Chương 270: Tiến về Côn Khư tầng hai
Mấy ngày sau, trong bệnh viện.
Trương Vũ đột ngột ngồi bật dậy trên giường bệnh, có chút mờ mịt nhìn căn phòng sạch bóng không một hạt bụi.
Bên cạnh, Tinh Hỏa Chân Nhân lên tiếng: “Ta đoán hôm nay ngươi sẽ tỉnh, xem ra thời gian còn sớm hơn ta dự tính một chút.”
Trương Vũ đột ngột quay đầu, nhìn Tinh Hỏa Chân Nhân bên cạnh, lẩm bẩm: “Ta…”
Hắn xoa xoa đầu, cảm giác được một trận nhói như kim châm truyền đến từ đại não.
“Tê…” Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Trương Vũ, hắn dần dần nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra.
“Nổ tung… Sau đó tòa nhà đột nhiên sập.”
“Ta định nhảy từ cửa sổ sang tòa cao ốc bên cạnh, kết quả có người đánh ta trở lại…”
Sau đó là vô số vật liệu xây dựng từ trên trời đổ sập xuống.
Trương Vũ nhớ lại bản thân đã dựa vào Vô Tướng Vân Cương, Cửu Tiêu Vân Không Kình liều mạng chống đỡ, cuối cùng bị vùi lấp, liền chủ động tiến vào trạng thái c.hết giả của Xuân Thu Vô Tận Thiền, nỗ lực duy trì Tàn Ngưu Xá Thân Tâm Quyết.
Lúc đó, hắn chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy ý thức của bản thân chìm trong một thế giới hắc ám, gắng gượng duy trì máu thịt sinh sôi.
Trương Vũ đột ngột phản ứng lại: “A Chân đâu? A Chân thế nào rồi?”
Tinh Hỏa Chân Nhân nhìn Trương Vũ với ánh mắt phức tạp, nói: “Ngươi yên tâm, nàng không sao cả.”
Lúc này Trương Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Là Chính Thần Nhậm đến rồi sao? Bắt được kẻ tập kích ta chưa?”
Hắn tràn đầy sát ý nói: “Rốt cuộc là ai tập kích ta? Ta muốn bọn chúng bồi thường đến c.hết!”
Tinh Hỏa Chân Nhân đáp: “Hai tên tu sĩ Trúc Cơ sắp c.hết già, chúng giăng lưới che đậy khu chung cư, đồng thời dùng số liệu ngụy trang khiến Chính Thần tạm thời cho rằng mọi thứ ở đây đều bình thường.”
Trương Vũ truy hỏi: “Vậy có bắt được chúng không?”
Tinh Hỏa Chân Nhân thản nhiên nói: “Trước khi b.ị b.ắt, chúng đã t.ự s.át, tài sản cũng bị rửa sạch sẽ toàn bộ, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống nhiệm vụ thất bại.”
“Về phần kẻ đứng sau, theo manh mối mà Đặng Bính Đinh đang điều tra… Có thể là Vương Dận của tập đoàn Lục Châu.”
Ánh mắt Trương Vũ ngưng lại: “Lại là hắn.”
Tinh Hỏa Chân Nhân thản nhiên nói: “Có điều lần này hắn ra tay đã phạm vào điều cấm kỵ, nhất là khi ngươi đã thỏa thuận xong với đại học Vạn Pháp. Ngươi là nhân tài đã được nhắm đến, hành vi này trước kỳ thi tốt nghiệp quá mức tàn ác.”
“Nhục thân và hồn phách của hàng trăm nhân viên có liên quan đã bị xử trí, tập đoàn Lục Châu cũng nộp một khoản tiền phạt lớn. Vương Dận hẳn sẽ không dám dùng thủ đoạn này để đối phó ngươi nữa đâu.”
Trương Vũ lạnh lùng nói: “Hắn sẽ dùng thủ đoạn khác thôi.”
Tinh Hỏa Chân Nhân nói: “Cạnh tranh học thuật, cạnh tranh thương nghiệp bình thường thì sẽ không ai quản.”
Trong lòng Tinh Hỏa Chân Nhân lại thầm nghĩ: “Nhưng… Thật sự chỉ là Vương Dận sao? Vì đối phó Trương Vũ và Bạch Chân Chân mà phải trả một cái giá lớn đến như vậy?”
