Chương 289 Ta muốn gia nhập tiểu tổ học tập Hợp Hoan
- Trang chủ
- Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên? (Dịch)
- Chương 289 Ta muốn gia nhập tiểu tổ học tập Hợp Hoan
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 289 Ta muốn gia nhập tiểu tổ học tập Hợp Hoan
Chương 289: Ta muốn gia nhập tiểu tổ học tập Hợp Hoan
Nghe Phúc Cơ nói vậy, Trương Vũ gật đầu, thầm nghĩ: “Chỗ này cũng được, không thấy camera.”
“Phúc Cơ, ngươi thấy sao?”
Phúc Cơ cảm ứng một lát rồi đáp: “Vậy ở đây đi.”
Nói rồi, Phúc Cơ lại hóa thành con búp bê vải rách, dùng thân phận Tà Thần tượng trưng mà được đặt lên pháp đàn xi măng kia.
Tiếp đó, Trương Vũ đặt viên Thì Tàn Ma Đồng – vật môi giới để nhân thần giao tiếp – vào ngực Phúc Cơ.
Phúc Cơ điểm nhẹ, một loạt chú văn thần bí từ miệng nàng vang lên. Khoảnh khắc sau, một luồng Tà Thần lực vô hình xuyên qua Thì Tàn Ma Đồng, kết nối vào mạng lưới Linh giới.
Phúc Cơ nói: “Ai, điều kiện có hạn, tế phẩm không đủ, quy mô cũng không lớn nên nghi thức ta chuẩn bị cho ngươi hôm nay hiệu quả cũng thường thôi.”
“Giống như nghi thức giám sát, tối đa chỉ khống chế được camera trong phạm vi 10 mét.”
“Còn nghi thức phản giám sát, chắc chỉ tạm thời che được toàn bộ camera trong vòng 15 mét thôi.”
Nghi thức hoàn thành, Trương Vũ cảm nhận hai luồng nghi thức lực mới xuất hiện trong cơ thể, hỏi: “Mạng lưới của riêng ngươi đâu? Xong chưa?”
Phúc Cơ cười khì khì: “Xong rồi, ta giờ có thể dùng nhãn hài của ngươi để cùng hưởng mạng lưới Linh giới rồi.”
Giờ khắc này, trong mắt vị Tà Thần, thế giới không còn đơn điệu như trước. Nàng giờ cũng có thể thấy đủ loại hình chiếu Linh giới, thậm chí lướt web các kiểu.
Trương Vũ nhanh chóng thử nghiệm nghi thức giám sát lực.
Đầu tiên, hắn dùng nghi thức trinh sát cảm ứng một camera, rồi kích hoạt nghi thức giám sát. Trong mắt Trương Vũ hiện lên hình ảnh theo dõi.
Theo tâm niệm hắn điều khiển, camera xoay chuyển, thu hết mọi thứ xung quanh vào tầm mắt.
Cảm nhận hiệu quả nghi thức giám sát, Trương Vũ thầm nghĩ: “Nghi thức này… chắc có ích ở công trường.”
“Có thể phối hợp ta nhặt nguyên liệu nấu ăn không ai thèm.”
“Nhưng mà vừa có góc nhìn của mình, vừa có góc nhìn giám sát, kỳ quái thật… cử động chậm chạp, không được linh mẫn như thường.”
“Xem ra cần luyện tập thêm.”
Hoàn thành nghi thức, Trương Vũ đến vị trí khác, tiếp tục tu luyện Chiến Ma Vẫn Thọ Công.
Trong mấy ngày kế tiếp, ngoài việc lên lớp và tu luyện công pháp, Trương Vũ thỉnh thoảng dùng nghi thức giám sát lực, luyện tập cảm giác ứng dụng đồng thời cả góc nhìn của mình lẫn góc nhìn giám sát.
…
Một ngày nọ, Trương Vũ vừa về tới ký túc xá, đang ăn thuốc thì điều khiển camera trên phố, xem đám đông qua lại khu ký túc xá.
