Chương 07 Chênh lệch của người với người
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 07 Chênh lệch của người với người
Chương 07: Chênh lệch của người với người
Trên xe buýt.
Từ khi có Vũ Thư, Trương Vũ vốn tưởng rằng cuộc sống sau này của mình sẽ là: “Vũ Thư! Cho ta xem cực hạn của ngươi ở đâu!”
Ai ngờ chớp mắt một cái liền biến thành: “Nghi thức! Cho ta xem cực hạn của ngươi ở đâu!”
Sự đã đến nước này, Trương Vũ muốn giải trừ sức mạnh của nghi thức, con đường duy nhất hắn nghĩ ra là phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Thế là, giờ phút này hắn chỉ có thể nỗ lực tu hành.
Chỉ thấy Trương Vũ hô hấp đều đặn, linh khí giữa đất trời từng sợi tràn vào cơ thể hắn, hội tụ về đan điền khí hải, từng chút một chuyển hóa thành pháp lực, bồi đắp nền tảng Tiên đạo.
Nhưng nghĩ đến quá trình luyện tập “Kiện Thể Tam Thập Lục Thức” tối qua, Trương Vũ lại muốn thử nghiệm một cách bài bản, xem có thể tăng nhanh cấp bậc của “Phương pháp thổ nạp cơ sở” hay không.
Chỉ thấy Vũ Thư hiển hiện theo ý nghĩ của hắn, Trương Vũ tập trung sơ lược sự chú ý lên trang sách “Phương pháp thổ nạp cơ sở cấp 1”, lập tức kích hoạt nó.
Nhưng ngay khi hắn định kéo “Phương pháp thổ nạp cơ sở cấp 1” về phía chân dung nhân vật của mình, một tia thông tin liền tuôn ra từ Vũ Thư.
“Một lần chỉ có thể chuyên chú tăng lên một kỹ năng.”
“Muốn thay đổi, phải chờ một ngày sau mới có thể đổi lại.”
Trương Vũ đặt tên cho công năng này của Vũ Thư là “Sở trường”.
Lúc này, hắn đã hiểu rõ, kỹ năng được chọn làm sở trường sẽ được tăng lên nhanh chóng, nhưng trong một khoảng thời gian chỉ có thể chọn một loại kỹ năng, và sau khi thay đổi kỹ năng thì phải chờ một ngày mới có thể thay đổi lại.
“Nói cách khác, nếu hiện tại ta đổi sở trường từ ‘Kiện Thể Tam Thập Lục Thức’ sang ‘Phương pháp thổ nạp cơ sở’, thì ‘Phương pháp thổ nạp cơ sở’ có thể tăng lên nhanh chóng nhờ luyện tập, nhưng ‘Kiện Thể Tam Thập Lục Thức’ sẽ trở lại hiệu suất luyện tập bình thường.”
“Trừ phi một ngày sau, ta lại đổi ‘Kiện Thể Tam Thập Lục Thức’ trở về…”
Nghĩ đến tình huống ở tiết thể dục, Trương Vũ quyết định tạm thời không thay đổi, tiếp tục tập trung tăng “Kiện Thể Tam Thập Lục Thức” là chủ yếu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Trương Vũ duy trì luyện “Phương pháp thổ nạp cơ sở” cho đến tận trước khi xuống xe.
…
Trong phòng ăn của trường.
Bạch Chân Chân bưng đĩa, đi tới trước mặt Trương Vũ đang thẫn thờ như cái xác không hồn, tò mò nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Hôm qua thức trắng đêm sao?”
Trương Vũ nuốt vội miếng bánh bao lớn trong tay, hùng hùng hổ hổ đáp: “Ta đây là dùng công khổ luyện đến khuya.”
Bạch Chân Chân mặt không biểu cảm, nhưng miệng lại không hề kiêng kỵ nói: “Haizz, cả trường chỉ có mình cậu chưa triệt sản, bảo cậu đừng tiếc hai chục ngàn đồng đó rồi mà, xem cậu lãng phí bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu protein?”
