Chương 126 Vũ tử ngươi thật là thơm
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 126 Vũ tử ngươi thật là thơm
Chương 126: Vũ tử, ngươi thật thơm!
Sau 2 giờ, hai chân và hai tay Nhạc Mộc Lam bầm dập, tím tái, dáng vẻ tập tễnh rời khỏi phòng luyện công, nhưng trên mặt lại ánh lên vẻ đắc ý.
“Khả năng thích ứng của ta rất nhanh. Cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa ta sẽ khắc phục hoàn toàn chứng bệnh thích sạch sẽ với người nghèo trong lòng.”
“Như vậy, sau này dù có chuyển đổi tâm pháp thì thành tích cũng không bị ảnh hưởng gì…”
Cùng lúc đó, trong phòng luyện công, Trương Vũ nằm vật ra đất, thở hồng hộc như vừa mới vớt từ dưới nước lên. Toàn thân hắn, kể cả mặt đất, đều sũng nước thuốc và nồng nặc mùi thuốc.
“Con nhỏ này… Rốt cuộc mỗi ngày nó uống bao nhiêu thuốc vậy? Uống thay cơm à?”
Nhưng nghỉ ngơi một lát, Trương Vũ liền cảm thấy toàn thân tràn trề sinh lực. Rõ ràng vừa kịch liệt vật lộn với Nhạc Mộc Lam 2 tiếng đồng hồ, nhưng hắn không những không thấy hao tổn chút sức lực nào mà tinh thần lại vô cùng sung mãn, ngay cả pháp lực trong cơ thể cũng vận chuyển linh hoạt hơn nhiều.
“Là do cặn thuốc trên người Nhạc Mộc Lam ư?”
Trương Vũ dám thề, với tư cách một người kiên định ủng hộ phái luyện thể, hắn tuyệt đối không hề liếm dù chỉ một chút nước thuốc trong lúc kịch đấu với Nhạc Mộc Lam.
“Đừng nói liếm, ta còn nín thở suốt ấy chứ, thế mà vẫn bị ảnh hưởng?”
Vốn dĩ lục phủ ngũ tạng của Trương Vũ đã bị thuốc làm tổn thương. Sau này, hắn luôn chú trọng liều lượng, không cần thiết thì tuyệt đối không dùng thuốc tùy tiện.
Chỉ để tránh tác dụng phụ gây hại cho cơ thể.
Nhưng giờ phút này, cảm nhận trạng thái của bản thân, Trương Vũ thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tiếp xúc qua da cũng có tác dụng?”
“Hơn nữa sao ta cảm thấy hiệu quả còn tốt hơn cả khi mình dùng thuốc nữa?”
“Hình như cũng không có cảm giác bị chèn ép cơ thể…”
Khi Trương Vũ chậm rãi bước ra khỏi phòng luyện công, Phúc Cơ đột nhiên hỏi: “Lúc này đi đâu?”
Trương Vũ hơi sững sờ: “Có vấn đề gì sao?”
Phúc Cơ nói: “Không thu thập số nước thuốc kia à?”
Trương Vũ hỏi lại: “Nước thuốc gì?”
Phúc Cơ đáp: “Chẳng phải toàn bộ đều ở trên mặt đất đó sao?”
Trương Vũ nhìn những vệt nước còn đang bốc khói trắng trên mặt đất, mặt mày tối sầm: “Ai thèm thu mấy thứ này!”
Phúc Cơ nói: “Nhạc Mộc Lam đúng là dùng đồ xịn như lời cô ta nói. Loại nhà giàu này, ngay cả mồ hôi cũng đáng giá hơn thuốc của các ngươi.”
“Tuy rằng lẫn nhiều mồ hôi của ngươi, độ tinh khiết thấp hơn không ít. Nhưng ngươi đem đi làm thuốc bổ bán, chắc cũng kiếm được vài ngàn…”
Trương Vũ lập tức xoay người bước đi: “Ai mà biết thuốc của cô ta có thành phần gì, tác dụng gì, có tác dụng phụ nào. Hơn nữa ta có giấy phép kinh doanh bán thuốc đâu, bị bắt thì sao?”
