nếu ngươi rảnh thì đến xem ta thi đấu nhé.”
“Tháng 11 sao?” Trương Vũ thầm nghĩ: “Thi đấu kỹ thuật xây dựng trong hệ là tháng 12, xem ra A Chân không xem được thi đấu của mình rồi.”
“Nhưng hiện tại mình vẫn chỉ là đội viên dự bị, nghĩ đến chuyện đó làm gì.”
Trong lúc Trương Vũ và Bạch Chân Chân trò chuyện, Nhạc Mộc Lam ngoan ngoãn ngồi một bên.
Nàng nhìn dáng vẻ tươi cười của Trương Vũ, thầm nghĩ: “Trương Vũ lại đang nói chuyện với Bạch Chân Chân à?”
Ở bên nhau hơn một năm, Nhạc Mộc Lam biết rằng mỗi tối, bất kể Trương Vũ học tập hay làm việc, ở ký túc xá hay công trường, đều dành chút thời gian nói chuyện với Bạch Chân Chân.
Với việc này, Nhạc Mộc Lam đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc.
Nàng chỉ là không hiểu…
“Trương Vũ không thể vừa trò chuyện với Bạch Chân Chân, vừa tiện thể giúp mình hoàn thành pháp lực quán chú sao?”
“Rõ ràng làm vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn mà.”
Nhạc Mộc Lam lắc đầu, định nhắm mắt thổ nạp, nhưng tin nhắn của Nhạc Cảnh Thần đã cắt ngang động tác của nàng.
Nhạc Cảnh Thần: Giáo sư bên kia ta hỏi rồi, chắc không có vấn đề gì đâu, cô ấy rất hài lòng với tình huống của em, ngày mai em đi phỏng vấn đi.
Nhạc Cảnh Thần: Vị giáo sư này có kinh nghiệm phong phú trong giới chế thuốc cấp cao, lại là người có quyền kỹ thuật của công ty, em đi theo cô ấy mà cố gắng học hỏi nhé.
Nhạc Cảnh Thần: Đặc biệt là kỹ thuật tự sản xuất thuốc, thiên phú của em rất thích hợp với phương diện này.
Nhạc Mộc Lam biết, cái gọi là kỹ thuật tự sản xuất thuốc, chính là dùng nhục thân làm lò luyện, dùng pháp lực làm củi, đem dược liệu hấp thu vào rồi luyện hóa thành đủ loại đan dược.
So với con đường sản xuất hàng loạt phải xây dựng xưởng thuốc, dây chuyền sản xuất thuốc, con đường tự sản xuất thuốc tuy sản lượng không cao, nhưng tu vi và kỹ thuật chế thuốc lại móc nối trực tiếp với nhau, tu vi càng cao, sản xuất thuốc tự nhiên mà vậy liền càng cao giai.
Càng không cần giống như con đường sản xuất hàng loạt, mỗi lần tu vi tăng lên lại cần xây dựng dây chuyền sản xuất mới để chế tạo ra thuốc cao cấp hơn, chi phí mười phần đắt đỏ.
Sau khi nói xong chuyện đạo sư, Nhạc Cảnh Thần lại nói đến chuyện khác.
Nhạc Cảnh Thần: Công ty biết thành tích lần này của Trương Vũ, rất tò mò về việc hắn có thể chiến thắng Cơ Viên Xu.
Nhạc Cảnh Thần: Dù đã dùng tài liệu của Trương Vũ qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không phân tích ra kết quả gì cả.
Nhạc Cảnh Thần: Công ty hi vọng mua lại bản quyền gây giống của Trương Vũ, bồi dưỡng một đám dòng dõi của hắn.
Nhạc Cảnh Thần: Em thăm dò Trương Vũ xem hắn có nguyện ý không nhé.
Nhìn tin nhắn của anh trai, Nhạc Mộc Lam trả lời: Chắc là khó lắm, hắn xem trọng bản quyền gây giống lắm, hồi ở tầng một đã không chịu bán rồi.
Nhạc Cảnh Thần: Em cứ cố gắng đi, có cơ hội thì khuyên hắn một chút, bản quyền này giữ trong tay cũng vô dụng, chi bằng biến thành tiền rồi dùng để tăng thực lực.
Trong lúc Nhạc Mộc Lam nói chuyện với anh trai, Trương Vũ đứng dậy, vặn vẹo thân eo, rồi bắt đầu hoạt động cơ thể.
