Chương 191: Vòng thi Trúc Cơ thứ hai bắt đầu
Trương Vũ nhìn đối phương, hơi sững sờ trước câu trả lời: “Cảm giác làm sao ấy nhỉ… Nàng hình như có chút sợ ta nói tiếp?”
Phúc Cơ cười hắc hắc: “Ả ta chắc mẩm đã đoán ra chuyện ngươi và Bạch Chân Chân tham gia kỳ thi Trúc Cơ rồi.”
“Rốt cuộc, việc các ngươi mấy lần ra khỏi thành không khó để điều tra ra mà.”
“Mà Vân Nghê này, với tư cách người tuần sát đời đời tương truyền, ắt hẳn cũng biết thời gian thi Trúc Cơ.”
Nghe Phúc Cơ phân tích, ánh mắt Trương Vũ khẽ động, thoáng cái nghĩ đến rất nhiều chuyện.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, nhờ giấy chứng minh do đội tuần tra cấp và cú điện thoại của chính Vân Nghê, Trương Vũ và Bạch Chân Chân cuối cùng cũng có được giấy phép nghỉ học, rồi lên tàu về Tiên Đô.
Nhìn đoàn tàu chở Trương Vũ và Bạch Chân Chân sắp khởi hành, Ti Sậu Vũ lại gọi điện thoại hỏi: “Alo? Rốt cuộc tình huống là thế nào? Còn cần theo dõi nữa không?”
Sau một hồi lâu, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói: “Về đi, không cần theo nữa.”
Ti Sậu Vũ cau mày: “Ngươi nói cái gì? Bọn ta tốn bao công sức bám theo hai học sinh này, giờ ngươi bảo không cần theo?”
“Lần này bọn họ ra khỏi thành chắc chắn có hành động quan trọng!”
“Vì sao lại không theo?”
Đối phương lạnh lùng đáp: “Đây là mệnh lệnh của lãnh đạo công ty.”
“Mệnh lệnh của lãnh đạo, hiểu thì phải chấp hành, không hiểu cũng phải chấp hành.”
“Lập tức trở về cho ta.”
Ti Sậu Vũ hít sâu một hơi, nhìn đoàn tàu chầm chậm lăn bánh, một lúc sau mới lắc đầu, rời khỏi nhà ga.
Ở một diễn biến khác, trên tàu, sau nhiều lần thử nghiệm trong mấy canh giờ, Trương Vũ và Bạch Chân Chân đã xác định được một việc.
Trương Vũ gõ chữ trên điện thoại: “Bọn họ không đuổi theo.”
Bạch Chân Chân: “Đến nước này mà còn không theo á? Chẳng lẽ bọn họ biết chuyện thi Trúc Cơ, nên không dám tiếp tục điều tra nữa?”
Trương Vũ nhớ lại phản ứng của Vân Nghê hôm qua, trả lời: “Ta cũng cảm thấy vậy. Bọn họ rút quân đột ngột như thế, nguyên nhân duy nhất mà ta nghĩ ra được là thi Trúc Cơ.”
Bạch Chân Chân: “Đáng tiếc thật, vốn còn định dẫn dụ đám gia hỏa này tra ra chuyện thi Trúc Cơ.”
Ngay từ khi nhìn thấy phản ứng của Vân Nghê, nghe Phúc Cơ phân tích về Vân Nghê, Trương Vũ đã nhận ra rằng trong chuỗi ngày chờ đợi và nhẫn nại không ngừng, bọn họ đã chờ được một cơ hội phản kích.
Tiếc là hôm nay, đối phương đã không mắc mưu.
Trương Vũ: “Không sao, ít nhất qua chuyện này, chúng ta có thể xác định một việc.”
Trương Vũ: “Kẻ muốn đối phó chúng ta không phải là Chu Triệt Trần.”
Trương Vũ: “Bởi vì Chu Triệt Trần e rằng không biết chuyện thi Trúc Cơ.”
Phúc Cơ nói: “Đúng vậy, loại tin tức về kỳ thi Trúc Cơ này, chỉ có tầng lớp cao hơn của Chu gia mới biết được thôi.”