Phúc Cơ thầm tiếc nuối. Vốn nàng định bảo, dù không bán thì cũng có thể mang về cho Bạch Chân Chân uống chung. Nhưng rồi nàng lại thôi.
Phúc Cơ thầm nghĩ: “Cái tên Trương Vũ này vẫn còn mang nặng sĩ diện của kẻ nghèo hèn. Đã lăn lộn ở tầng lớp thấp như vậy rồi, có thể tiết kiệm, kiếm tiền thì việc gì không làm? Phải biết tận dụng mọi nguồn lực để vươn lên mới là tư thái nên có ở Côn Khư chứ.”
Trương Vũ nhìn bộ quần áo rách bươm của mình, nghĩ bụng không thể về nhà với bộ dạng này được.
Nghĩ ngợi một lát, hắn bèn gửi tin nhắn cho Nhạc Mộc Lam: “Quần bị cô làm hỏng rồi.”
(Chuyển khoản 200)
“Đã nhận 200 chuyển khoản.”
Trương Vũ: “Ý tôi là cô có thể mang cho tôi cái quần được không?”
Hơn 10 phút sau, Luyện Thiên Cực cầm một chiếc quần xuất hiện trước mặt Trương Vũ.
Luyện Thiên Cực tò mò hỏi: “Ngươi đang huấn luyện thực chiến với Thần Thánh Thứ Nhất à?”
Trương Vũ gật đầu: “Ừm… Quần áo vô tình làm hỏng.”
Nói rồi hắn nhận lấy quần từ tay Luyện Thiên Cực, nói một tiếng cảm ơn.
Nhìn bộ quần áo tả tơi trên người Trương Vũ, Luyện Thiên Cực dường như có thể hình dung được trận chiến kịch liệt vừa rồi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Ai, ta cũng muốn cùng Thần Thánh Thứ Nhất huấn luyện thực chiến, chứ không phải chiến đấu xong mới đến đưa quần thế này.”
“Đáng tiếc thực lực ta không đủ, chỉ khi làm ghế mới được ở gần nàng nhất.”
Luyện Thiên Cực nhìn theo bóng lưng Trương Vũ rời đi, thầm nghĩ: “Chỉ khi trở thành học bá như Trương Vũ mới có thể cận chiến với Thần Thánh Thứ Nhất, mới có thể đứng cạnh nàng, chứ không phải nằm sấp mới có thể đến gần Thần Thánh Thứ Nhất…”
Một bên khác, Trương Vũ vừa đi ra khỏi phòng luyện công, vừa cảm nhận tình trạng cơ thể, thầm nghĩ: “Dược hiệu vẫn còn tác dụng sao? Quan sát thêm một ngày nữa xem sao.”
“Nếu không có tác dụng phụ gì thì có lẽ là do Nhạc Mộc Lam dùng thuốc chất lượng đặc biệt tốt nên tác dụng phụ cũng ít?”
“Hoặc là do cơ thể mình ngày càng cường đại, lục phủ ngũ tạng dần dần khỏe mạnh, nên đã loại bỏ bớt độc tố tích tụ trước kia?”
“Hay là cả hai nguyên nhân cộng lại?”
Trương Vũ suy tư một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục đến chỗ Nhạc Mộc Lam luyện tập.
Dù sao 1 giờ được 12.000 tệ, 2 giờ là 24.000 tệ. Một công việc mà tới một lần là kiếm được 24.000 tệ thì dù bị ép dùng chút thuốc, chỉ cần hậu quả không nghiêm trọng, hắn cũng nhịn.
Sau đó, trên đường trở về khu vòm, Bạch Chân Chân vẫn chưa từ bệnh viện trở về. Trương Vũ nghĩ một lát, liền quyết định mua trước công pháp mới để tu luyện.
Ba trăm ngàn tệ tiền thưởng đã được chuyển vào tài khoản, Trương Vũ trong lòng sớm đã rục rịch, lập tức tiêu hết 120.000 tệ, mua ngay Đại Nhật Khí Hải Quyền Sử Dụng.
Tính cả tiền bồi luyện kiếm được từ Nhạc Mộc Lam hôm nay, Trương Vũ còn dư hơn 210.000 tệ.
Đọc lướt qua nội dung trên bí kíp điện tử, Trương Vũ thầm nghĩ Đại Nhật Khí Hải đúng là không khó như lời giới thiệu.
“Mấu chốt của môn công pháp này nằm ở việc tích lũy thực tiễn. Vậy thì…”
Vũ Thư: Trương Vũ! Để ta xem cực hạn của ngươi!
Cùng với việc Vũ Thư đổi chủ, Trương Vũ bắt đầu tu luyện Đại Nhật Khí Hải.
Dù là công pháp cấp chuyên gia Luyện Khí trung kỳ, nhưng các chỉ số của Trương Vũ hiện tại đã không thấp, thậm chí còn cao hơn một số học sinh lớp 11 của Trung học phổ thông Tùng Dương, đủ để đáp ứng yêu cầu tu luyện Đại Nhật Khí Hải.
Chỉ thấy Chu Thiên Thải Khí Pháp vốn cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể hắn bị Trương Vũ tạm dừng.
Vòng tuần hoàn pháp lực vốn lan tỏa khắp cơ thể bị đánh gãy, toàn bộ pháp lực được thu hồi vào đan điền.
Ngay sau đó một luồng pháp lực từ đan điền trỗi dậy, dần dần được Trương Vũ ngưng tụ thành một luồng pháp lực mặt trời lấp lánh ánh kim.
Tiếp theo, luồng pháp lực mặt trời này dần dần du tẩu trong kinh mạch của Trương Vũ, bắt đầu cấu tạo một vòng tuần hoàn pháp lực mới.
Vừa ngưng tụ pháp lực mặt trời, vừa cấu tạo vòng tuần hoàn pháp lực.
Trương Vũ không hề cảm thấy khó khăn gì. Với năng lực khống chế pháp lực mà các môn công pháp cấp 10 mang lại, việc tu hành Đại Nhật Khí Hải có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Điều khiến hắn bất ngờ hơn cả là Trương Vũ cảm thấy pháp lực của mình vận chuyển nhanh hơn bình thường đến ba phần nhờ vào sự kích thích của các loại dược lực.
Hơn nữa, trong quá trình tu hành, Trương Vũ càng cảm thấy tinh thần sảng khoái… Dường như còn có thể tiết kiệm được cả thuốc bổ sung thần kinh.
“Là tác dụng của nước thuốc Nhạc Mộc Lam?”
“Không chỉ bổ sung thể lực, kích thích pháp lực, mà còn có thể tăng cường tinh thần, không cần ngủ nữa?”
Trương Vũ nhớ lại lời Phúc Cơ đã nói.
“Nhạc Mộc Lam… Chẳng lẽ mồ hôi của cô ta còn tốt hơn cả thuốc mình mua hôm thi đấu, đáng giá đến vậy sao?”
“Mẹ nó, đám người lắm tiền này thật đáng ghét.”
Giờ phút này, Trương Vũ đột nhiên có chút lý giải tâm trạng của những người trộm nước cống ngầm ở khu Bạch Long.
Bởi vì trong đầu hắn vừa lóe lên một ý nghĩ, lần sau đến khu Tử Vân có nên thu thập mồ hôi của Nhạc Mộc Lam để dùng không.
“Dừng lại, Trương Vũ!”
“Đừng bị Côn Khư đồng hóa!”
“Ngươi không phải là loại người đó!”
Trương Vũ vội vàng tập trung tinh thần, dồn sự chú ý trở lại vào Đại Nhật Khí Hải.
9 phút trôi qua, khi Đại Nhật Khí Hải vận chuyển xong lần đầu tiên, trong lòng Trương Vũ tràn ngập những tâm đắc về những điểm cần chú ý khi vận chuyển Đại Nhật Khí Hải.
