Chương 139: Cải Cách Thi, Kiểm Tra Trúc Cơ
Một lát sau, Trương Vũ và Bạch Chân Chân mỗi người đi vào phòng vệ sinh nam nữ, mở điện thoại di động, ấn nút xác nhận trên website.
Ngay lập tức, hình ảnh trên trang web lóe lên, hiển thị đơn đăng ký thi Trúc Cơ của học sinh cấp ba tầng 1 Côn Khư.
Trương Vũ lặng lẽ điền xong thông tin cá nhân rồi nhấn đăng nhập.
“Chi phí đăng nhập 1000 tệ, xác nhận?”
Trương Vũ thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn bấm xác nhận.
Khi tài khoản ngân hàng của hắn bị trừ trực tiếp 1000 tệ, trong không khí dâng lên từng luồng thần lực.
Khoảnh khắc sau, Trương Vũ chỉ cảm thấy dưới chân hẫng đi, mặt đất nhà vệ sinh bỗng xuất hiện một cái hố lớn, khiến hắn rơi xuống.
“Ngọa tào!”
Khi bóng dáng Trương Vũ hoàn toàn biến mất, mặt đất liền khôi phục như cũ, không còn chút dấu vết nào.
…
Trương Vũ cảm giác thân thể mình như xuyên qua vô số thứ hỗn độn, khó tả.
Đến khi lấy lại tinh thần, hắn đã đứng trong một văn phòng. Trước mặt hắn là một người phụ nữ trung niên đang nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Đến báo danh thi Trúc Cơ?”
Trương Vũ cảm nhận được trên người đối phương có thần lực nhàn nhạt, thầm nghĩ: “Người? Hay thần?”
Thấy Trương Vũ gật đầu, người phụ nữ đưa cho hắn một tờ hợp đồng, nói: “Phí báo danh 30 ngàn tệ, và đây là quy tắc cần tuân thủ khi thi Trúc Cơ.”
“Nộp phí báo danh, ký quy ước này trước sự chứng kiến của Đại Thần Thiên Ước Đồng Khế, thì không được làm trái quy tắc cuộc thi. Nếu không, cả đời này cũng không thể thi Trúc Cơ nữa.”
Người phụ nữ trung niên nói thêm: “Mà sau khi ký hợp đồng, người ngoài sẽ không thể tra ra việc ngươi tham gia kỳ thi này.”
“Còn nữa, bỏ thi giữa chừng thì không được hoàn phí báo danh.”
Vừa nghĩ đến phí báo danh tận 30 ngàn tệ, Trương Vũ liền thấy xót xa trong lòng.
Tính cả tiền tàu xe, tiền đăng nhập, số dư của hắn chỉ còn hơn mười ngàn tệ.
“Không biết A Chân có đủ tiền không, không đủ thì phải vay tiền báo danh thôi?” Trương Vũ thầm than, cúi đầu xem kỹ hợp đồng.
Quy định trong hợp đồng rất nhiều, ví dụ như không được tiết lộ bất cứ thông tin cụ thể nào liên quan đến kỳ thi, không được tiết lộ thông tin thí sinh, càng không được quay phim, chụp ảnh hiện trường thi…
Ngoài ra, còn có một phần cảnh cáo mà người phụ nữ trung niên kia đã nhắc trước.
“Thi Trúc Cơ được Thiên Đình coi trọng, là do mười đại tông môn tổ chức để chọn lựa nhân tài có thể Trúc Cơ.”
“Đừng hòng giở trò gian lận, dùng thủ đoạn ngoài luồng.”
“Một khi bị Bát Bộ Chính Thần phát hiện, bất kể thí sinh hay nhân viên liên quan đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, nhẹ thì tán gia bại sản, nặng thì tiên lộ đoạn tuyệt, tước đoạt hết tiềm năng Tiên đạo…”
Trương Vũ khẽ gật đầu, biết đây là cảnh cáo thí sinh đừng nghĩ đến chuyện gian lận, loại bỏ đối thủ cạnh tranh bằng các chiêu trò bên ngoài.
Sau khi xem kỹ các quy tắc và hỏi những chỗ còn nghi hoặc, Trương Vũ liền ký hợp đồng trước sự chứng kiến của Đại Thần Thiên Ước Đồng Khế, sau đó đau lòng nộp 30 ngàn tệ phí báo danh.
