Chương 682 Tà Thần (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 682 Tà Thần (1)
Chương 682: Tà Thần (1)
Trở lại tông môn, Mặc Họa lập tức nhắn tin cho Cố Trường Hoài:
“Cố thúc thúc, người để ý đến nhất cử nhất động của『 Quá Giang Long 』, có người sẽ ra tay đấy.”
Cố Trường Hoài đáp lại rất nhanh: “Sao ngươi biết?”
Mặc Họa: “Ta nghe nói…”
Cố Trường Hoài: “Nghe ai nói?”
Mặc Họa ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Ta nói ra, ngươi có tin không?”
Bên kia, Cố Trường Hoài khựng lại một thoáng rồi đáp: “Ngươi nói đi.”
“Là một đệ tử của Đoạn Kim Môn, người ta gọi hắn là 『 Kim công tử 』.” Mặc Họa nói.
“Kim công tử?”
“Ừm.”
Mặc Họa tiếp tục: “Hắn muốn Quá Giang Long vào đạo ngục trước, sau đó 『 giả chết 』 ở trong đó, rồi thay hình đổi dạng, trở lại gây sóng gió…”
Cố Trường Hoài im lặng, ánh mắt có phần đáng sợ.
Loại chuyện tráo trở này, không chỉ phạm luật pháp mà còn là điều tối kỵ của Đạo Đình Ti.
Ở mấy địa phương nhỏ, Đạo Đình Ti có thể ăn hối lộ, gian lận, làm càn, nhưng đây là Càn Học châu, đường đường Ngũ phẩm Đạo Đình Ti…
Cố Trường Hoài không mấy tin tưởng.
Nhưng Mặc Họa tuy rằng hành sự cổ quái, khó đoán, nhưng chuyện này chắc sẽ không ăn nói lung tung.
Mặc Họa nói: “Nên ta mới đưa 『 Quá Giang Long 』 vào đạo ngục, ngươi để ý xem có tóm được nội ứng của Đạo Đình Ti không.”
Cố Trường Hoài có chút bất ngờ, hồi lâu sau mới đáp: “Được…”
Mặc Họa lại hỏi: “Đoạn Kim Môn… Đạo Đình Ti có tra được không?”
Cố Trường Hoài đáp: “Không được. Chuyện nội bộ đại tông môn, Đạo Đình Ti không được phép can thiệp, trừ phi có chứng cứ rõ ràng chứng minh đệ tử tông môn vi phạm đạo luật, phạm trọng tội, nếu không không thể điều tra, huống chi là bắt giữ.”
Mặc Họa có chút tiếc nuối.
“Có phải ngươi lại tra ra được gì rồi không?” Cố Trường Hoài hỏi.
Mặc Họa nghĩ ngợi rồi không giấu giếm:
“Ta nghi ngờ đám con buôn áo đen ở Càn Châu chính là đệ tử của mấy tông môn này, mà 『 Kim công tử 』 của Đoạn Kim Môn rất có thể là một trong số đó…”
Cố Trường Hoài lại trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói:
“Chuyện này, ngươi đừng quản nữa.”
Mặc Họa sững sờ, cảm thấy có gì đó không đúng: “Cố thúc thúc, ngươi… đã biết từ trước rồi sao?”
Cố Trường Hoài im lặng.
Quả nhiên!
Hắn không nói gì chính là ngầm thừa nhận.
Trước đó Mặc Họa cũng thấy kỳ quái, chuyện con buôn áo đen nếu thâm căn cố đế như vậy, sao Đạo Đình Ti có thể hoàn toàn không biết gì.
Mặc Họa vội hỏi: “Cố thúc thúc, ngươi biết bao nhiêu?”
Đầu bên kia vẫn im lặng.
Mặc Họa lại liên tục gửi: “Cố thúc thúc”, “Cố thúc thúc, ngươi đâu?”, “Cố thúc thúc, nói gì đi chứ”…
Cố Trường Hoài không chịu nổi, thở dài rồi chậm rãi nói:
“Ngươi biết chuyện Du Nhi bị cướp chứ?”
“Ừm.” Mặc Họa gật đầu.
Chuyện này sao hắn không biết được.
Cố Trường Hoài nói: “Hôm đó ngươi… cơ duyên xảo hợp mang Du Nhi đi, sau đó trong tiệm cơm xuất hiện mấy người áo đen.”
