Chương 926 Trảm Thần xuất khiếu (2)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 926 Trảm Thần xuất khiếu (2)
Chương 926: Trảm Thần Xuất Khiếu (2)
Chương 926: Trảm Thần Xuất Khiếu (2)
… dùng môi, dùng mắt thành khiếu, đem “Hư” Thần Niệm của bản thân, truyền đến thế giới “Thực”.
Mặc Họa dùng ngón tay sờ lên giữa hai lông mày, câu thông với cỗ kiếm ý trong thức hải.
Một lát sau, hắn đột nhiên mở mắt.
Trong đôi mắt hắn, kiếm quang sáng chói đến cực điểm, tràn ngập kiếm quang mênh mông như Thiên Hà, đồng tâm, khai sơn, Quý Thủy, ly hỏa… các loại kiếm đạo, màu sắc rực rỡ lưu chuyển bên trong.
Thái Hư Kiếm Ý ẩn ẩn lưu động.
Thái Thượng Trảm Tình, Vô Ngã Vô Sinh.
Thần sắc Mặc Họa lạnh lùng, khí cơ quanh người cũng bắt đầu biến đổi.
Đại Bạch Cẩu đang ngủ gà ngủ gật bỗng giật mình nhảy dựng, mở to mắt nhìn Mặc Họa, vẻ mặt khó tin.
Thời cơ đã đến, linh ngộ tỏa ra. Mặc Họa chập ngón tay lại sờ trán, vận Thần Niệm chi kiếm vào hai mắt, rồi từ trong mắt phun ra phong mang. Mặc Họa chĩa hai ngón tay về phía trước, Trảm Thần Kiếm ý liền từ đôi mắt xuất khiếu, theo hướng ngón tay hắn chỉ mà phá không lao đi, thẳng tiến không lùi.
Đại Bạch Cẩu kinh hãi, toàn thân lông tơ dựng ngược, cái đuôi suýt chút nữa thì xù lên.
Sau đó một hồi Thần Niệm cuồn cuộn biến ảo… Nhưng vẫn không có gì xảy ra.
Dù khí thế kinh người, dù pháp môn cao thâm, dù Thần Niệm hùng hậu cường đại, kiếm quyết phong mang đến cực điểm, nhưng thi triển ra rồi, một chút động tĩnh cũng không có.
Hoặc có thể nói, hắn căn bản không thi triển ra được.
Cỏ vẫn là cỏ, không rụng một chiếc lá.
Cây vẫn là cây, không lưu lại một vết thương nào.
Hoa cỏ bốn phía vẫn xanh biếc um tùm, vui vẻ phồn vinh.
Đại Bạch Cẩu trừng lớn mắt, sửng sốt hồi lâu, phát hiện chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, cái đuôi dựng thẳng lại cụp xuống, thân thể mềm mại như nhung lại nằm trở về trên mặt đất.
Mặc Họa cũng ngồi bệt xuống bãi cỏ, có chút ỉu xìu.
“Sao vẫn chưa được?”
“Xuất khiếu pháp môn ta đã nắm giữ, vì sao một kiếm này vẫn chém không ra?”
Mặc Họa không phục, còn muốn luyện thêm chút nữa, nhưng vừa mới đứng dậy, hắn đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, rồi ngã xuống đất.
Thức hải hắn đau nhức, hai mắt cũng đầy tơ máu, có chút sưng đỏ.
“Luyện quá nhiều rồi, bắt đầu phản phệ…”
Trảm Thần Kiếm uy lực quá lớn, Thần Niệm quá mạnh, cưỡng ép mượn “hai mắt” xuất khiếu, đối với mắt cũng tạo gánh nặng quá lớn.
“Không thể luyện nữa, phải từ từ thôi…”
Mặc Họa vội vàng ngồi dậy, ngồi xuống suy ngẫm, hồi phục Thần Thức, đồng thời phục thêm một ít đan dược tẩm bổ huyết khí, thanh tâm sáng mắt.
Đợi điều dưỡng xong, Thần Thức hồi phục lại, hai mắt thanh minh hơn một chút, Mặc Họa lúc này mới mở mắt.
“Vẫn chưa được.”
Mặc Họa trầm ngâm nói. Nhưng trong thời gian ngắn, hắn cũng không có cách nào luyện thêm Trảm Thần Kiếm xuất khiếu. Với lại sắp đến giờ cơm, phải ăn cơm thôi.
“Về trước đã…”
Mặc Họa thu dọn một chút, gọi một tiếng “Đại Bạch Cẩu, về thôi” rồi đứng dậy rời đi. Vừa đi được vài bước, hắn quay đầu nhìn lại, Đại Bạch Cẩu vẫn nằm rạp trên mặt đất.