Xác nhận hợp đồng không có vấn đề, người phụ nữ trung niên nói tiếp: “Được, đăng ký kết thúc, tiếp theo là kiểm tra báo danh.”
“Sẽ đo lường một chút cơ sở của ngươi, để sàng lọc bớt những thí sinh quá yếu, tránh lãng phí tài nguyên thi.”
Nói xong, bà ta dán một mã số thí sinh 55 lên người Trương Vũ.
Nghe đối phương nói vậy, lòng Trương Vũ chợt chìm xuống. Trước đó, Trương Phiên Phiên không hề nhắc đến việc báo danh còn có kiểm tra.
Trương Vũ hỏi: “Không phải hôm nay chỉ đến báo danh thôi sao?”
Người phụ nữ trung niên tùy ý nói: “Năm nay thi Trúc Cơ cải cách, đây là nội dung mới thêm.”
Trương Vũ phàn nàn: “Không phải nói tháng 8 mới bắt đầu vòng thi thứ nhất sao?”
“Còn hai tháng nữa, ta còn có không gian trưởng thành rất lớn mà, bây giờ đo lường thì không đánh giá được thực lực thật sự của ta.”
Người phụ nữ trung niên mất kiên nhẫn: “Ngươi có đi hay không? Không đi ta cho ngươi về ngay, nhưng phí báo danh không trả.”
Trương Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Đi kiểm tra ở đâu?”
Người phụ nữ trung niên chỉ cánh cửa sau lưng Trương Vũ, nói: “Ra khỏi cửa chính là địa điểm kiểm tra.”
Trương Vũ mở cửa đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại thì thấy cánh cửa vừa mở đã biến mất, chỉ còn lại một mảng tường trắng xóa.
Hắn men theo hành lang đi thẳng về phía trước, rất nhanh đi tới một đại sảnh.
Ở cuối đại sảnh, một cánh cổng kim loại đứng sừng sững, có một đám người đang đứng trước cổng như đang xem cái gì đó.
Trương Vũ tiến lại gần, liền thấy một người quen đang nghịch điện thoại.
Ngọc Tinh Hàn đang trả lời tin nhắn của Lý Tuyết Liên: “Chuyển cho ta 100 ngàn tệ đi.”
Lý Tuyết Liên: “Ngươi chắc chắn cần 100 ngàn tệ?”
Ngọc Tinh Hàn: “Chi phí cụ thể như thế nào thì ta không thể nói, ngươi hiểu mà, nhưng cần 100 ngàn tệ mới tiếp tục được.”
Lý Tuyết Liên: “Ta hiểu rồi, phải giữ bí mật đúng không?”
Nhìn Lý Tuyết Liên chuyển 100 ngàn tệ, Ngọc Tinh Hàn bật cười: “Thi Trúc Cơ tốt thật.”
Hắn thầm nghĩ: “Ngoài việc tiết kiệm tiền, muốn đi xa hơn trên con đường Tiên đạo, quan trọng nhất là cách kiếm tiền. Kẻ không biết kiếm tiền thì đi không xa đâu.”
Ngọc Tinh Hàn đột nhiên nhớ tới Trương Vũ: “Tiếc thật đấy Trương Vũ, ta dạy cho ngươi cách tiết kiệm tiền, nhưng không thể dạy ngươi cách đòi tiền.”
“Dù sao ngươi không có sư tôn Kim Đan như ta.”
“Chỉ trách sư tôn quá nghèo, không nuôi nổi cả hai đứa, chỉ có thể chọn đứa mạnh hơn để bồi dưỡng…”
Đúng lúc này, Ngọc Tinh Hàn nhìn thấy một người quen xuất hiện trước mặt, hơi sững sờ.
Hắn dụi mắt rồi nhìn lại, kinh ngạc nói: “Trương Vũ? Ngươi đến đây làm gì?”
Trương Vũ nhìn dãy số thí sinh trên người đối phương, khẽ cười nói: “Đến tham gia thi Trúc Cơ, chẳng phải ngươi cũng vậy sao?”
Trương Vũ đã đọc thuộc lòng quy tắc, và được tư vấn tại chỗ rằng quy tắc cuộc thi chỉ cấm tiết lộ ra ngoài, cấm các thế lực bên ngoài can thiệp vào trật tự thi cử, nhưng cũng như các cuộc thi khác, không cấm thí sinh hiểu biết lẫn nhau.
