Chương 182: Trương Vũ bị “hỏi thăm”
Phúc Cơ ở bên cạnh nhắc nhở: “Nhớ kỹ, ngươi chưa từng gặp Tống Hư.”
“Vốn dĩ camera giá.m s.át trong căn hộ đều hỏng cả rồi. Hơn nữa, ngươi với Bạch Chân Chân còn ngụy trang, nên ở quảng trường gần đó cũng không có hình ảnh theo dõi nào thấy rõ mặt thật của hai người.”
“Thêm nữa, đám tín đồ Tà Thần này rất sợ nghi thức phản phệ, ý thức bảo mật rất cao, tuyệt đối sẽ không giữ thông tin liên quan đến Tà Thần trong đồ vật cá nhân đâu.”
“Đội tuần tra chắc chắn tạm thời không thể kiểm tra ra tình báo liên quan đến Tà Thần từ bọn chúng đâu. Vậy thì càng không biết chuyện Tống Hư muốn đối phó chúng ta.”
Trương Vũ vốn là một người cẩn thận, gặp chuyện gì cũng chuẩn bị trước. Giống như buôn bán giống, hắn đều chuẩn bị sẵn vật chứa với khăn giấy, chứ không như mấy thằng lăng xăng, đến lúc lại luống cuống tay chân.
Với chuyện lần này, hắn cũng đã sớm bàn bạc với Phúc Cơ và Bạch Chân Chân việc có thể bị “hỏi thăm”. Nên mấy lời nhắc nhở của Phúc Cơ, hắn nghe không phải lần đầu.
Giờ phút này, nghe Vân Nghê hỏi, Trương Vũ tỏ vẻ mờ mịt: “Tống Hư? Ta biết hắn là học bá trường Bạch Long, nhưng không quen, chưa từng nói chuyện.”
Vân Nghê khẽ gật đầu khi nghe hắn nói, trong đầu hiện lên một ít tư liệu về Tống Hư.
Bởi vì sáu tên tín đồ Tà Thần c.hết trong nghi thức phản phệ, lại bị nhiều người dân nhìn thấy, thậm chí quay phim lại.
Nên sự việc này nhanh chóng được đội tuần tra chú ý, liệt vào diện nghi vấn liên quan đến Tà Thần.
Trong quá trình so sánh số liệu từ nhiều phía, Tống Hư là người đầu tiên được xác nhận thân phận. Dù sao, là học bá trường Bạch Long, các số liệu của Tống Hư đều tỉ mỉ và xác thực nhất, chính phủ nắm giữ nhiều nhất.
Thông qua điều tra điện thoại, máy tính và các vật phẩm cá nhân của Tống Hư, việc hắn âm thầm thành lập tổ chức cũng bại lộ trước mắt đội tuần tra.
“Một tổ chức do đám thiên tài nghèo khổ tạo thành, mục tiêu là đánh vỡ ràng buộc, xông lên tầng hai…”
“Thôi đi, giờ còn lưu hành cái trò âm mưu này à?”
Nhưng Vân Nghê không để ý đến việc này. Theo kinh nghiệm của cô, ở Côn Khư, người càng nghèo càng dễ bị người có tiền lừa gạt, chỉ vì thông tin hai bên quá chênh lệch, mà vụ án lừa gạt này không thuộc quyền quản lý của cô.
Với tư cách đội trưởng đội tuần tra, Vân Nghê chú ý nhất vẫn là Tà Thần.
Nhưng chỉ mỗi hiện tượng tự cháy của sáu người thì chưa thể coi là căn cứ cho sự kiện Tà Thần được, dù sao có nhiều cách tạo ra hiệu quả đó.
Từ các manh mối, đồ vật của n.gười c.hết cũng không tìm thấy tình báo liên quan đến Tà Thần.
Còn Lý Tuyền và người kia, vốn ở trong căn hộ, ngày đó bị công ty mang đi, hiện đang làm việc để trả nợ tiền phạt vì in lậu công pháp.
Từ hai người này, đội tuần tra cũng không tìm được manh mối nào về Tà Thần.
