Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 948 Thẩm Thủ Hành (2)

  1. Trang chủ
  2. [Dịch] Trận Vấn Trường Sinh
  3. Chương 948 Thẩm Thủ Hành (2)
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 948 Thẩm Thủ Hành (2)

Chương 948: Thẩm Thủ Hành (2)

Chương 948: Thẩm Thủ Hành (2)

“Với con mắt của bọn họ, hẳn là cũng sẽ không giở trò ‘tá ma giết lừa’.”

Mặc Họa suy xét kỹ càng rồi khẽ gật đầu, sau đó không để tâm đến hắn nữa, chuyên chú chỉ đường.

Cứ thế, bọn họ lại đi về phía trước một đoạn đường, tránh đi một vài cơ quan mộ địa, rồi lại gặp được một cái phó miệng cống khác.

Trên miệng cống, trận văn dày đặc, hơn nữa còn phức tạp hơn bên ngoài.

Trước đó Mặc Họa còn chưa phát giác, nhưng từ khi thấy bên ngoài thất phách huyết ngục, có Ngưu Đầu Mã Diện trấn thủ cửa mộ, hắn đã cảm thấy miệng cống trước mắt càng giống một cái cửa nhà lao.

Mà tất cả hành lang, dường như là hành lang Đạo Ngục.

Bọn họ không chỉ ở trong mộ địa, đồng thời còn đang ở trong một tòa “Đạo Ngục”.

Mặc Họa lắc đầu, bắt đầu phá giải trận pháp.

Bàn về phá trận, hắn so với Bì tiên sinh mạnh hơn quá nhiều, cũng nhanh hơn quá nhiều, thậm chí hắn không cần trận giấy làm “bản nháp”, chỉ cần suy tính trong lòng là được.

Nhưng vì khiêm tốn, hắn vẫn lấy ra Thanh Đồng bút, lấy ra trận giấy, học theo dáng vẻ của Bì tiên sinh, ra vẻ đâu ra đấy suy tính sinh khắc trận văn trên giấy.

Thỉnh thoảng hắn lại vẽ sai một chút, rồi bôi bôi xóa xóa.

Một lát sau, hắn gãi gãi đầu, dừng bút, vẻ mặt buồn thiu, giống như vắt óc suy nghĩ mà vẫn không hiểu ra.

Hôi Nhị Gia và mấy người thấy dáng vẻ không đáng tin cậy này của Mặc Họa thì đều có chút nơm nớp lo sợ, sợ hắn không giải được, không mở được miệng cống, làm trễ nải việc trộm mộ của bọn họ.

Bởi vậy, trước miệng cống, mặc dù Mặc Họa bôi xóa sửa đổi, lề mà lề mề, cũng không ai dám quấy rầy hắn suy nghĩ.

Hôi Nhị Gia ba người nín thở ngưng thần, Hắc Bào tu sĩ bốn người cũng im lặng không nói.

Không biết qua bao lâu, Mặc Họa cuối cùng mắt sáng lên, thần sắc hưng phấn nói: “Giải ra rồi!”

Hôi Nhị Gia và mấy người đều nhẹ nhàng thở ra.

Mặc Họa cầm Thanh Đồng trận bút, một bút một họa cẩn thận, đem trận văn mà hắn “phí hết tâm tư”, “trăm cay nghìn đắng” suy tính ra vẽ lên, khiến các trận văn nhất nhất sáng lên, phong văn nhất nhất đứt gãy.

Sau đó, “kẽo kẹt” một tiếng, miệng cống rỉ sét rốt cục từ từ mở ra.

Hôi Nhị Gia hơi ngạc nhiên, quay đầu liếc nhìn Mặc Họa thật sâu, trong lòng thầm nghĩ:

“Tiểu tử này, nhìn bộ dạng không đáng tin cậy, nhưng không ngờ rằng ngộ tính trận pháp lại cao như vậy, trận pháp của Bì tiên sinh, hắn vừa học liền biết…

“Bì tiên sinh đã chết, nếu không thì… đem tiểu tử này lưu lại?

“Để hắn thay hình đổi dạng, rồi lại lấy một cái ngoại hiệu khác, làm nghề trộm mộ, thay chúng ta xuống mồ giải trận pháp.”