Thậm chí, Trương Vũ còn nghi ngờ cuộc thi này khuyến khích thí sinh hiểu nhau, tăng cường độ cạnh tranh.
“Ngươi!” Ngọc Tinh Hàn kinh ngạc nhìn Trương Vũ, ban đầu giật mình, lo lắng bị người quen phát hiện mình tham gia thi Trúc Cơ, nhưng nhanh chóng nhận ra Trương Vũ cũng là thí sinh. Hắn thả lỏng, song vẫn không hiểu sao đối phương lại xuất hiện ở đây. Làm sao có thể chứ?
Nơi này là nơi tụ hội của những học sinh cấp ba giỏi nhất tầng 1 Côn Khư, là nơi cạnh tranh của những học sinh cấp ba mạnh nhất, là con đường mà đệ tử Kim Đan như hắn mới có thể hiểu rõ, kết quả một thằng quỷ nghèo cũng tới được đây sao?
Dù hắn có thiên phú tốt, thành tích tốt… nhưng chung quy vẫn là một thằng quỷ nghèo! Lại còn là một thằng quỷ nghèo mà ngay cả chỗ dựa vững chắc như Trương Phiên Phiên cũng đã rời đi.
Đúng lúc này, Bạch Chân Chân cũng đi tới bên cạnh Trương Vũ. Nàng vỗ vai Trương Vũ, rồi kinh ngạc nhìn Ngọc Tinh Hàn, nói: “A? Ngươi cũng đến à?”
“Sao Bạch Chân Chân cũng đến đây?” Ngọc Tinh Hàn thậm chí còn nghi ngờ mình có đến nhầm chỗ không.
Đúng lúc này, một cái bao lì xì đột nhiên phiêu đãng xuất hiện dưới chân ba người.
Ngọc Tinh Hàn vừa do dự 0.1 giây, Trương Vũ đã nhanh tay đạp lên bao lì xì, sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay sờ soạng…
Nhưng bao lì xì kia tựa như một mảnh hư ảnh, biến mất khi Trương Vũ chạm vào.
Ngọc Tinh Hàn cười nói: “Cái bao lì xì này vừa nhìn là biết giả rồi…”
Điện thoại Trương Vũ rung lên, hắn kinh ngạc nói: “Tài khoản của ta vừa có thêm một ngàn tệ! Cái bao lì xì này chuyển khoản trực tiếp?”
Sắc mặt Ngọc Tinh Hàn cứng đờ, lập tức hối hận vì vừa rồi đã do dự.
Bạch Chân Chân chỉ về phía trước: “Người kia đang phát lì xì kìa.”
Một người đàn ông cởi trần đang không ngừng luyện tập phù chú.
Cứ mỗi lần hắn luyện tập, lại có một bao lì xì từ trong lục thư nhảy ra, rơi xuống xung quanh.
Người này tên là Dạ Lăng Tiêu, là một học sinh mới nổi trong nửa tháng gần đây, không tu luyện thân thể, không thổ nạp pháp lực, càng không tôi luyện đạo tâm, mà chỉ im lặng nghiên cứu phù lục.
Sở dĩ Dạ Lăng Tiêu dồn hết tâm sức vào phù lục, một mặt là sau khi chứng kiến một nữ nhân sử dụng phù chú, hắn đã vô cùng hứng thú.
Mặt khác là vì thân thể, pháp lực, đạo tâm của hắn đã đến giới hạn, không cần tốn thời gian tu luyện nữa. Hắn có lòng tin tuyệt đối sẽ lấy được giấy chứng nhận Trúc Cơ.
Dạ Lăng Tiêu được cho là người có thân thể và huyết mạch hoàn mỹ nhất trong toàn bộ học sinh cấp ba tầng 1 Côn Khư.
Đó là nhận định của bản thân hắn, cũng là đánh giá của tập đoàn Lục Châu.
Hiện tại hắn luyện tập phù chú là do một nữ nhân hướng dẫn học “Tiền Lì Xì Phù”, chỉ khi luyện thành phù chú này mới có thể học “Hảo Cảm Phù” cao cấp hơn.
Khi hắn đang chuyên tâm luyện tập, một bóng người đi tới bên cạnh hắn, nói: “Tiền lì xì của ngươi ta nhặt hết rồi.”