Trương Vũ: “Vậy nên đối thủ thực sự của chúng ta không phải là Chu Triệt Trần, mà là… Chu gia.”
…
Cùng lúc đó.
Trường Trung học Phổ thông Tung Dương.
Lam Lĩnh khó hiểu nhìn Chu Triệt Trần: “Sao có thể phê duyệt cho bọn họ nghỉ phép chứ? Trương Vũ chắc chắn sẽ thừa dịp này để tu hành, kiếm tiền. Không nên cho bọn chúng một chút thời gian thở dốc!”
“Càng phải tạo áp lực, không cho chúng đi, đã đi rồi thì trực tiếp xử lý luôn, tìm cơ hội đuổi học…”
Nhìn vẻ bất mãn của Lam Lĩnh, Chu Triệt Trần khẽ thở dài trong lòng, chẳng còn tâm tư nói gì thêm.
Trong đầu hắn vẫn còn nhớ lại quá trình Trương Vũ và Bạch Chân Chân xin nghỉ.
“Đội trưởng đội tuần tra Vân Nghê?” Chu Triệt Trần thầm nghĩ: “Sau lưng bọn họ lại là đội tuần tra sao?”
“Cũng phải, Trương Phiên Phiên trước kia cũng là người của đội tuần tra. Sau khi cô ta rời đi, giới thiệu quan hệ cho Trương Vũ cũng không phải là không thể.”
“Còn Bạch Chân Chân, lần này lại cùng Trương Vũ xin nghỉ, xem ra không giống như những gì thể hiện ở trường học trước kia. Quan hệ giữa nàng ta và Trương Vũ xem ra vẫn rất tốt?”
“Bất quá lần này cuối cùng cũng tra ra được người đứng sau Trương Vũ, vậy chú (ám chỉ Chu gia) định làm gì? Chẳng lẽ muốn tiếp tục đối đầu với đội tuần tra?”
…
“Vậy mà còn có thể điều động lực lượng của đội tuần tra.”
“Tà Thần này thật là to gan.”
Trên giường bệnh ở tầng 333 của một tòa cao ốc trung tâm, Chu Dương nhìn những tin tức mà đám thủ hạ truyền đến, thầm nghĩ: “Hơn nữa thời điểm này… Lại khớp với kỳ thi Trúc Cơ?”
“Trùng hợp? Hay là cố tình bày trận?”
Hiện tại, trước mặt Chu Dương đột ngột hiện ra hai lựa chọn.
Theo dõi? Hay là không theo?
Chu Dương quả quyết chọn không theo.
Rốt cuộc, theo hắn thấy, kết quả tệ nhất của việc không theo dõi chỉ đơn giản là Trương Vũ và Bạch Chân Chân trực tiếp bỏ trốn, triệt để mất dấu mối manh mối này.
“Nếu con Tà Thần kia thật sự sắp xếp cho tín đồ bỏ trốn, vậy chứng tỏ đối phương đã sinh nghi. Nếu đã như vậy, dù có theo sau cũng vô nghĩa, cùng lắm là tóm được con cờ Trương Vũ mà thôi.”
Còn nếu cứ tiếp tục theo dõi, nhỡ đối phương thật sự tham gia kỳ thi Trúc Cơ thì sao?
Không lẽ hắn lại để đám thủ hạ điều tra mọi thứ? Đặc biệt là khi chưa biết sẽ tra ra cái gì.
Nhỡ đám thủ hạ kia thật sự tra ra những thứ không nên tra, ví dụ như kỳ thi Trúc Cơ… Thì phải làm sao?
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy thời điểm Trương Vũ và Bạch Chân Chân rời khỏi thành phố hai lần trước, Chu Dương đột nhiên kinh hãi, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.
Hắn có chút sợ hãi khi nghĩ đến: “Nếu thật sự là cố tình bày nghi trận, thì cái màn kịch này có phải là đã diễn quá sớm rồi không? Bốn tháng trước đã bắt đầu ra khỏi thành? Đó là thời gian đăng ký thi Trúc Cơ?”
“Vậy nên bọn chúng thực sự đi tham gia kỳ thi Trúc Cơ?”
“Còn trụ được đến vòng thứ hai? Nếu thật sự là như vậy, thì Trương Vũ này ẩn giấu thực lực không nhỏ đấy.”