“Chỉ là, hắn chưa chắc đã vui lòng…”

Hôi Nhị Gia nhìn Mặc Họa, lúc này liền có chủ ý:

“Xem ra, hắn vẫn còn là một con chim non, sau khi ra ngoài tìm mấy cô kỹ nữ ở Diêu tỷ cho hắn mở hàng.”

“Người trẻ tuổi huyết khí phương cương, một khi nếm được tư vị phóng túng thì không quay đầu lại được đâu, đến lúc đó ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, tự khắc sẽ cam tâm bán mạng cho ta.”

“Nếu không biết điều thì giam lại, đánh cho một trận như chó, bỏ đói mấy ngày…

“Như thế ân uy tịnh thi, không sợ hắn không đồng ý.”

“Đầu năm nay, Trận Sư đều là nhân tài, huống chi tiểu tử này khác với Bì tiên sinh, hắn là một thiên tài Trận Sư mà sinh tử đều có thể nắm trong tay…”

Trong lòng Hôi Nhị Gia nóng lên, trong mắt chợt lóe lên hàn quang.

Mặc Họa chỉ cảm thấy sau lưng lạnh xuống, nhưng hắn giả vờ như không biết gì, xoa xoa mồ hôi trên trán, thở phào một hơi:

“Áp cửa mở rồi, có thể đi về phía trước.”

“Tốt, làm phiền tiểu huynh đệ rồi.”

Giọng nói của Hôi Nhị Gia cũng ôn hòa hơn không ít.

Sau đó, vẫn là Mặc Họa nâng la bàn, dẫn đường phía trước, mọi người vây quanh Mặc Họa bốn phía, từng bước một đi về phía chỗ sâu hơn của mộ địa.

Trên ngọn núi hoang cô sơn.

Phàn Tiến và Cố sư phó mặt trầm như nước.

Người của Đạo Đình Ti, Thẩm Gia, còn có Luyện Khí Hành đang ra sức dọn dẹp đất cát xung quanh.

Phía dưới lớp đất cát là một tầng giáng dòng máu đen, huyết thủy đã thấm vào trong đất.

Trên mặt đất, tràn đầy tàn chi.

Những tu sĩ này chết thảm vô cùng.

Sau khi dọn dẹp sơ bộ hiện trường, Chấp Ti của Đạo Đình Ti đi tới, chắp tay nói:

“Hồi Điển Ti, đều là tu sĩ Thẩm Gia đã chết, bao gồm hai Kim Đan, còn có một số Trúc Cơ tu sĩ. Nhưng không có công tử họ ‘Mặc’ mà Điển Ti miêu tả, cũng không có Thẩm Gia Khánh Công Tử…”

Cố sư phó và Phàn Tiến âm thầm liếc nhau, nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại càng thêm tiêu điều. Vì Mặc Họa và Khánh Công Tử vẫn không rõ tung tích.

Mà “hung thủ” gây án cũng chẳng biết đi đâu.

Đáng sợ hơn là những hung thủ này có thể tru sát hai vị Kim Đan của Thẩm Gia, có nghĩa là đám người này có sát phạt chi lực trên Kim Đan.

Đây căn bản không phải là vấn đề mà Đạo Đình Ti ở cô sơn có thể xử lý được.

Trước mặt hung đồ cường đại như vậy, Mặc công tử và Thẩm Khánh Sinh chắc chắn không trốn thoát, rất có thể đã bị bắt.

Một khi không cứu được thì khẳng định lành ít dữ nhiều.

Trong lòng Cố sư phó, Thẩm Khánh Sinh sống chết thế nào cũng được, chủ yếu là Mặc Họa, hắn là ân nhân của Luyện Khí Hành, không thể gặp bất trắc.

Còn trong mắt Phàn Tiến, một là Mặc Họa, cao đồ của Thái Hư Môn, một là Thẩm Khánh Sinh, dòng chính của Thẩm Gia, mặc kệ ai gặp chuyện thì phiền phức của Điển Ti hắn đều rất lớn.

Sau đó đừng nói tiến thêm một bước, Điển Ti này của hắn có thể tiếp tục làm hay không cũng là một ẩn số.

“Đã rõ hung thủ đi về đâu chưa?” Phàn Tiến hỏi.

“Tại phụ cận tra ra một giếng mỏ, bên cạnh giếng mỏ có dấu vết trận pháp.” Chấp Ti hồi bẩm.

“Nhanh lên!” Phàn Tiến nói, “Đưa ta đi.”

