Chương 259: Ảnh hưởng của Trương Vũ
Ngay khoảnh khắc Trương Vũ và Vương Dận vừa giao thủ, trong mạng lưới Thần lực, các Chính Thần hai bên đã bắt đầu kiềm chế lẫn nhau, đồng thời duy trì trật tự hiện trường. Họ như chia thành hai phe, cùng ngồi trong một gian phòng họp lớn, nơi chiến trường được tái hiện trên mặt bàn ở chính giữa.
Tại trung tâm chiến trường, Trương Vũ và Vương Dận giao chiến ác liệt. Cùng lúc đó, từng đạo Thần lực xuyên qua thiên địa, không ngừng giám sát các tài khoản ngân hàng, phù chú lục thư, kênh livestream… Kẻ nào vừa lén lút lấy điện thoại muốn quay chụp, liền nhận ngay thông báo phạt tiền vì hành vi đạo bản.
Hoàng Tử Sửu hừ lạnh: “Có quyền tiếp sóng hả? Ngay trước mặt bao nhiêu Chính Thần mà cũng dám chụp trộm?”
Mộc Quý Dần, vị Chính Thần đối diện, lên tiếng: “Hoàng Tử Sửu, ngươi còn lo quản chuyện chụp trộm? Lo nghĩ xem thua thì làm thế nào đi!”
Hoàng Tử Sửu liếc xéo Mộc Quý Dần, đáp: “Lão già, lần trước thấy ngươi ra sức bênh vực Dạ Lăng Tiêu, ta đã biết ngươi nhận không ít lợi lộc rồi. Hóa ra khi ấy ngươi đã đứng về phía tập đoàn Lục Châu.”
Mộc Quý Dần lập tức nổi giận: “Ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta ủng hộ ai đều vì Thiên Đình, vì Côn Khư. Lục Châu làm tốt thì ta ủng hộ, ta không hổ thẹn với lương tâm.”
“Ngươi nên suy nghĩ xem Trương Vũ mà thua thì phải làm sao kìa! Vương Dận vừa sinh ra đã là cổ đông công ty, tín đồ cấp năm, có thể nói là thiên tư tung hoành, được tuyển chọn từ những người tiên phong cải cách…”
Lời còn chưa dứt, Vương Dận đã bị Trương Vũ ấn xuống đất. Trương Vũ rút Thương Hồn Chuyên ra đập tới tấp, khiến Mộc Quý Dần câm bặt, khiến các Chính Thần trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Sao có thể? Tên nhà nghèo này lai lịch thế nào?”
“Một giờ rưỡi… mà đã thắng được Vương Dận?”
“Chẳng lẽ là do phía trên sắp đặt?”
Chứng kiến cảnh này, đám Chính Thần dù kiến thức rộng rãi cũng lộ vẻ kinh ngạc, rồi chìm vào trầm tư. Theo họ, một học sinh thuộc tầng lớp thấp như Trương Vũ không thể nào thắng được Vương Dận. Vậy nên Trương Vũ thắng, chỉ có thể là có người đứng sau can thiệp. Khoảnh khắc đó, Trương Vũ trong mắt họ trở nên thần bí khó lường.
Cùng lúc đó, Hoàng Tử Sửu cảm nhận được gợn sóng Thần lực bất thường. “Vương Dận nhịn không được, muốn dùng phù lục bán tự động sao?” Rõ ràng đến nước này, đối phương chẳng còn đoái hoài gì đến những hứa hẹn trước kia.
Hoàng Tử Sửu định ra tay trấn áp thì Mộc Quý Dần đã nhảy ra, vung tay phong cấm hoàn toàn mạng lưới Thần lực trên người Vương Dận. Mộc Quý Dần lớn tiếng quát: “Vương Dận này to gan thật, dám vi ước ngay trước mắt bao nhiêu Chính Thần! Với loại phẩm hạnh này, ta thấy tập đoàn Lục Châu phát triển quá mức rồi, nên bàn bạc lại về việc thay đổi tầng một.”
