Chương 127: Mặt trời hành khí, tìm phòng thành công
Nghe Bạch Chân Chân hiếu kỳ hỏi, Trương Vũ liền kể lại chuyện của Nhạc Mộc Lam và thứ thuốc nước kia.
Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết thứ thuốc nước chảy ra từ Nhạc Mộc Lam có tác dụng phụ gì không, nhỡ đâu đến lúc kiếm phí học bù còn không đủ tiền thuốc men thì toi.”
Bạch Chân Chân mắt sáng lên, nói: “Ngươi bảo mồ hôi của nàng có thể khôi phục thể lực, hưng phấn thần kinh, lại còn kích thích pháp lực, mà theo chính nàng nói… còn có thể khôi phục tình trạng vết thương nữa à?”
“Thế thì đúng là mẹ nó thuốc vạn năng rồi còn gì?”
“Lần sau mang cho ta ít về thử xem, ta kháng thuốc mạnh, không sợ tác dụng phụ.”
Trương Vũ chợt nhận ra dù đã ở Côn Khư không ít thời gian, nhưng nhiều lúc hắn vẫn thấy mình có chút lạc lõng.
Tỉ như chuyện thu thập mồ hôi người có tiền này, dù rất muốn hạ quyết tâm, cuối cùng hắn vẫn không tài nào thuyết phục được bản thân.
Thấy Trương Vũ im lặng, Bạch Chân Chân liền nói: “Vậy ngươi hỏi Nhạc Mộc Lam xem khi nào mời hai ta cùng bồi luyện đi? Không phải hồi thi đấu thể thao nàng bảo sẽ cân nhắc còn gì?”
Trong lòng Bạch Chân Chân nghĩ thầm, nếu Trương Vũ không muốn thì đến lúc đó tự mình đi thu thập mồ hôi vậy.
Trương Vũ đáp bừa: “Nàng bảo còn phải thích ứng thêm mới có thể một hơi đối phó cả hai ta, không biết thích ứng cái gì nữa.”
“Một mình ta đánh nàng toát mồ hôi hột rồi, nàng thích ứng kiểu gì mà đánh được cả hai đứa mình?”
Vừa nói, Trương Vũ vừa liếc nhìn bắp chân của Bạch Chân Chân, nhìn những chỗ da thịt hở ra, thấy những vết sẹo do thi đấu võ đạo để lại đều đã biến mất không dấu vết.
Nhìn làn da trơn bóng như mới, tựa mặt sứ, Trương Vũ cười nói: “A Chân, vết sẹo trên người ngươi lành hết rồi à? Vậy sau này ngươi toàn lực xuất thủ cũng không cần lo vết sẹo nổ tung nữa.”
Bạch Chân Chân gật đầu cười, vén ống tay áo khoe làn da mới sửa trên cánh tay: “Ngươi xem thế nào? Ta thấy cũng được đấy chứ, cơ bản không khác gì da cũ của ta.”
Trương Vũ nhìn làn da trắng nõn mịn màng kia, còn chưa kịp khen thì bỗng thấy một cái logo quảng cáo thẩm mỹ viện, hắn nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Bạch Chân Chân không để ý nói: “Quảng cáo cấy da đấy, hoặc là trở thành hội viên VIP của bệnh viện thì mới được miễn quảng cáo, hoặc không thì bỏ thêm 2000 tệ nữa mới xóa được. Ta không phí tiền vào mấy thứ vô bổ này đâu, dù sao ta thay da đổi thịt nhanh lắm, vài tuần nữa là nó tự bong ra thôi.”
Trương Vũ nghe vậy gật đầu, nghĩ bụng chờ nó tự bong thì cần gì phải tốn tiền xóa cho tốn kém.
Trương Vũ lại hỏi: “Hết bao nhiêu tiền để ta chuyển khoản cho ngươi?”
Bạch Chân Chân xem hóa đơn điện tử rồi nói: “Sau khi tham gia hoạt động ưu đãi thì người ta báo giá cho ta 38888 tệ, tiện thể còn tặng kèm một gói khám sức khỏe.”