“Con Tà Thần kia rốt cuộc muốn làm gì? Lại dám có ý đồ với kỳ thi Trúc Cơ?”
Chu Dương nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, dù là Trương Vũ hay Bạch Chân Chân, làm sao có thể thắng được những thiên kiêu ở Tiên Đô.
Theo hắn thấy, tham gia cái kỳ thi Trúc Cơ này hoàn toàn là lãng phí thời gian, lãng phí sức lực, nói không chừng còn bị người Tiên Đô đánh tan đạo tâm.
Huống chi Trương Vũ còn bị Chu Triệt Trần chèn ép lợi hại như vậy trong thời gian gần đây…
“Biết rõ sẽ bị loại mà vẫn đi? Là vì tình báo gì sao?”
Mặc dù không hiểu mục đích của Tà Thần, nhưng Chu Dương càng ngày càng cảm thấy hứng thú với con Tà Thần đứng sau Trương Vũ.
“Dám có ý đồ với kỳ thi Trúc Cơ, vị cách của con Tà Thần này chắc chắn không thấp.”
“Mà hiện tại ta đang núp trong bóng tối, đối phương hoàn toàn không biết gì về ta, còn ta thì đã nắm giữ ngày càng nhiều tình báo về đối phương… Đây là cơ hội.”
“Nếu Trương Vũ và Bạch Chân Chân trở về, nắm bắt được mối manh mối này, thì sẽ có cơ hội nuốt chửng vị cách của con Tà Thần kia.”
“Nhưng không thể đụng vào kỳ thi Trúc Cơ, phải cẩn thận không được tra ra chuyện bọn chúng tham gia kỳ thi Trúc Cơ… Hoặc là nói chỉ sau khi kỳ thi Trúc Cơ kết thúc thì mới có thể không còn lo lắng.”
Trong lúc suy tư, điện thoại di động của Chu Dương rung lên.
Hắn mở điện thoại ra, nhìn vào hình ảnh theo dõi, liền thấy vô số cuộn dây, đồ cổ, xiềng xích các loại sự vật tạo thành một nghi thức trấn áp, bên dưới đó, một chiếc ổ cứng đột nhiên nhảy lên kịch liệt.
Nhìn chiếc ổ cứng không ngừng rung lắc, Chu Dương nhướng mày, nhẹ nhàng nhấn vào điện thoại, trong hình ảnh theo dõi, từng sợi dây đồng tựa như những con cự long trói chặt ổ cứng, trấn áp nó trở lại.
“Lão già, vẫn chưa hết hy vọng sao?”
Thứ bị trấn áp bên trong chiếc ổ cứng này chính là con Tà Thần đời đời tương truyền của Chu gia.
Với tư cách là người truyền thừa kiệt xuất nhất trong mười đời của Chu gia, sau khi biết được bí mật về Tà Thần và chứng kiến tộc nhân tế bái Tà Thần, trong lòng Chu Dương đã nảy sinh một ý nghĩ.
“Vì sao phải bái thứ này?”
“Phải là người nuôi yêu thú, nuôi Tà Thần, chứ không phải là bị Tà Thần nô dịch.”
Thế là hắn không ngừng tu hành, không ngừng học tập, không ngừng mưu đồ… Cuối cùng cũng trấn áp được Tà Thần, biến nó thành pin cho nghi thức của bản thân.
Nhưng cũng vì vậy, hắn đã phải trả một cái giá cực lớn.
Liếc nhìn nửa thân dưới đã biến mất của mình, Chu Dương búng tay: “Thay quần áo, ta phải ra ngoài một chuyến.”
Một chiếc giá áo bên cạnh bỗng mở ra, ngoài áo khoác, áo ngoài và các loại trang phục khác, còn có những bộ quần, giày. Trông chúng hoàn hảo không chút sứt mẻ, như những nửa thân dưới còn nguyên vẹn.
Tùy ý chọn một nửa thân dưới thay vào, cảm nhận được sự liên kết máu thịt, lại một lần nữa có được cảm giác của đôi chân, Chu Dương lại nhíu mày: “Đôi chân này có phải hơi ngắn không?”