Hoàng Tử Sửu cười khẩy, định châm chọc vài câu thì nhận được Hảo Cảm phù từ Mộc Quý Dần. Nhìn con số trong phù, Hoàng Tử Sửu không khỏi nổi lòng tôn kính, tiền bối quả là đáng để học tập.
Đặng Bính Đinh giơ tay ngăn cản đám Thần ồn ào, thản nhiên phân phó: “Các vị, chuẩn bị giải quyết hậu quả đi. Tập đoàn Lục Châu gây ra mớ hỗn độn này, chung quy cũng phải dựa vào chúng ta thu dọn. Tiện thể, cũng đến lúc dọn dẹp lại tầng một rồi. Đây là pháp chỉ của Vạn Pháp Tông…”
Trung học Phổ thông Tử Vân.
Giờ vẫn đang là thời gian lên lớp, nhưng vì trận quyết chiến giữa Trương Vũ và Vương Dận mà dường như cả giáo viên lẫn học sinh đều không có tâm trí học hành. Thế nên trong lớp võ đạo, giáo viên phát livestream cho học sinh vừa xem vừa bình luận.
“Vương tổng giàu thật! Nghe nói tiền tăng ca ở chỗ anh ấy là cao nhất Tung Dương, tốt nghiệp mà được làm việc dưới trướng anh ấy thì tốt quá.”
“Lời Vương tổng nói rất có lý. Nếu không có anh ấy, tôi cũng không biết sức mua ở chỗ mình mạnh đến vậy, đồ đạc thực ra rất rẻ.”
“Anh ấy còn muốn mở trại dưỡng lão nuôi người phàm nữa? Không ngờ anh ấy vừa giàu vừa tốt bụng.”
Nhạc Mộc Lam nghe các bạn xì xào bàn tán, trên mặt không lộ vẻ gì bất ngờ. Rốt cuộc thì có tiền là đẹp trai, là mạnh mẽ, là ưu tú về mọi mặt, đó là quan niệm mà cô đã tiếp xúc từ nhỏ. Nhưng không hiểu sao, giờ nhìn hai người quyết chiến trên màn hình, trong lòng cô luôn nhen nhóm một hy vọng nhỏ bé. Dù biết nó mong manh thế nào, cô vẫn cứ nghĩ.
Cô nghĩ Trương Vũ có thể thắng.
“Vì sao?”
“Người có tiền thắng người nghèo… chẳng phải là lẽ thường sao?”
“Vì sao mình lại hy vọng người nghèo thắng?”
“Có phải bởi vì…”, Nhạc Mộc Lam lẩm bẩm: “Trước mặt Vương Dận, mình cũng chẳng khác Trương Vũ là bao, cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn thôi sao?”
“Đây chính là cảm giác của người nghèo sao?”
“Vô lực… không hy vọng… không cơ hội thắng… chỉ có thể mặc người xâu xé…”
“Nghèo hóa ra khó chịu đến vậy sao?”
Ở dưới, các bạn xì xào bàn tán. Trên bục giảng, giáo viên bình luận: “Các em xem kỹ trận chiến này, người có tiền cỡ Vương tổng ra tay thì cả mấy chục năm ở tầng một mới thấy được vài lần. Bạn nào có điều kiện thì về xem lại nhiều lần. Dù sao trận chiến chắc sẽ kết thúc nhanh thôi, Trương Vũ hẳn là sắp bị đánh bại rồi. Bài tập về nhà hôm nay là viết cảm nhận sau khi xem, phân tích nguyên nhân thất bại của Trương Vũ…”
Nghe giáo viên phân tích, mặt Luyện Thiên Cực càng thêm u ám, như một con bạc thua trắng: “Xong rồi xong rồi, lần này xong thật rồi, Trương Vũ thua thì lấy gì trả nợ đây?”