Sau khi chuyển tiền cho Bạch Chân Chân, tiền tiết kiệm của Trương Vũ liền sụt xuống còn hơn 170 nghìn tệ, hắn không khỏi cảm thán tiền bạc đúng là phù du.
Bạch Chân Chân reo lên một tiếng, ôm chầm lấy Trương Vũ từ phía sau lưng, ngọt ngào nói: “Thưởng cho ngươi đấy, Vũ tử.”
Cảm nhận được Chân linh căn tiến vào đan điền, linh cơ từ bốn phương tám hướng ùa tới, Trương Vũ thoải mái khẽ rên một tiếng.
Bạch Chân Chân chạy đến bên cạnh, nói: “Ngươi tu luyện một lát đi, chờ ta trang điểm xong thì mình đi.”
Bạch Chân Chân bắt đầu lấy tóc giả, hình xăm dán, miếng độn… từng thứ một rồi gắn lên người, chuẩn bị cho công việc học bù đen tối sắp tới.
Còn Trương Vũ, sau khi cảm nhận được linh căn nhập thể, hắn lại vận khởi Đại Nhật Khí Hải.
Lúc đầu chưa có gì, nhưng chỉ chốc lát sau hắn liền cảm thấy Chân linh căn dường như đã bắt đầu thích ứng với môn công pháp Đại Nhật Khí Hải này, nó giúp Trương Vũ thu nạp quang hoa một cách mơ hồ.
Tuy nhiên, sau khi Trương Vũ thổ nạp xong một chu thiên, Bạch Chân Chân cũng trang điểm xong, Trương Vũ đành phải lát nữa ra vườn thử nghiệm tiếp tác dụng phụ trợ của Chân linh căn đối với Đại Nhật Khí Hải.
Trong nháy mắt, ba giờ trôi qua.
Bên hồ nhỏ trong vườn.
Đèn đuốc từ tòa nhà văn phòng trong khu vườn hắt ra, trăng trên trời vằng vặc, thêm cả đèn đường bên cạnh… Từng tia từng sợi quang hoa bị Trương Vũ không ngừng hấp thu, rồi chiết xuất linh cơ bên trong thành pháp lực.
Đại Nhật Khí Hải của Trương Vũ đã được đẩy lên cấp 2 (11/20).
Giờ phút này, toàn thân hắn rốt cuộc không còn chút ánh sáng nào, ngược lại càng trở nên u ám trong đêm tối.
Mà dưới ảnh hưởng của Chân linh căn, sự u ám này càng lan tỏa từ bên ngoài cơ thể hắn… dần dần mở rộng ra phạm vi hơn mười centimet xung quanh, giống như có một đoàn bóng tối vô hình bao phủ lấy hắn vậy.
Trương Vũ thầm nghĩ: “Quả nhiên, Chân linh căn đúng là đang thích ứng với công pháp mới, nó giúp ta nâng cao hiệu suất thổ nạp quang hoa, thu nạp linh cơ.”
Phúc Cơ chứng kiến cảnh tượng này thì càng thêm cảm khái: “Bạch Chân Chân dùng loại linh căn tiến hóa này quá tốt rồi, nó có thể biến đổi theo công pháp tu luyện và phương hướng tu luyện của người sử dụng, không ngừng tiến hành thích ứng và tiến hóa, quả thực là vạn năng linh căn.”
“Hiện tại linh căn này đã giúp Đại Nhật Khí Hải tăng thêm ít nhất một thành hiệu suất thổ nạp rồi, nếu nó tiếp tục thích ứng thì không biết cuối cùng có thể tăng lên đến bao nhiêu nữa.”
Đồng thời, trong lòng nàng cũng dâng lên một tia hiếu kỳ: “Linh căn này hiện tại ước chừng là cấp bậc thiên linh căn, liệu tương lai nó có thể tiến hóa đến thần linh căn… thậm chí là tiên linh căn hay không?”
Phúc Cơ không thể chắc chắn, nhưng lòng nàng lại càng thêm tò mò.