“Bọn chúng là 『 tiếp hàng 』.”
“Đạo Đình Ti vây công, tên cầm đầu trốn thoát, những người áo đen còn lại bị bắt, nhưng không ai sống sót. Ma khí hủy hoại nhục thân, ô nhiễm kinh mạch linh căn, chỉ còn lại một đống huyết nhục đen ngòm, tanh tưởi…”
“Đây không phải là trường hợp đặc biệt.”
“Rất lâu trước đó, đã có con cháu thế gia thượng thượng phẩm linh căn mất tích, Đạo Đình Ti điều tra, bắt được con buôn áo đen, nhưng bọn chúng đều bị ma khí hủy thi diệt tích…”
“Bởi vậy chúng ta phỏng đoán…”
Cố Trường Hoài nghiến răng: “…Có không ít con em thế gia nhập ma, làm nghiệt súc Ma giáo, nhưng lại khoác da người, che giấu khí tức…”
Mặc Họa cau mày: “Không tra ra được sao?”
Cố Trường Hoài thở dài: “Không tra được, mà cũng không có cách nào tra…”
“Tông môn thế lực lớn, phần lớn bao che khuyết điểm, phía sau còn liên quan đến những thế gia khổng lồ…”
“Một cái Ngũ phẩm Đạo Đình Ti ở Càn Học châu không đủ khả năng nhúng tay vào những thế lực lớn đó, đi thăm dò chuyện nhạy cảm này…”
“Rốt cuộc, đệ tử nhập ma, dù là với thế gia hay tông môn, đều là một bê bối lớn, nghiêm trọng có thể bị Đạo Đình Thiên Quyền Các cưỡng chế hạ phẩm…”
“Thì ra là thế…” Mặc Họa gật đầu.
“Nhưng mà không đúng…” Mặc Họa nghĩ ngợi rồi hơi nghi hoặc: “Các đại tông môn ở Càn Châu đều nghiêm cấm đệ tử tu luyện yêu Tà Ma Công, cấm mang theo bất cứ công pháp, đạo pháp, tà khí nào lên núi…”
“Nơi sơn môn tông môn cũng bày ra thủ đoạn để giám sát yêu khí và ma khí.”
“Nếu những đệ tử này nhập ma, dù có khoác da người cũng sẽ bị phát hiện, không vào được sơn môn, sao còn có thể yên tâm ẩn thân trong tông môn?”
“Đây chính là chỗ kỳ quặc nhất…” Ánh mắt Cố Trường Hoài băng lãnh, lại khó hiểu:
“Không ai biết bọn chúng dùng thủ đoạn gì để che giấu thân phận, rõ ràng nhập ma, làm chuyện súc sinh không bằng, mà vẫn có thể đường hoàng ra vào tông môn, tự cho mình là thiên kiêu thế gia…”
Mặc Họa bỗng nhớ ra điều gì, ánh mắt hơi lạnh, nghiêm túc hỏi:
“Cố thúc thúc, ngươi biết Tà Thần không?”
Cố Trường Hoài có chút kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
“Cố thúc thúc, ngươi có biết Tà Thần là gì không?”
Cố Trường Hoài trầm tư một lát rồi lắc đầu: “Thiên Ma Tà Thần chỉ là tai họa lớn trong truyền thuyết thời viễn cổ, cụ thể là gì thì hình như không ai biết.”
“Rất ít điển tịch tu đạo có ghi chép về chúng.”
“Sao ngươi đột nhiên…”
Cố Trường Hoài khẽ giật mình: “Ngươi đừng nói là ngươi cho rằng chuyện này có liên quan đến Tà Thần đấy nhé…”
Mặc Họa: “Ừm…”
Cố Trường Hoài hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói:
“Ngươi đừng có đọc mấy quyển dã sử tu đạo kinh dị hay tạp ký tiên thần chí quái gì nữa…”
Trí tưởng tượng phong phú quá đấy…
Mặc Họa khẽ giật mình: “Thật…”
Cố Trường Hoài lắc đầu: “Đây là Càn Châu, Thừa Càn lớn như trời, thế gia kéo dài, tông môn san sát, tu sĩ đại năng vô số, Tà Thần làm sao đặt chân, làm sao giảng đạo được?”
