Chương 934 Công tử (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 934 Công tử (1)
Chương 934: Công tử (1)
Đây là một vị công tử, y phục mũ mão lộng lẫy, dung mạo như ngọc.
Khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của hắn toát lên vẻ tôn quý bẩm sinh.
Mặc Họa thấy người này lần đầu, tướng mạo vô cùng xa lạ, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, dường như hai người không phải lần đầu gặp mặt, mà từ rất sớm đã có nhân quả ràng buộc.
Mặc Họa nhìn vị công tử này, tâm tư không ngừng chuyển động.
Vị thiếu niên công tử kia cũng chăm chú nhìn Mặc Họa, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lát sau hắn khẽ nhếch môi, lạnh nhạt nói:
“Ngươi là… Mặc Họa?”
Mặc Họa giật mình trong lòng, nhưng sắc mặt không hề lộ vẻ khác thường: “Ngươi biết ta?”
“Người đứng đầu Trận Đạo ở Càn Học Châu…” Giọng nói của vị thiếu niên công tử này pha lẫn vài phần tán thưởng, vài phần tùy ý: “Quân Tài huynh họ của ta đã bại dưới tay ngươi, hắn nói với ta rằng Trận Pháp của ngươi vô cùng lợi hại.”
Mặc Họa thản nhiên đáp: “Quá khen rồi.”
Hắn nhìn thiếu niên công tử kia một lượt rồi hỏi: “Không biết công tử họ gì tên gì?”
Thiếu niên công tử lộ ra một tia cười lạnh, mang theo chút không vui.
Dường như từ trước đến nay, chỉ có người khác bái kiến hắn, khiêm tốn báo lên tục danh, chứ chưa từng có ai không biết tên hắn, càng không ai dám hỏi thẳng hắn tên gì.
Hắn cao ngạo nhìn Mặc Họa, vốn không muốn để ý tới, nhưng không hiểu vì sao, luôn cảm thấy Mặc Họa toát ra một hơi thở khác biệt so với người thường, khiến hắn vui lòng đặc biệt nể mặt.
Thiếu niên công tử lạnh lùng nói: “Càn Đạo Tông, Thẩm Lân Thư.”
Càn Đạo Tông, Thẩm Lân Thư, Thẩm…
Đồng tử của Mặc Họa hơi co lại.
Thiếu niên công tử tuấn mỹ như ngọc trước mặt, đúng là đệ tử Thẩm gia của Càn Đạo Tông?
Mặc Họa lại nhìn những người phía sau thiếu niên công tử.
Phía sau hắn có sáu tu sĩ đi theo.
Trong đó ba người tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, phong thần tuấn lãng, nhìn cũng biết là con em thế gia thượng đẳng ở Càn Học Châu.
Hai người khác dáng vẻ trung niên, tu vi thâm hậu, là tu sĩ Kim Đan.
Còn một người là lão giả, khí tức sâu không lường được.
Mặc Họa tuy không nhìn ra nội tình của lão giả này, nhưng hắn đã từng giao tiếp với không ít tu sĩ cấp cao, tầm mắt không thấp, bằng cảm giác suy đoán, vị lão giả này hẳn là Vũ Hóa Cảnh Chân Nhân.
Thẩm Lân Thư này đi ra ngoài, ba con em thế gia thượng đẳng làm tùy tùng, hai Kim Đan làm hộ vệ, còn có một Vũ Hóa Chân Nhân đi cùng.
Đặt ở Thẩm gia, cho dù là ở Càn Đạo Tông, chỉ sợ cũng là phượng mao lân giác, thiên chi kiêu tử.
Thẩm “Lân” Thư… Người cũng như tên.
Mặc Họa trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng nét mặt vẫn cứ nhàn nhạt.
Thẩm Lân Thư lại liếc nhìn Mặc Họa, rồi ma xui quỷ khiến nói: “Năm sau mùng 7, ta mở một buổi tiệc trà luận đạo giao hữu, ngươi có đến không?”
Lời vừa nói ra, ba đệ tử phía sau Thẩm Lân Thư đều biến sắc.
Hai Kim Đan hộ vệ ánh mắt kinh ngạc.
Vị Vũ Hóa Chân Nhân kia cũng đặt ánh mắt thâm trầm lên người Mặc Họa.
Tiệc trà giao hữu?
Chỉ sợ yến tiệc này không dễ nuốt.
Mặc Họa lắc đầu: “Ta với ngươi không quen.”
Thẩm Lân Thư mí mắt hơi giật: “Ta rất ít khi tự mình mời người.”
“Vậy à…” Mặc Họa hờ hững đáp.