Toàn bộ sự việc có vẻ chỉ là một vụ g.iết người đơn thuần, khiến Vân Nghê không thể nâng cấp quyền hạn hành động, vận dụng các thủ đoạn thô bạo, cường ngạnh hơn.
Có điều, từ khu nhà rách nát, hiện trường bị đập phá, camera giá.m s.át bị hỏng, Vân Nghê ngửi thấy một mùi vị Tà Thần.
Sở dĩ, Vân Nghê hỏi Trương Vũ là vì tìm thấy thông tin của hắn trong tư liệu của Tống Hư.
“Gã này thu thập tình báo của Trương Vũ suốt thời gian qua?”
“Trương Vũ là mục tiêu của bọn chúng?”
“Có phải Tống Hư thấy Trương Vũ cũng là người nghèo, nên muốn lôi kéo để lừa tiền?”
“Có lẽ mình có thể nghe ngóng được gì đó hữu dụng từ Trương Vũ?”
Vừa nói, Vân Nghê và Trương Vũ đi tới một phòng học trống, mấy đội viên tuần tra khác canh ở ngoài cửa.
Hai người ngồi xuống hai bàn học, Vân Nghê mở miệng: “Vậy Mặc Thiên Dật có liên lạc với cậu không?”
Trương Vũ khựng lại một chút. Phúc Cơ nhắc nhở: “Đừng phủ nhận chuyện này. Không nói việc cậu liên quan đến liên minh người nghèo, đội tuần tra và các gia tộc quyền thế ở Tung Dương không cùng một hệ thống đâu.”
“Bọn họ không để ý đến loại tổ chức như liên minh người nghèo, cứ nói thật về việc tiếp xúc với Mặc Thiên Dật là được. Nói dối ở điểm này dễ bị nghi ngờ lắm.”
Thế là, Trương Vũ kể lại việc mình liên hệ với Mặc Thiên Dật vài lần.
Nghe xong, Vân Nghê thất vọng: “Không có tình báo hữu dụng à.”
“Giống mấy học sinh nghèo kia, không ai biết Tống Hư có Tà Thần đứng sau sao?”
Lúc này, Trương Vũ tò mò hỏi: “Bọn họ xảy ra chuyện gì sao?”
Vân Nghê thấy vẻ nghi hoặc của hắn cũng không ngạc nhiên, nhưng không lộ ra, chỉ nói: “Ừm… Bọn họ liên quan đến vụ án in lậu công pháp.”
“Nếu cậu nhớ ra tình báo gì liên quan đến bọn họ thì cứ gọi điện cho tôi nhé.”
Đồng thời, trong đầu Vân Nghê cũng hiện lên nhiều chi tiết hơn về sự việc.
“Phiền phức thật, vật có giá trị ở hiện trường đều bị phá hỏng.”
“Hầu như tất cả camera giá.m s.át trong căn hộ đều có vấn đề…”
“Không tìm thấy đối tượng khả nghi nào trong hình ảnh theo dõi quanh khu phố…”
“Còn người giao hàng từng đến hiện trường… Hiện tại thì thấy hắn dùng điện thoại bị trộm để gọi đồ ăn, chủ cũ của điện thoại cũng không có gì đáng nghi…”
Càng điều tra, Vân Nghê càng thấy ít manh mối hữu hiệu, hầu như không tìm thấy yếu tố nào liên quan đến Tà Thần.
Nhưng càng như vậy, cô càng cảm thấy: “Nếu sáu n.gười c.hết kia thật sự c.hết vì nghi thức phản phệ, thì có thể là do một tín đồ Tà Thần kinh nghiệm đầy mình, thủ đoạn lưu loát gây ra… Hoặc là, có một Tà Thần thâm niên chỉ huy sau lưng.”
“Vậy đây là một trận nội chiến giữa các Tà Thần.”
“Có khi nào Tà Thần từng xuất hiện ở trường Tung Dương không?”
Khoảng 1 năm trước, trường Tung Dương từng xuất hiện dấu vết của Tà Thần.
