Chương 246 Không thể nhịn được
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 246 Không thể nhịn được
Chương 246: Không thể nhịn được
Vương Dận thầm nghĩ: “Kẻ mà đến lợi ích của bản thân còn không dám tranh thủ, sao dám vì công ty mà xông pha, mà cướp đoạt? Trương Vũ nếu cứ vâng vâng dạ dạ, sợ phiền phức nhát gan, đến nỗi người bên cạnh gặp chuyện cũng chẳng dám hỏi han một câu, thì đời này thành tựu ắt hữu hạn.”
Hắn hiểu rõ, ở Côn Khư này, phải dám tranh, dám cướp thì mới có cơ hội xuất đầu. Chó săn mà cứ ngoan ngoãn nghe lời, thì thả ra cắn ai? Nhưng cắn loạn, làm càn lại càng không được.
“Không thể mài mòn tính tình, biến thành kẻ không có chút dũng khí nào, nhưng cũng không thể không hiểu quy củ, chưa có lệnh của ta đã tự ý hành động.”
“Lần này, vừa vặn mài giũa tính tình Trương Vũ, để hắn biết lợi ích của công ty là ranh giới cuối cùng, tuyệt đối không được xâm phạm.”
Vương Dận định bụng ép Trương Vũ một phen, rồi sau đó tìm cơ hội cho hắn chút lợi lộc, hảo hảo dạy dỗ nhân tài này, để sau này còn dùng được việc.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã sang tháng 9.
Trương Vũ và Bạch Chân Chân chính thức trở thành học sinh lớp 12, trường trung học phổ thông Tùng Dương cũng đón một khóa học sinh lớp 10 mới toanh.
Nhìn những gương mặt non nớt đầy bỡ ngỡ, Trương Vũ như thấy lại hình ảnh của mình ngày trước: nghèo khó, yếu đuối và đầy lo lắng.
Hắn cúi đầu nhìn số dư tài khoản ngân hàng: 43 triệu.
Tiền tiết kiệm tháng này chẳng những không tăng mà còn vơi đi một khoản do chi tiêu và trả nợ. Nguyên nhân là vì tiền của tháng này, Vương tổng vẫn chưa gửi tới.
Trương Vũ hiểu, Vương tổng đang chờ hắn đến xin lỗi. Muốn tiếp tục nhận tiền từ Vương tổng, hắn phải ngoan ngoãn làm chó cho gã. Vậy nếu tìm Tinh Hỏa Chân Nhân, ứng tuyển vào đại học Vạn Pháp thì sao? Nghĩa là phải từ bỏ 4 triệu mỗi tháng, tổng cộng mấy chục triệu tài sản từ chỗ Vương tổng.
Giờ khắc này, dù vận chuyển Kim Ngọc Mãn Đường Tâm Pháp hay Tàn Ngưu Xá Thân Tâm Quyết, Trương Vũ đều cảm thấy vô dụng. Như thể hai ngả rẽ bày ra trước mắt, nhưng hắn chẳng muốn chọn con đường nào.
Trương Vũ nhớ lại những ngày đầu đến Côn Khư, hắn từng khao khát thoát khỏi cảnh nghèo khó, trở thành kẻ có tiền, không phải lo lắng chuyện vay mượn. Nhưng giờ cầm 43 triệu trong tay, hắn vẫn thấy mình đối mặt với những khó khăn chẳng khác gì xưa. Hoặc là tiếp tục chịu khổ, hoặc là bớt khổ một chút rồi làm chó cho kẻ có tiền.
Trương Vũ không ngừng tự nhủ: “Phải nhẫn nại, Trương Vũ.”
“Như trước kia nhịn Chu Triệt Trần, nhịn Lam Lĩnh.”
“Với thiên phú của ta, chỉ cần nhẫn nhịn, nhất định sẽ có ngày đủ mạnh.”
Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Trương Vũ thấy giám đốc Xích Hà của tập đoàn Lục Châu gửi tin nhắn, mời hắn và Bạch Chân Chân tham gia một buổi tụ hội tối nay.
Tại buổi tụ hội, Trương Vũ và Bạch Chân Chân vừa đến đã được Vương tổng niềm nở đón tiếp, kéo vào bên cạnh rót mật rót đường, mời rượu liên tục.
Tiếp đó, gã dẫn họ đến một cái ao máu khổng lồ. Trên vách ao, từng người sống như những bức phù điêu, gã giới thiệu: “Đây là Khí Huyết Hồ được tạo thành từ 18 cường giả Luyện Khí đỉnh phong làm nền tảng. Khí huyết trong ao nối liền với thân thể họ, thời thời khắc khắc được 18 người vận chuyển. Chỉ cần ngâm mình trong đó, khí huyết sẽ tự động kéo động, như thể có 18 người vận công hộ tống cho ngươi, tương đương với ngày đêm khổ tu. Sau này nếu các ngươi Trúc Cơ trong ao này, vừa vào Trúc Cơ sẽ tăng cường độ nhục thân lên cấp 12 trở lên, khỏi tốn ít nhất một năm khổ luyện.”