Đúng lúc này, Trương Vũ trên màn hình hung hăng kéo Vương Dận dậy, quật xuống đất hết lần này đến lần khác. Theo tiếng va đập vang lên trong video, theo dị hưởng của Thương Hồn Chuyên nện vào đầu Vương Dận, cả phòng học dần im bặt. Ánh mắt mọi người nhìn màn hình dường như cũng trở nên khác lạ.
Hóa ra những kẻ giàu có trên cao như Vương Dận cũng có thể bị người ở tầng một đánh bại. Luyện Thiên Cực đột nhiên nhảy lên, cảm thấy con đường Tiên đạo của mình được Trương Vũ thúc mạnh một cú.
Trong Trung học Phổ thông Tung Dương, các học sinh cũng đang xem livestream. Khi thấy Trương Vũ cầm Thương Hồn Chuyên lên đập xuống, hết lần này đến lần khác… một lần lại một lần vào đầu Vương Dận, họ cảm giác như cả thế giới run lên. Mỗi cú nện ấy, dường như không chỉ nện vào đầu Vương Dận, mà còn giáng xuống trái tim họ.
Tiền Thâm nhìn Vương Dận ngã xuống bất động, lòng chấn động vô cùng. “Trương Vũ, học sinh cấp ba mạnh nhất tầng một dưới hệ thống đánh giá thi đại học hoàn chỉnh, thậm chí có thể chiến thắng cả học bá phía trên!”
“Điều này nói lên điều gì?”
Tiền Thâm đập mạnh vào chiếc hộp vuông trước mặt, kích động nói: “Điều này chứng tỏ hệ thống thi đại học quả nhiên bao phủ nhiều tầng của Côn Khư! Chỉ cần đạt đến mạnh nhất trong hệ thống này, người ở dưới chúng ta cũng không hề yếu kém so với người ở trên!”
Từ trong hộp vuông vọng ra tiếng Triệu Thiên Hành: “Lão Tiền, cẩn thận chút! Đừng đập chết ta.”
Tiền Thâm liên tục xin lỗi, rồi an ủi: “Lão Triệu, lát nữa ta dẫn ngươi đi phòng làm việc, giúp ngươi điền đơn chuyển trường. Ngươi đừng lo lắng, hệ thống thi đại học hoàn mỹ như vậy, hồn tu sinh đã ở trong đó, chứng tỏ con đường này chắc chắn sẽ thành công. Cứ cố gắng học tập ở Trung học Phổ thông Mang Sơn, tương lai chưa chắc kém học sinh chính quy đâu.”
Trong Trung học Phổ thông Hồng Tháp, đám yêu duệ nghe Vương Dận tuyên truyền mà lộ vẻ phức tạp.
Hùng Văn Vũ thầm nghĩ: “Thì ra là thế… trách sao nhiều căn cứ gây giống trong khu bảo hộ lại bị đóng cửa. Hóa ra tập đoàn Lục Châu định không gây giống yêu, mà chuyển sang gây giống người. Vậy thì… tầng một yêu duệ chẳng lẽ sẽ dần tiêu vong?” Nghĩ đến đây, mặt Hùng Văn Vũ hơi ảm đạm.
Đến khi thấy Trương Vũ gạch tới tấp, quật Vương Dận đến không còn sức phản kháng, Hùng Văn Vũ mới thở phào. Cúi đầu nhìn điện thoại rung, là tin nhắn của An An: “Văn Vũ mau nhìn! Trương Vũ thắng rồi! Lần này công việc của chúng ta giữ được rồi chứ? Không có ảnh hưởng của tập đoàn Lục Châu, khu bảo hộ sau này có còn gây giống yêu duệ không?”
Đặng Bính Đinh du tẩu ý niệm trong mạng lưới Thần lực mênh mông của tầng một. Vô số tin tức trôi qua trước mắt nàng. Có lời nhắn trên mạng, có mưa đạn trong video, có đủ loại lượt thích, lượt phát, lượt chia sẻ. Thậm chí, cả các cuộc đối thoại thu thập được qua microphone của điện thoại, máy tính…
Thông qua lượng lớn tin tức này, nàng cảm nhận được ảnh hưởng và xu thế biến đổi của toàn bộ Côn Khư tầng một sau trận chiến giữa Trương Vũ và Vương Dận.