Trương Vũ lại một ngụm nuốt hết quả trứng gà, tự tin cười nói: “Bạch Chân Chân, nói cho cậu biết, tiềm lực của tôi hiện tại khiến ngay cả chính tôi cũng phải kinh hãi, ngôi vị thứ nhất niên cấp của cậu chẳng mấy chốc sẽ bị tôi cướp mất.”
Bạch Chân Chân nghe vậy liền liếc xéo hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn thốt ra những lời chẳng nể nang: “Vũ tử à, những lời tự đánh giá quá cao bản thân như thế chỉ nên nói qua loa với tôi thôi. Nếu người ngoài nghe được thì sợ người ta cười đến tè cả ra quần đấy.”
“Cậu muốn tranh là tổng điểm thứ nhất niên cấp, chứ không phải là ‘ống dẫn’ thứ nhất niên cấp. Cậu không có ưu thế ‘tuyệt dục’ thì vô dụng thôi.”
Trương Vũ im lặng lắc đầu, thầm nghĩ: “A, con bé này, bình thường giả bộ lạnh lùng, bí mật gì cũng dám nói nhỉ.”
Toàn trường chỉ có hắn chưa triệt sản, Trương Vũ cũng không còn ngạc nhiên nữa, hắn đã dần quen với cái thế giới, cái trường học điên cuồng này.
Nhưng việc chưa triệt sản vẫn là một bí mật nhỏ của hắn, trong đám bạn học Trương Vũ chỉ nói với Bạch Chân Chân.
Nhưng nghĩ đến điều này, trong lòng Trương Vũ bỗng nảy ra một nghi hoặc: “Vì sao ta chưa triệt sản mà vẫn được nhập học?”
Đúng lúc này, Chu Thiên Dực cũng bưng đĩa tới ngồi xuống, cũng tò mò nhìn Trương Vũ: “Trông cậu mệt mỏi thế, hôm qua học cả đêm à?”
Trương Vũ lắc đầu: “Tập ‘Kiện Thể Tam Thập Lục Thức’ một lát, trong lòng bỗng có chút cảm ngộ.”
Trong lúc ăn cơm nói chuyện phiếm, Trương Vũ chợt phát hiện, từ khi Chu Thiên Dực đến thì Bạch Chân Chân ít nói hẳn đi, như thể trở lại là cô học bá lãnh đạm, ít lời kia.
Ăn xong bữa sáng, ba người cùng nhau đi về phía phòng học, ngang qua bãi tập.
Trương Vũ thỉnh thoảng mở bàn tay ra, nhìn Vũ Thư hiện lên rồi biến mất trong lòng bàn tay mình.
“Quả nhiên, mọi người đều không nhìn thấy Vũ Thư sao?”
Đúng lúc này, một tiếng “Phanh” vang lên từ hướng khu giảng đường, sau đó là những tiếng la hét, kêu cứu liên tục.
Chỉ thấy trước cửa chính phòng học lớn đã có một đám người vây quanh, một cỗ t·hi t·hể đầu óc b·ị n·át bét đang nằm im lìm trên mặt đất.
Những người xung quanh xôn xao bàn tán, có người đã nhận ra thân phận t·hi t·hể.
Một người quen biết buôn chuyện về n·gười c·hết:
“Đây là Lư Siêu lớp 12/3, trước kia là học sinh giỏi của lớp, hình như thành tích trượt dốc, sắp phải xuống lớp thì phải?”
“Lư Siêu à, hồi lớp 11 vẫn còn nằm trong top 10 của niên cấp đấy.”
Có người kỳ thị người nghèo bắt đầu công kích:
“Lớp 11 thành tích tốt thì sao? Người nghèo vẫn là người nghèo thôi. Nhìn xem lớp 12 còn mấy người nghèo có thể ở lại lớp chọn, người nghèo không thích hợp tu tiên.”