Đúng lúc này, bóng dáng Nhạc Mộc Lam xuất hiện trong hình ảnh theo dõi.
Ngoài Nhạc Mộc Lam, Trương Vũ còn thấy một thanh niên đi bên cạnh nàng.
Huyền Qua đi bên Nhạc Mộc Lam, đảo mắt nhìn quanh tầng 125, thầm nghĩ: “Quả nhiên, Nhạc Mộc Lam từ tầng một lên thì kinh tế hơi eo hẹp, chỉ tạm ở đây thôi.”
“Nghe nàng nói còn ở ghép với người khác?”
“Xem ra nếu ta tỏ thành ý chút thì giá song tu chắc ép xuống thấp hơn được.”
“Hoặc… có thể cho nàng ở ký túc xá của ta, trừ bớt chi phí song tu.”
Huyền Qua tính toán, miệng lại nói: “Bạn học Nhạc, ký túc xá tầng 125 này tệ thật, linh khí kém xa thượng xá, cô có muốn đổi không?”
Nhạc Mộc Lam thản nhiên: “Điều kiện ở đây có lẽ thường thôi, nhưng bạn cùng phòng ai cũng tốt cả, ở với họ… tôi thấy việc học tiến bộ nhiều.”
Huyền Qua nghe vậy cười thầm, cảm thấy đám sinh viên ở ghép với cô ở tầng 125 này thì giúp gì được cho việc học, chắc toàn lũ quỷ nghèo.
Đúng lúc này, Nhạc Mộc Lam nói: “Tôi sắp tới rồi, bạn học Huyền… anh có việc cứ đi đi, thật ra anh không cần theo tôi đâu.”
Huyền Qua cười: “Tôi tiện đường mà, với lại tôi đã bảo muốn làm bạn với cô rồi, tiện đường nói chuyện chút không được sao?”
“Đến ký túc xá rồi, không mời tôi vào ngồi à?”
Đúng lúc này, cửa ký túc xá mở ra, Ngọc Tinh Hàn vừa ăn thuốc xong bước ra.
Hắn nhìn Nhạc Mộc Lam: “Thuốc tới rồi, tôi với Trương Vũ thấy mọi người chưa tới nên ăn trước, cô vào nhớ ăn phần của mình.”
Vì thời gian về ký túc xá của bốn người không giống nhau nên họ thường thương lượng trước trên mạng rồi đặt sẵn thuốc.
Ngọc Tinh Hàn nói xong với Nhạc Mộc Lam thì nhìn Huyền Qua, hỏi: “Bạn học cùng lớp à?”
Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Ngọc Tinh Hàn, Huyền Qua sững sờ.
Hắn nhìn dòng xếp hạng Trúc Cơ trên đầu đối phương, kinh ngạc: “Lớp Trúc Cơ?”
Nhìn xếp hạng đó, Huyền Qua cảm thấy như một luồng uy áp ập tới, khiến hắn khẽ run người.
“Nhạc Mộc Lam lại ở cùng học sinh Trúc Cơ?”
Lúc Huyền Qua còn đang ngạc nhiên thì Trương Vũ cũng đi ra, định ra ngoài luyện thể.
Nhìn xếp hạng thứ 8 lớp Trúc Cơ trên đầu Trương Vũ, Huyền Qua càng cảm thấy uy áp nặng nề hơn, ép hắn lùi lại một bước.
Giờ khắc này, Huyền Qua thầm hô: “Không hổ là hạng tám lớp Trúc Cơ, chỉ nhìn xếp hạng trên đầu thôi mà đã uy áp thế này!”
Nụ cười thoải mái trên mặt hắn biến thành thận trọng, cẩn thận nói: “Tôi là bạn học cùng lớp của Nhạc Mộc Lam, tôi tên Huyền Qua, chào hai vị tiền bối.”
Đúng lúc này, một bóng dáng uyển chuyển vượt qua Huyền Qua, vào ký túc xá, là Trương Phiên Phiên vừa tan học về ăn cơm.