Để truy tìm Tà Thần này, đội tuần tra đã tốn rất nhiều công sức điều tra tập đoàn công ty và gia tộc sau lưng trường Tung Dương, đồng thời duy trì giám thị dài hạn.
Tiếc là, vị Tà Thần kia như một ảo ảnh, không để lại bất cứ dấu vết nào. Thậm chí, nhiều người trong đội tuần tra cho rằng ban đầu chỉ là có Tà Thần đi qua nơi đó thôi.
“Mấy con gián trong cống ngầm này, đúng là một lũ giỏi ẩn mình.”
Đủ loại suy nghĩ lóe lên rồi biến mất, Vân Nghê nhìn Trương Vũ, khẽ cười: “Phiên Phiên dặn tôi phải chiếu cố cậu, nhưng chị đây nghèo lắm, không có tiền cho cậu mượn đâu.”
“Chỉ là ở đội tuần tra này thì nói được vài câu thôi… Mà này, cậu có hứng thú tiến bộ hơn ở đội tuần tra không?”
“Ví dụ như trở thành đội viên chính thức? Đến lúc đó không chỉ lương tăng, bảo hiểm y tế lo hết, mỗi ngày có ăn, phụ cấp đi lại, còn có hạn mức miễn thuế, còn được dùng nhiều phù lục hơn, có cơ hội liên hệ với Phiên Phiên nữa.”
Mắt Trương Vũ hơi động, hiếu kỳ: “Có thể liên hệ với… Trương Phiên Phiên? Không phải giữa các tầng của Côn Khư không dễ liên hệ sao?”
Vân Nghê giải thích: “Người bình thường thì đương nhiên không thể dễ dàng vượt tầng liên hệ, nhưng Bát Bộ Chính Thần giám thị thiên hạ, khống chế mỗi tầng của Côn Khư, nếu không thể liên hệ trên dưới, thì làm sao câu thông, làm sao giao lưu?”
“Chỉ cần trở thành nhân viên chính thức dưới trướng Bát Bộ Chính Thần, thì có thể lợi dụng điểm này để liên hệ trên dưới. Ngoài ra, còn có mấy công ty mậu dịch vượt tầng, nhân viên liên quan cũng có thể liên lạc vượt tầng.”
Phúc Cơ nhắc nhở: “Cô nàng này không sai đâu. Chỉ cần cậu và chị cậu đều trở thành nhân viên chính thức của Thần, thì có cơ hội vượt tầng liên hệ. Nhưng trở thành nhân viên chính thức của Thần… Con đường này trói buộc nhiều lắm. Cậu nhiều bí mật thế thì thôi đi.”
Dù không có Phúc Cơ nhắc nhở, Trương Vũ vẫn nhớ lời Trương Phiên Phiên, nên không có ý định trở thành nhân viên chính thức, liền từ chối khéo.
Vân Nghê cười, bảo Trương Vũ nếu đổi ý thì cứ đến tìm cô.
Ngay sau khi Trương Vũ rời đi, đội viên tuần tra ở ngoài cửa bước vào.
Một thanh niên nhìn Vân Nghê: “Đội trưởng, tôi vừa cho người điều tra số liệu của Trương Vũ, gã này mới mua một đống đồ cổ mấy trăm ngàn.”
“Nghề đồ cổ này không dễ đầu tư đâu, giống như khảo cổ ấy… Quá nhiều người muốn tìm bí mật tu luyện cổ đại, thu thập tư liệu và tri thức của môn phái bị diệt vong, Tà Thần đã ngã xuống. Cạnh tranh khốc liệt lắm, mỗi ngày không biết bao nhiêu cá nhân và công ty giao dịch.”
“Một thằng học sinh trung học thì hiểu gì chứ?”
“Còn nữa, tôi còn tra được trong nửa năm qua, hắn với Bạch Chân Chân có hai lần rời khỏi thành phố Tung Dương…”
Vân Nghê liếc hắn một cái. Về mấy kiến thức thường thức như khảo cổ, đồ cổ, cô biết không ít hơn đối phương.