Cũng có người coi trọng điểm số một cách nghiêm trọng bắt đầu bình luận:
“Hừ, nhảy từ tầng sáu xuống mà c·hết luôn, quả nhiên là học sinh kém. Nếu là học bá lớp chọn lớp 12 nhảy xuống, tôi nghĩ ít nhất cũng phải tầng mười mới c·hết được.”
Bạch Chân Chân liếc nhìn cảnh tượng này, thở dài: “Lại có học sinh lớp 12 nhảy lầu sao?”
Chu Thiên Dực nói: “Đây là vụ thứ ba trong năm nay rồi, xem ra lớp 12 năm nay áp lực lớn thật.”
Trương Vũ lại đột nhiên hỏi: “Cậu ta nghèo lắm à?”
Bạch Chân Chân nhìn hắn một cái, không biết là khuyên răn hay cảm thán, chậm rãi nói: “Nợ nần không ít. Dù sao đi học mà còn phải vay mượn thì chắc chắn không phải người có tiền rồi.”
“Loại học sinh này vào được trường trung học phổ thông Tùng Dương, ban đầu thành tích thường cũng không tệ.”
“Nhưng đến lớp 12 thì dần dần không theo kịp đám ‘phú nhị đại’ trong lớp, cuối cùng thường chỉ có thể thi đỗ mấy trường đại học hạng hai, hạng ba.”
“Còn về Thập Đại, hình như trường trung học phổ thông Tùng Dương đã mười mấy năm nay không có học sinh nào thuộc tầng lớp bình dân thi đỗ.”
Trương Vũ nghe vậy hơi ngẩn ra. Hắn biết cái gọi là Thập Đại chính là mười trường đại học trực thuộc mười đại tông môn, là mười trường đại học hàng đầu, là mơ ước của vô số học sinh.
Nhưng hắn không ngờ rằng trường trung học phổ thông Tùng Dương đã mười mấy năm không có con em bình dân nào thi đỗ Thập Đại.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Có phải vì không đủ tài nguyên, không đủ tiền không?”
Trương Vũ lại nghĩ đến những truyền thuyết liên quan đến đám học sinh nhà giàu, nghe nói rất nhiều giáo viên luyện thi hàng đầu, bí kíp luyện thi, công pháp cao cấp, thuốc thí nghiệm… đều chỉ lưu truyền trong giới nhà giàu, không bao giờ tiết lộ cho người nghèo.
Nhìn vũng máu loang lổ trên đất, Trương Vũ thầm nghĩ: “Nếu như ta không được kích phát tiềm lực, có lẽ tương lai cũng sẽ đi trên con đường này.”
Vụ nhảy lầu dù gây ra một đợt bàn tán xôn xao, nhưng đối với những học sinh bận rộn học tập, tu luyện mỗi ngày, nó cũng chỉ là một đề tài để nói chuyện trong lúc nghỉ ngơi.
Rất nhanh, không ai để ý đến chuyện này nữa, các học sinh tiếp tục vùi đầu vào học tập Tiên đạo ngày qua ngày, phấn đấu vì tương lai của mình.
Dù mới mười mấy tuổi, nhưng ai nấy đều đã biết một sự thật tàn khốc.
Dựa vào điểm số khác nhau, vào những trường đại học khác nhau.
Dựa vào trường đại học khác nhau, quyết định tông môn tương lai.
Dựa vào tông môn khác nhau, quyết định số phận cả đời.
Bạn học xung quanh, dù quan hệ tốt hay xấu, nếu thành tích khác nhau, đều sẽ mỗi người một ngả.
…
Thời gian chớp mắt đã đến gần giờ lên ba tiết thể dục.
Sau khi lại một lần nữa từ chối lời chào mời của giáo viên thể dục Vương Hải, Trương Vũ không biết có phải do ảo giác hay không, hắn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình dường như có chút thay đổi.