Sắc mặt Thẩm Lân Thư hơi lộ vẻ tàn khốc, ánh mắt lạnh lùng, hắn giễu cợt một tiếng: “Cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết nắm lấy.” Nói xong, hắn phẩy tay áo rồi quay người rời đi.
Ba đệ tử thế gia vội vàng bước nhanh đuổi theo, đi ngang qua Mặc Họa, bọn chúng liếc xéo hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra vài phần ghen ghét, còn có vài phần mỉa mai sự ngu muội vô tri của hắn.
Hai vị Kim Đan và một Vũ Hóa khác cũng đều im lặng đi theo sau Thẩm Lân Thư.
Một đoàn người cứ thế biến mất trong biển người.
Thấy bọn họ đi rồi, Mặc Họa thở phào một hơi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hắn không nán lại mà bước nhanh chân đuổi tới cửa Thanh Châu Thành, lên xe ngựa của Cố gia, ngựa không ngừng vó chạy về tông môn.
Thanh Châu Thành đèn đuốc sáng trưng, càng ngày càng xa.
Xe ngựa rời xa náo nhiệt, tiến vào màn đêm tĩnh mịch.
Mặc Họa ngồi trong xe ngựa, không khỏi trầm tư:
“Vừa rồi báo hiệu, hẳn không phải ảo giác, vậy ‘Anh túc’ nhân quả xiềng xích, quả thực giống hệt như khi ở thuyền son phấn.”
“Thẩm Lân Thư này, hẳn là có liên quan đến thuyền son phấn.”
“Chẳng lẽ Thẩm Lân Thư này chính là vị ‘công tử’ được chúng tinh phủng nguyệt trên thuyền son phấn?”
“Khi ở Vạn Yêu Cốc, kẻ mình truy sát trong Vạn Yêu Mộng Yểm, cũng là hắn?”
“Hắn là hắc thủ sau màn? Hoặc ít nhất là kẻ có địa vị cao nhất, quyền thế lớn nhất trong sự kiện thuyền son phấn và Vạn Yêu Cốc?”
Nét mặt Mặc Họa ngưng trọng.
Nhân duyên giữa người với người thật quỷ dị khó lường.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng mình lại vô tình gặp vị Thẩm gia “công tử” này trong một thời khắc bất ngờ như vậy.
Thẩm gia…
Vậy Đồ tiên sinh phía sau, đứng là Thẩm gia? Là Càn Đạo Tông?
Như vậy dường như cũng hợp lý, Mặc Họa cũng có thể đem mọi chuyện ghi chung vào một mối.
Nhưng hắn không có bằng chứng, tạm thời không thể chứng minh suy đoán của mình có phải là sự thật hay không.
Thân phận của Thẩm Lân Thư quả thực tôn quý, nhưng hắn có phải là vị công tử kia hay không? Có phải là kẻ giật dây trong thuyền son phấn, Vạn Yêu Cốc, thậm chí là kẻ mà Đồ tiên sinh chỉ định hay không?
Những điều này đều không có bằng chứng.
Còn nữa…
“Hắn thật sự hiểu rõ ta là ai sao?”
Mặc Họa nhíu mày: “Hắn biết ta tên Mặc Họa, là đệ tử Thái Hư Môn, là người đứng đầu Trận Đạo ở Càn Học Châu, nhưng hắn hẳn không biết thân phận thật sự của ta là gì…”
“Nếu không vừa nãy hắn đã trực tiếp hạ sát thủ với ta rồi, chứ đừng nói chi là còn mời ta đến cái tiệc trà luận đạo giao hữu, cùng hắn uống trà.”
“Cái tiệc trà giao hữu này, đoán chừng cũng chẳng đứng đắn gì. Ai mà biết hắn muốn uống cái gì…”
“Có thể giết hắn không? Chắc là không giết được…”
“Huống chi, hắn có Kim Đan tùy tùng, còn có Vũ Hóa Chân Nhân bảo hộ, mình không thể trêu vào, chỉ có thể tránh xa, trước hết cứ về tông môn đã rồi tính…”
Xe ngựa đi nhanh, cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt nhanh trong đêm tối.
Mặc Họa kinh ngạc nhìn ra ngoài xe, tâm tư có chút rối bời, nhưng cũng ẩn ẩn cảm thấy một vài nhân vật mấu chốt đang dần nổi lên mặt nước…
…Cùng lúc Mặc Họa rời khỏi Thanh Châu Thành qua cửa Nam, đoàn người công tử “Thẩm Lân Thư” lại đi qua bắc môn Thanh Châu Thành, ngồi lên một cỗ xe ngựa bề ngoài khiêm tốn nhưng bên trong lại lộng lẫy đến cực điểm, đi ngược chiều với Mặc Họa.