Chấp Ti đưa Phàn Tiến hai người đến chỗ giếng mỏ, quả nhiên thấy một góc có chút hỗn độn, dấu chân, còn có dấu vết phong bế trận pháp.

“Có thể phá được không?” Phàn Tiến hỏi.

“Không được,” Chấp Ti nói, “Trận Sư của Thẩm Gia đã đến xem qua, lối đi này chật hẹp, hơn nữa vách đá yếu ớt, một khi phá trận pháp này thì vách đá sẽ sụp đổ, ngăn chặn toàn bộ con đường bằng đá. Người bên ngoài vào không được, người bên trong ra không được.”

“Mẹ nó…” Phàn Tiến nhíu mày, không nhịn được mắng một câu, sau đó nói, “Vậy giếng mỏ này đâu? Thông tới đâu?”

“Giếng mỏ cũng bị ngăn chặn.”

“Vậy thì đi tìm bản đồ giếng mỏ, xem có giếng mỏ nào có thể thông đến dưới đất này không.”

“Cái này…” Chấp Ti mặt lộ vẻ đắng chát, “Bản đồ giếng mỏ phụ cận ở Thẩm Gia, không cho người ngoài xem.”

Phàn Tiến khựng lại, chân mày nhíu chặt hơn.

Cố sư phó chằm chằm nhìn giếng mỏ này một chút, lại nhìn thế núi phụ cận, đồng tử hơi rung, trầm ngâm nói:

“Chúng ta đi Thẩm Gia một chuyến, xem có thể lấy được bản đồ giếng mỏ không?”

Phàn Tiến trầm tư một lát, thở dài: “Được thôi, chỉ có thể đi một chuyến rồi.”

Hai người vừa định nhích người thì xa xa bỗng nhiên rối loạn tưng bừng, một đám người đi tới, người đi đầu dung mạo tầm thường, nhưng sắc mặt uy nghiêm, khí chất bất phàm, chính là Thẩm Thủ Hành, trưởng lão nắm giữ thực quyền Kim Đan Hậu Kỳ của Thẩm Gia.

“Thẩm Thủ Hành…”

Phàn Tiến hai người liếc nhau, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Thẩm Thủ Hành tuy không tới Vũ Hóa, nhưng vì lập nhiều công lao cho Thẩm Gia nên quyền lực rất lớn.

Khu cô sơn này luôn do Thẩm Thủ Hành phụ trách. Mà bây giờ, con trai của hắn đang mất tích ở cô sơn, thậm chí có thể đã bị người giết hại.

Thẩm Thủ Hành chắc chắn phải đích thân tới.

Nhưng hắn tự mình đến cũng có nghĩa là chuyện này đã lớn rồi, nếu không có bàn giao thì căn bản không biết nên kết thúc như thế nào.

Phiền phức đã đến thì tránh cũng không tránh được.

Phàn Tiến cứng ngắc da đầu, chắp tay nói: “Thẩm trưởng lão.”

“Phàn Điển Ti,” Thẩm Thủ Hành âm thanh lạnh lùng, nhưng rõ ràng đang đè nén lửa giận, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phàn Tiến chỉ có thể nói: “Ở cô sơn này đột nhiên xuất hiện một đám trộm mộ. Khi bọn chúng đào núi thì hẳn là vừa vặn bị Khánh Công Tử đụng phải, hai bên xảy ra xung đột, đám trộm mộ này thực lực không thể khinh thường, đã giết toàn bộ hộ vệ của Khánh Công Tử. Khánh Công Tử rất có thể cũng bị bọn chúng bắt, hiện tại… tung tích không rõ…”

Phàn Tiến vừa nói xong thì bỗng nhiên thấy sắc mặt Thẩm Thủ Hành âm trầm đến đáng sợ, “Ngươi nói… trộm mộ?”

“Vâng…”

Ban đầu Phàn Tiến vẫn không cảm thấy gì, nhưng sau khi cân nhắc kỹ thì chợt cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Hắn ý thức được mình có thể đã rơi vào một cái hố lớn, chuyện mà hắn không muốn dính vào, bất tri bất giác đã tìm tới hắn rồi.

Nhưng Phàn Tiến cố gắng khắc chế, không biểu hiện ra điều gì khác thường.