Nhìn những thân người trên vách ao, ngực vẫn phập phồng, tim vẫn còn đập, Trương Vũ không còn cảm thấy khó chịu như lần trước nhìn thấy giá áo sống.
Sau một thời gian ở chung với Vương tổng, hắn đã hiểu rõ phong cách mỹ thuật, phong cách tiên đạo của U Minh Tông: cơ bản là chạy hết tốc lực trên con đường “sinh ra”, chỉ có ngươi không nghĩ ra chứ không có chuyện bọn họ không làm được.
Dù không quá ưa cái phong cách này, ít nhất Trương Vũ cũng không biểu lộ ra mặt.
Điều Trương Vũ kinh hãi hơn cả là: “Mấy thứ này nhìn thôi đã biết giá trị không nhỏ.”
“Vương Dận lại đưa đồ vật quý giá như vậy…”
Ngoài phong cách mỹ thuật, phong cách tiên đạo của U Minh Tông, Trương Vũ cũng dần hiểu phong cách làm việc của Vương Dận. Gã lại tặng hắn thứ quý giá như vậy khi hắn chưa xin lỗi… Lập tức trong lòng Trương Vũ dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Giới thiệu xong Khí Huyết Hồ, Vương tổng vỗ vai Bạch Chân Chân, ân cần nói: “A Chân, có chuyện ta muốn nói với con.”
Gã xoa đầu cô, có chút tiếc rẻ: “Có một vị khách quý trên kia rất hứng thú với nhục thể của con, ra giá cao muốn mua lại. Vụ làm ăn này đến quá đột ngột, nhưng cái giá chắc chắn sẽ không khiến con thất vọng, ta đã làm chủ giúp con đồng ý rồi.”
“A Chân, đổi nhục thân đi con.”
Nghe Vương tổng nói vậy, cả Trương Vũ và Bạch Chân Chân đều kinh ngạc tột độ, như thể sét đánh ngang tai.
Vương tổng chậm rãi vuốt tóc Bạch Chân Chân, như đang nhìn một con thú cưng yêu thích nhất, bảo: “Con yên tâm, đổi nhục thân rồi ta vẫn sẽ không bạc đãi con. Có Khí Huyết Hồ này, ta lại giúp con chọn một bộ nhục thân lợi hại, con sẽ nhanh chóng khôi phục tu vi. Lần này con chịu khó một chút, tương lai ta nhất định ra sức bồi dưỡng con, tuyệt không bạc đãi con.”
Vương tổng khuyên nhủ: “Chờ sau này vào đại học U Minh rồi các con sẽ biết, đổi nhục thân là chuyện thường như cơm bữa, chẳng có gì to tát.”
Nhìn ánh mắt chẳng chút ác ý của Vương tổng, cảm nhận ngữ khí tự nhiên trong lời gã, Trương Vũ và Bạch Chân Chân đều cảm nhận được sự nghiêm túc.
Gã thật sự muốn bán Bạch Chân Chân, thật sự nghĩ rằng mình đang làm điều tốt cho cô, thật sự cho rằng bản thân không bạc đãi cô, thật sự nghĩ rằng mình đã trả giá đủ, và thật sự cho rằng đổi nhục thân chẳng có gì.
Khi thân thể Bạch Chân Chân run rẩy vì khẩn trương, Trương Vũ nắm chặt tay cô.
Hắn cười với Vương tổng: “Không vấn đề gì, Vương tổng, con thay A Chân đồng ý.”
“Nhưng có thể cho chúng con mấy ngày chuẩn bị được không?”
Thấy vẻ bình tĩnh của hai người, Vương Dận khẽ gật đầu: “Vậy các ngươi đi đi.”
Trên đường từ cao ốc Lục Châu về chung cư, hai người nắm tay nhau, nhưng chẳng ai nói lời nào.
Mãi đến khi bước vào căn hộ, Bạch Chân Chân mới phá vỡ sự im lặng.
Cô nắm chặt tay Trương Vũ, kéo đối phương xoay người lại: “Vũ Tử, cậu đừng làm loạn.”
“Tớ đã cho cậu Chân Linh Căn rồi, đổi nhục thân thì đổi thôi.”
“Chỉ cần Linh Căn còn thì đổi nhục thân cũng không sao, như Vương tổng nói, sẽ nhanh chóng luyện lại được…”
Trương Vũ thản nhiên nói: “Nếu luyện không lại thì sao? Nếu hai học kỳ lớp 12 này cậu không luyện lại được thì sao? Nhục thân mới không dùng được? Không thích ứng với tinh thần của cậu thì sao?”