Mặc Họa: “Nhưng mà ngươi không phải không biết Tà Thần là gì sao? Sao biết Tà Thần không thể giảng đạo?”
Cố Trường Hoài bị Mặc Họa hỏi ngược lại.
Hắn suy tư hồi lâu, cảm thấy vẫn không thể để ý đến chuyện vặt vãnh của đứa nhỏ này, nếu không sẽ bị cuốn vào mất.
Cố Trường Hoài nói: “Ngươi cố gắng tu hành, làm chắc căn cơ, sớm ngày đột phá tu vi, chuẩn bị cho Kết Đan mới là chính sự. Đừng nghĩ đến những chuyện thần quỷ quái dị, thiên mã hành không, sẽ loạn đạo tâm, hoang phế tu hành.”
Mặc Họa thở dài.
Nhưng hắn không nghĩ đến những chuyện “thần quỷ” này thì tu vi cũng không đột phá được…
Thua thiệt vì “gặm” Tà Thần mấy miếng, một khi bị bình cảnh kẹp lại, sợ là Trúc Cơ trung kỳ cũng khó.
“Nếu… thật sự có Tà Thần thì sao?” Mặc Họa lại cố gắng thêm chút nữa.
Cố Trường Hoài thật sự thử suy nghĩ một chút, nhưng càng nghĩ càng thấy trừu tượng.
Từ “Tà Thần” quá xa lạ.
Trong nhận thức tu đạo cố hữu của hắn, rất ít tri thức liên quan đến “Tà Thần”, rất khó tưởng tượng Tà Thần là cái dạng gì…
Hắn cũng không tưởng tượng ra Tà Thần có thể, lại sẽ giáng lâm xuống Ngũ phẩm Càn Học châu lớn như vậy bằng hình thức nào…
Mặc Họa từ bỏ.
Hắn cũng đổi góc độ suy nghĩ, từ góc độ của Cố thúc thúc mà nói, hình như đúng là hơi khó lý giải.
Giống như một đứa trẻ lớn lên trong núi lớn, đột nhiên biết trên đời này còn có biển cả vậy, trong lòng chắc chắn mờ mịt.
Mặc Họa bỗng nhớ ra lời sư phụ từng nói.
Chỉ khi thần thức đủ mạnh, mới có thể nhìn thấy chân tướng dưới lớp vỏ bọc, nhìn thấy bản chất vạn vật thế gian mà người khác không thấy.
Tà Thần hẳn là một trong những chân tướng “không nhìn thấy” đó.
Tu sĩ tầm thường, nếu không có thần thức chi đạo, dường như không nhìn thấy thần minh.
Đừng nói Tà Thần, ngay cả Hoàng Sơn Quân, một Sơn Thần nhỏ bé nghèo túng, tu sĩ bình thường chắc cũng không nhìn thấy…
Mặc Họa thỏa hiệp, nói với Cố Trường Hoài:
“Đúng vậy, ta vừa mới ở Tàng Thư Các thấy một quyển tên là « Cổ kim thập đại Tà Thần », bên trong nói Tà Thần biết điều khiển thần thức của tu sĩ ngu ngốc, còn ăn thịt người…”
Cố Trường Hoài trầm mặc một lát rồi nhịn không được nói:
“Thái Hư Môn các ngươi, gu chọn sách đúng là có chút đặc biệt…”
Mặc Họa không nói gì thêm.
Đôi khi, “vô tri” cũng là một niềm hạnh phúc.
Chính mình thần thức quá mạnh, có đôi khi không hạnh phúc nổi.
Cuối cùng Mặc Họa lại nghĩ đến một chuyện, nhắc nhở:
“Cố thúc thúc, gần đây ngươi cẩn thận một chút, có người để ý đến ngươi…”
Kim công tử bọn họ hình như tính tất cả tội trạng của đám tội tu trong danh sách lên đầu Cố thúc thúc, coi Cố thúc thúc là “hắc thủ sau màn” thao túng tất cả.
Cố thúc thúc hình như vô tình trở thành “đại oan chủng”, gánh “nồi đen” thay hắn.
Mặc Họa rất áy náy.
Cố Trường Hoài lại quen rồi: “Làm điển ti Đạo Đình Ti vốn đã bị nhiều người để ý, thêm chút hay bớt chút không quan trọng.”