Tâm tư của Thẩm Thủ Hành không đặt ở Phàn Tiến, mà là suy tư một lát rồi nói một cách chắc chắn:

“Bảo tất cả mọi người rút đi, chuyện này do Thẩm Gia ta điều tra.”

Phàn Tiến nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Cố sư phó lại nói: “Thẩm trưởng lão, Cố Gia ta cũng có người cần cứu.”

“Cố Gia?” Thẩm Thủ Hành nhíu mày, “Cứu ai?”

“Mặc Họa.” Cố sư phó nói.

Đồng tử Thẩm Thủ Hành co rụt lại, hắn là trưởng lão nắm giữ thực quyền của Thẩm Gia, làm sao có thể không biết thân phận và tầm quan trọng của hai chữ “Mặc Họa”.

“Ta biết rồi…” Cố sư phó nói, “Mặc công tử thân phận tôn quý, Thẩm Gia ta cũng sẽ cứu, Cố sư phó không cần lo lắng.”

“Thẩm trưởng lão muốn cứu như thế nào?” Cố sư phó hỏi.

Thẩm Thủ Hành nói: “Đã là trộm mộ thì chắc chắn sẽ đào lên núi, chỉ cần đào thì tự nhiên sẽ đào được giếng mỏ. Thẩm Gia ta có bản đồ giếng mỏ, chiếu theo bản đồ đi thăm dò, nhất định có thể đụng tới đám tặc nhân này.”

Cố sư phó nói: “Đã như thế thì thêm một người, thêm một phần lực, ta theo Thẩm trưởng lão cùng nhau xuống mỏ.”

Thẩm Thủ Hành thần sắc không vui.

Hắn có thể nói với Cố sư phó Kim Đan Sơ Kỳ ở biên giới Cố Gia vài câu đã là nể mặt bọn họ lắm rồi.

Phần lớn vẫn là vì thân phận đặc thù của “Mặc Họa”, hắn mới cho bọn họ một chút bàn giao.

Nhưng muốn vào giếng mỏ của Thẩm Gia thì đúng là người si nói mộng.

“Không được.” Thẩm Thủ Hành chém đinh chặt sắt nói, “Đây là giếng mỏ của Thẩm Gia, người ngoài không được đi vào.” Trong lòng Cố sư phó hơi rét.

Hắn đột nhiên ý thức được suy đoán trước đó của Mặc Họa rất có thể là đúng. Trong giếng mỏ của Thẩm Gia đoán chừng thật sự có chuyện gì đó ẩn giấu.

“Mặc công tử có đại ân với Cố Gia ta, hiện tại hắn tung tích không rõ, ta nhất định phải điều tra cho ra lẽ.”

Dù chỉ là Kim Đan Sơ Kỳ, đối mặt với trưởng lão thân cư cao vị của Thẩm Gia, Cố sư phó vẫn ánh mắt kiên định, không hề nhường nhịn.

Thẩm Thủ Hành cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Đây là chuyện của Thẩm Gia ta, Cố Gia các ngươi còn chưa xen vào được.”

Cố sư phó chau mày.

Ngay lúc này, một thanh âm khác vang lên: “Vậy thêm Thái Hư Môn thì sao?”

Thần sắc Thẩm Thủ Hành khẽ biến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, không biết từ lúc nào đã có một tu sĩ mắt uẩn kiếm quang, khí vũ hiên ngang đi tới.

“Kiếm Đạo trưởng lão của Thái Hư Môn, Tuân Tử Du.”

Tuân Tử Du thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén.

Thần sắc Thẩm Thủ Hành cũng không khỏi ngưng trọng lên.

Cố Gia ngược lại còn tốt, gia tộc chuẩn Ngũ Phẩm, Cố sư phó cũng chỉ là dòng bên của Cố Gia, quyền nói chuyện không cao.

Nhưng vị trưởng lão Thái Hư Môn trước mặt này lại có phân lượng hoàn toàn khác.

Huống chi Mặc Họa lại là người đứng đầu trận đạo của Thái Hư Môn, ý nghĩa đối với Thái Hư Môn không cần nói cũng biết.

Hắn mất tích, Thái Hư Môn chắc chắn phải đòi một lời giải thích.

Thẩm Thủ Hành cau mày nói: “Không biết Tuân trưởng lão muốn làm gì?”

Tuân Tử Du chậm rãi mở miệng nói: “Ta tùy các ngươi cùng nhau xuống mỏ, cứu ra đệ tử Thái Hư Môn của ta.”