Trương Vũ lắc đầu: “A Chân, tớ đã nghĩ thông suốt rồi…”
Bạch Chân Chân bất đắc dĩ: “Vậy cậu muốn làm gì? Liều mạng với Vương tổng ư? Đừng nói tập đoàn Lục Châu có bao nhiêu tiền, bao nhiêu người, đến cái bán tự động lục thư của Vương tổng chúng ta còn đánh không lại! Lấy gì mà liều?”
Bạch Chân Chân có kinh nghiệm thực chiến cực cao, cùng với năng lực quan sát từ Chân Linh Căn. Chính vì thế, cô đã vô số lần suy diễn khả năng chiến đấu với Vương Dận, kết quả đều là 0.
Tỷ lệ thắng 0%!
Đó là kết luận rút ra từ kinh nghiệm liều mạng vô số lần trong quá khứ.
Trương Vũ chậm rãi nói: “A Chân, tớ cũng muốn nhịn.”
“Hắn quấy phá ở Tùng Dương, tớ nhịn.”
“Hắn gây khó dễ đủ kiểu, tớ cũng nhịn.”
“Lão Triệu bị bán, tớ vẫn nhịn.”
“Tớ nghĩ chỉ cần nhẫn nhịn, chỉ cần có tiền, thực lực tăng lên thì sẽ không cần phải nhịn nữa.”
“Nhưng hắn ngàn vạn lần không nên… bây giờ đến cậu cũng định bán!”
Trong mắt Trương Vũ hiện lên từng lớp hàn quang, chiến ý nồng đậm hội tụ trong đầu hắn.
“A Chân, tớ thật sự muốn nhịn, nhưng cái Côn Khư chó má này, thế đạo chó má này, công ty chó má này, đám người lắm tiền nhiều của chó má này… bọn họ liên tục ép chúng ta, ép đến chúng ta không thể nhịn được nữa.”
“Cho nên tớ đã nghĩ thông suốt.”
Trong quan tưởng đồ trong não Trương Vũ, con tàn ngưu đã im lặng từ lâu dường như dần mở mắt.
“Đối với Vương tổng, chỉ cần có người trả giá đủ cao, hắn nhất định sẽ bán chúng ta.”
“Đây chính là tập đoàn Lục Châu, đây chính là U Minh Tông, đây mẹ nó chính là Côn Khư.”
“Đối với bọn họ, chúng ta thậm chí không tính là thú cưng, chỉ là một phần tài sản. Bán còn báo trước một tiếng, cho chút bồi thường, ra giá cao, vậy đã là đại phát từ bi.”
Giờ phút này, khuôn mặt Trương Vũ lạnh lẽo và bình tĩnh đến lạ thường, phong mang dần biến mất theo cuộc sống an nhàn dường như đã quay về.
“Nhưng ngược lại cũng vậy.”
“Có người trả đủ giá cho hắn, hắn sẽ bán chúng ta.”
“Có người trả đủ giá cho chúng ta, chúng ta cũng có thể bán hắn.”
Trương Vũ lạnh lùng: “Cái này mẹ nó chính là Côn Khư.”
Phúc Cơ nghe đến đây, đột nhiên cười ha hả: “Được đấy nhóc, ngươi đã hiểu Côn Khư sâu sắc hơn rồi đấy.”
Nàng biết Trương Vũ không thể bỏ rơi Bạch Chân Chân, nếu khuyên can như trước chỉ khiến đối phương thêm phản cảm, nên dứt khoát không thuyết phục mà định cùng nhau mưu đồ tính kế.
Bên cạnh, Bạch Chân Chân nghe Trương Vũ nói chuyện, ánh mắt khẽ động. Nếu không phải bán đi nhục thân thì Bạch Chân Chân sao cam tâm đổi nhục thân khác?
Giờ phút này, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Vũ, cô cảm nhận được quyết tâm và ý chí của đối phương.
“Vũ Tử, tớ hiểu ý cậu rồi.”
“Tớ… cũng không muốn bán đi nhục thân của mình.”
Cô thở ra một hơi, kiếm ý dần cô đọng trong mắt, “Vậy thì không nhịn.”
“Cùng lắm thì liều mạng thôi.”
“Dù sao lũ quỷ nghèo muốn tranh đường sống trên đời này thì liều mạng là không thể thiếu.”
“Hơn nửa năm nay, chúng ta đã sống quá an nhàn rồi.”
“Cậu nói đi, cậu định làm gì?”
Phúc Cơ nhắc nhở: “Từ lần trước ngươi nói chuyện với Tinh Hỏa Chân Nhân và Đặng Bính Đinh, có vẻ tông môn đang dùng Chính Thần và vị Kim Đan Chân Nhân kia để đối phó tập đoàn Lục Châu. Ngươi phải mượn thế của bọn họ mới được.”
Trương Vũ mở danh bạ điện thoại, tìm số của Đặng Bính Đinh.
Hắn liên lạc trực tiếp với Đặng Bính Đinh, mở miệng hỏi: “Các người định đối phó hắn thế nào?”
Trong lòng Đặng Bính Đinh hơi động: “Xem ra… thời cơ đến rồi sao?”