“Có lẽ Vương Dận cũng nhận ra tiềm năng của hai người này, muốn sớm diệt trừ mối họa trong lòng? Hay là đại học U Minh, thậm chí U Minh Cung… Có ai đó cũng nhận ra sự phi phàm của Trương Vũ như ta? Nên muốn bóp c.hết mầm non tài năng này của đại học Vạn Pháp từ sớm?”
Tinh Hỏa Chân Nhân không thể xác định, đành phải tạm giữ suy đoán này trong lòng.
Dù sao cũng chỉ còn một tháng nữa là Trương Vũ sẽ vào đại học Vạn Pháp. Một khi đã vào, sẽ không cần lo lắng áp lực từ đại học U Minh nữa.
Còn tháng cuối cùng này, hắn quyết định dành nhiều thời gian hơn bên cạnh Trương Vũ, vừa để bảo vệ, vừa tranh thủ cơ hội chỉ đạo thêm cho đối phương.
Đúng lúc này, Trương Vũ nhìn điện thoại di động, nói: “Sao gọi cho A Chân không được vậy?”
Tinh Hỏa Chân Nhân trầm mặc một lát rồi nói: “Trong quá trình chiến đấu với hai tên Trúc Cơ kia, A Chân đã thức tỉnh Thần linh căn.”
“Cũng chính vì Thần linh căn xuất hiện mà hấp dẫn Chính Thần đến sớm hơn dự kiến.”
Nghe vậy, sắc mặt Trương Vũ đột nhiên biến đổi, thầm nghĩ: “Đáng c.hết! Bình thường A Chân luôn kìm hãm Chân linh căn không cho tiến hóa, chắc chắn là bị hai tên kia ép đến mức phải giải phóng nó.”
Trương Vũ lo lắng nhìn Tinh Hỏa Chân Nhân, hỏi: “Vậy A Chân sau này sẽ thế nào?”
Nhìn vẻ mặt biến đổi của Trương Vũ, Tinh Hỏa Chân Nhân đoán chừng bí mật về linh căn của Bạch Chân Chân, có lẽ Trương Vũ đã sớm biết.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tinh Hỏa Chân Nhân đều cảm khái: “Không ngờ hai đồ đệ mà ta chỉ dạy lại khiến ta ngạc nhiên đến vậy.”
“Vốn tưởng rằng thể chất Thánh Thể Võ Đạo nửa thực nửa hư của Trương Vũ đã là kỳ tài khó gặp trong đời ta rồi.”
“Ai ngờ Bạch Chân Chân còn khủng bố hơn, lại là linh căn loại tiến hóa trời sinh, còn tiến hóa đến Thần linh căn… Thiên tư còn vượt trên cả Trương Vũ.”
Nhưng Tinh Hỏa Chân Nhân biết bây giờ không phải lúc bàn chuyện này. Nghe câu hỏi của Trương Vũ, hắn trả lời: “Nàng bị Chính Thần mang đi rồi.”
“Ngươi đừng lo lắng, theo Đặng Bính Đinh nói… Bạch Chân Chân hiện giờ vô sự, ngược lại còn được Thất Tình Thần Quân của đại học Thiên Kiếm bảo vệ. Tương lai hẳn là sẽ bái nhập đại học Thiên Kiếm, trở thành đệ tử của Thất Tình Thần Quân.”
Tinh Hỏa Chân Nhân giải thích: “Thất Tình Thần Quân chính là Hóa Thần Kiếm Tiên, luôn muốn tìm một truyền nhân cho cực tình kiếm đạo. Nghe nói khi hắn còn đang thi Trúc Cơ, đã rất thưởng thức Bạch Chân Chân rồi.”
Trương Vũ nghe đến đây hơi sững sờ, thầm nghĩ: “Đặng Bính Đinh từng nói, đúng là khi kiểm tra đạo tâm thì có một vị đại nhân vật nào đó đánh giá rất cao biểu hiện của A Chân trong ảo cảnh, nên A Chân mới không phải người đầu tiên được vay không lãi suất.”
“Chẳng lẽ là vị Thất Tình Thần Quân này? Vị Hóa Thần Kiếm Tiên này có thể nhìn thấy nội dung thi Trúc Cơ sao?”
Trương Vũ lại nhớ đến điều kiện mà thập đại học phủ đưa ra, đại học Thiên Kiếm đã cho A Chân điều kiện tốt nhất.