Dù sao, trên cả thiên linh căn mới là thần linh căn cấp quân dụng, còn trên cả thần linh căn mới là tiên linh căn đặc cung cho mười đại tông môn.
Phúc Cơ thầm nghĩ: “Nếu linh căn của Bạch Chân Chân có thể tiến hóa đến tiên linh căn thì thật là phúc lộc đầy trời… nhưng cũng là một đại họa đầy trời.”
Trong nháy mắt, một đêm trôi qua.
Đón ánh bình minh, Trương Vũ cõng Bạch Chân Chân, một mạch từ ngoại thành lao về phía nội thành.
Chỉ là giờ phút này, Trương Vũ đã đẩy Đại Nhật Khí Hải lên cấp 3 (14/30), dù không vận công đặc biệt, việc thổ nạp bị động vẫn đang tự động vận chuyển.
Và theo cảm nhận của Trương Vũ, hiệu quả thổ nạp bị động cấp 3 ước chừng bằng ba thành hiệu quả thổ nạp chủ động của Đại Nhật Khí Hải.
Hắn đoán chừng môn công pháp này hẳn là giống như Chu Thiên Thải Khí Pháp, chờ tăng lên đến cấp 10 thì hiệu quả thổ nạp bị động và thổ nạp chủ động sẽ không còn khác biệt gì nữa.
Giờ khắc này, theo ánh mặt trời lên cao, Trương Vũ cảm nhận những tia nắng giống như từng đốm lửa nhỏ đang mãnh liệt rót vào cơ thể hắn, nương theo pháp lực mặt trời luân chuyển không ngừng, thu nạp vào đan điền, cuối cùng được chiết xuất thành pháp lực của Trương Vũ.
Và theo ánh nắng càng lúc càng sáng, Trương Vũ cảm giác Đại Nhật Khí Hải trong cơ thể vận chuyển ngày càng mạnh mẽ hơn.
Pháp lực mặt trời màu vàng mang theo nhiệt lưu cuồn cuộn, giống như từng ngọn lửa, du tẩu qua lại trong cơ thể Trương Vũ, điên cuồng khát vọng, thôn phệ ánh mặt trời mà hắn thu nạp được.
Trương Vũ cảm giác đan điền của mình giống như biến thành một cái lò lửa nhỏ, càng đốt càng vượng theo lượng ánh sáng thu nạp được, không ngừng phun ra pháp lực mặt trời hùng hậu hơn.
Thế nhưng Trương Vũ lại không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại có cảm giác ấm áp như đang phơi nắng giữa mùa đông.
Hắn thầm nghĩ, quả nhiên Đại Nhật Khí Hải tu luyện vào ban ngày sẽ hiệu quả hơn, hiệu suất khác biệt so với tối hôm qua một trời một vực.
Bạch Chân Chân ở sau lưng kinh ngạc nói: “Vũ tử, người ngươi càng ngày càng tối đấy.”
Nàng thấy theo Đại Nhật Khí Hải vận chuyển mạnh mẽ, cả người Trương Vũ như thể được bao phủ trong một tầng bóng tối, nhìn đen hơn ban đầu mấy tông.
Trương Vũ vội vàng xem xét thân thể mình, rồi lập tức nhận ra điểm này.
“Ngọa tào! Ta biến thành người da đen à?”
Hắn thầm nghĩ, may là mình đang ở Côn Khư, chứ nếu ở nơi khác mà dùng công pháp này thì chẳng phải ngày nào cũng bị súng bắn hay sao?
Cũng may Đại Nhật Khí Hải có cách loại bỏ dị tượng, Trương Vũ chỉ cần hơi động ý niệm, điều khiển pháp lực mặt trời, giảm bớt hiệu quả thổ nạp bị động đi một chút, thì bóng tối trên người hắn liền tan biến.
Bạch Chân Chân hiếu kỳ nói: “Đại Nhật Khí Hải của ngươi mà cứ thăng cấp mãi, thu nạp quang hoa càng ngày càng mạnh, liệu sau này cả người có thể biến thành một màu đen kịt không? Thế thì có thể dùng để che giấu thân phận đấy.”