“Đám người có tiền, tường đổ mọi người đẩy, sẽ triệt để xâu xé tập đoàn Lục Châu. Có gia tộc sẽ quật khởi, có gia tộc sẽ lụi tàn. Còn các học sinh… còn những phàm nhân không được lên trung học, chịu khích lệ từ Trương Vũ và đe dọa từ Vương Dận, đều hạ quyết tâm, càng muốn thi đậu trung học.”
“Các học sinh đã lên trung học cũng chịu khích lệ từ Trương Vũ, muốn nỗ lực học tập hơn.”
Đặng Bính Đinh thầm nghĩ: “Mấy năm tới, cứ liên tục tuyên truyền Trương Vũ, sợ rằng sẽ khích lệ không ít học sinh nhỉ?”
Vị Du thần này hiểu rõ rằng, với số lượng danh ngạch có hạn, ai cũng nỗ lực hơn thì cũng không khiến số học sinh thi đậu trung học và leo lên tầng hai tăng lên.
Đặng Bính Đinh cảm khái: “Nỗ lực của họ không nhất định sẽ giúp họ sống tốt hơn, nhưng ít ra nó có thể khiến tầng một trở nên phồn vinh, cung cấp nhiều tài nguyên ưu tú hơn cho phía trên.”
Nghĩ đến đây, Đặng Bính Đinh không khỏi cảm khái: “Phía trên quả là bố cục sâu xa, mượn lực đánh lực, liên tiêu đái đả, đơn giản phá tan kế hoạch cải cách của U Minh Cung, còn chỉnh lý lại tầng một, khiến nó yên bình thêm nhiều năm.”
Cùng lúc đó, Trương Vũ vẫn chưa biết trận chiến của mình đã gây ra ảnh hưởng lớn thế nào đến tầng một. Hắn đang nằm trên bàn phẫu thuật, chung quanh là hàng chục bác sĩ đang chữa trị.
Trận chiến với Vương Dận tuy kết thúc nhanh chóng với chiến thắng thuộc về hắn, nhưng Trương Vũ hiểu rõ quá trình ấy hiểm tượng trùng trùng, thân thể bị thương nặng do cương khí của Vương Dận tàn phá. Không chỉ cánh tay phải bị vặn vẹo, hoại tử, mà kinh mạch, cơ bắp, xương cốt toàn thân đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Khi đánh bại Vương Dận, Trương Vũ biết mình đã gần đến giới hạn. Nhưng may mắn có Võ Đạo Thánh Thai gia trì, giúp hắn năng lực tự lành nội thương, ngoại thương tăng lên đáng kể, một khi không tiếp tục bị thương thì sẽ dần hồi phục.
Sức sống cường hoành này khiến các bác sĩ chữa trị cho hắn không ngừng tán thưởng.
Tinh Hỏa Chân Nhân đứng một bên cũng quan sát tình hình Trương Vũ, thầm nghĩ: “Rõ ràng bị thương nặng như vậy, mà đã tự hồi phục dần rồi. Dù không có bác sĩ chữa trị, phần lớn vết thương trên người hắn cũng sẽ tự lành.”
Tinh Hỏa Chân Nhân từng trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, hiểu rõ cơ thể người hơn ai hết. Bởi vậy, ông càng nhận ra thể chất của Trương Vũ lợi hại thế nào.
“Hắn mới Trúc Cơ hôm nay thôi đấy.”
“Thật… thể chất bá đạo, chẳng lẽ là Thánh Thể Võ Đạo trong truyền thuyết?”
“Thế này thì tiết kiệm được bao nhiêu tiền chữa trị đây?”
Bình luận cho Chương 259 Ảnh hưởng của Trương Vũ