Dạ Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Trương Vũ, nghi ngờ hỏi: “Ừm?”
Trương Vũ nói: “Ngươi đang vung tiền sao? Hay là chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của ta đi?”
Dạ Lăng Tiêu lắc đầu: “Ta đang luyện tập Tiền Lì Xì Phù, tiếc là mãi không đột phá được, tiền lì xì bên trong nhiều nhất chỉ có 1000 tệ thôi.”
Hai mắt Trương Vũ sáng lên nhìn Dạ Lăng Tiêu, nghĩ thầm đây chính là phú nhị đại hàng đầu Côn Khư sao? Luyện tập phù chú mà cũng vung tiền như vậy?
Cái gì mà Ngọc Tinh Hàn, Tống Hải Long, ta với… cái người còn chưa biết tên này mới thật sự là bạn tốt a.
Trương Vũ vội vỗ ngực nói: “Không sao, cứ để ta luyện tập cùng ngươi là được, cứ thoải mái đi!”
Ngọc Tinh Hàn ở bên cạnh nhìn cảnh này, trong lòng bội phục vô cùng.
“Xem ra ta đã nghĩ sai, Trương Vũ đã sớm thành thạo cách đòi tiền, không hề thua kém ta.”
Nói rồi Ngọc Tinh Hàn cười đi tới: “A Vũ, vị bạn tốt này là ai vậy? Sao không giới thiệu một chút?”
“Nghe nói ngươi muốn luyện tập phù chú? Để ta giúp ngươi luyện tập cũng được mà.”
Dạ Lăng Tiêu kỳ quái nhìn hai người trước mặt, hỏi: “Các ngươi chắc chứ?”
Trương Vũ: “Chắc chắn, chắc chắn!”
Ngọc Tinh Hàn cố đẩy Trương Vũ ra, nhỏ giọng nói: “Ngươi vừa nhặt được mấy ngàn tệ rồi, giờ tới lượt ta!”
Dạ Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Hai người các ngươi thật kỳ lạ, Tiền Lì Xì Phù của ta từ trước đến nay không ai muốn nhận, các ngươi lại tranh nhau, không thấy lãi suất quá cao sao?”
Nghe đến từ “lãi suất”, động tác của Ngọc Tinh Hàn chậm dần.
Trương Vũ nghi ngờ nói: “Lãi suất?”
Dạ Lăng Tiêu nói: “Tiền Lì Xì Phù là phù chú dùng trước để bố trí Hảo Cảm Phù.”
“Người trúng phù này sẽ bị trừ tiền trong tài khoản dự phòng ở Ngân hàng Bộ Tài chính.”
“Mẹ nó…” Trương Vũ nổi giận nói: “Ngươi ném mấy thứ quỷ quái này làm gì? Có đạo đức công cộng không vậy? Luyện đồ độc ác trước mặt mọi người? Đụng phải người nghèo thì sao?”
“A? Ở đây còn có người nghèo sao?” Dạ Lăng Tiêu ngạc nhiên nói: “Ta còn tưởng mọi người đều không có khả năng nhặt tiền trên mặt đất chứ.”
Trương Vũ phẫn nộ, hắn cảm thấy mình lại bị sỉ nhục.
Bạch Chân Chân ở một bên nhắc nhở: “Vũ Tử, mau trả tiền đi! Chậm là có lãi rồi!”
Trương Vũ vội vàng đi sang một bên, mở điện thoại đăng nhập, vào trang web Ngân hàng Bộ Tài chính để trả tiền.
Nghe Dạ Lăng Tiêu nói vậy, những thí sinh xung quanh vốn không để ý cũng lặng lẽ tránh xa hắn, khiến cho Dạ Lăng Tiêu bỗng nhiên bị cô lập.
Dạ Lăng Tiêu không để ý, tiếp tục vẽ phù. Chốc lát sau, lại có một cái tiền lì xì nhảy ra, rơi xuống đất.
Vào lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng nhặt lấy bao lì xì, nhưng dù bàn tay kia có dùng sức ra sao, có xoa nắn thế nào, bao lì xì vẫn không biến mất.
Lần này, trong mắt Dạ Lăng Tiêu lộ vẻ kinh ngạc: “Tiền Lì Xì Phù không có tác dụng với ngươi sao?”
Bình luận cho Chương 139 Cải cách thi, kiểm tra Trúc Cơ