“Thế sau này ngươi cứ biến đen rồi thử xem có trốn vé, trốn giám sát, thậm chí ăn cắp, cướp giật được không…”
“A Chân, ngươi mẹ nó… càng nói càng quá đáng rồi! Ai bảo ngươi người biến đen thì tiện bề mà phạm tội hả?”
Trương Vũ còn chưa kịp lớn tiếng trách mắng thì Bạch Chân Chân lại nói: “Thôi vậy, làm mấy việc đó còn không kiếm được tiền bằng học bù chui, lại còn phải tự nghiên cứu cách nộp thuế nữa chứ, phiền phức quá.”
Trương Vũ nghe vậy không khỏi cảm thán, thuế vụ đúng là yếu tố quan trọng duy trì trị an của Côn Khư.
Ngay khi đang trên đường về nội thành, điện thoại Trương Vũ rung lên, mở ra xem thì ra là tin nhắn của Ngọc Tinh Hàn.
Ngọc Tinh Hàn: “Ngươi muốn thuê phòng à?”
Trương Vũ khẽ động lòng, chắc hẳn đối phương đã thấy tin nhắn tìm phòng trọ của hắn trên vòng bạn bè nên mới hỏi.
Nghĩ đối phương là đệ tử Kim Đan, chắc hẳn nắm trong tay không ít của cải, có khi vừa hay có phòng trống cho hắn thuê cũng nên.
Thế là Trương Vũ lập tức trả lời: “Đúng vậy.”
Ngọc Tinh Hàn: “Nhà ta đang thuê hơi lớn, ngươi muốn đến ở ghép không?”
Trương Vũ nhíu mày, đáp: “Đệ tử Kim Đan còn đi thuê phòng à?”
Ngọc Tinh Hàn: “Tuyệt đối không mua nhà là lý niệm của một mạch sư môn ta. Thà dùng tiền mua nhà mà đầu tư bản thân còn hơn.”
Trương Vũ nghĩ thầm, tên Tinh Hỏa Chân Nhân này quả nhiên là quỷ nghèo Kim Đan, đường đường một Kim Đan Chân Nhân mà đến căn nhà ở thành phố Tùng Dương tầng một Côn Khư cũng không mua nổi, may mà lúc đầu mình không đầu quân vào môn hạ y.
Nhưng vừa hỏi tiền thuê nhà mỗi tháng hơn trăm nghìn tệ, Trương Vũ cảm thấy mình vẫn là mạo phạm.
Thế là Trương Vũ trả lời: “Không thích ở ghép.”
Vốn tưởng rằng từ chối xong thì câu chuyện sẽ dừng lại ở đó.
Ai ngờ đối phương lại gửi tới một cái link mua sắm nọ.
Ngọc Tinh Hàn: “Vào giúp ta click một tí.”
Trương Vũ hơi sững sờ, xem kỹ lại thì cạn lời.
Khá lắm, Côn Khư chém một đao đúng không?
Cái tên Ngọc Tinh Hàn này không phải đệ tử Kim Đan sao? Mà mấy đồng bạc lẻ cũng muốn chiếm hả?
Trương Vũ lười để ý đến y.
Và trong vòng một ngày sau đó, Trương Vũ lục đục nhận được càng nhiều tin nhắn hỏi về chuyện thuê phòng.
Hắn đang phơi mình dưới nắng để tu hành Đại Nhật Khí Hải trên sân thượng thì nhận được tin nhắn giới thiệu phòng trọ của Tiền Thâm.
Đó là một căn hộ nhỏ hơn 20 mét vuông mang tên bố của đối phương, tiền thuê nhà 6000 tệ một tháng.
Trương Vũ thấy vậy thì hơi động lòng, vì cái giá này ở nội thành chắc chắn là rất hời, thuộc dạng Tiền Thâm cho hắn giá hữu nghị rồi.
Đến giờ ăn cơm, Trương Vũ lại nhận được tin nhắn của Tống Hải Long.