“Đại Bạch Cẩu?”
Đại Bạch Cẩu liếc xéo Mặc Họa một cái, không thèm phản ứng, vặn vẹo cái đầu, tiếp tục nằm sấp ngủ gà ngủ gật, xem bộ dáng là có chút giận dỗi.
Mặc Họa hiểu rõ nó giận gì, thở dài, giải thích: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không phải ta cố ý muốn ăn vụng.”
“Cũng đâu phải món gì ngon mà không mang cho ngươi…”
“Mấy thứ đó, ngươi tiêu hóa không được…”
“Đều là Thần Hài, không sạch sẽ, cho ngươi ăn dễ xảy ra vấn đề…”
“Lần sau, lần sau có món gì ngon, nhất định mang cho ngươi.”
Đại Bạch Cẩu nhìn về phía túi trữ vật của Mặc Họa.
Mặc Họa nói: “Cái xương kia không ăn được đâu, ta giữ lại có việc.”
“Thật đó, không lừa ngươi.”
“Lần sau có món gì ngon, ta nhất định chừa cho ngươi một ít…”
…
Mặc Họa khuyên can đủ đường, Đại Bạch Cẩu lúc này mới nguôi giận, rồi ngạo kiều gật gật đầu, coi như là bỏ qua chuyện cũ với Mặc Họa.
“Lần sau ta gặp tà ma, nhất định mang cho ngươi mấy con, ngươi nhịn một chút.” Mặc Họa cam kết, “Bây giờ ngươi đi với ta đến thiện đường, muốn ăn gì ta gọi cho ngươi, coi như là xin lỗi.” Được Mặc Họa hứa hẹn, Đại Bạch Cẩu lúc này mới vui vẻ, ngoắt ngoắt cái đuôi, hấp tấp đi theo sau lưng Mặc Họa.
Một người một chó, cứ vậy men theo đường núi đi xuống chân núi.
Mà sau lưng họ, trên cây cổ thụ che trời bị Mặc Họa dùng Thần Niệm Hóa Kiếm “chặt”, lại vô tình hiện ra một đạo vết kiếm.
Nói là vết kiếm, nhưng lại không giống.
Trên vết kiếm, không có chút dấu vết đao kiếm chặt cây nào, mà giống như tự nhiên khô héo và khó khăn hơn.
Dường như có người xóa bỏ “ý niệm” sinh trưởng của cây cối xung quanh vết kiếm.
Vết sẹo này sẽ vĩnh viễn không tái sinh trưởng, sẽ không khép lại, vĩnh viễn không có sức sống.
Đây là vết thương về phương diện “Thần Niệm”.
Là một tia Trảm Thần Kiếm ý tràn ra, lưu lại Thần Niệm kiếm thương.
Và trong tháng năm dài đằng đẵng sau đó, đạo kiếm thương này vẫn luôn lưu lại trên cây cổ thụ của Thái Hư Môn, trải qua mưa gió mà chưa từng biến mất.
…
Đệ tử cư, thiện đường.
Mặc Họa đói bụng đang ngồi trước bàn gặm đùi gà.
Bên cạnh hắn, Đại Bạch Cẩu cũng nằm sấp trên bàn, hai chân trước ôm một cái giò lớn, gặm cực kỳ vui vẻ.
Đám đệ tử xung quanh cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Nói chung, thiện đường cấm Linh Thú tiến vào.
Nhưng con chó này là của Chưởng Môn, người mang nó đến là Mặc Họa, nên không ai nói gì thêm.
Đương nhiên, họ cũng không biết, Đại Bạch Cẩu này thực ra không phải Linh Thú, càng không phải chó.
Ăn như gió cuốn một trận, khúc mắc cuối cùng trong lòng Đại Bạch Cẩu cũng tan biến, coi như là hòa hảo với Mặc Họa.
Mặc Họa đưa nó đến thư các, trước khi đi, Đại Bạch Cẩu “Uông” một tiếng với Mặc Họa.
Mặc Họa gật đầu đáp: “Được, được, ta sẽ không quên, rảnh nhất định mời ngươi ăn ngon.”
Đại Bạch Cẩu lúc này mới thỏa mãn gật đầu.
Tiễn Đại Bạch Cẩu xong, Mặc Họa về phòng, đốt An Thần Hương, pha mây mù trà, ngồi lên bồ đoàn tĩnh tâm an thần, tự hỏi vấn đề:
“Vì sao vẫn bổ không ra?”
“Thần Niệm pháp môn ta đều nắm giữ, Trảm Thần Kiếm ý đã dẫn tới đôi mắt, nhưng vẫn không cách nào xuất khiếu, chém không ra, hẳn là vì còn chưa Kết Đan?”
Chỉ có Thần Thức Kết Đan, Trảm Thần Kiếm mới có thể xuất khiếu?
Mặc Họa không quá chắc chắn, muốn tranh thủ luyện thêm chút nữa, nhưng dùng mắt thành khiếu, mắt phải chịu tải cực lớn, với cường độ nhục thể của hắn, căn bản không có vốn để thử nhiều lần.
Lỡ luyện nhiều quá, luyện mù mắt thì vấn đề lớn.
Mặc Họa trầm ngâm: “Thôi, trước hết nghĩ cách Thần Thức Kết Đan đã.”
Chỉ cần Thần Thức Kết Đan, không chỉ có thể Trảm Thần Kiếm xuất khiếu, Nghịch Linh Trận cũng có thể học được. Thực lực của mình sẽ thật sự nghênh đón một “thuế biến”.
Nhưng vấn đề trước mắt, vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết. Hai ngày nữa là đến thời gian vây quét Ma Tông.
Nghịch Linh Trận học không được, Trảm Thần Kiếm không cách nào ngoại phóng, tất cả công kích thủ đoạn đều vô dụng, vậy thì lùi một bước mà cầu việc khác, chỉ có thể nghĩ cách “cẩu thả mạng”.
Lỡ đến lúc thật có bất ngờ, mình bị ma đầu Kim Đan để mắt tới, cũng có thủ đoạn để chạy trối c·hết.
Ẩn Nặc Thuật có thể giấu diếm được Kim Đan hay không thì khó nói. Nhưng về Thân Pháp, hắn vừa học được một môn mới không lâu.
Mặc Họa suy nghĩ một lúc, liền đến đạo pháp thất, tìm Dịch trưởng lão.
“Luận bàn?”
Dịch trưởng lão sửng sốt, nhìn Mặc Họa, “Ngươi với ta?”
“Ừm!”
Mặc Họa gật đầu.
Dịch trưởng lão không biết nói gì.
Ngươi một đệ tử Trúc Cơ, tìm ta một trưởng lão Kim Đan luận bàn?
Nếu là đệ tử khác, hắn chắc chắn nói không rảnh, nhưng người đưa ra yêu cầu là Mặc Họa, Dịch trưởng lão không thể từ chối.
Ngược lại, hắn vui lòng tìm mình luận bàn, theo một ý nghĩa nào đó, thật đúng là “để mắt” đến mình.
“Thôi, coi như chơi với tiểu tổ tông bảo bối của Thái Hư Môn này…” Dịch trưởng lão thầm nghĩ, rồi hỏi:
“Luận bàn kiểu gì?”
Mặc Họa nói: “Ta trốn, ngài bắt ta, xem có bắt được không.”
Dịch trưởng lão hiểu rồi.
Đây là muốn so tài Thân Pháp.
Hắn gật đầu: “Được.”
Rồi Dịch trưởng lão tìm một đạo pháp thất trống trải, nói với Mặc Họa: “Ở đây đi, chỗ cũng rộng, tiện cho ngươi trốn.”
Mặc Họa nhìn quanh, gật đầu: “Được.”
Thế là luận bàn bắt đầu.
Đương nhiên, nói là “luận bàn” nhưng thực chất là “bồi luyện”, bầu không khí cũng không khẩn trương lắm.
Hai người đứng cách nhau mười trượng, Dịch trưởng lão nói: “Bắt đầu.”
Mặc Họa đáp: “Tốt!”
Lời còn chưa dứt, thân hình Dịch trưởng lão đã biến mất.
Mặt Mặc Họa run lên, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy thân thể mình chợt nhẹ, bị xách lên.
“Bắt được rồi.” Dịch trưởng lão nói, tay xách Mặc Họa.
Mặt Mặc Họa có chút ngây ra.
“Cái này…”
Thân Pháp Kim Đan Hậu Kỳ thực sự quá nhanh, Dịch trưởng lão lại là Linh Tu, đặc biệt tinh thông Thân Pháp, trong thời gian ngắn khởi động cực nhanh, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, nhanh đến mức căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng.
Trưởng lão chân truyền của Thái Hư Môn, quả nhiên lợi hại.
Dịch trưởng lão ngày thường bình dị gần gũi, không phô trương, nhưng không ngờ rằng khi thật sự động thủ, thực lực lại cường đại như vậy, mình không có chút khả năng phản ứng nào.
Khó trách ông ta có thể đứng trong hàng ngũ đạo pháp của Bát Đại Môn giáo, quả nhiên không tầm thường…
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác.
Mặc Họa quay đầu nhìn Dịch trưởng lão: “Trưởng lão, ngài là Kim Đan Hậu Kỳ, tu vi cao quá.”
Dịch trưởng lão khẽ giật mình: “Tu vi cao đâu phải lỗi của ta…”
Mặc Họa nói: “Ngài hạ thấp xuống một chút, Kim Đan Sơ Kỳ là được.”
Cường độ Kim Đan Hậu Kỳ vẫn là quá cao, Thân Pháp của hắn bị nghiền ép, luyện không ra gì cả.
Dịch trưởng lão thở dài.
Ông ta có thể làm gì đây?
Thân làm “bồi luyện” còn không phải nghe theo tiểu tổ tông này sao.
“Được, ta ép xuống Kim Đan Sơ Kỳ.”
“Ừm.” Mặc Họa gật đầu.
Dịch trưởng lão buông Mặc Họa ra, hai người lại đứng vào vị trí, rồi theo tiếng “Bắt đầu”, thân hình Dịch trưởng lão lại biến mất. Nhưng lần này, Mặc Họa đã bắt được quỹ đạo của Dịch trưởng lão.
Kim Đan Hậu Kỳ, hắn phản ứng không kịp, nhưng tu vi ép xuống Kim Đan Sơ Kỳ, áp lực không còn lớn như vậy.
Trong cảm giác Thần Thức của Mặc Họa, thân hình Dịch trưởng lão đạp trên một nhịp chân cực kỳ huyền diệu, dưới chân co lại trượng thành thước, mỗi bước đều dài mấy trượng, với lại tiến thối đều vừa vặn bước vào góc c·hết phía sau lưng Mặc Họa.
Nhịp chân này thập phần tinh diệu lại xảo trá, tinh thông tính toán, với lại vô cùng chú ý thời cơ.
Chỉ chốc lát sau, trong góc c·hết của Mặc Họa nhô ra bàn tay của Dịch trưởng lão, giống như vừa nãy, chộp về phía Mặc Họa.
Nhưng lần này Mặc Họa đã sớm phòng bị, ngay khi lòng bàn tay chộp đến, thân hình hắn lóe lên, đã trượt lui mấy bước.
Dịch trưởng lão khẽ “A” một tiếng.
“Có chút bản lĩnh.”
Ông ta tiếp tục đuổi theo, thân hình nhanh nhẹn như gió, thêm vào bộ pháp không bàn mà hợp dịch số, nhanh đến mức huyền diệu, với lại rất khó để người phát giác.
Nhưng trong mấy hiệp sau đó, Mặc Họa đều tránh thoát bàn tay của Dịch trưởng lão vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, không bị ông ta bắt được.
Dịch trưởng lão âm thầm gật đầu.
“Không tệ.”
Chẳng trách có tự tin muốn luận bàn Thân Pháp với mình…
Không chỉ Thần Thức nhạy bén, Thân Pháp cũng vô cùng tinh xảo, nhìn dáng vẻ thành thạo điêu luyện này, không biết đã khổ luyện bao nhiêu.
Và càng luận bàn, thân hình Dịch trưởng lão càng rõ ràng trong Thần Thức của Mặc Họa, chiêu thức công kích của ông ta càng minh hiển, Mặc Họa trốn tránh cũng càng thành thạo điêu luyện.
Thấy Mặc Họa như cá bơi lội trong đạo pháp thất, ánh mắt Dịch trưởng lão ngưng tụ, trong mắt không gian trồi lên Bát Quái dịch số, Thân Pháp cũng biến đổi.
Nhưng biến hóa này chỉ trong gang tấc.
Mặc Họa không kịp phản ứng, hắn vẫn dựa theo kinh nghiệm vừa rồi để tránh né Dịch trưởng lão, nhưng vừa bước sang bên cạnh, lại phát hiện bên cạnh trống rỗng, Dịch trưởng lão không hề ra tay bắt hắn.
“Không tốt!”
Mặc Họa lúc này ý thức được không ổn, nhưng đã muộn.
Dịch trưởng lão từ một góc c·hết khác đi ra, rõ ràng không ẩn thân, nhưng nhìn qua lại phảng phất như ẩn thân vậy.
Một đôi bàn tay lớn bắt lấy vai Mặc Họa.
Dịch trưởng lão khẽ cười, còn chưa cười xong, nụ cười đã đột ngột cứng lại.
Mặc Họa bị ông ta chộp trong tay, quang ảnh lóe lên, hóa thành hơi nước, cứ vậy ngay trước mặt ông ta tiêu tan sạch…