Nhìn dòng chữ xếp thứ 49 Trúc Cơ hệ phù chú trên đầu Trương Phiên Phiên, Huyền Qua cảm thấy không khí như ngưng trệ, hơi thở cũng gấp gáp, kinh hãi: “Là học bá xếp hạng của hệ?”
Liên tiếp thấy ba học sinh Trúc Cơ, ý nghĩ trong lòng Huyền Qua biến đổi liên tục, cuối cùng chỉ còn một nghi vấn: “Vì sao Nhạc Mộc Lam lại ở cùng ba học sinh Trúc Cơ?”
“Chẳng lẽ mình nhìn lầm? Mối quan hệ, bối cảnh của cô ta tốt hơn mình tưởng?”
Lúc này, Huyền Qua đã thay đổi ý định dùng tiền để “đè” Nhạc Mộc Lam song tu.
“Nếu Nhạc Mộc Lam thật sự có bối cảnh thì không phải mình dùng tiền để cô ta song tu với mình.”
“Mà là cô ta vì tăng thành tích, nện tiền để song tu với mình… mới đúng.”
“Suýt nữa thì lỗ to…”
Huyền Qua thầm kêu nguy hiểm thật, rồi lại nghĩ: “Nhưng cô ta có vẻ không có ý đó?”
“Chẳng lẽ không biết lợi ích của song tu?”
“Thời trung học chỉ lo học hành, không rõ tin tức này cũng không lạ.”
“Vậy mình phải tuyên truyền cho cô ta cái sự cần thiết của song tu ở đại học.”
“Nhưng…”
Nghĩ đến trong ký túc xá nhỏ này có hai nam hai nữ, Huyền Qua giật mình: “Chỗ này không phải là một tiểu tổ học tập Hợp Hoan đấy chứ? Họ có phải đã lập đội song tu rồi không? Nên Nhạc Mộc Lam mới không hứng thú với mình?”
“Phải rồi, song tu với mình sao có ý bằng song tu với học sinh Trúc Cơ?”
Nghĩ đến Nhạc Mộc Lam ở trong ký túc xá nhỏ này được ba học sinh Trúc Cơ chăm sóc, tưởng tượng cảnh họ cuồng nhiệt tứ tu sau mỗi buổi tan học, Huyền Qua sinh lòng ước ao tột độ.
“Cô vậy mà có thể “match” được kèo cao cấp thế này.”
Từ trước đến nay, Huyền Qua đều nghĩ đáng lẽ mình phải vào đại học Hợp Hoan, tiếc là các trưởng bối không cho phép.
Giờ phút này, hắn nhìn Trương Vũ, muốn hét lớn: “Tôi xin gia nhập được không?”
Đúng lúc này, Trương Vũ thấy Huyền Qua thất thần, kỳ quái hỏi: “Ơ, sao anh còn ở đây?”
Huyền Qua hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không dám nói ra, chỉ nhỏ giọng: “Tiền bối, tôi đi trước.”
“Bạn học Nhạc, mai gặp.”
Chỉ là giờ khắc này, Huyền Qua hạ quyết tâm phải làm rõ nơi này có phải đang nghiên cứu song tu hay không.
Nếu đúng, hắn có nện tiền cũng phải vào.
Nếu không, hắn sẽ phải phổ cập khoa học cho Nhạc Mộc Lam về lợi ích của song tu.
Trương Vũ lại nhìn Nhạc Mộc Lam, cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình gần đây hơi lạ: “Cô có chuyện gì sao?”
Nhạc Mộc Lam vội cúi đầu: “Không… không có gì ạ.”
Cô thầm nghĩ: “Trương Vũ sẽ không nhận ra đấy chứ? Không thể nào, mình còn chưa có cơ hội ra tay mà.”
“Quả nhiên là vì chuyện lần trước nên anh ta cảnh giác hơn?”
Nhạc Mộc Lam cau mày: “Gần đây anh ta ngày nào cũng đi sớm về muộn, chỉ có ăn cơm… với lại trò chuyện với Bạch Chân Chân là ở phòng ngủ.”