Nhưng hắn thật sự không còn cách nào khác, dù là vì tiền hay vì sức khỏe, hắn cũng không thể tiêm thuốc.
Thế là, Trương Vũ chỉ có thể coi như không thấy, tiếp tục luyện tập.
Kiện Thể Tam Thập Lục Thức cấp 2 (1/20)
Tính từ lần rèn luyện trước trạm xe, giờ phút này Trương Vũ chỉ cần luyện “Kiện Thể Tam Thập Lục Thức” thêm 19 lần nữa là có thể thăng cấp.
Điều này khiến hắn đặc biệt hăng hái trong quá trình luyện tập tiếp theo, hết lần này đến lần khác thúc ép toàn thân cơ bắp, không ngừng vắt kiệt mỗi một tấc pháp lực.
Và dù có lúc hắn muốn thả lỏng, muốn nghỉ ngơi một chút, thì cũng sẽ bị lời nhắc nhở của nghi thức thôi thúc, nhanh chóng phấn chấn, tiếp tục cố gắng luyện tập.
Đi kèm với sự đau đớn xé rách toàn thân, là hết lần này đến lần khác đột phá cực hạn, hết lần này đến lần khác cảm nhận được uy h·iếp sinh tử, có thể nói là thống khổ nhưng cũng đầy sung sướng.
Sau hơn hai giờ học, Trương Vũ cuối cùng nằm vật ra trên đất, không còn muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.
Kiện Thể Tam Thập Lục Thức cấp 2 (17/20)
“Đến cực hạn rồi.”
Nghi thức cũng không tiếp tục ép buộc hắn, hiển nhiên cũng cho rằng hắn đã đạt đến giới hạn.
Nhưng Trương Vũ không hề nản lòng. Hai ngày ngắn ngủi đã đưa một môn võ học cơ sở từ cấp 1 lên cấp 3, đây tuyệt đối là điều trước kia Trương Vũ không dám nghĩ tới.
“Nếu tối qua mình không luyện thêm thì có lẽ mình có thể luyện đầy ba tiết thể dục rồi?”
“Nhưng có cái nghi thức chó má này ép mình, khiến mình phải nắm chắc từng phút từng giây để rèn luyện, có lẽ sau này tối mình luyện thêm, còn trên tiết thể dục mệt mỏi chỉ có thể nghỉ ngơi mà không thể rèn luyện… Đó cũng sẽ là một trạng thái bình thường.”
Trương Vũ cảm thấy chuyện này giống như kiếp trước, có người tối đến cuồng cuồng học thêm, tự học, còn ban ngày thì ngủ ngon trên lớp, rõ ràng không phải là một lối làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh.
“Đều tại cái nghi thức thiểu năng này, căn bản không phân biệt được thời gian, địa điểm.”
Đúng lúc này, Trương Vũ đang nằm vật ra trên mặt đất đột nhiên cảm thấy thân thể mình bị một mảng tối bao phủ, như thể có một ngọn núi chắn ngang trên đầu.
Vương Hải nhìn Trương Vũ đang nằm trên đất, lạnh lùng nói: “Trong giờ thể dục, em đang làm gì đấy?”
Trương Vũ vội vàng nói: “Thầy ơi, tối qua em luyện thêm, giờ có chút đuối sức.”
Cảm thấy sắc mặt Vương Hải khó coi, Trương Vũ lại giải thích thêm: “Kiện Thể Tam Thập Lục Thức của em tối qua đột phá, đã lên cấp 2 rồi.”
Sở dĩ có lời giải thích này là vì Trương Vũ biết trong trường học này chỉ có thành tích là quan trọng, phần lớn giáo viên sẽ không làm khó học sinh có thành tích tốt.
Hắn nghĩ rằng nếu Vương Hải biết mình có tiến bộ lớn, hẳn là sẽ không làm khó mình.