Đối phương gửi ảnh căn phòng trực tiếp, nhìn rộng gấp mấy lần so với căn hộ hơn 20 mét vuông của Tiền Thâm, ánh sáng cũng rất tốt, bên ngoài còn có sân thượng lớn, rất thích hợp để hắn tu hành Đại Nhật Khí Hải.
Chỉ là cái máy giặt này có hơi nhiều, sao trong phòng lại có đến bốn cái thế này?
Nghe Trương Vũ hỏi, Tống Hải Long liền trả lời: “Ta còn chưa gửi hết ảnh đâu, đây chỉ là phòng cho người giúp việc thôi.”
Xem những tấm hình tiếp theo mà đối phương gửi, bao gồm toàn bộ căn hộ rộng 200 mét vuông, cùng cái giá thuê hơn 100 nghìn tệ, Trương Vũ lặng lẽ nhắn lại: “Quá trống trải, không thích.”
Sau giờ học, lúc đang trên sân thượng, Trương Vũ lại nhận được tin nhắn giới thiệu phòng trọ của Nhạc Mộc Lam.
Hắn mở ảnh căn phòng ra xem, ừm… Không có giường, không có ghế sofa, không có bếp, càng không có TV các loại đồ vật, chỉ có tủ thuốc, tĩnh thất, dụng cụ luyện thể, và máy giặt…
Diện tích ước chừng 60 mét vuông, lại thêm trang trí theo kiểu Tiên đạo tiêu chuẩn, hoàn toàn phù hợp nhu cầu của Trương Vũ và Bạch Chân Chân.
Chỉ là cái bình xịt khử trùng “tốc tốc tịnh” của Dược nghiệp Tử Vân khiến Trương Vũ cảm thấy hơi dị.
Với lại căn phòng 60 mét vuông này lại có đến hai nhà vệ sinh, điều này cũng khiến Trương Vũ thấy có chút kỳ lạ.
Nhạc Mộc Lam: “Căn phòng này đối diện trường cấp ba Tử Vân, là nhà cũ ta từng ở một thời gian, mỗi tháng ngươi trả 2000 là được rồi.”
Nhạc Mộc Lam: “À mà nếu ngươi đến ở thì sau này cứ tập luyện ở đây luôn.”
Nhạc Mộc Lam: “Dù sao giặt giũ linh tinh ở trường cũng không tiện lắm.”
Nhạc Mộc Lam: “Đúng rồi, phòng này có hai nhà vệ sinh, một cái là ta dùng riêng, các ngươi không được vào.”
Trương Vũ tính toán một chút, cái nhà vệ sinh chuyên dụng của Nhạc Mộc Lam kia ước chừng phải 30 mét vuông, chiếm đến một nửa diện tích căn phòng.
Trương Vũ thầm mắng: “Mẹ nó… Cái nhà này hóa ra là cái nhà vệ sinh bên ngoài trường của ngươi chứ gì? Rốt cuộc ngươi muốn bao nhiêu nhà vệ sinh chuyên dụng hả? Đi đâu cũng đòi chiếm địa bàn vậy?”
Trương Vũ: “Không vấn đề gì, phòng này ta thuê.”
Nhìn những tin nhắn nhận được hôm nay, Trương Vũ cảm thấy mình đã có một phát hiện mới.
Mặc dù Ngọc Tinh Hàn, Tống Hải Long, Nhạc Mộc Lam… những kẻ lắm tiền này thế lực sau lưng hẳn là rất giàu có.
Nhưng luôn có cảm giác… Nhạc Mộc Lam tiêu tiền ít đắn đo hơn cả.
Ngay lúc này, Bạch Chân Chân từ phía bên kia sân thượng nói vọng sang: “Vũ tử, không còn sớm nữa, phải đi Bạch Long rồi.”
Hôm nay chính là ngày Trương Vũ đến trường cấp ba Bạch Long cùng Ngọc Tinh Hàn, Tống Hải Long tiến hành huấn luyện thực chiến.
Và nghĩ đến việc sắp được thực chiến với tên đệ tử Kim Đan kia, trong mắt Trương Vũ không khỏi lộ ra vẻ mong đợi.
Bình luận cho Chương 127 Mặt trời hành khí, tìm phòng thành công