Tinh Hỏa Chân Nhân tiếp lời, an ủi: “Dù là Thần linh căn thì A Chân cũng đã Trúc Cơ rồi, cưỡng ép lấy ra cũng vô dụng. Bây giờ được Hóa Thần Thần Quân của đại học Thiên Kiếm bồi dưỡng, ngược lại là một chuyện tốt.”
Trương Vũ khẽ gật đầu, dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng, nhưng biết bản thân giờ phút này không thể thay đổi được gì.
“Nàng vẫn còn ở tầng một sao? Vậy ta có thể đi tìm nàng không?”
Tinh Hỏa Chân Nhân lắc đầu: “Chờ thi đại học xong, nàng sẽ lên tầng hai. Nhưng hiện tại cấp bậc bảo an của nàng rất cao, không ai được phép gặp.”
“Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần tương lai cả hai đều lên tầng hai, vào đại học, sẽ luôn có cơ hội gặp lại.”
Nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của Trương Vũ, Tinh Hỏa Chân Nhân thầm thở dài: “Dù Thần linh căn Trúc Cơ rồi có lấy ra cũng phế, nhưng không phải là không có cách luyện người lẫn căn thành pháp hài…”
Nhưng vị Thất Tình Thần Quân này có làm vậy hay không thì Tinh Hỏa Chân Nhân không dám chắc, cũng không muốn nói ra để Trương Vũ thêm phiền não.
Ngoài ra, hắn còn nghĩ đến một vấn đề khác.
“Haizz, không ngờ ta cũng nhìn lầm, tư chất của Bạch Chân Chân lại vượt xa Trương Vũ.”
“Bây giờ đã có Thần linh căn, lại còn trở thành đệ tử của Hóa Thần Thần Quân, nếu Thất Tình Thần Quân thật sự muốn bồi dưỡng nàng… Chỉ sợ sau khi vào đại học, chênh lệch tu vi giữa Bạch Chân Chân và Trương Vũ sẽ nhanh chóng gia tăng, khoảng cách giữa hai người về xếp hạng, tài phú và địa vị cũng sẽ ngày càng xa.”
Nhìn Trương Vũ trước mắt, Tinh Hỏa Chân Nhân thầm nghĩ: “Dù là bạn chí cốt thời trung học, e rằng cuối cùng tình cảm cũng sẽ dần biến chất.”
Những chuyện tương tự Tinh Hỏa Chân Nhân đã thấy quá nhiều, nhưng hắn biết giờ phút này nói gì với Trương Vũ cũng vô dụng. Tất cả những điều này chung quy chỉ có người trong cuộc tự mình cảm nhận, dần dần tiêu hóa.
Đúng lúc này, Trương Vũ bò dậy từ giường bệnh, vừa xoay chuyển thân thể, làm động tác của Xuân Thu Vô Tận Thiền, vừa nói: “Sư phụ, con cảm thấy thân thể con gần như khỏe hẳn rồi, có thể bắt đầu huấn luyện luôn không ạ?”
Giờ phút này, trong mắt Trương Vũ tràn ngập đấu chí, dường như đang thiêu đốt khát vọng vô tận đối với sức mạnh và tu vi.
Tinh Hỏa Chân Nhân gật đầu: “Ngươi cũng khỏe gần xong rồi, vậy đi thôi, đừng luyện tập ở đây, ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác.”
Trong tháng tiếp theo, trừ việc thổ nạp ở linh mạch, Tinh Hỏa Chân Nhân gần như ngày đêm không ngừng chỉ đạo Trương Vũ khổ tu.
Đặc biệt là khi cảm nhận được khát khao đối với tiên đạo và tu vi không gì sánh được trong lòng Trương Vũ, Tinh Hỏa Chân Nhân càng ra sức chỉ đạo hơn.
Ngọc Tinh Hàn thỉnh thoảng cũng tham gia vào, cùng tiếp thu huấn luyện kiểu địa ngục của Tinh Hỏa Chân Nhân.
…
Cùng lúc đó, trong một tòa linh mạch nào đó của tầng một.
Bạch Chân Chân đang thổ nạp thì đột nhiên mở mắt, nhìn Đặng Bính Đinh trước mặt, nói: “Đặng Du Thần, phiền anh chuyển lời này cho Trương Vũ được không?”
Đặng Bính Đinh khẽ cười: “Không vấn đề, cô muốn nhắn gì?”
Nhìn Bạch Chân Chân trước mặt, Đặng Bính Đinh thầm cảm thán: “Lại là linh căn loại tiến hóa, bây giờ đã là Thần linh căn. Tương lai chẳng phải có thể tiến hóa lên Tiên linh căn sao? Vậy chẳng phải là hạt giống tông môn thực thụ?”
“Xem ra Trương Vũ chỉ là người dùng để đánh lạc hướng thôi.”
“Bạch Chân Chân mới là nhân tài mà cấp trên thực sự muốn bồi dưỡng?”
Nghĩ đến đây, Đặng Bính Đinh càng bội phục tầm nhìn xa trông rộng của cấp trên: “Bàn này giấu sâu quá, nếu không phải đại học U Minh lần này chó ngáp phải ruồi… Ừm? Chẳng lẽ đại học U Minh mượn chuyện của Vương Dận, thực chất không nhắm vào Trương Vũ mà muốn sớm diệt sát Bạch Chân Chân này?”
Đặng Bính Đinh không thể xác định, chỉ cảm thấy Bạch Chân Chân ngày càng quan trọng và thần bí.
“So với cô ấy, Trương Vũ chẳng khác nào một học sinh bình thường.”
“Nhưng tình cảm của hai người hiện tại có vẻ rất tốt, mình nên giao hảo với cả hai bên.”
…
Trong sân luyện công.
Trương Vũ nằm vật ra đất, tứ chi vặn vẹo. Vừa nhịn đau, hắn vừa bẻ thẳng từng chi một.
Đúng lúc này, điện thoại di động báo tin nhắn, là của Đặng Bính Đinh.
“A Chân nhờ anh ta nhắn cho mình?”
Bạch Chân Chân: Vũ tử, em rất tốt, anh thi đại học cho tốt nhé. Đến trên kia em sẽ tìm cách gặp anh.
Trương Vũ nhìn điện thoại, trong lòng kiên định.
Giọng Tinh Hỏa Chân Nhân vang lên: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Ngươi còn muốn nằm bao lâu?”
Trương Vũ nghiến răng, đứng lên: “Tiếp tục thôi.”
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, kỳ thi đại học cũng kết thúc, khép lại ba năm trung học phổ thông của Trương Vũ và những người khác.
Ngày hôm đó, trên phi thuyền hướng về phi thăng đài.
Trương Vũ nhìn thành phố Tùng Dương bên dưới ngày càng nhỏ dần, ba năm đã qua tựa hồ không ngừng hiện lên trong đầu.
Ngọc Tinh Hàn vỗ vai hắn, nói: “Ca, anh nói chúng ta lên trên rồi vào đại học Thiên Kiếm thì sao? Có Chân tỷ lo cho, có khi chúng ta sẽ phát triển tốt hơn đó?”
Trương Vũ cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng lắc đầu: “Thôi đi, những thứ đại học Thiên Kiếm dạy không hợp với chúng ta. Đi vào chỉ làm vướng chân A Chân thôi.”
Trương Vũ biết những gì mình tích lũy đều để chuẩn bị cho con đường ở đại học Vạn Pháp.
Nếu đi Thiên Kiếm, chắc chắn sẽ làm chậm hiệu suất tăng tiến thực lực.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Thực lực vẫn là quan trọng nhất. Không có đủ thực lực, gặp được A Chân thì có ích gì?”
“Không có đủ thực lực, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được.”
Nhạc Mộc Lam đi tới, hỏi: “Trương Vũ, cậu cũng chọn đại học Vạn Pháp à? Định vào khoa nào?”
Trương Vũ tùy ý trả lời: “Khoa kiến trúc.”
Nhạc Mộc Lam kinh ngạc: “Khoa… Khoa kiến trúc?”
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trương Vũ đột ngột quay đầu, thấy Hùng Văn Vũ bị người ấn nằm sấp xuống đất, mấy người khác đang đè lên người tên đầu gấu này.
“Nhóc con, trong mông giấu gì thế! Có phải b.uôn l.ậu hàng cấm không?”
“Đừng nặn nữa!” Hùng Văn Vũ đỏ mặt nói: “Mấy người đang nặn trúng bệnh trĩ tái phát của tao đó!”
Cùng lúc đó, một tiếng rên rỉ vang lên trong đầu Trương Vũ.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
Bình luận cho Chương 270 Tiến về Côn Khư tầng hai