Ngoài ra, hắn còn cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể dần tăng lên, ngày càng nóng.
Trong bóng tối, ánh sáng lấm tấm dần bị Trương Vũ thu hút.
Đó là ánh trăng trên trời, ánh đèn neon nơi xa, ánh đèn trong những ngôi nhà bên kia bờ… Từng tia sáng bị Trương Vũ thu hút, khiến cả người hắn phát ra những vầng sáng mờ ảo.
Phúc Cơ quan sát cảnh tượng này, thầm nghĩ: “Quả nhiên… Thành công rồi?”
“Tu thành Đại Nhật Khí Hải tầng thứ nhất vốn cần thời gian một tháng để ánh sáng chiếu rọi, giúp người tu luyện dần thích ứng với pháp lực mặt trời… Nhưng hắn lại hoàn thành bước này trong chốc lát.”
“Tiềm năng của tiểu tử này đúng như những gì ta quan sát và phán đoán trước đó, chỉ cần luyện tập là có thể tiến bộ nhanh chóng, thậm chí có thể vượt qua một số hạn chế của công pháp.”
Trong lúc Phúc Cơ đang suy nghĩ, Trương Vũ đã tiếp tục tu hành Đại Nhật Khí Hải, đẩy pháp lực mặt trời lan tỏa khắp cơ thể, không ngừng hấp thụ ánh sáng trong đêm, khiến bản thân ngày càng sáng hơn.
Khi Bạch Chân Chân trở về khu vòm, Trương Vũ đã đẩy Đại Nhật Khí Hải lên cấp 1 (4/10).
Giờ phút này, cả người Trương Vũ từ trong ra ngoài đều phát ra những tia sáng mờ ảo. Khi hắn mở mắt và miệng, Bạch Chân Chân thậm chí còn nhìn thấy mắt và miệng hắn đều đang phát sáng.
Bạch Chân Chân kinh ngạc nói: “Đây là Đại Nhật Khí Hải mà ngươi nói sao? Ngươi làm ồn ào quá đấy, sáng lấp lánh thế kia dễ bị chú ý lắm.”
Trương Vũ cảm nhận vầng sáng phát ra từ toàn thân, khẽ gật đầu: “Quả thật hơi dễ bị chú ý, nhưng sắp tới mình định thuê phòng, đến lúc đó trốn trong phòng luyện công là được.”
Bạch Chân Chân: “Vậy chẳng phải là có thể tiết kiệm tiền điện thắp sáng nhờ chiêu này của ngươi sao?”
Trương Vũ lắc đầu, giải thích: “Chuyện đó e là không được. Bản chất của Đại Nhật Khí Hải là hấp thụ ánh sáng để ngưng tụ pháp lực, chứ không phải phát sáng.”
“Trốn trong phòng luyện công thì không những không tiết kiệm điện mà còn phải bật đèn công suất lớn để chiếu vào mình thì hiệu quả chiết xuất pháp lực mới tốt.”
Bạch Chân Chân cảm thán: “Vậy thì môn công pháp này đúng là tốn điện thật.”
Trương Vũ nói tiếp: “Nhưng chỉ cần vượt qua giai đoạn đầu là được. Khi đẳng cấp Đại Nhật Khí Hải tăng lên, hiệu quả thu hút ánh sáng sẽ ngày càng mạnh, sau đó sẽ không còn ánh sáng xuyên thấu ra ngoài nữa, ngược lại khi vận công sẽ càng ngày càng tối.”
“Đến lúc đó mình cứ ra ngoài chiếu đèn vào những tòa nhà chọc trời mỗi khi trời tối là được.”
Nghe Trương Vũ giới thiệu về Đại Nhật Khí Hải, Bạch Chân Chân vô cùng kinh ngạc. Nhưng khi cô đến gần Trương Vũ, một mùi hương lạ xộc vào mũi, khiến cô ngạc nhiên nói: “Vũ tử, trên người ngươi có mùi gì vậy? Sao thơm thế?”