“Đánh thì đánh.” Trương Vũ nói: “A Chân, ngươi còn nhớ hồi cấp ba ngươi không thắng nổi ta đâu không?”
Trước mặt Trương Vũ, Bạch Chân Chân cũng đứng lên hoạt động, toàn thân cơ bắp tỏa ra từng đợt nhiệt khí.
Nàng vừa cười vừa nói: “Vũ tử, mạng lưới Linh giới ký túc xá mới của ngươi không tệ, Linh giới phản hồi rất nhanh, ít bị trì hoãn.”
“Vừa hay để ta xem trình độ hiện tại của ngươi thế nào.”
“Nhớ thua thì gọi mẹ đó.”
Ngay sau đó, thân ảnh hai người đột ngột trùng điệp vào nhau, kịch chiến trong ký túc xá nhỏ bé này.
Chỉ là do cách nhau bởi mạng lưới Linh giới, thân thể hai người không thể chạm vào thật sự, trong lúc kịch chiến thường vừa chạm vào đã tách ra, chỉ so đấu chiêu thức.
Đối mặt với tình huống này, không thể dựa vào nhục thân cường đại để phòng ngự, Trương Vũ lập tức rơi vào thế bị động, cảm thấy vừa ra tay đã bị đối phương nhìn thấu.
Thế là hắn không ngừng thúc đẩy lực lượng trong cơ thể, toàn thân càng lúc càng nhanh, không những mang theo tiếng xé gió, mà quyền chưởng bộc phát còn dần dần tạo ra âm bạo.
Nhưng dù Trương Vũ có nhanh đến đâu, Bạch Chân Chân vẫn luôn đuổi kịp tốc độ của hắn một cách dễ dàng.
Hơn nữa thường thì Trương Vũ còn chưa đánh xong một chiêu, đã bị Bạch Chân Chân nhìn ra sơ hở, buộc phải liên tục biến chiêu, rồi luôn bị đè ở thế hạ phong.
“Một mình ta không đủ, vậy hai mình ta đánh!”
Trương Vũ dùng thủ đoạn của Vô Lượng Tâm Nội Pháp Thân, thúc đẩy nhất tâm nhị dụng, tay trái tay phải thi triển hai loại võ học khác nhau, đồng loạt tấn công Bạch Chân Chân.
Mới đầu, Bạch Chân Chân còn bị đánh trở tay không kịp, nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại, kiếm chỉ mang theo ánh chớp đầy trời, liên tiếp phá vỡ hai tầng tư duy xuất chiêu của Trương Vũ.
Thế là Trương Vũ lại thúc đẩy tầng tư duy thứ ba, thứ tư.
Hai tay hai chân, khuỷu tay đầu gối hắn… Toàn thân trên dưới mỗi bộ phận đều biến thành vũ khí trí mạng.
Đồng thời, chiêu thức biến ảo khó lường, không theo một khuôn mẫu nào, cứ như bốn người đang cùng sử dụng thân thể hắn vậy, khiến Bạch Chân Chân có chút không hiểu chiêu số của Trương Vũ.
Nhưng tứ trọng tư duy gia trì, mỗi tầng tư duy ý nghĩ khác nhau, nên chiêu thức lại cản trở lẫn nhau.
Ví dụ, một tư duy khống chế tay phải muốn đánh một chưởng chính diện, thì tư duy khác khống chế chân phải lại muốn dùng lực đạp đất, lùi về phía sau…
Đấu pháp mâu thuẫn, liên lụy lẫn nhau, khiến chính Trương Vũ luống cuống tay chân.
Trong lúc Trương Vũ tập trung cao độ cùng Bạch Chân Chân kịch chiến, chiêu thức nổ tung tạo thành từng lớp sóng âm lan tỏa, thì đột nhiên “phanh”… Hắn cảm thấy đâm vào một vật gì đó mềm mềm, lạnh lạnh.
Bạch Chân Chân nghi ngờ hỏi: “Vũ tử, ngươi làm gì vậy? Sao lại dừng rồi?”
Vì góc nhìn khi đối chiến, Bạch Chân Chân chỉ thấy hình chiếu cơ thể Trương Vũ trước mặt, không thấy được ký túc xá của Trương Vũ, cũng như xung quanh hắn.
Nhưng rất nhanh, khi Trương Vũ tách khỏi hình chiếu, mở ống kính… Hình ảnh Nhạc Mộc Lam ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự xuất hiện trước mắt Bạch Chân Chân.
Bạch Chân Chân nghi ngờ: “Nhạc Mộc Lam đang ngủ à?”