Đây là điều mà Trương Vũ bắt đầu suy nghĩ sau khi nhận ra thái độ của Vương Hải đối với mình có sự thay đổi.
Nhưng Trương Vũ đã lầm.
Trên đời này có rất nhiều loại giáo viên.
Ví dụ, phần lớn giáo viên dạy các môn chính ở trường trung học phổ thông Tùng Dương đều thích học sinh có thành tích tốt, thích dạy những học sinh dễ dạy, mang lại cảm giác thành tựu, và dễ dàng tha thứ cho những sai lầm của học sinh giỏi hơn.
Cũng có những giáo viên dồn nhiều tâm sức hơn vào học sinh có thành tích kém, chuyên tâm nâng cao thành tích cho những học sinh này, bởi vì học sinh kém dễ nâng cao hơn.
Và cũng có rất nhiều giáo viên dạy các môn phụ chẳng quan tâm học sinh học hành thế nào, dù sao đến giờ lên lớp thì lên, đến giờ tan ca thì về, lãng phí thêm một giây vào công việc coi như tôi thua.
Nhưng còn có một loại giáo viên, so với thành tích của học sinh, những giáo viên này đôi khi quan tâm hơn đến việc học sinh có nghe lời hay không, có thách thức uy nghiêm của hắn hay không.
Trong lớp học của loại giáo viên này, hắn là quyền uy tuyệt đối, không chấp nhận bất kỳ sự trái ý nào từ học sinh, thậm chí nếu em chỉ dùng một phương pháp học tập mà hắn không dạy, thì cũng sẽ bị hắn công khai châm biếm, lôi ra làm điển hình để bêu riếu.
Và rất hiển nhiên, Vương Hải, kẻ thích bán thuốc và thể phạt học sinh, chính là loại giáo viên này.
Tiết thể dục ở trường trung học phổ thông Tùng Dương chính là vương quốc nhỏ của hắn, học sinh chính là con đường để hắn bán tháo thuốc.
Việc Trương Vũ luôn không mua thuốc đã gây ra sự bất mãn của hắn.
Vừa rồi nhìn thấy Trương Vũ nằm xuống “lười biếng”, hắn càng thêm bất mãn, muốn mượn cơ hội này để giáo huấn đối phương một trận, dựng nên một tấm gương để những học sinh không chịu tiêm thuốc phải hổ thẹn, không được học theo Trương Vũ tự rèn luyện.
Nhưng những lời giáo huấn của hắn đã bị câu nói “Kiện Thể Tam Thập Lục Thức của em tối qua đột phá” của Trương Vũ chặn lại trong miệng.
Điều này trong mắt Vương Hải chính là sự khiêu khích uy quyền của hắn trong tiết thể dục.
“Kiện Thể Tam Thập Lục Thức cấp 2 thì ghê gớm lắm sao?”
Vương Hải chỉ Bạch Chân Chân nói: “Em nhìn xem, cô ấy cấp 2 rồi có tiêm thuốc không, có lười biếng trong giờ học không?”
Trương Vũ bất đắc dĩ nói: “Thầy ơi, em không có ý đó…”
Vương Hải lạnh lùng nói: “Trương Vũ, những học sinh như em tôi thấy nhiều rồi, ỷ vào mình có chút thiên phú nên không nghe theo chỉ đạo của giáo viên, mặc kệ việc dạy học của trường.”
“Em phải hiểu rằng sở dĩ em có thể đột phá là vì ba tháng qua em đã luôn nghiêm túc lên lớp, tiêm thuốc, là nhờ có sự chỉ đạo của tôi mới giúp em xây dựng nền tảng vững chắc.”
“Còn việc em tự học bên ngoài hay đi học thêm, thì chỉ có thể coi là món tráng miệng.”
“Chỉ có lớp học ở trường mới là món chính quan trọng nhất.”
“Vấn đề của em tôi sẽ phản ánh với chủ nhiệm lớp, em tự thu xếp cho ổn thỏa nhé.”