Sau khi thay một nửa thân dưới khác, hắn mới thỏa mãn gật đầu: “Cái này tạm được.”
Còn nửa thân dưới vừa bị hắn chê ngắn thì trực tiếp biến thành một vũng máu loãng, bị hắn đổ xuống cống ngầm.
Bất quá, nhìn thấy những vệt máu thi thể nhỏ bé hiện lên trên bắp chân, Chu Dương bất đắc dĩ nói: “Ai, dùng cái này một ngày chắc vấn đề không lớn đâu?”
Hắn vừa nhìn chằm chằm vào danh hiệu Tử Kim Công Đức Chủ, vừa nghĩ thầm: “Để ta nghĩ xem, ai là người có thể điều khiển đội tuần tra ở Tung Dương?”
Từ sau khi trấn áp Tà Thần, Chu Dương đã mất đi nửa thân dưới.
Và bất kể hắn thay vào loại nhục thân mới nào, thì nó cũng sẽ rất nhanh chóng bị thối rữa và t·hi t·hể hóa.
Nhưng chuyện này không thể làm khó được một người có tiền như hắn.
Rốt cuộc ở Côn Khư, mọi thứ đều thiếu, chỉ không thiếu người. Có rất nhiều kẻ nghèo hèn sẵn lòng bán đôi chân của mình để lấy tiền… Sau đó tự thay cho mình một đôi chân giả.
Nhưng dù là chân giả hay nửa thân dưới của người bình thường, cũng chỉ giống như quần áo, Chu Dương tùy ý thay đổi và vứt bỏ. Chúng không chịu được sự sử dụng của hắn, càng không thể giúp hắn tu hành.
Rốt cuộc, rất nhiều công pháp đều cần thân thể hoàn chỉnh mới có thể tu hành và sử dụng.
Cho nên, hắn đã chọn ra rất nhiều tư liệu sống phù hợp với mình, đặt ở những vị trí khác nhau để tu hành, nuôi thả chúng ở khắp nơi, để dùng khi cần thiết.
“Ngược lại là không ngờ tới…” Trong đầu Chu Dương hiện lên hình ảnh Trương Vũ: “Nửa thân dưới của ta vậy mà lại đi tham gia kỳ thi Trúc Cơ.”
…
Ngay lúc Chu Dương đang mưu đồ gì đó.
Trương Vũ và Bạch Chân Chân đã lại một lần nữa đến trường thi dưới lòng đất của Tiên Đô.
Chỉ là lần này, Trương Vũ không còn gặp Bạch Chân Chân nữa.
Rốt cuộc, từ vòng thi Trúc Cơ thứ hai trở đi, cuộc thi được chia thành bốn đường đua: đạo tâm, pháp lực, thể dục, võ công. Cuối cùng, mỗi đường đua sẽ chọn ra một thí sinh để trao giấy chứng nhận tư cách Trúc Cơ.
“A Chân tham gia thi võ đạo rồi à?”
Trương Vũ nhìn bốn thí sinh trước mắt, hắn biết đây là những đối thủ mà mình sẽ phải đối mặt trong kỳ thi thể dục sắp tới.
Trong số đó có cả Dạ Lăng Tiêu, một nhân vật đỉnh cấp của gia tộc ở Tiên Đô, và cả người quen cũ của Trương Vũ, Ngọc Tinh Hàn.
Nhìn vẻ gầy gò của Ngọc Tinh Hàn, Trương Vũ thầm nghĩ: “Tiểu tử này… Chẳng lẽ ngay trước ngày thi vẫn còn đang tăng ca?”
Tiếp đó, Trương Vũ lại cảm nhận được ánh mắt nhìn lại của Dạ Lăng Tiêu. Đó là một ánh mắt tràn ngập chiến ý.
Dạ Lăng Tiêu: “Vòng này ngươi sẽ dùng toàn lực chứ?”
Trương Vũ thầm nghĩ: “Ta của hiện tại và ta của hai tháng trước đã khác nhau một trời một vực rồi.”
Ánh mắt của hai người va chạm trong không trung, dường như có một chiến ý nồng đậm đang khuấy động ở đó.
Bình luận cho Chương 191 Vòng thi Trúc Cơ thứ hai bắt đầu