Trương Vũ bất đắc dĩ nói: “Ta không cẩn thận đụng ngất nàng rồi.”
Bạch Chân Chân thúc giục: “Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kiểm tra xem nàng có bị sao không.”
Trương Vũ nói: “Ta xem nào, trán hơi sưng, ta đã dùng pháp lực Hàn Băng giúp nàng giảm sưng rồi.”
“Hiện tại hô hấp rất ổn định, chắc chỉ là bị đụng ngất thôi, không có gì lớn đâu.”
Bạch Chân Chân nói: “Ta không nói cái đó! Ngươi đụng người, không mau chụp ảnh lấy bằng chứng, xác định tình trạng tổn thương của người bị đụng, còn đứng đó làm gì?”
“Mau tranh thủ lúc nàng chưa tỉnh, làm rõ ràng tình trạng của nàng, kẻo bị nàng lừa đó.”
Trương Vũ biết Bạch Chân Chân và Nhạc Mộc Lam không có giao tình gì, nhưng hắn tự thấy quan hệ của mình và Nhạc Mộc Lam không tệ, nên nói: “Chắc không đến mức đó đâu?”
Bạch Chân Chân nói: “Ngươi chưa nghe chuyện sinh viên đại học lỡ tay đụng bạn học bị thương, rồi bị bạn học giả vờ tình trạng vết thương để lừa tiền à?”
Phúc Cơ cũng nói: “Trương Vũ, Bạch Chân Chân nói cũng có lý đó.”
“Dù sao thì trước mắt ngươi cũng là Trúc Cơ đại tu, tốc độ di chuyển nhanh, dễ vượt quá vận tốc âm thanh, nên không tránh khỏi va chạm, thật sự nên học cách lấy bằng chứng, định tổn hại.”
Bạch Chân Chân bất mãn nói: “Cởi quần áo nàng ra, kiểm tra xem có ngoại thương hay nội thương gì không.”
“Dù nàng không lừa ngươi, nếu nàng bị nội thương, thì càng kéo dài, tiền chữa trị càng tăng lên, đến lúc đó chẳng phải tính hết lên đầu ngươi sao?”
Nghe vậy, Trương Vũ khẽ gật đầu, thầm nghĩ lời Bạch Chân Chân nói xác thực có lý, nếu Nhạc Mộc Lam thật sự bị hắn va chạm đến nội thương, thì phải tranh thủ thời gian trị liệu mới được.
Thế là, dưới sự thúc giục của Bạch Chân Chân, Trương Vũ cởi áo ngoài và quần của Nhạc Mộc Lam ra, kiểm tra hai tay hai chân của đối phương xem có bị thương không.
Bạch Chân Chân: “Tay trái.”
“Tay phải.”
“Còn cả bắp đùi nữa.”
“Ngươi bật đèn sáng lên đi, soi đèn lớn vào mà nhìn kỹ, nếu không không thấy rõ đâu.”
“Yên tâm đi, ta chụp lại hết rồi, tứ chi đều ổn, không có một vết trầy xước nào.”
“Ngươi cắt cảnh rộng ra chút, chụp cả dấu vết va chạm xung quanh vào đi.”
Trương Vũ nhìn Nhạc Mộc Lam trắng trẻo mềm mại ngã trên đất, không khỏi nói: “Như vậy có hơi bất kính với nàng không?”
Bạch Chân Chân nói: “Đây là quá trình định tổn hại sau va chạm bình thường, có cái gì mà kính với không kính? Kính trọng giúp nàng trị thương, kính trọng giúp tiết kiệm tiền chữa bệnh à?”
Bạch Chân Chân nói tiếp: “Ngươi lật nàng lại, xem sau lưng, bụng có bị thương không.”
Thế là, dưới sự chỉ đạo của Bạch Chân Chân, Trương Vũ lật Nhạc Mộc Lam lại.
Bạch Chân Chân nói: “Thấy vết bầm tím nhỏ trên bụng kia không? Chỗ đó chắc là điểm va chạm.”
“Ta chụp cận cảnh đây.”
“Tốt, ngươi sờ thử xem.”
“Cảm giác thế nào?”
Trương Vũ nói: “Rất lạnh.”
Bạch Chân Chân lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
Trương Vũ: “Rất trơn.”
Bạch Chân Chân nói: “Ta muốn ngươi xem tạng phủ của nàng có nội thương hay không!”
Bình luận cho Chương 355 Bạch Chân Chân xác định tổn hại Nhạc Mộc Lam