Đặc biệt là mười tông môn lớn và các công ty trực thuộc liên tục thu thập tư liệu và tri thức của các môn phái bị ch.ôn v.ùi trong lịch sử. Đó là một thị trường rất lớn, chỉ là không liên quan đến phần lớn người dân thành phố.
Cô còn biết ngoài đầu tư, khảo cổ, nhiều đồ cổ còn được dùng để bái Thần.
Giống như nhà của nhiều cường giả đi theo con đường Thần đạo đều có điện thờ. Ví dụ như ông bà, cụ kỵ, tổ tiên của Vân Nghê đều có điện thờ tư nhân để bái Thần.
Tất nhiên, ngoài tế bái Chính Thần, cũng có thể dùng để tế bái Tà Thần.
“Nhưng em trai Trương Phiên Phiên lại tế bái Tà Thần sao?”
Vân Nghê lắc đầu.
“Trương Phiên Phiên là đối tượng được Chính Thần quan tâm đặc biệt, cả nhà già trẻ đều bị phía trên xét duyệt, sao có thể dính dáng đến Tà Thần chứ?”
Một chuỗi suy nghĩ lóe lên. Vân Nghê lại không giải thích, chỉ nhìn hắn, nói: “Ai bảo cậu điều tra hắn?”
Hắn hơi sững sờ: “Đội trưởng không phải hỏi hắn về chuyện Tống Hư sao? Chẳng lẽ không phải nghi ngờ hắn liên hệ với tín đồ Tà Thần sao?”
Vân Nghê lạnh lùng: “Tôi nói khi nào tôi nghi ngờ hắn? Tôi chỉ hỏi hắn chút tình báo thôi, đừng tự ý hành động dưới tay tôi.”
Tuy phê bình, Vân Nghê không xử trí thêm, vì cô biết nhà hắn cũng có bảy đời làm tuần tra.
Trong mắt Vân Nghê, đội tuần tra như một ngôi nhà trang trí tinh mỹ. Trong phòng có nhiều tường, nhưng chỉ hai ba mặt là tường chịu lực. Những tường khác chỉ là giả vờ chịu lực. Dù chúng không chịu lực, nhưng muốn đập đi xây lại thì tốn không ít tiền.
Vân Nghê lại hỏi: “Hắn rời khỏi Tung Dương khi nào?”
Nghe hắn báo ngày tháng, Vân Nghê hơi nhíu mày.
Những ngày này với người khác thì bình thường, nhưng với một người có mười đời làm tuần tra như cô thì lại rất đặc biệt.
“Có phải ngày thi Trúc Cơ của trường trung học?”
“Bọn họ đi thi Trúc Cơ?”
Nghĩ đến đây, Vân Nghê cho rằng mình đã phán đoán sai.
Nhưng nghĩ lại về Trương Phiên Phiên, Vân Nghê lại cảm thấy việc cô ấy chỉ điểm em trai tham gia thi Trúc Cơ… có vẻ cũng có khả năng.
“Được rồi.” Vân Nghê nhìn thanh niên: “Trương Vũ dù sao cũng là đồng nghiệp, sau này đừng có điều tra lung tung.”
“Đặc biệt là chuyện hắn rời khỏi Tung Dương. Ai không muốn làm thì cứ điều tra đi.”
Vân Nghê trịnh trọng cảnh cáo thuộc hạ: “Thật sự tra ra chuyện gì thì sợ là cả thành phố Tung Dương không ai giữ được các cậu đâu.”
Vân Nghê thầm nghĩ: “Với cấp độ bảo mật của thi Trúc Cơ, mà cứ tiếp tục điều tra Trương Vũ làm gì… Chỉ sợ là chọc phải tổ ong vò vẽ, liên lụy không biết bao nhiêu người…”
Mấy đội viên tuần tra nghe vậy đều hơi sững sờ. Trương Vũ có bối cảnh lớn đến mức nào mà tra một chút là không được rồi? Còn không ai giữ được bọn họ?
Bình luận cho Chương 182 Trương Vũ bị thăm hỏi