Chương 959 Chủng ma (cảm ơn đại Q củi khen thưởng minh chủ ~) (1)
- Trang chủ
- [Dịch] Trận Vấn Trường Sinh
- Chương 959 Chủng ma (cảm ơn đại Q củi khen thưởng minh chủ ~) (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 959 Chủng ma (cảm ơn đại Q củi khen thưởng minh chủ ~) (1)
Chương 959: Chủng ma (cảm ơn đại Q củi khen thưởng minh chủ ~)
“Hắn? Đối với ta? Đạo tâm chủng ma?”
Chuyện này có chút khó tin, Mặc Họa nhất thời không biết nên biểu lộ thế nào, nét mặt càng thêm ngơ ngác.
Huyền công tử khẽ gật đầu, giọng trầm thấp, mang theo chút mê hoặc:
“Nhớ không?”
Mặc Họa ngây ngốc gật đầu.
“Lặp lại lần nữa.” Huyền công tử nói.
Mặc Họa nói: “Từ nay về sau, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là nô bộc của ta.”
“Ngươi sẽ nghe lời ta răm rắp.”
“Ta bảo ngươi sống, ngươi liền sống; ta bảo ngươi c·hết, ngươi liền c·hết…”
Vừa nghe những lời này, Huyền công tử khựng lại một chút, trong lòng bỗng dưng nổi lên một cỗ tức giận.
Hắn bảo Mặc Họa lặp lại, không phải để Mặc Họa lặp lại y nguyên như vậy.
Mặc Họa vừa nói như thế, rốt cuộc ai mới là chủ nhân?
Huyền công tử nhíu mày.
“Vì sao lại như vậy? Đạo tâm chủng ma xảy ra sự cố? Rõ ràng hai người kia đều ổn, không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra…”
“Hay là… Thần thức của hắn mạnh, tâm tư thông minh, nên có kháng tính với đạo tâm chủng ma?”
Huyền công tử nhìn Mặc Họa, cảm thấy suy đoán của mình không phải là không có khả năng, bèn lấy khối tam giới bài kia, quơ quơ trước mặt Mặc Họa, rồi đọc lại lần nữa ngôn chủng “Đạo tâm chủng ma”.
Sau khi đọc xong, đôi mắt Mặc Họa ảm đạm.
Hắn như đang suy tư, đang tiêu hóa, đang học tập điều gì đó.
Một lát sau, Mặc Họa nhìn Huyền công tử, đáy mắt sâu thẳm, lộ ra một cỗ màu xám quỷ dị, gằn từng chữ:
“Lời ấy thành đạo, hóa thành ma chủng, trồng tại tâm ngươi, không mất không diệt…”
Huyền công tử hơi giật mình, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngay sau đó, Mặc Họa lại trầm giọng nói với hắn: “Ta sẽ nghe lời ngươi răm rắp…”
“Ta sẽ nghe lời ngươi răm rắp.”
Huyền công tử dần lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, lúc này mới yên tâm, trong lòng cũng an tâm hơn không ít:
“Trồng xong rồi.”
“Quả nhiên, loại tiểu quỷ thông minh này, trồng một lần chưa đủ, phải trồng hai lần mới được.”
Hắn đã bị đạo tâm chủng ma, vậy chắc chắn sẽ nghe lệnh mình, mình bảo hắn sống thì hắn sống, bảo hắn c·hết thì hắn c·hết.
Ý nghĩ này, khắc sâu trong lòng Huyền công tử.
“Đi theo ta…”
Huyền công tử nói với Mặc Họa, rồi xoay người, kiêu ngạo đi thẳng về phía trước. Mặc Họa ánh mắt đờ đẫn đi theo sau hắn, nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man.
Huyền công tử này, vậy mà biết đạo tâm chủng ma?
Vì sao?
Hắn có quan hệ gì với sư bá?
Chắc là không thể nào…
Trình độ của hắn, không giống như được sư bá truyền thừa.
Dù chỉ có một phần ngàn tiêu chuẩn của sư bá, mấy tên Kim Đan này, sợ là đã sớm tự g·iết lẫn nhau mà c·hết rồi.
Không phải sư bá truyền thừa, vậy chính là “Đạo tâm chủng ma” chính thống của Ma Giáo?
Trước đây Mặc Họa cũng từng nghiên cứu qua loa, biết “Đạo tâm chủng ma” này, vốn không phải “chiêu bài” của sư bá mà là trấn phái truyền thừa của một Cổ Lão Ma môn, Huyễn Ma tông.
Chỉ là “Đạo tâm chủng ma” của Huyễn Ma tông tuy xảo trá âm hiểm, ngoan độc cổ quái, độc hại lòng người, khiến tu sĩ nghe đến đã biến sắc, nhưng kỳ thật không tính là truyền thừa đỉnh tiêm.
Nhưng “Đạo tâm chủng ma” của sư bá lại hoàn toàn khác biệt.
Thất Thần Quỷ Chi Đạo, được sách phong “Đạo nhân”, gia tăng thêm Thiên Cơ Quỷ Toán, khiến đạo tâm chủng ma trở nên độc nhất vô nhị.
Với lại, Huyễn Ma tông này, dường như còn mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng đến tột cùng mạnh bao nhiêu, ai cũng không rõ.
Vì người trúng “Đạo tâm chủng ma” của Quỷ Đạo Nhân, dường như không ai sống sót.
Năm đó ở Vạn Ma điện bên ngoài Cách Châu Thành, Mặc Họa nhớ rõ ràng, nhiều Kim Đan như vậy, bao gồm cả ba Ma Đạo chân nhân Vũ Hóa Cảnh, đều c·hết không một tiếng động.
Nhất là trong đám người, trồng một, c·hết cả đám.
Mặc Họa suy tư qua loa.
Đạo tâm chủng ma của Huyền công tử, khi thi triển, dường như muốn mượn dùng một loại tà khí nào đó – chính là khối ngọc bài màu hổ phách như ba mảnh xương đầu ghép lại trong tay hắn, dùng nó để mê hoặc lòng người.
Ngoài ra, còn cần một loại “ngôn chú” làm môi giới.
Ngôn chú này có chút dài dòng, có khi đọc một lần không được, còn phải đọc hai lần, đến lúc đó thì món ăn cũng đã nguội lạnh.
Nhưng sư bá thì khác.
Hắn muốn đạo tâm chủng ma, về cơ bản chỉ cần nhìn một cái là được, thậm chí đôi khi, chỉ một câu, một ý niệm trong đầu, hay thậm chí một cái tên, đều có thể trở thành “hạt giống” của đạo tâm chủng ma.
Sư bá thật sự quá mạnh mẽ.
Cho nên năm đó, hắn mới lén lút học trộm đồ của sư bá.
Huyền công tử này, còn kém xa lắm.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Thần Niệm Pháp Môn của sư bá, chắc hẳn còn gọi là “Đạo tâm chủng ma”, đoán chừng cũng là thoát thai diễn biến từ đạo tâm chủng ma của Huyễn Ma tông mà ra.
Mà bây giờ, chắc chắn hắn không thể học được “Đạo tâm chủng ma” của sư bá rồi.
Vậy thì lùi một bước, từ trên người Huyền công tử này, tìm hiểu một chút cách dùng “Đạo tâm chủng ma” cơ bản?
“Hình như có thể, với lại…” Mặc Họa lại liếc mắt nhìn Thần Điện bốn phía, tâm tư khẽ nhúc nhích.
Thần điện này nhìn như tráng lệ, nhưng bị Vạn Thi Phong Quan, núp trong chỗ sâu, chắc chắn ẩn chứa hung hiểm cực lớn.
Tiếp đó, còn không biết sẽ gặp phải cái gì.
Mà hắn, một tu sĩ Trúc Cơ, đi theo đám Đại Ma Tu Kim Đan này, mạo hiểm thật sự quá lớn.
Đừng nói là thống lĩnh Ma Tông Kim Đan Hậu Kỳ, Yêu Tu Hùng Bi Kim Đan Hậu Kỳ, lão giả Hắc Bào Kim Đan Hậu Kỳ, ngay cả “Huyền công tử” trước mặt, hắn cũng không phải là đối thủ nếu giao phong trực diện.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, lộ ra sơ hở, sẽ bị nghi kỵ, thậm chí còn có họa sát thân.