“Mà cứ ăn cơm là Ngọc Tinh Hàn cũng có mặt…”
Nhìn dáng vẻ thất thần của Nhạc Mộc Lam, Trương Vũ nhếch mép, tạm gác nghi hoặc trong lòng, lại đến tầng 100 trở xuống để tiếp tục luyện thể.
…
Trong mấy ngày kế tiếp, Trương Vũ chăm chỉ tu hành, cuối cùng trước ngày thi một ngày đã tăng Chiến Ma Vẫn Thọ Công lên cấp 20.
Các thuộc tính cơ bản cũng tiến bộ, đạo tâm đạt cấp 11 (87.3%), pháp lực đạt 314.2, cường độ thân thể đạt cấp 11.29.
Cùng lúc đó, giờ khắc này Trương Vũ lại càng hiểu sâu về Chiến Ma Vẫn Thọ Công, đối với việc vận dụng tiềm năng của công pháp này… đạt tới mức chưa từng có, như thể đã trải qua năm này qua năm khác luyện tập gian khổ.
Vận chuyển Chiến Ma Vẫn Thọ Công bộc phát tiềm năng, trong đầu hắn càng thêm thông suốt, thao tác tự nhiên.
Hắn khẽ quát, toàn thân cơ bắp nổi đầy gân xanh, nhiệt khí bốc lên cuồn cuộn, da dẻ đỏ ửng như sắp rỉ máu.
Trương Vũ cảm giác được, khi Chiến Ma Vẫn Thọ Công phát động, pháp lực nghịch chuyển trong cơ thể, cường độ thân thể của hắn tạm thời tăng tới 1.5 cấp.
Hắn chỉ bằng lực cơ thể thôi cũng đã thừa sức áp chế chính mình trước kia.
Nhưng Trương Vũ cũng cảm thấy, lúc này toàn thân vô số cơ bắp rách nát, lục phủ ngũ tạng vận chuyển quá tải, chỉ cần phát lực mạnh thì chắc chắn sẽ gặp phải phản phệ, đứt gân gãy xương.
Nhưng ngay sau đó, cơ bắp toàn thân Trương Vũ co rút lại, như xì hơi, toàn thân co nhỏ lại một vòng.
Trương Vũ cũng cảm thấy, cường độ thân thể tạm thời tăng lên đã giảm từ 1.5 cấp xuống 1.0 cấp.
Tiếp đó, cơ bắp toàn thân hắn lại thả lỏng, da thịt đỏ ửng dần trở lại bình thường.
Và cường độ thân thể tạm thời tăng lên cũng giảm từ 1.0 cấp xuống 0.8 cấp, rồi 0.5 cấp.
Trương Vũ thầm nghĩ: “Đây là hiệu quả cấp 20 của Chiến Ma Vẫn Thọ Công, cho phép ta tùy ý khống chế mức độ bộc phát tiềm năng trong cơ thể. Thấp nhất 0.1 cấp cũng không vấn đề gì, cao nhất có thể phá 1.5 cấp, trực tiếp đạt hiệu quả bộc phát hai tầng.”
Về hiệu quả của bộc phát hai tầng mạnh đến đâu, dù sao Trương Vũ trước mắt chưa thử nên cũng không định thử.
“Với trình độ hiện tại của ta, tạm thời tăng 0.8 cấp cường độ thân thể thì chỉ cần Tàn Ngưu Xá Thân Quyết là đủ sức tải.”
“Nếu thêm cả Thánh Thai Võ Đạo lực tự lành thì tạm thời tăng 1.2 cấp cường độ thân thể cũng không vấn đề gì.”
“Nếu lại có thuốc trị thương, hoặc đạo thuật gia trì thì dù là cường độ thân thể tạm thời tăng 1.5 cấp cũng không tốn thọ nguyên gì.”
Khoảnh khắc sau, Trương Vũ ngừng Chiến Ma Vẫn Thọ Công, dị tượng trên người cũng biến mất.
Hôm sau, ba tháng lớp cơ sở kết thúc, lớp Trúc Cơ nghênh đón kỳ thi đầu tiên.