Trong xe ngựa, Thẩm Lân Thư mặt như quan ngọc nằm trên tấm da dị thú mềm mại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, không nói một lời, sắc mặt rất khó coi.
Bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt. Mọi người đều đoán được vì sao công tử tức giận.
Một vị đệ tử thế gia liền khuyên nhủ: “Thư công tử, kẻ này có mắt không tròng, cơ hội tốt bày ra trước mặt mà không biết nắm lấy.”
“Trận sư chỉ biết vùi đầu khổ học, không hiểu sự đời.”
“Học Trận Pháp nhiều quá, đầu óc choáng váng, không biết luồn cúi, cả đời cũng chỉ có thể bán mạng cho người khác.”
“Không sai, người không biết điều như vậy, không đáng để công tử để trong lòng.”
“Ta biết.” Thẩm Lân Thư thản nhiên nói, nhưng sắc mặt hắn lại càng khó coi hơn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ khách khí với người cùng thế hệ như vậy.
Hôm nay gặp cái tên “Mặc Họa” lại quỷ thần xui khiến mở miệng mời, muốn hắn tham gia tiệc trà giao hữu của “Công tử các”.
Thậm chí hắn cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
“Công tử các” đã có hai chữ “công tử”, xem ra không chỉ là thiên phú tu đạo, mà còn cả gia thế, bối cảnh, thậm chí huyết mạch, thiếu một thứ cũng không được.
Cái tên Mặc Họa này, dù là “người đứng đầu Trận Đạo” nhưng gia thế, linh căn, huyết mạch đều quá tầm thường, muốn vào “Công tử các”, chơi cùng bọn hắn, còn lâu mới đủ tư cách.
Nhất là gia thế và huyết mạch, có là có, không có là không có.
Đó như một đạo thiên tiệm, ngăn cách những kẻ xuất thân đê tiện, không quyền không thế ở bên ngoài vòng lõi.
Mặc Họa căn bản không biết mình đã trao cho hắn một lời mời tôn quý đến nhường nào.
Đó là bậc thang thông thiên chân chính của tu giới.
Là con đường quyền quý thực sự.
Những nhân vật trong “Công tử các” là những người mà hắn cả đời này cũng không thể tiếp xúc tới, dù chỉ là ngồi cùng một chỗ uống chén trà, hắn cũng nên cảm thấy vinh hạnh lắm rồi.
Nhưng Mặc Họa lại cự tuyệt.
Bất kể là “có mắt không tròng” hay là “không biết tốt xấu”, điều đó đều như một cái gai đâm vào lòng hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy trên người Mặc Họa có một cảm giác quen thuộc.
Thẩm Lân Thư nhíu mày.
Thấy Thẩm Lân Thư vẫn còn để bụng, một con em thế gia khác cười cười, nhỏ giọng nói:
“Thư công tử không cần để ý, kẻ xuất thân ti tiện thường có mắt không tròng, cơ hội bày ra trước mặt cũng không biết nắm bắt, chính vì vậy mà bọn chúng luôn ti tiện.”
“Bất kể hắn có thật sự ‘có mắt không tròng’ hay không, cũng không nên không nể mặt công tử, không nể mặt công tử là không nể mặt ‘Công tử các’, người người học theo thì chúng ta còn lập uy thế nào.”
“Hay là…” Con em thế gia này mắt sáng lên: “Chúng ta tìm người bắt hắn, móc mắt hắn, chặt tứ chi hắn, ném xuống Yên Thủy Hà, cho lũ bạng yêu (ngọc trai yêu) ăn.”
Mấy người khác cười phụ họa: “Không sai, biện pháp này hay.”
“Đằng nào hắn cũng có mắt không tròng, giữ đôi mắt đó lại cũng vô dụng.”
Hai Kim Đan hộ vệ trầm mặc không nói, giả vờ như không nghe thấy gì.
Vị Vũ Hóa lão giả duy nhất lại nhíu mày.
Ông ta hiểu rõ, những công tử này chuyện gì cũng có thể làm được.
Bọn họ xuất thân quá tốt, từ nhỏ đã muốn gì được nấy, có quá nhiều người nịnh nọt, tìm đủ cách làm bọn họ vui lòng, những người này thậm chí không thiếu cả Đạo Đình Ti Điển Ti và Chưởng Ti, điều này dẫn đến trong mắt những công tử này căn bản không có hai chữ “chuẩn mực”.
Xảy ra bất kỳ chuyện gì đều có gia tộc giải quyết hậu quả.
Bọn họ thậm chí còn dùng việc gây rối làm niềm vui, căn bản không hiểu e ngại là gì.
Nhưng cái tên “Mặc Họa” này thật sự không thể động vào…