Theo lời phân phó của lão tổ, hắn muốn bảo đảm Mặc Họa chu toàn trong bóng tối.

Trước đó, Khí Cơ của Mặc Họa trên bộ ngọc bội Thái Hư Lưỡng Nghi Khóa Nguyên luôn vô cùng an toàn nên Tuân Tử Du cũng không quản.

Nhưng bây giờ Mặc Họa đi xuống, hơn nữa căn bản không biết đi đâu, Tuân Tử Du thì có chút nóng nảy.

Tuy nói trên ngọc bội tạm thời không có dấu hiệu nguy hiểm gì.

Nhưng nếu vạn nhất Mặc Họa thật gặp nguy cơ, lúc đó hắn ở quá xa, không cách nào xuất thủ tương trợ, khiến Mặc Họa sơ xuất thì phiền phức sẽ lớn.

Bởi vậy, ít nhất hắn phải ở gần Mặc Họa một chút thì mới an tâm.

Thẩm Thủ Hành thần sắc lạnh lùng.

Yêu cầu của Tuân Tử Du thực ra hợp tình hợp lý.

Nhưng giếng mỏ của Thẩm Gia quyết không thể để bất kỳ người ngoài nào vào trong…

Thẩm Thủ Hành lắc đầu, lạnh giọng cự tuyệt nói: “Đề xuất của Tuân trưởng lão, thứ lỗi Thẩm mỗ không thể đáp ứng.”

Tuân Tử Du hơi kinh ngạc, sắc mặt phía sau chìm xuống như nước.

Bầu không khí nhất thời có chút giương cung bạt kiếm.

Cố sư phó hiểu rõ giằng co như thế không phải là cách nên chắp tay nói: “Thẩm trưởng lão, lệnh công tử cũng bị bắt đi, nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì chỉ sợ…” Thẩm Thủ Hành lông mày giật mình.

Quả thực, Khánh Sinh cũng ở bên trong.

Nhưng dù cho như thế thì thứ gì đó trong mỏ cũng tuyệt đối không thể để người ngoài phát hiện, dù Khánh Sinh có qua đời ở bên trong thì bí mật của Thẩm Gia cũng không thể bại lộ…

Ánh mắt Thẩm Thủ Hành kiên định.

Thế nhưng trong nháy mắt, Thẩm Thủ Hành lại tối sầm mắt lại, như thể trong lòng bị đào đi thứ gì đó trân quý, thất hồn lạc phách.

Một đạo âm thanh quỷ dị vang lên bên tai hắn:

“Ngươi đời này chỉ có một đứa con trai này.”

“Đứa con trai này chết rồi thì đoạn tử tuyệt tôn…”

Thân thể Thẩm Thủ Hành run lên, sắc mặt tái nhợt, tâm như dao khoét, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng, ta chỉ có một đứa con trai này…”

Màu xám không ai phát giác trong đáy mắt hắn dần dần rút đi, sau đó hắn ngẩng đầu, gật đầu nói: “Tốt, chúng ta cùng nhau xuống dưới.”

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 948 Thẩm Thủ Hành (2)

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
bia-som-dang-luc-the-gioi-tro-choi-bat-dau-thong-gia-nu-de
[Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
Chương 407 Cha từ nữ hiếu! 12/05/2025
Chương 406 Trong hoàng cung! 12/05/2025
ChatGPT Image 20_00_46 2 thg 9, 2025
Tam Quốc: Bắt Đầu Tiệt Hồ Quan Vũ, Cát Cứ Một Phương (Dịch)
Chương 649 02/09/2025
Chương 648 02/09/2025
Bìa
Thục Sơn Trấn Thế Địa Tiên (Dịch)
Chương 371 31/08/2025
Chương 370 31/08/2025
BÌA1
[Dịch] Những năm 1960: Rong ruổi trong con hẻm Nam La Cổ
Chương 1769 Lý Lai Phúc bị sặc khói 01/10/2025
Chương 1768 Vương Dũng cảm thán tổ tiên phù hộ 01/10/2025
Bìa mượn kiếm
Mượn Kiếm (Dịch)
Chương 96 27/08/2025
Chương 95 27/08/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Dịch] Trận Vấn Trường Sinh, Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Tu Chân, Tu Tiên
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz