Chương 862 Xương rồng (thành minh chủ Tiểu Bạch Bạch mộng tăng thêm) (1)
- Trang chủ
- [Dịch] Trận Vấn Trường Sinh
- Chương 862 Xương rồng (thành minh chủ Tiểu Bạch Bạch mộng tăng thêm) (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 862 Xương rồng (thành minh chủ Tiểu Bạch Bạch mộng tăng thêm) (1)
Chương 862: Xương rồng (thành minh chủ Tiểu Bạch Bạch mộng tăng thêm) (1)
Cố Trường Hoài suy tư một lát rồi gật đầu đồng ý.
Mặc Họa làm việc xưa nay đều có tính toán riêng.
Tuy Cố Trường Hoài không rõ Mặc Họa ôm mục đích gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước đây, nghe theo lời Mặc Họa nói thường sẽ không có chuyện xấu.
Hơn nữa, Miếu Long Vương quả thực cần phải kiểm tra.
Kiểm tra càng sớm càng tốt, một khi chậm trễ, để những người khác nhúng tay vào thì Miếu Long Vương sẽ biến thành bộ dạng gì, khó mà biết được.
“Vẫn là đào sâu ba thước, một viên ngói một viên gạch đều không bỏ sót như trước kia chứ?”
Cố Trường Hoài hỏi dò, hắn biết phong cách làm việc của Mặc Họa.
“Ừm.”
Mặc Họa gật đầu, có chút do dự rồi lại lắc đầu liên tục, “Không, không được. Lần này cần ôn hòa một chút.”
“Ôn hòa một chút?” Cố Trường Hoài khẽ giật mình, “Vì sao?”
Bởi vì hiện tại Miếu Long Vương này là của ta!
Mặc Họa thầm nói trong lòng.
Nhưng lời này không thể nói ra được, hắn đảo mắt một vòng, bèn nói: “Ta nghi ngờ trong này có giấu một số ‘mấy thứ bẩn thỉu’.”
“Mấy thứ bẩn thỉu?”
“Chính là mấy thứ bẩn thỉu về Thần Niệm, ví dụ như quỷ quái tà ma các loại… Cái gã Vu tiên sinh kia chẳng phải luôn miệng lẩm bẩm Thần Chủ sao? Cái Thần Chủ kia, dù không phải Tà Thần thì cũng là một đại tà ma. Bởi vậy phải cẩn thận một chút, kẻo quấy rầy phải thứ gì đó không thể biết, dẫn đến tai họa.”
Mặc Họa ra vẻ thật sự nói.
Chuyện Tà Thần, trước đây Cố Trường Hoài không tin lắm.
Nhưng ở lâu với Mặc Họa thần thần thao thao, chịu sự “huân đào” của Mặc Họa, hắn hiện tại ít nhiều cũng thay đổi một số nhận thức.
Ở vào trạng thái “bán tín bán nghi”, “có thể tin cũng không tin”.
Bởi vì có những chuyện quỷ dị đích xác từng chút một vượt quá nhận biết của hắn.
“Đi.” Cố Trường Hoài gật đầu.
Thế là, dưới sự dẫn đầu của Mặc Họa, một đám tu sĩ Đạo Đình Ti, bao gồm tu sĩ nội bộ Cố Gia và Hạ Gia, liền bắt đầu “quét sạch” Miếu Long Vương.
“Đây là một ngôi miếu cổ, phải ôn hòa một chút, phải cẩn thận một chút, không được phá hỏng một viên ngói một viên gạch…”
“Những Huyết Nhục bẩn thỉu kia, phải thanh tẩy sạch…”
“Ô uế tà trận, phải hủy đi, dùng làm chứng cứ phạm tội…”
“Hủy không xong thì cũng không cần hủy nhà, tạm thời cứ giữ lại.”
Mặc Họa thông qua Cố Trường Hoài để “ra lệnh”.
Những việc này, một mình hắn chắc chắn không làm được, về sau một khi rời khỏi Miếu Long Vương, cũng không tìm đâu ra nhiều người như vậy đến giúp mình bận rộn.
Vậy thì chỉ có thể mượn tay Đạo Đình Ti, thay mình quét dọn miếu thờ. Huyết Nhục trong Miếu Long Vương bị thanh trừ, tà trận bị thanh tẩy, tường đổ vách xiêu cũng từng chút một được dọn dẹp.
Qua chừng nửa ngày, cả tòa Miếu Long Vương liền “rực rỡ hẳn lên”.
Tuy không thể nói là sạch sẽ trang nghiêm, nhưng so với trước kia huyết tinh âm trầm thì đã tốt hơn nhiều.
Mặc Họa cũng mượn cơ hội, đem Miếu Long Vương từ đầu tới đuôi kiểm tra một lần.
Từ một số dấu vết để lại có thể thấy, đây đích xác là một tòa miếu cổ xưa, đã tồn tại rất nhiều năm.
Thậm chí rất có thể, nó đã tồn tại trước khi Đại Hoang Tà Thần xây tế đàn.
Mà bản thân tòa Miếu Long Vương này, không phải vì cung phụng “Tà thai” mà xây nên, mà đích thực dùng để cung phụng “Hà Long Vương”.
Đại Hoang Tà Thần chỉ là “tu hú chiếm tổ chim khách”, chiếm cứ tòa Miếu Long Vương bên trong Yên Thủy Hà này, dùng để tẩm bổ Thần Thai.
Chỉ là, bây giờ Miếu Long Vương đã rất tàn phá.
Trước khi hắn đến, rất nhiều cung điện đã bị hủy diệt.
Liên hệ với lời giải thích của gã Vu tiên sinh kia, Mặc Họa suy đoán, dường như là vì đoán ra Thần Chủ có đại địch – chính là mình sắp tới.
Vậy nên kẻ giật dây dứt khoát “vườn không nhà trống”, hạ lệnh đem tất cả hủy đi, người cũng đều g·iết, luyện thành huyết thi, Vu tiên sinh cũng tự nguyện hy sinh vì đạo, hóa thành “Dạ Xoa”.
Mặc dù cuối cùng không thể ngăn cản hắn, nhưng cứ như vậy, những thứ tồn tại bên trong Miếu Long Vương cũng rất có hạn.
Mặc Họa lại tra xét một lần Bạch Cốt Mê Cung.
Trong mê cung này, cũng tuân theo một bộ mê trận đặc thù để tạo dựng.
Cùng Thanh Đồng Mê Cung trong động ma ở Bích Sơn, đều có dị khúc đồng công chi diệu về trận văn, Trận Xu và cấu tạo chỉnh thể Trận Pháp.
Mặc Họa thậm chí nghi ngờ hai bộ mê trận này thực ra là một phó Trận Pháp, hai bộ là diễn sinh Trận Pháp.
Những mê trận tương tự, cùng với việc dùng chúng để tạo dựng Mê Cung, hẳn là còn có không ít, rải rác ở xung quanh Càn Học châu giới.
Nhưng bí ẩn này trận, hắn tạm thời còn chưa tham ngộ thấu đáo.
Hơn nữa thời gian không nhiều, hắn không thể cứ mãi ở lại đây nghiên cứu mê trận.
Hắn còn có một chuyện quan trọng hơn, muốn đi tra một chút.
Đó chính là “Long”.
Từ khi hắn tan tà thai, tạm thời biến thành chủ nhân Miếu Long Vương, liền có thể cảm giác được, chỗ sâu trong Miếu Long Vương có một cỗ khí tức nhân quả “Long” rất nồng nặc.
Mặc Họa lần theo cỗ khí tức này, rời khỏi Mê Cung, vòng qua nội điện, phát hiện ở một bên điện khác, trong chỗ tường đổ che giấu, có một đường cửa hông.
Cửa hông này bị cự thạch ngăn lại.
Mặc Họa phải nhờ tu sĩ Cố Gia dọn dẹp cự thạch.
Sau khi cự thạch được dọn sạch, quả nhiên phát hiện một cái Bạch Cốt cửa lớn, bị tầng tầng Trận Pháp và từng đạo Cơ Quan trở ngại.
Trận Pháp rất phức tạp, Cơ Quan rất hung hiểm, cửa lớn rất cứng rắn, hơn nữa không có chìa khóa.
Nếu là người ngoài, cơ bản rất khó mở ra.
Nhưng Mặc Họa không phải người ngoài, hắn hiện tại là “chủ nhân”.
Hắn khẽ đẩy, theo tro thạch tuôn rơi xuống, Bạch Cốt cửa lớn nặng nề vì nghênh đón chủ nhân của nó mà từ từ mở ra.
Sau Bạch Cốt cửa lớn là một tòa đại điện cự đại to lớn.
Tòa đại điện này so với những miếu thờ Mặc Họa từng thấy còn cao lớn hơn.
Nhưng trong đại điện lại trống không, bên trong không có gì cả.
Tựa hồ là sợ bị người nhìn ra mánh khóe, bích họa bị xóa đi, pho tượng bị phá hủy, sàn nhà được lát lại, rường cột chạm trổ cũng đều bị tro thạch che giấu.
Mặc Họa suy nghĩ một lát, trong lòng ẩn ẩn có chút suy đoán.
Tòa đại điện này hẳn là mới thật sự là… Long Vương điện.
Bởi vì cung phụng “Long Vương” thì yêu cầu xây dựng cao lớn rộng lớn, uy nghiêm trang trọng.
“Vậy đồ vật bên trong đâu? Đều bị hủy diệt rồi?”
Mặc Họa nhíu mày.
Tà Thần này quả nhiên là phung phí của trời, một tòa Long Vương điện đẹp đẽ lại bị chà đạp đến không còn hình dáng.
Chủ yếu hơn là, một chút đồ vật cũng không cho mình lưu lại…
Mặc Họa không cam tâm, vòng quanh đại điện đi một vòng, vẫn không thu hoạch được gì. Đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên phát hiện một tia Thần Hồn ba động cổ lão, mang theo ý vị “thần thánh” yếu ớt.
Trong lòng hắn giật mình, vội vàng quay đầu nhìn sang.
Nơi truyền ra Thần Hồn ba động là một góc nhỏ không chút thu hút trong đại điện, trống rỗng, nhìn qua không có gì cả.
Mặc Họa càng nhíu chặt mày.
Hắn chậm rãi hướng về phía góc nhỏ đó đi đến.
Nhưng vừa tới gần góc nhỏ, Mặc Họa liền bỗng nhiên sững sờ, có chút hoang mang gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.
“Ta… ở chỗ này làm gì?”
Mặc Họa trong lòng không hiểu, lắc đầu, quay người rời đi. Chưa đi được hai bước, liền đột nhiên bừng tỉnh, sau đó lập tức quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm góc nhỏ kia, trong lòng chấn kinh.
Có vấn đề!
Nơi này cất giấu Đại Miêu Nị (ám chỉ có vấn đề)!
Thậm chí có thể lừa qua cả hắn, thậm chí ở một mức độ nhất định, bóp méo nhận biết của hắn, một kẻ nửa người nửa thần, thậm chí là “nửa Tà Thần”. Hắn không phục, lại hướng về phía góc nhỏ đi đến.
Nhưng vừa đi gần, vẻ mặt trong nháy mắt lại trở nên mờ mịt, tựa hồ quên hết mục đích của mình, lại bắt đầu quay người hướng về sau đi.
Đi một quãng thời gian, lại đột nhiên bừng tỉnh, tiếp tục không phục, hướng về phía góc nhỏ đi đến.
Cách đó không xa, mấy tu sĩ Cố Gia phụng mệnh Cố Trường Hoài, đi theo Mặc Họa bảo hộ hắn chu toàn, chỉ thấy Mặc Họa như “quỷ đả tường”, cứ tới tới lui lui trong góc kia, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Nhưng bọn họ cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Dù sao Mặc công tử làm việc xưa nay cũng có chút cổ quái.
Mặc Họa vừa đi vừa về mấy lần, biết tiếp tục như vậy không được, liền bắt đầu tự hạ “ám chỉ”, gieo xuống một ý niệm trong đầu cho Đạo Tâm của mình:
“Đến nơi hẻo lánh đi, đến nơi hẻo lánh…”