Đã như vậy, chi bằng giao ra chút “tay cầm”, làm “khôi lỗi” cho bọn chúng, để bọn chúng an tâm.
Mặc Họa lại nhìn Huyền công tử đang đi phía trước, đôi mắt lộ ra một tia quỷ dị:
“Không dùng cái gì tốt, lại dám dùng đạo tâm chủng ma với ta…”
Huyền công tử đang đi phía trước, đáy lòng khẽ run lên, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mặc Họa ánh mắt ảm đạm, nét mặt ngốc trệ, như một tên ngốc đi theo sau hắn, không có gì khác thường.
Huyền công tử nhíu mày, lại có chút hoài nghi.
Nhưng khi sự hoài nghi vừa hiện lên, Mặc Họa đã nói với hắn những lời đã đọc qua ngôn chú, vang lên trong lòng hắn.
Huyền công tử suy tư một lát, lông mày dần giãn ra.
“Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, dùng trên một tu sĩ Trúc Cơ, sao có thể sai sót? Tiểu tử này, đã là ‘đồ chơi’ của ta rồi…”
Huyền công tử khẽ gật đầu, xoay người tiếp tục dẫn Mặc Họa đi về phía trước.
Thần Điện vàng son lộng lẫy, lầu các bao la hùng vĩ, cột đồng san sát, hành lang rắc rối, khó phân biệt phương hướng.
Nhưng Huyền công tử dường như nhận ra đường, trực tiếp xuyên qua tầng tầng Kim đài lầu các, đi tới một tiền điện.
Trong tiền điện, bóng người lắc lư, mấy Ma Tu Kim Đan kia đều ở đó.
Thậm chí cả Hôi Nhị Gia và Thạch Đầu cũng có mặt.
Chỉ là hai người này, lúc này ánh mắt đờ đẫn, ngơ ngơ ngác ngác, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng đã bị “Đạo tâm chủng ma”.
Mà nhìn bộ dáng của bọn họ, dường như cũng bị Huyền công tử ra tay.
“Đủ rồi.” Huyền công tử nói.
Hắc Bào lão giả khẽ gật đầu, rồi nhìn Mặc Họa, “Tiểu huynh đệ này, ngươi cũng đã trồng?”
“Đương nhiên,” Huyền công tử nói, rồi nhìn về phía Mặc Họa, “Ta làm vậy cũng là vì tốt cho hắn…”
“Trồng ma niệm, thành khôi lỗi, ngơ ngơ ngác ngác, sẽ không nghe được chúng ta nói chuyện nữa. Như vậy, sau này còn có thể giữ lại cho hắn một mạng. Bằng không, bí mật trong thần điện này, hắn chỉ cần nghe được vài câu, đều là đường c·hết.”
“Với lại, tiểu tử này nhìn vẻ mặt đơn thuần, nhưng kì thực thông minh cực kì, không cho hắn chủng ma, ta không yên lòng.”
“Như vậy cũng tốt,” Hắc Bào lão giả khẽ gật đầu, rồi nhìn Huyền công tử, “Công tử dường như có chút coi trọng tiểu tử này?”
Huyền công tử cười nói: “Ta thiếu một nô bộc bưng trà rót nước, bộ dáng thanh tú, tiểu tử này vừa vặn.”
Hắc Bào lão tổ không nói gì thêm.
Huyền công tử ngược lại nhìn Thẩm Khánh Sinh trong tay Hắc Bào lão giả, hỏi: “Tiểu tử Thẩm Gia này đâu, cũng muốn mang theo?” Hắc Bào lão giả gật đầu: “Thẩm Gia sẽ không từ bỏ ý đồ, giữ lại làm con bài mặc cả.”
“Cũng đúng.” Huyền công tử gật đầu.
“Không còn sớm nữa, đi thôi.”
“Ừm,” Huyền công tử khẽ gật đầu, rồi hơi nhếch mép, cười như không cười nói, “Trải qua ngàn khó vạn hiểm, cuối cùng cũng đi đến bước này rồi, hy vọng…”